Khoảng 10 ngày tiếp đó, cũng vào một buổi sáng, một người lính vào mở cửa buồng giam dẫn ông đi. Ông nghĩ chắc chúng sẽ đưa ông đi tra tấn. Nhưng không phải. Chúng đưa ông đến một căn phòng rộng. Ở giữa có đặt một cái bàn có một người ngồi. Đứng một bên là 3 người đàn em của ông, còn đứng phía bên kia là trung tá Như và những nguời của ông ta.
Khi ông bước vào, người ngồi giữa bảo: "Tôi là đại diện của tổng thống được giao đến xử vụ này". Nhìn sang ông, người đó hỏi: "Ông có phải là ông Tá không? Ông hãy cho biết hết những gì đã xảy ra, phải khai cho đúng sự thật". Ông kể đúng sự thật, từ chuyện bác sĩ Tuyến giao cho ông đi theo dõi vụ Pháp chuyển vàng từ ngân hàng về Pháp, đến việc bị người của trung tá Như bắt giam trên đường làm nhiệm vụ.
Kể xong, ông chỉ vào Lý Thái Như nói "phịa" thêm: "Cách đây 3 ngày, ông Như một mình tới buồng giam đưa tôi lên xe jeep chở đến bên sông Nhà Bè, bắt tôi phải ký vào một biên bản đã đánh máy sẵn với nội dung là: Tôi nhận lệnh của bác sĩ Tuyến đến ám sát trung tá Như và đại tá Cao. Tất nhiên việc đó là bịa đặt sai sự thật nên tôi không ký. Ông Như cho tôi một thời gian suy nghĩ và dọa rằng nếu tôi không ký ông ta sẽ bỏ tôi vào bao bố xuống sông...". Lý Thái Như nghe đến đó há hốc mồm, rồi nổi xung lên, định xông vào đánh ông. Nhưng người ngồi giữa trợn mắt quát: "Ông không được làm bậy. Tôi là người của tổng thống. Trước mặt tôi mà ông còn có thái độ như vậy, huống hồ. Thôi, ngày mai mời ông và, người của ông dẫn ông Tá và người của ông Tá tới Dinh Tổng thống. Tổng thống sẽ trực tiếp xử vụ này". Quay sang ông, người đại diện tổng thống nói tiếp: "Tôi cũng báo cho ông Tá biết là ông hãy yên tâm. Người của ông cũng đã báo hết cho tôi nghe chuyện này rồi". Nhìn nét mặt trung tá Như ông thấy ông ta không giấu được vẻ lo lắng. Ông ta lo lắng tột độ...
Thỏ rảnh nhề, chắc mới xong món rôti 😎
Sáng tai họ, điếc tai cày
Sau đó, Lý Thái Như đưa ông về phòng của ông ta, lấy rượu mời ông và tỏ ra rất ân hận. Như bật khóc và nói với ông như năn nỉ: "Mong anh thương tình. Ngày mai vào gặp tổng thống mà anh nói như thế này thì sự nghiệp của tôi sẽ tan thành mây khói". Ông trả lời lấp lửng: "Trung tá làm sao thì tôi cũng làm như vậy mà...".
Sáng hôm sau, ông kể: "Lý Thái Như và người của ông ta đưa chúng tôi tới tầng hầm của Dinh Độc lập. Tại đây tôi đã thấy bác sĩ Trần Kim Tuyến và mấy người khác chờ sẵn. Đợi khoảng 1 tiếng, Vũ Văn Hải, Chánh văn phòng của Ngô Đình Diệm xuống, bảo rằng ông Diệm hôm nay bận tiếp khách ngoại quốc không đến được, tổng thống sẽ có quyết định sau, bây giờ ai làm gì thì về làm việc ấy... Phía bác sĩ Tuyến vui như thắng trận. Họ công kênh tôi về cơ quan như một người hùng. Hôm đó bác sĩ Tuyến tặng tôi 1.000 đồng, bảo mang về cho nhà tôi yên tâm rồi tiếp tục làm nhiệm vụ, công việc vẫn chưa xong đâu...".
