Ô, phịt lịa thật. Thế này thì phịt lịa quá. Người ta bảo hắn cứ phịt lịa đi, mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng cái "người ta" ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Bá Kiến, lão già cáo già lọc lõi đã lợi dụng hắn bao nhiêu năm trời. "Cứ phịt lịa đi, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn," lão ta bảo với nụ cười nham hiểm, đôi mắt lạnh lùng như biết trước kết cục của mọi sự.
Chí Phèo ngồi bệt xuống đất, tay cầm chai rượu, mắt lờ đờ nhìn quanh. Hắn đã phịt lịa từ sáng đến giờ, mà chẳng thấy gì thay đổi. Cái làng Vũ Đại này vẫn thế, vẫn những con người ấy, vẫn những ánh mắt khinh khỉnh nhìn hắn. Nhưng giờ đây, ánh mắt ấy còn có phần đáng sợ hơn, vì chúng nhìn hắn như nhìn một kẻ điên dại, một kẻ đã đánh mất hết cả lý trí và lòng tự trọng. Hắn nhớ lại những lời Bá Kiến thì thầm vào tai: "Cứ phịt lịa đi, rồi mày sẽ thấy làng này thay đổi, người ta sẽ sợ mày, nể mày."
Phịt lịa không chỉ đơn giản là một tiếng la hét vô nghĩa, nó là sự phát tiết của cơn giận, của nỗi đau, của sự thất vọng. Bá Kiến biết điều đó và hắn cũng biết. Nhưng hắn không ngờ rằng chính cái "phịt lịa" ấy đã khiến hắn mất hết, từ danh dự cho đến tình người. Hắn càng phịt lịa, càng làm những điều mà Bá Kiến xúi giục, hắn càng bị lão lợi dụng, ép hắn chống lại cả làng Vũ Đại. Những hành động điên cuồng của hắn chẳng khác gì một con rối trong tay lão, chỉ để lão thực hiện những mưu đồ nhơ nhuốc của mình.
Gió thổi qua, miếng giẻ rách treo trên cành cây trước mặt hắn bay phất phơ. Chữ "phịt lịa" trên đó đã nhòe nhoẹt, như cuộc đời hắn vậy. Hắn cười khẩy, tự hỏi liệu có ai trong cái làng này hiểu được nỗi lòng của hắn không. Có ai biết rằng hắn không muốn làm những việc ấy, rằng hắn bị lừa, bị ép buộc bởi một lão già gian ác. Nhưng dù họ có biết hay không, họ vẫn ghét hắn, vẫn khinh bỉ hắn. Hắn chẳng còn gì, chỉ còn rượu để mà quên đi tất cả.
Hắn đứng dậy, loạng choạng bước đi. Hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng ở cái làng này, chỗ nào cũng đầy những ánh mắt soi mói, những lời thì thầm xì xào. "Kìa, lại cái thằng Chí Phèo kìa! Thằng điên, thằng say rượu, thằng bị Bá Kiến biến thành con thú!" Hắn nghe thấy tất cả, nhưng hắn chẳng làm gì được. Hắn chỉ biết phịt lịa, bởi đó là điều duy nhất hắn có thể làm, điều duy nhất Bá Kiến dạy cho hắn.
Hắn đi mãi, đi mãi, cho đến khi trời tối. Hắn ngồi xuống bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy xiết. Hắn tự hỏi liệu có nên nhảy xuống đó, để kết thúc tất cả. Nhưng rồi hắn lại nghĩ đến bà cụ Tứ, người duy nhất trong làng này vẫn còn chút lòng thương xót cho hắn. Hắn nhớ đến lần cuối bà gặp hắn, mắt rưng rưng nước mắt, giọng run run bảo: "Con ơi, đừng để Bá Kiến lợi dụng nữa. Con phải tỉnh lại, phải sống như một con người."
Những lời nói ấy vang lên trong đầu hắn, khiến hắn không thể làm gì khác ngoài ngồi yên, không thể nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo kia. Hắn biết bà cụ đúng. Hắn đã bị Bá Kiến lợi dụng quá lâu, đã bị ép làm những điều mà chính hắn cũng không muốn làm. Nhưng giờ hắn đã nhận ra, đã hiểu rằng hắn phải tự mình đứng lên, phải thoát khỏi vòng tay tàn ác của Bá Kiến.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ nhỏ hẹp của căn nhà tồi tàn. Chí Phèo mở mắt, đầu hắn nặng trĩu vì cơn say đêm qua. Hắn tự nhủ với mình rằng, hôm nay sẽ là một ngày mới, một khởi đầu mới. Hắn không muốn phịt lịa nữa, không muốn sống cuộc đời lang thang vô định, không muốn làm kẻ vô danh trong mắt mọi người.
