-- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có --
Bọn trẻ con bây giờ sướng thật, học thủ công mà như chơi lego
Nhìn cái này mới nhớ ngày xưa làm thủ công là đóng ghế, đan vỉ ruồi
Em lại thích học kiểu này. Sau về nhà còn biết đường mà đóng bàn ghế, đan rổ rá.
Các cụ ngày xưa có khi ai cũng biết làm. Ông nội và bố em cũng thế. Rổ rá giần sàng, đồ tre nứa trong nhà là các cụ tự chẻ lạt và đan lấy hết. Chuốt cả tre nhỏ như cái đũa để ghép giát giường. Giờ thì mọi thứ tiện lợi, có sẵn hết rồi, đến cả lạt gói bánh chưng cũng chẻ sẵn để bán.
-- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có --
Bọn trẻ con bây giờ sướng thật, học thủ công mà như chơi lego
Nhìn cái này mới nhớ ngày xưa làm thủ công là đóng ghế, đan vỉ ruồi
Em lại thích học kiểu này. Sau về nhà còn biết đường mà đóng bàn ghế, đan rổ rá.
Các cụ ngày xưa có khi ai cũng biết làm. Ông nội và bố em cũng thế. Rổ rá giần sàng, đồ tre nứa trong nhà là các cụ tự chẻ lạt và đan lấy hết. Chuốt cả tre nhỏ như cái đũa để ghép giát giường. Giờ thì mọi thứ tiện lợi, có sẵn hết rồi, đến cả lạt gói bánh chưng cũng chẻ sẵn để bán.
Môn thủ công này kích thích sáng tạo. Em nghĩ vậy. Em trước sửa nhà, tự làm nhiều thứ. Hàng xóm ai cũng chê thằng này keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra thuê thợ. Nhưng về thấy em làm thích quá nên cả xóm bắt chước đi mua đồ về làm suốt ngày. Cái cửa nhôm kính đầu tiên em làm nó gần như hình bình hành. Nhưng đến cái cuối cùng thì không khác gì thợ xịn cả.
-- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có --
Bọn trẻ con bây giờ sướng thật, học thủ công mà như chơi lego
Nhìn cái này mới nhớ ngày xưa làm thủ công là đóng ghế, đan vỉ ruồi
Em lại thích học kiểu này. Sau về nhà còn biết đường mà đóng bàn ghế, đan rổ rá.
Các cụ ngày xưa có khi ai cũng biết làm. Ông nội và bố em cũng thế. Rổ rá giần sàng, đồ tre nứa trong nhà là các cụ tự chẻ lạt và đan lấy hết. Chuốt cả tre nhỏ như cái đũa để ghép giát giường. Giờ thì mọi thứ tiện lợi, có sẵn hết rồi, đến cả lạt gói bánh chưng cũng chẻ sẵn để bán.
Môn thủ công này kích thích sáng tạo. Em nghĩ vậy. Em trước sửa nhà, tự làm nhiều thứ. Hàng xóm ai cũng chê thằng này keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra thuê thợ. Nhưng về thấy em làm thích quá nên cả xóm bắt chước đi mua đồ về làm suốt ngày. Cái cửa nhôm kính đầu tiên em làm nó gần như hình bình hành. Nhưng đến cái cuối cùng thì không khác gì thợ xịn cả.
Em cũng thích tự làm kiểu đấy. Trước ấp ủ mua thanh gỗ thông về tự đóng giá sách, mà nói với lão ck lão ấy cứ gạt đi, chẳng nhẽ em lại tự ôm về rồi hì hục. Em nghĩ cũng ko quan trọng xấu đẹp hay sử dụng được đến đâu, cái chính là mình có trải nghiệm, rồi cả bọn trẻ nữa.