Một tháng sau, trung tá Lý Thái Như bị cách chức. Bác sĩ Tuyến được bổ nhiệm làm Giám đốc Sở này Nghiên cứu chính trị xã hội (Cơ quan mật vụ Phủ Tổng thống) thay Vũ Tiến Huân. Ông chính thức được điều về Sở này, với cấp bậc là chuyên viên 3.
Cần biết, để trở thành một cán bộ chính thức của Sở Nghiên cứu chính trị - xã hội, phải có đủ 3 điều kiện: Một, phải là đảng viên đảng Cần lao; hai, phải là người Công giáo; ba, phải là người miền Trung. Nhưng vì ông đã "lập công lớn", nên Trần Kim Tuyến bảo: "Anh là trường hợp đặc biệt". Bác sĩ Tuyến chỉ khuyên ông vào đạo Công giáo. Ông Tuyến cũng giao cho linh mục Thụ làm người bồi dưỡng giáo lý và giao cho Hoàng Ngọc Điệp, Phó giám đốc Sở Nghiên cứu chính trị - xã hội làm "cha đỡ đầu" cho ông. Từ đây ông trở thành người "hoàn toàn tin cậy" của Trần Kim Tuyến... (còn tiếp)
Như vậy, chúng ta đã có những nét phác thảo chính về Tướng Đặng Trần Đức tức Ba Quốc, những thông tin này lần đầu được tiết lộ cách đây gần 10 năm ( 2014) nhưng do nhiều lý do, yếu tố mà loạt thông tin đó tạm dừng.
Giờ chúng ta lại có may mắn biết thêm một số thông tin nhờ cuốn sách của Tướng Nguyễn Chí Vịnh viết về người Thày của mình.
Nào,chúng ta đi tiếp...
Tướng Nguyễn Chí Vịnh và Người Thầy tình báo bí ẩn
Lần đầu tiên công chúng biết đến vị tướng bí ẩn này, nhưng chỉ biết một nửa. Và nay cũng lần đầu tiên, thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, người học trò của ông, sẽ công bố những bí ẩn còn lại.
Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, trong 13 năm làm Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, đã nổi tiếng với bản lĩnh vừa sắc sảo vừa mềm dẻo vừa kiên định trong quan hệ đối ngoại. Trước đó, ông từng 10 năm làm Tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo Quốc phòng (Tổng cục 2).
Nhưng ít ai biết Nguyễn Chí Vịnh từng "khai gian" tuổi. Trong giấy tờ lý lịch chính thức ông sinh năm 1957, nhưng thực tế ông sinh năm 1959. Tôi hỏi ông: "Ông khai vống lên 2 tuổi để làm gì ?".
Ông kể: "Khi tôi xin đi bộ đội thì mới có 17 tuổi, nếu khai tuổi thật người ta không cho nhập ngũ, nên phải khai thêm 2 tuổi. Hỏi: "Sau này Đảng và Nhà nước có cho điều chỉnh tuổi, sao ông không điều chỉnh?". Ông cười: "Tôi để vậy không điều chỉnh, kẻo người ta lại nghĩ mình chạy tuổi thì buồn lắm".
Ông là con trai đại tướng Nguyễn Chí Thanh, ông sinh ngày nào tháng nào năm nào, sinh tại đâu tổ chức đều biết rõ. Sau khi vị đại tướng lừng danh qua đời, ông Vịnh được cụ Hồ và các bậc trưởng thượng của Đảng và Nhà nước như Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Lê Đức Anh… rất quan tâm. Nhưng ông đã "qua mặt" các bậc tiền bối để sớm được ra chiến trường nối bước cha mình, ông không hề ân hận khi khai vống tuổi cũng như không hề hối tiếc khi về hưu trước tuổi thật.