Hắn chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài sân. Bầu trời trong xanh, tiếng chim hót vang lên từ những cành cây cao. Hắn hít thở sâu, cảm nhận luồng khí trong lành tràn vào lồng ngực. Hắn nghĩ đến bà cụ Tứ, nghĩ đến Thị Nở - người con gái duy nhất đã cho hắn một chút tình thương, một chút hy vọng.
Thị Nở xuất hiện bên cánh cửa, nụ cười trên môi, đôi mắt đầy yêu thương nhìn hắn. "Anh Chí, anh có đói không? Em nấu cho anh bát cháo hành nóng hổi nhé." Hắn nhìn nàng, cảm nhận sự ấm áp trong từng lời nói. Hắn biết, nếu có ai đó trên đời này còn tin tưởng vào hắn, thì đó chính là Thị Nở.
Hắn ngồi xuống trước hiên nhà, đón nhận bát cháo nóng hổi từ tay Thị Nở. Cháo hành đơn giản, nhưng lại khiến hắn cảm thấy được yêu thương, được trân trọng. Hắn nhớ lại cuộc sống trước đây của mình, những ngày dài chìm trong rượu chè, trong sự khinh miệt của cả làng. Hắn đã từng muốn chết, muốn kết thúc tất cả, nhưng giờ đây, hắn nhận ra rằng cuộc sống vẫn còn có ý nghĩa nếu có người để yêu thương, có người để quan tâm.
Bà cụ Tứ ngồi bên cạnh, tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. "Chí ơi, con đã khổ nhiều rồi, giờ hãy sống cho mình, sống cho người con yêu thương. Đừng phịt lịa nữa, đừng lãng phí đời mình vào những thứ vô nghĩa."
Chí Phèo nhìn bà cụ, nhìn Thị Nở, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Hắn biết rằng, từ giờ trở đi, hắn sẽ không còn là kẻ lang thang vô định nữa. Hắn sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ làm lại cuộc đời mình, tránh xa Bá Kiến, tránh xa những cám dỗ của cuộc sống.
Và thế là từ hôm đó, Chí Phèo không còn phịt lịa nữa. Hắn bắt đầu làm việc, kiếm sống bằng sức lao động của mình. Dù ban đầu còn nhiều khó khăn, nhưng với sự giúp đỡ của Thị Nở và bà cụ Tứ, hắn dần dần lấy lại được niềm tin vào cuộc sống. Hắn không còn là kẻ bị khinh bỉ, bị ghét bỏ nữa. Người làng Vũ Đại dần dần thay đổi cách nhìn về hắn, họ bắt đầu tôn trọng hắn vì sự cố gắng, vì sự nỗ lực vượt qua quá khứ tăm tối của mình.
Hắn biết rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng hắn tin rằng chỉ cần có tình yêu thương, chỉ cần có người để tin tưởng, thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Hắn đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, và hắn biết rằng từ giờ trở đi, hắn sẽ không còn cô đơn, không còn lạc lõng trong cuộc đời này nữa.
Khi đứng trước ngôi nhà nhỏ, Chí Phèo nhìn về phía xa, nơi bầu trời trong xanh và ánh mặt trời rực rỡ. Hắn mỉm cười, nắm chặt tay Thị Nở và bà cụ Tứ. Hắn biết rằng, tương lai phía trước đang chờ đón hắn với nhiều hy vọng và hạnh phúc. Và trên con đường ấy, hắn sẽ không bao giờ phải phịt lịa nữa, bởi hắn đã tìm thấy một cuộc đời mới, một cuộc đời đầy ý nghĩa và tình yêu thương.
Bận quá, nhưng cũng phải "phịt lịa" cái: Đài truyền hình Việt Nam cảnh báo người dân về các tổ chức phi chính phủ Hoa Kỳ gieo mầm cho các cuộc cách mạng màu trong nước
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”