Đôi khi cần biết dại khờ Để lòng thanh thản một giờ bình an Đôi khi cần bỏ tính toan Để bờ môi đó thênh thang nụ cười. Đôi khi chín bỏ làm mười Để thôi câm nín, một lời trao nhau. Đôi khi thấu hiểu niềm đau Để thôi phán xét những câu tuyệt tình. Đôi khi biết giở trang Kinh Để tìm thấy lại an bình nội tâm. Đôi khi biết sống lặng thầm Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa.. Đôi khi cần biết lỗi ta Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người. Đôi khi ngước mắt nhìn trời Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân. Đôi khi cần biết dửng dưng Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời! Đôi khi cần biết buông lơi.. Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng. Đôi khi nhặt, đôi khi khoan Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau. Đôi khi nhớ lúc ban đầu Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ.. Đôi khi tỉnh giữa đời mơ Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư.. Đôi khi biết rải lòng từ Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi. Đôi khi biết lặng cái tôi Để đây với đó xa xôi lại gần. Đôi khi đạm bạc, thanh bần Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh. Đôi khi chuông mõ tu hành Biết đời hơn thiệt, đua tranh.. mãi đời!. Đôi khi ngồi giống Phật ngồi.. Như như bất động nụ cười thiên thu.. Để ngày nao.. dứt phàm phu Mở toang cánh cửa Chân Như bước về.
*-*
Hừm, may cho bác là hum nai Thỏ tu tập nên tính Hiền đới... hừm.
-- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có --
Bọn trẻ con bây giờ sướng thật, học thủ công mà như chơi lego
Nhìn cái này mới nhớ ngày xưa làm thủ công là đóng ghế, đan vỉ ruồi
Em lại thích học kiểu này. Sau về nhà còn biết đường mà đóng bàn ghế, đan rổ rá.
Các cụ ngày xưa có khi ai cũng biết làm. Ông nội và bố em cũng thế. Rổ rá giần sàng, đồ tre nứa trong nhà là các cụ tự chẻ lạt và đan lấy hết. Chuốt cả tre nhỏ như cái đũa để ghép giát giường. Giờ thì mọi thứ tiện lợi, có sẵn hết rồi, đến cả lạt gói bánh chưng cũng chẻ sẵn để bán.
Môn thủ công này kích thích sáng tạo. Em nghĩ vậy. Em trước sửa nhà, tự làm nhiều thứ. Hàng xóm ai cũng chê thằng này keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra thuê thợ. Nhưng về thấy em làm thích quá nên cả xóm bắt chước đi mua đồ về làm suốt ngày. Cái cửa nhôm kính đầu tiên em làm nó gần như hình bình hành. Nhưng đến cái cuối cùng thì không khác gì thợ xịn cả.
Em cũng thích tự làm kiểu đấy. Trước ấp ủ mua thanh gỗ thông về tự đóng giá sách, mà nói với lão ck lão ấy cứ gạt đi, chẳng nhẽ em lại tự ôm về rồi hì hục. Em nghĩ cũng ko quan trọng xấu đẹp hay sử dụng được đến đâu, cái chính là mình có trải nghiệm, rồi cả bọn trẻ nữa.
Gỗ thông bây giờ nó bào cho sẵn rồi, chỉ việc ghép vào. Có khi còn dễ hơn cả ghép lego của trẻ em nữa mợ nhỉ.
Đôi khi cần biết dại khờ Để lòng thanh thản một giờ bình an Đôi khi cần bỏ tính toan Để bờ môi đó thênh thang nụ cười. Đôi khi chín bỏ làm mười Để thôi câm nín, một lời trao nhau. Đôi khi thấu hiểu niềm đau Để thôi phán xét những câu tuyệt tình. Đôi khi biết giở trang Kinh Để tìm thấy lại an bình nội tâm. Đôi khi biết sống lặng thầm Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa.. Đôi khi cần biết lỗi ta Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người. Đôi khi ngước mắt nhìn trời Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân. Đôi khi cần biết dửng dưng Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời! Đôi khi cần biết buông lơi.. Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng. Đôi khi nhặt, đôi khi khoan Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau. Đôi khi nhớ lúc ban đầu Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ.. Đôi khi tỉnh giữa đời mơ Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư.. Đôi khi biết rải lòng từ Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi. Đôi khi biết lặng cái tôi Để đây với đó xa xôi lại gần. Đôi khi đạm bạc, thanh bần Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh. Đôi khi chuông mõ tu hành Biết đời hơn thiệt, đua tranh.. mãi đời!. Đôi khi ngồi giống Phật ngồi.. Như như bất động nụ cười thiên thu.. Để ngày nao.. dứt phàm phu Mở toang cánh cửa Chân Như bước về.
