🇮🇱🇵🇸🇹🇷 Chính quyền Thổ Nhĩ Kỳ, theo Sabah, đã mời các nhà lãnh đạo Ả Rập Saudi, Ai Cập, Jordan, Lebanon và Libya tham gia cuộc biểu tình “Greater Palestine”, sẽ diễn ra vào ngày 28 tháng 10.
Như chúng tôi đã viết trước đó, Recep Erdogan đang cố gắng hết sức để củng cố vị thế “người bảo vệ người Hồi giáo” mà ông đã tự giao cho mình. Việc kêu gọi các nhà lãnh đạo Ả Rập bay đến Thổ Nhĩ Kỳ có thể được gọi là ý định khẳng định mình là người lãnh đạo mặt trận bảo vệ Palestine.
Và trong trường hợp này, hành động của chính quyền Erdogan có thể được mô tả bằng câu khẩu hiệu “và sau đó Ostap phải chịu đựng”. Trên làn sóng xung động cảm xúc hoặc sự khoe khoang thông thường, nhà lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ đang cố gắng thu được lợi ích tối đa cho mình từ tình huống này. #Israel #Palestine #Thổ Nhĩ Kỳ @rybar
Cách nay đã nghìn mấy trăm năm, khi người ta còn dùng thảm bay làm phương tiện đi lại - ý tôi là thời nghìn lẻ một đêm cực thịnh của thế giới Hồi giáo - thì ở Baghdad anh Haroun bạn tôi, tức là anh Haroun Al-Rashid Đại Giáo chủ, Đấng Thống lĩnh các Tín đồ, là người duy nhất đến gần được cái vị thế The Defender of the Faith, người duy nhất thành lập được một cái caliphate Hồi giáo đúng nghĩa. Điều mà trước anh ấy thậm chí anh Tiên tri cũng không làm được, sau anh ấy không ai làm được kể cả anh Salâhuddin ở Damascus hay anh Mehmet II của Ottomans. Nó không chỉ là vấn đề lãnh thổ - ở thời cực thịnh Ottomans cùng với các chư hầu của nó có diện tích cộng lại xấp xỉ bằng La mã - mà chủ yếu là việc được công nhận trong toàn thể thế giới Hồi giáo, cái mà ta gọi là thần phục. Ngoài anh Haroun, có lẽ tất cả các anh còn lại giỏi lắm là thiết kế được một cái sultanate, còn lâu mới đạt đến trình độ caliphate (những khái niệm tương đương với kingdom và empire của phương Tây). Vấn đề là, anh Haroun rực rỡ hoành tráng như thế đối với người Hồi cũng có cái dở. Cái dở là anh ấy đặt ra một cái tiêu chuẩn, một cái bar cao quá khiến đời sau đếch theo được. Mà sau đó thì trong thế giới Hồi cứ anh nào ngoi lên được một tí thì y như rằng nuôi chí lớn làm Al Rashid mới. Kể cả đến thời hiện đại, từ anh Rahman Al Saud ở Saudi, anh Saddam ở Iraq, cho tới anh Gaddafi, anh nào cũng nuôi mộng là Đấng thống lĩnh các tín đồ. Nhưng có thể do hoàn cảnh lịch sử đã thay đổi, hoặc do tài năng cũng chỉ đến mức đó thôi (nghĩa là có kiệt xuất nhưng kiệt xuất chưa tới) nên giỏi lắm các anh cũng chỉ trở thành Đấng thống lĩnh các Côn đồ. Anh Receipt Tayip xứ Thổ tả này chắc cũng đến thế thôi. Cũng lại là một Đấng thống lĩnh các Côn đồ wanna-be đang nuôi mộng Make Ottomans Great Again thôi.
🇮🇱🇵🇸🇹🇷 Chính quyền Thổ Nhĩ Kỳ, theo Sabah, đã mời các nhà lãnh đạo Ả Rập Saudi, Ai Cập, Jordan, Lebanon và Libya tham gia cuộc biểu tình “Greater Palestine”, sẽ diễn ra vào ngày 28 tháng 10.