Sau khi học xong sĩ quan, ông không chọn con đường thuận lợi. Ông phải năn nỉ mãi mới được đưa sang chiến trường Campuchia và bắt đầu con đường binh nghiệp bằng hoạt động tình báo. Tướng Lê Đức Anh, lúc đó là Tư lệnh quân tình nguyện VN tại Campuchia, đã "gửi" ông Vịnh đến công tác tại một đơn vị đặc biệt, dưới quyền của một sĩ quan chỉ huy tình báo lừng lẫy nhưng hoàn toàn bí ẩn: Ba Quốc. Giữa chiến trường thầm lặng và khắc nghiệt, được sự dìu dắt của người chỉ huy và là người thầy khắc nghiệt, ông Vịnh đã trưởng thành.
Ông là thiếu tướng - Anh hùng quân đội nhân dân VN tên Đặng Trần Đức, đồng đội gọi ông là Ba Quốc, đó chính là người thầy của tướng Nguyễn Chí Vịnh. Ông là vị tướng tình báo bí ẩn nhất. Ngoài những cán bộ có trách nhiệm trong ngành tình báo và một số ít vị lãnh đạo cấp cao phụ trách quốc phòng và an ninh, không ai biết gì về ông. Lần đầu tiên công chúng biết về ông là từ loạt ký sự trên.
Hơn 20 năm hoạt động "trong lòng" đối phương, ông là điệp viên duy nhất thâm nhập được vào cơ quan tình báo cao cấp nhất của chính quyền Sài Gòn, với tư cách là sĩ quan tình báo làm việc tại cơ quan mật vụ Phủ tổng thống và Phủ đặc ủy Trung ương tình báo. Trong những điệp vụ siêu hạng đó, ông đã giải cứu Bí thư Nguyễn Văn Linh (sau này là Tổng bí thư) và 9 Đặc khu ủy viên Sài Gòn - Gia Định thoát khỏi sự truy bắt của mật vụ, đã cứu quốc vương Norodom Sihanouk thoát chết trong một vụ ám sát, đã xóa sạch tất cả các ổ gián điệp mà đối phương cài ở miền Bắc, đã cung cấp về tổng hành dinh những báo cáo quân sự quan trọng của Bộ tổng tham mưu quân đội Sài Gòn, phát hiện nhiều kẻ phản bội trong hàng ngũ của ta…
Những điệp vụ siêu hạng cùng những hoạt động gay cấn khác của ông trong kháng chiến chống Mỹ, chúng tôi đã tường thuật trong loạt ký sự nói trên. Nhưng quãng đời từ sau năm 1975 đến khi ông qua đời (2004) là 29 năm, cho đến nay vẫn hoàn toàn bí ẩn.
20 năm trước, tướng Nguyễn Chí Vịnh đã đưa chúng tôi đến gặp ông Ba Quốc. Ông Vịnh phải bảo lãnh tư cách của chúng tôi, ông Ba Quốc mới đồng ý để chúng tôi viết về cuộc đời hoạt động của ông. Trước đó, chúng tôi đã nhờ một số nhà tình báo lão thành bạn ông, nhưng ông đều từ chối với lý do hãy để những chuyện của ông rơi vào quên lãng.
Đồng ý để chúng tôi viết, nhưng về giai đoạn sau năm 1975, ông Ba Quốc kiên quyết không kể điều gì, mặc dù các nhà tình báo lão thành bạn ông bảo giai đoạn này hoạt động của ông còn lừng lẫy không kém thời kỳ chống Mỹ, thậm chí xuất sắc và có nhiều cống hiến hơn. Đây là thời kỳ ông chỉ huy tình báo trong cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc ở biên giới phía Tây Nam và biên giới phía Bắc, 10 năm giúp bạn Campuchia và xây dựng lực lượng tình báo quân sự đa dạng để đối phó với tình hình sau khi Liên Xô sụp đổ.