*-*
Hừm, may cho bác là hum nai Thỏ tu tập nên tính Hiền đới... hừm.
Bụng to, hút thuốc lá, cầm súng lại đòi làm thơ. Bắt rô ti bây giờ.
Đôi khi cần biết dại khờ Để lòng thanh thản một giờ bình an Đôi khi cần bỏ tính toan Để bờ môi đó thênh thang nụ cười. Đôi khi chín bỏ làm mười Để thôi câm nín, một lời trao nhau. Đôi khi thấu hiểu niềm đau Để thôi phán xét những câu tuyệt tình. Đôi khi biết giở trang Kinh Để tìm thấy lại an bình nội tâm. Đôi khi biết sống lặng thầm Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa.. Đôi khi cần biết lỗi ta Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người. Đôi khi ngước mắt nhìn trời Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân. Đôi khi cần biết dửng dưng Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời! Đôi khi cần biết buông lơi.. Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng. Đôi khi nhặt, đôi khi khoan Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau. Đôi khi nhớ lúc ban đầu Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ.. Đôi khi tỉnh giữa đời mơ Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư.. Đôi khi biết rải lòng từ Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi. Đôi khi biết lặng cái tôi Để đây với đó xa xôi lại gần. Đôi khi đạm bạc, thanh bần Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh. Đôi khi chuông mõ tu hành Biết đời hơn thiệt, đua tranh.. mãi đời!. Đôi khi ngồi giống Phật ngồi.. Như như bất động nụ cười thiên thu.. Để ngày nao.. dứt phàm phu Mở toang cánh cửa Chân Như bước về.
*-*
Hừm, may cho bác là hum nai Thỏ tu tập nên tính Hiền đới... hừm.
Bụng to, hút thuốc lá, cầm súng lại đòi làm thơ. Bắt rô ti bây giờ.
Đôi khi cần biết dại khờ Để lòng thanh thản một giờ bình an Đôi khi cần bỏ tính toan Để bờ môi đó thênh thang nụ cười. Đôi khi chín bỏ làm mười Để thôi câm nín, một lời trao nhau. Đôi khi thấu hiểu niềm đau Để thôi phán xét những câu tuyệt tình. Đôi khi biết giở trang Kinh Để tìm thấy lại an bình nội tâm. Đôi khi biết sống lặng thầm Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa.. Đôi khi cần biết lỗi ta Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người. Đôi khi ngước mắt nhìn trời Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân. Đôi khi cần biết dửng dưng Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời! Đôi khi cần biết buông lơi.. Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng. Đôi khi nhặt, đôi khi khoan Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau. Đôi khi nhớ lúc ban đầu Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ.. Đôi khi tỉnh giữa đời mơ Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư.. Đôi khi biết rải lòng từ Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi. Đôi khi biết lặng cái tôi Để đây với đó xa xôi lại gần. Đôi khi đạm bạc, thanh bần Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh. Đôi khi chuông mõ tu hành Biết đời hơn thiệt, đua tranh.. mãi đời!. Đôi khi ngồi giống Phật ngồi.. Như như bất động nụ cười thiên thu.. Để ngày nao.. dứt phàm phu Mở toang cánh cửa Chân Như bước về.
*-*
Hừm, may cho bác là hum nai Thỏ tu tập nên tính Hiền đới... hừm.
Bụng to, hút thuốc lá, cầm súng lại đòi làm thơ. Bắt rô ti bây giờ.