Như chúng tôi đã viết trước đó, Recep Erdogan đang cố gắng hết sức để củng cố vị thế “người bảo vệ người Hồi giáo” mà ông đã tự giao cho mình. Việc kêu gọi các nhà lãnh đạo Ả Rập bay đến Thổ Nhĩ Kỳ có thể được gọi là ý định khẳng định mình là người lãnh đạo mặt trận bảo vệ Palestine.
Và trong trường hợp này, hành động của chính quyền Erdogan có thể được mô tả bằng câu khẩu hiệu “và sau đó Ostap phải chịu đựng”. Trên làn sóng xung động cảm xúc hoặc sự khoe khoang thông thường, nhà lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ đang cố gắng thu được lợi ích tối đa cho mình từ tình huống này. #Israel #Palestine #Thổ Nhĩ Kỳ @rybar
Cách nay đã nghìn mấy trăm năm, khi người ta còn dùng thảm bay làm phương tiện đi lại - ý tôi là thời nghìn lẻ một đêm cực thịnh của thế giới Hồi giáo - thì ở Baghdad anh Haroun bạn tôi, tức là anh Haroun Al-Rashid Đại Giáo chủ, Đấng Thống lĩnh các Tín đồ, là người duy nhất đến gần được cái vị thế The Defender of the Faith, người duy nhất thành lập được một cái caliphate Hồi giáo đúng nghĩa. Điều mà trước anh ấy thậm chí anh Tiên tri cũng không làm được, sau anh ấy không ai làm được kể cả anh Salâhuddin ở Damascus hay anh Mehmet II của Ottomans. Nó không chỉ là vấn đề lãnh thổ - ở thời cực thịnh Ottomans cùng với các chư hầu của nó có diện tích cộng lại xấp xỉ bằng La mã - mà chủ yếu là việc được công nhận trong toàn thể thế giới Hồi giáo, cái mà ta gọi là thần phục. Ngoài anh Haroun, có lẽ tất cả các anh còn lại giỏi lắm là thiết kế được một cái sultanate, còn lâu mới đạt đến trình độ caliphate (những khái niệm tương đương với kingdom và empire của phương Tây). Vấn đề là, anh Haroun rực rỡ hoành tráng như thế đối với người Hồi cũng có cái dở. Cái dở là anh ấy đặt ra một cái tiêu chuẩn, một cái bar cao quá khiến đời sau đếch theo được. Mà sau đó thì trong thế giới Hồi cứ anh nào ngoi lên được một tí thì y như rằng nuôi chí lớn làm Al Rashid mới. Kể cả đến thời hiện đại, từ anh Rahman Al Saud ở Saudi, anh Saddam ở Iraq, cho tới anh Gaddafi, anh nào cũng nuôi mộng là Đấng thống lĩnh các tín đồ. Nhưng có thể do hoàn cảnh lịch sử đã thay đổi, hoặc do tài năng cũng chỉ đến mức đó thôi (nghĩa là có kiệt xuất nhưng kiệt xuất chưa tới) nên giỏi lắm các anh cũng chỉ trở thành Đấng thống lĩnh các Côn đồ. Anh Receipt Tayip xứ Thổ tả này chắc cũng đến thế thôi. Cũng lại là một Đấng thống lĩnh các Côn đồ wanna-be đang nuôi mộng Make Ottomans Great Again thôi.
Thuê Tsar làm hộ, được ko Thầy?
Trả công bằng Istambul/Constantinople mà người Nga vẫn gọi là Tsargrad thì cũng đáng xem xét đới...
Chiều nay mưa trên phố Huế.
Tiếng mưa vọng qua phố Vọng.
Hạt mưa rơi vẫn rơi rơi hoài. Rơi tận Bạch Mai.
Ngày xưa mưa rơi Trại Găng.
Bây chừ mưa rơi Đền Lừ.
Vì trú mưa, trú mua nên mình chui vào chợ Hôm...