Là người lãnh đạo cơ quan tình báo phía nam suốt 20 năm, ông Ba Quốc đã đào tạo một thế hệ cán bộ tình báo mà những người trong ngành gọi là "thế hệ học trò ông Ba Quốc". Trong đó, Nguyễn Chí Vịnh là người ông Ba Quốc đắc ý nhất. Ông Vịnh nói bản thân vô cùng biết ơn số phận đã cho ông cơ hội được làm học trò của ông Ba Quốc.
Để kỷ niệm 100 năm ngày sinh ông Ba Quốc và tưởng nhớ lần thứ 20 ngày ông Ba Quốc qua đời, tướng Nguyễn Chí Vịnh viết cuốn sách Người Thầy nói về những cống hiến của ông Ba Quốc và kể lại những kỷ niệm khó quên giữa hai thầy trò. Đây sẽ là lần đầu tiên công chúng biết từ sau năm 1975 ông Ba Quốc đã làm những gì và có công lao đặc biệt gì trong cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc.
Tướng Vịnh đã sống và hoạt động nhiều năm với ông Ba Quốc trên chiến trường âm thầm dầu sôi lửa bỏng. Từ một trợ lý của ông Ba Quốc, ông Nguyễn Chí Vịnh đã trưởng thành và lần lượt đảm nhiệm các cương vị: Phó phòng, Trưởng phòng, Cục phó, Cục trưởng, Tổng cục phó, rồi Tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo Quốc phòng (2000-2009), là Ủy viên T.Ư Đảng (khóa XI, XII), Thứ trưởng Bộ Quốc phòng (2009-2021). Lúc ông Ba Quốc từ trần (26.3.2004), tôi không bao giờ quên được hình ảnh tướng Vịnh khóc nức nở như một đứa trẻ khi đọc điếu văn tiễn đưa người thầy của mình.
Trước khi cuốn sách Người Thầy của tướng Nguyễn Chí Vịnh phát hành, ông đề nghị chúng tôi tập hợp loạt ký sự "Ông tướng tình báo bí ẩn và những điệp vụ siêu hạng" để in thành sách và bổ sung thêm phần "Hai mươi năm nhìn lại" do ông cung cấp thông tin.
Cuốn sách của tướng Vịnh kể về người thầy của mình với lòng ngưỡng mộ và biết ơn trọn vẹn. Và qua đó, những ai từng đọc "Ông tướng tình báo bí ẩn…" sẽ biết thêm đầy đủ cuộc đời của một vị tướng tình báo anh hùng. Cuốn sách của ông cũng góp phần bảo tồn những di sản của nghệ thuật quân sự - chính trị Việt Nam và chuyển tải chúng qua các thế hệ.
https://thanhnien.vn/tuong-nguyen-chi-vinh-va-nguoi-thay-tinh-bao-bi-an-185230210234153373.htm
Gáo nước lạnh' của ông Ba Quốc
Sau khi tốt nghiệp trường sĩ quan, Nguyễn Chí Vịnh phải "chạy" chỗ này chỗ khác để được ra chiến trường, nhưng không ăn thua.
Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước không muốn anh đến chỗ nguy hiểm, họ phải bảo toàn tính mạng của người con trai duy nhất của cố đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Cuối cùng, anh phải gặp tướng Lê Đức Anh (Sáu Nam), lúc đó là Thứ trưởng Bộ Quốc phòng kiêm Tư lệnh Mặt trận Tây Nam 719, để "nhờ vả".
Ông Vịnh kể: "Tôi đến gặp ông Sáu Nam với một lý do rất riêng và chưa có tiền lệ đối với những sĩ quan trẻ như tôi. Đó là xin đi chiến đấu ở chiến trường Campuchia". Ông Sáu Nam hỏi: "Trung úy à? Theo bộ đội vậy là tốt đấy". Sau khi hỏi thăm chuyện gia đình, tướng Lê Đức Anh nói ông đồng ý cho Nguyễn Chí Vịnh thực hiện nguyện vọng đi chiến trường, nhưng "chưa tiến bộ thì chưa về đâu đấy". Anh hứa với ông rằng "chưa nên người nhất định chưa về". Như có ngọn lửa thôi thúc trong lòng, anh háo hức đón nhận cuộc đời sang trang mới.
