Trung Quốc đưa quân sang làm đường giúp ta là chính xác các cụ ạ. Rất nhiều tuyến đường ở khu vực miền núi phía Bắc là do quân TQ giúp làm. Tuy nhiên, bây giờ mà các cụ lên khu vực trên đó, nói chuyện nhiều với người dân bình thường (không phải dân chuyên làm du lịch nha) tầm trung tuổi đến cao tuổi thì họ sẽ đều kể cho các cụ nghe là: sau khi quân TQ rút về nước, ta phải đi dò lại từng chút những nơi, những khu vực TQ đóng quân và làm được để tìm ... vũ khí
Thực tế là ta đã tìm ra được rất nhiều kho vũ khí quân TQ chôn lại trong quá trình làm đường
![]()
Việc TQ giúp ta làm đường xá thì không nói, nhưng vấn đề là thông tin TQ đưa quân sang giúp ta phòng thủ, đánh Mỹ trực tiếp cơ cụ. Thông tin này bên TQ tụi nó ra rả ra, kêu TQ lo phòng không giúp VN, rồi đưa quân vào để Mỹ không dám đánh miền Bắc các thể loại.
Nó là sự thật lịch sử chứ không phải là vô cớ.
Trong giai đoạn KCCM, Trung Quốc giúp chúng ta rất nhiều. Ân nghĩa đó chúng ta không thể phủ nhận. Một miếng khi đói bằng 1 gói khi no. Trong giai đoạn khó khăn nhất của KCCM, Trung Quốc đã giúp chúng ta cực kì lớn.
Tuy nhiên, chúng ta cũng có giới hạn của giúp đỡ bạn bè. Giúp đỡ khác với làm chư hầu nô lệ cho nước khác. Cho nên Việt Nam cũng những qui tắc nhận giúp đỡ. Nhận giúp đỡ đúng chỗ là bạn bè, nhận bừa bãi thì chúng ta sẽ trở thành chư hầu, trở thành nô lệ cho nước viện trợ. Giống như chế độ ngụy quyền Sài Gòn nhận tiền từ Mỹ để đánh giết đồng bào.
Nợ tiền bạc có thể trả, nhưng nợ xương nợ máu không thể trả được. Do vậy, Việt Nam luôn nhận sự giúp đỡ từ các quốc gia bạn bè. Nhưng cũng chỉ nhận giúp đỡ chứ không nhận để rồi đánh ai đó cho ai đó.
Trung Quốc không ít lần đề nghị thậm chí gây sức ép với chúng ta để cho quân Trung Quốc vào giao chiến với quân Mỹ. Nhưng chúng ta luôn từ chối.
Tổ quốc của chúng ta sẽ do chúng ta tự bỏ xương máu ra bảo vệ, không nhờ vả hay trông chờ vào ai cả. Bởi vì trông chờ hay nhờ vả ai bảo vệ tổ quốc thì bản chất là mời kẻ xâm lược khác vào xâm lược tổ quốc mà thôi.
Nợ xương máu khó trả, câu này e ko nhớ ai nói nhưng e nghĩ các Cụ ta ngày xưa luôn thuộc nằm lòng. Hơn nữa việc để quân đội có vũ trang TQ vào sâu trong lãnh thổ là 1 sự rủi ro quá lớn, khó chấp nhận.
Thế nên thực sự thông tin quân đội TQ mang quân đội có vũ trang với số lượng lớn vào VN thật sự rất khó tin với cá nhân em. Hi vọng cái trang e share ở đầu bài thực sự là trang tin giả.
Cụ không phải hy vọng đâu.
cái bài đấy chính thức bị dán nhãn fake news rồi
Là ae gr ta tự dán nhãn xuất phát từ những nghi vấn về thông số kỹ thuật của trang mà cụ. Còn nội dung bài thế nào, fake ở đâu, đến mức độ nào thì vẫn chưa rõ.
Theo em giá có cụ nào có tài liệu để bóc phốt được phần nội dung cụ thể nữa thì hay quá.
Hy vọng về sau ONET sẽ là nơi đánh giá độ trung thực của thông tin
Mời các cụ ghé trang trại nhà em :
https://otonet.fun/forums/postid/7861/
Theo những gì em đọc được từ rất lâu, khoảng đầu-giữa 196x, Trung Quốc có đề nghị đưa quân sang "giúp Việt nam chống Mỹ", cụ thể có đề nghị làm cả đường Trường Sơn dọc theo suốt xương sống Việt nam. Gọi là đề nghị, nhưng sức ép cực căng, đến nỗi dọa rút tất cả viện trợ nếu ta không đồng ý. Chính phủ ta phải nhượng bộ, hòa hoãn bằng cách cho vào một số lượng hạn chế quân Trung Quốc trong một thời gian, cho tới Hòa Bình là cùng, chứ không được xuống sâu hơn phía Nam. Số quân này phần lớn là công binh, có những công trình được xây dựng mà mắt thường của người bình dân cũng thấy như hầm ở Thiên Thai chẳng hạn. Các công trình kín thì không rõ, vả lại, hồi đó em còn là thằng nhóc nghịch ngơm mười mấy tuổi thôi. Thời hạn có quân Trung Quốc ở những chỗ nhìn thấy là không lâu.