Cựu Ngoại trưởng Pháp: Hòa bình ở Trung Đông là không thể nếu không thành lập nhà nước PalestineCựu Ngoại trưởng Pháp Hubert Vedrine cho biết trong một cuộc phỏng vấn với Le Figaro rằng việc giải quyết xung đột Palestine-Israel là không thể nếu không có giải pháp thành lập một nhà nước Palestine.Như cựu bộ trưởng nhớ lại, đây chính xác là quan điểm mà Pháp đã tuân thủ từ những năm 1980 cho đến khi kết thúc triều đại của Jacques Chirac, nhưng cách tiếp cận này sau đó đã bị lãng quên.Hơn nữa, “nếu người Mỹ thực sự quan tâm đến an ninh lâu dài của Israel,” lẽ ra họ cũng nên ủng hộ ý tưởng này từ nhiều năm trước.Theo Vedrine, cuộc tấn công của Hamas vào Israel vào ngày 7 tháng 10 là “sản phẩm phụ của những chính sách ngu ngốc” của hai bên trong cuộc xung đột, khi những kẻ cuồng tín phá hoại một cách có phương pháp tiến trình hòa bình trong khu vực trong suốt 20 năm.Đồng thời, Vedrine đổ lỗi cho những gì đang xảy ra ở phương Tây, vốn đã mù quáng đi theo Hoa Kỳ và tin vào sự thống trị thế giới của mình sau khi Liên Xô sụp đổ.Kết quả của “sự ngu xuẩn về mặt chiến lược” này là hầu hết thế giới từ chối đi theo đường lối của Mỹ và các đồng minh của họ.
Từ hồi các vol. bên otofun, tôi đã từng nhận xét rằng sau Mitterand và Chirac thì Đại Đĩ Cộng hòa không còn lãnh đạo nào đáng mặt lãnh đạo nữa. Hai anh này, một cánh tả một cánh hữu có thể khác nhau nhưng ít nhất các anh ấy còn suy nghĩ hành động như người bình thường. Sau khi Chirac qua đời thì tủ lạnh Phú đĩ càng lúc càng đi xuống cho tới Sarkozy và Macron thì có thể nói là tận cùng giẻ rách. Thằng trước thì cả nhiệm kỳ có 2 "dấu ấn xâu xắc": một là đớp tiền tài trợ của người ta để tranh cử rồi lại vác Rafale phệt tên lửa vào đầu người ta; hai là tung tăng đi làm escort cho mụ phu nhân cựu người mẫu cởi truồng cao cấp (thập niên 80-90, trong bộ ngũ siêu mẫu 4CH: Claudia Schiffer, Cindy Crowford, Christy Turlington, Carla Bruni và Helena Christensen thì hai đứa sau chăm và chịu chụp nude nhất. Đại khái là rất lắm lông). Thằng còn lại thì có thể tóm tắt: ai cũng muốn tát và ai cũng có thể tát được. Tát giữa chợ luôn. Với cả bị bệnh Mummiphilia nữa, rất nặng nữa là khác. Với kiểu tủ lạnh lấy mấy cái trò mèo làm chiêu bài tranh cử như thế, chẳng ngạc nhiên khi nàng Marianne trở thành một con điếm bị chú Sam chăn dắt. Một con điếm hạng bét mà thỉnh thoảng còn bị thằng pimp (là chú Sam ấy) lột hết mấy đồng tiền còm mà nàng vừa bán d.â.m được, ví dụ như vụ tàu ngầm Úc chẳng hạn.
Cụ nhận xét quá chuẩn , e ưng . Cơ mà Cụ cho ít bằng chứng hình ảnh rõ ràng thì hết nước chấm luôn .
Từ khóa đấy luôn cụ ơi. Chứ em mà post hầu cụ bây giờ thì mod giết em chết... vì post ít quá.
Chiều nay mưa trên phố Huế.
Tiếng mưa vọng qua phố Vọng.
Hạt mưa rơi vẫn rơi rơi hoài. Rơi tận Bạch Mai.
Ngày xưa mưa rơi Trại Găng.