Nguyễn Chí Vịnh được đưa đến một đơn vị tình báo, người chỉ huy ở đó là ông Ba Quốc. Lúc đó anh chỉ biết ông Ba Quốc từng là một điệp viên vào Sài Gòn đi sâu vào lòng địch và lập nhiều chiến công, sau giải phóng được phong anh hùng, chứ chưa biết gì hơn.
Ông Ba Quốc nói với anh: "Tôi biết truyền thống gia đình cậu rất vẻ vang. Cậu ở miền Bắc được ăn học, cũng qua một số đơn vị và đã tốt nghiệp trường sĩ quan. Sang đây chỉ có mỗi một việc thôi, đấy là toàn tâm toàn ý vào nhiệm vụ, không có gì khác, và phải rất kiên trì. Nếu làm được thì làm, nếu không làm được cũng nói để tôi báo cáo với anh Sáu Nam cho cậu về hoặc chuyển công việc khác phù hợp".
Ông Vịnh kể: "Nghe những lời đó, tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi đoán ông nghĩ tôi bị đưa sang Campuchia để "rèn luyện", để "tráng men" chứ không phải là mong muốn của tôi". Vịnh trả lời: "Cháu sang đây do sự điều động nhưng cũng là nguyện vọng của cháu. Cháu sẽ cố gắng làm hết sức mình. Nếu cháu làm được việc thì cháu sẽ ở lại lâu dài, nếu các chú không dùng được thì các chú có thể điều động cháu đi chỗ khác theo quy định của tổ chức". Ông nhìn tôi, im lặng, có vẻ sửng sốt. Sau này tôi mới biết chưa có ai dám nói với ông Ba giọng như thế cả".
Nguyễn Chí Vịnh đã mất ngủ mấy tuần liền vì "gáo nước lạnh" của ông Ba Quốc. Đó là ấn tượng ông để lại cho anh trong buổi gặp đầu tiên. Mãi sau này, khi đã làm việc nhiều năm với ông, ông mới cho anh biết rằng ông nghĩ một số con em cán bộ ở miền Bắc quen được nuông chiều, nên mới nói những lời như thế. Ông Ba Quốc là người sống rất có tình nghĩa, chu đáo với cấp dưới, nhưng trong công việc ông nghiêm khắc đến nghiệt ngã.
Ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, Nguyễn Chí Vịnh lấy làm lạ khi được ăn cơm trắng, vì đã quen với những bữa cơm độn mì hạt khi còn là học viên sĩ quan. Hỏi người bên cạnh hôm nay là ngày lễ hay sao mà được ăn cơm trắng. Câu trả lời là: Ở Campuchia, bộ đội được ăn cơm trắng. Một chút ưu đãi cho quân tình nguyện giữa chiến trường đầy những cạm bẫy hiểm ác.
Chiều hôm đó, anh mặc quân phục chỉnh tề đến gặp ông Ba. Ông bật cười, nói: "Ở đây, việc đầu tiên là cất hết quân phục. Từ quần áo, giày, mũ, đến đôi tất, hễ liên quan đến quân đội là cất hết, trừ lúc đi họp ở Sở chỉ huy". Rồi ông giới thiệu với anh nhiệm vụ của đơn vị tình báo chiến lược đứng chân tại Campuchia và những nguyên tắc của hoạt động tình báo.
Sau đó, việc của anh là… không được giao việc gì cả, suốt mấy tháng trời. Sốt ruột quá, anh hỏi thì được trả lời: "Cứ ngồi nghiên cứu đi".
Khi Tổ Quốc lâm nguy . Việt Nam luôn có 1 thế hệ vàng xuất hiện .