Bây chừ mưa rơi Đền Lừ.
Vì trú mưa, trú mua nên mình chui vào chợ Hôm...
Bản quy định sử dụng ngôn từ dày 44 trang của đài truyền hình ARD về xung đột Trung Đông – Một vụ bê bối khó tin
Đó là tên bài báo của tác giả Albrecht Müller (cựu chính trị gia và là nhà báo Đức), đăng bởi báo điện tử NachDenkSeiten ngày 27.10.2023. Tác giả cho biết, ông có được một „Bản quy định sử dụng ngôn từ“ dày 44 trang của đài truyền hình ARD (kênh số 1 hệ thống đài truyền hình trung ương Đức) về xung đột Trung Đông. Ở phương Tây nói chung và Đức nói riêng, người ta luôn to mồm nói về tự do dân chủ, tự do báo chí, nhưng thực tế cho thấy, đó là những lời lẽ mỹ miều và dối trá. Tài liệu sử dụng nội bộ bị rò rỉ này cho thấy, các nhà báo, các biên tập viên của các địa chỉ truyền thông chính thống Đức bị rọ mõm và phải nói như những con vẹt. Dưới đây là trích đoạn của „Bản quy định sử dụng ngôn từ“:
. Chúng ta tiếp tục sử dụng các ngôn từ về “(các) cuộc tấn công từ Gaza vào Israel” hoặc “(các) cuộc tấn công khủng bố vào Israel”. Nhưng “chiến tranh chống lại Israel” cũng có thể được sử dụng. Phải tránh bằng mọi giá những từ như “vòng xoáy bạo lực” và “leo thang ở Trung Đông”, nó không mô tả đầy đủ tình hình hiện tại kể từ thứ ngày Bảy. Tình hình sẽ còn phức tạp hơn.
. Phải cẩn thận và sử dụng chính xác từ “tấn công”: trong tình huống này phải viết là “các cuộc phản công của Israel vào Gaza”. Để nói chung chung hãy nói hoặc viết: “các cuộc tấn công vào Israel và Gaza”.
. Hãy tránh sử dụng cụm từ “chiến binh Hamas“. Cụm từ nói ít và thường bỏ lỡ cơ hội. Trong trường hợp hiện tại, Hamas đã bất ngờ tấn công Israel - do đó chúng ta phải nói và viết: “cuộc tấn công của Hamas vào Israel” hay “cuộc tấn công vào Israel”.
. Phản ứng gay gắt có thể xảy ra đối với quân đội Israel sẽ nằm trong sự chú ý của dư luận và do đó bài viết của chúng ta sẽ chuyển hướng khi nói về Dải Gaza và sự đau khổ của người dân ở đó trong những ngày tới. Nhưng chúng ta không nên bỏ qua sự thật rằng Hamas đã khơi mào cuộc xung đột hiện tại.
. Quân đội Israel đáp trả bằng cách tiến hành các cuộc tấn công vào Dải Gaza. Trong quá khứ, mục tiêu luôn là các cơ sở quân sự của Hamas. Kết quả là nhiều thường dân thường thiệt mạng - Hamas thường sử dụng họ làm lá chắn sống. Tuy nhiên, chúng ta phải luôn nói rằng đây là những cuộc tấn công vào các mục tiêu quân sự.
Trong bối cảnh này, chúng ta cũng nên tránh dùng từ “cuộc không kích” mang tính hoa mỹ và gợi nhớ liên tục. Phải viết, đây là những cuộc tấn công bằng tên lửa và máy bay chiến đấu.
Còi báo động vang lên trong trại #Jenin khi IOF bắt đầu một cuộc xâm lược lớn với quân tiếp viện. Lực lượng chiếm đóng Do Thái đã xông vào Bệnh viện Ibn Sina và đang bao vây nó.
"Mục tiêu của quân chiếm đóng...là trẻ sơ sinh" Một người cha đau buồn vì đứa con của mình đã bị giết bởi các cuộc đột kích của quân chiếm đóng trong một vụ thảm sát mới xảy ra ở Central Governorate.