Còn về quân Trung Quốc chiến đấu, số liệu thì em không biết rõ, nhắc lại, vì hồi đó là trẻ con. Nhưng có chi tiết thì nhớ rõ. Thời đó, Mỹ cũng dùng nhiều các máy bay tương đối cổ lỗ sĩ so với bây giờ, chứ thời đó là tân tiến. Trong đó có cả AD-6 là máy bay ném bom cánh quạt nữa cơ. Thông thường, khi máy bay bổ nhào ném bom thì ngắm bắn dễ trúng nhất, chứ bắn đón khi máy bay bay ngang thì năm ăn năm thua, nên bộ đội ta thường chọn cách chiến đấu như vậy. Hy sinh có, nhưng kẻ thù bị thiệt hại nhiều (Nhớ nhất trận ở cầu Hàm Rồng, trong 3 ngày, bộ đội cao xạ bắn rơi 47 máy bay Mỹ). Ở Lạng Sơn, theo người anh họ lớn của em kể lại, mới có cao xạ Trung Quốc, sâu hơn thì không có. Mỗi khi máy bay bổ nào thì họ chúi xuống hầm, máy bay bay lên mới bắn đuổi theo. Toàn là theo lời kể nhé, bây giờ hỏi nguồn thì em chịu, vì ông anh đó đi bộ đội, cũng hy sinh rồi.
Ở Hòa Bình, chỗ em sơ tán, có một đơn vị nhỏ lính Trung Quốc dựng lán đóng tại đó. Họ cũng rất chăm gọi trẻ con, người dân tới để cho trước tác Mao chủ tịch, khổ nhỏ, dày, bọc bìa nylon đỏ, và huy hiệu Mao đủ các cỡ. bọn em thích cái huy hiệu cỡ đại, dùng làm cái chơi xèng, nhưng nó nhẹ quá, không tốt và thích tay như cái được đổ bằng vỏ tuýp đánh răng nấu chảy đổ vào khuôn là trôn bát sứ. Tuy vậy, phải chơi giấu và tránh chỗ lính Trung Quốc hay nhiều người lớn có thể nhìn thấy, vì cũng biết đó là "phạm thượng"
![]()
Được cái là khi họ dọn đi khoảng 1 tháng sau, chỗ họ đã đóng quân sạch bách như chưa từng có lán trại ở đó. Cây cối cũng còn nguyên, xung quanh sạch sẽ.
Chuyện khác, thời 196x, do ta quá nghèo và đang trong chiến tranh, Trung Quốc có nhã ý chuẩn bị và in giúp Việt Nam sách giáo khoa phổ thông. Té ra, về sau thấy tất cả các nơi của Việt Nam mà sau này có nảy ra tranh chấp với họ, đều là của Trung Quốc trong các sách giáo khoa đó!
Thông tin hay quá cụ! Những cái cụ chia sẻ đúng là khó tìm, thế hệ tụi e sinh sau đẻ muộn không biết được những cái này.
Ngày xưa em cũng được học bài thác bản giốc Cụ ạ ..giờ chia nửa ta nửa Tầu
... Mỗi khi máy bay bổ nào thì họ chúi xuống hầm, máy bay bay lên mới bắn đuổi theo. Toàn là theo lời kể nhé, bây giờ hỏi nguồn thì em chịu, vì ông anh đó đi bộ đội, cũng hy sinh rồi.
Ở Hòa Bình, chỗ em sơ tán, có một đơn vị nhỏ lính Trung Quốc dựng lán đóng tại đó. Họ cũng rất chăm gọi trẻ con, người dân tới để cho trước tác Mao chủ tịch, khổ nhỏ, dày, bọc bìa nylon đỏ, và huy hiệu Mao đủ các cỡ. bọn em thích cái huy hiệu cỡ đại, dùng làm cái chơi xèng, nhưng nó nhẹ quá, không tốt và thích tay như cái được đổ bằng vỏ tuýp đánh răng nấu chảy đổ vào khuôn là trôn bát sứ. Tuy vậy, phải chơi giấu và tránh chỗ lính Trung Quốc hay nhiều người lớn có thể nhìn thấy, vì cũng biết đó là "phạm thượng"
![]()
Được cái là khi họ dọn đi khoảng 1 tháng sau, chỗ họ đã đóng quân sạch bách như chưa từng có lán trại ở đó. Cây cối cũng còn nguyên, xung quanh sạch sẽ.
Bác sơ tán chỗ nào ở Hòa Bình đấy?
Thời đó (năm 1966) em học ở Xuân Mai, cũng thấy có 1 nhóm lính Trung quốc đào hố làm mộ. Cái nghĩa trang Trung Quốc này vẫn còn, nó nằm giữa cái dốc ngắn theo hướng Hòa Bình trên QL 6 đi qua Xuân Mai khoảng 2 cây (dốc này có biển cấm vượt, thỉnh thoảng xxx phục chụp ảnh và chặn xe vi phạm ở phía trên gần 2 cây nữa).
Ở núi Chum (chỗ trạm chỗ trạm soát vé) Trung quốc cũng làm 3 cái hầm lớn xuyên sâu vào núi. Khi lính Trung Quốc rút đi thì cửa hầm bị bịt kín lại bằng bê tông.
Họ bảo lính tầu chôn ở đấy chết là do nổ mìn lấy đá làm đường ở Kim Bôi hay Lương Sơn. Đầu tiên chỉ thấy 2 mộ, sau số mộ tăng lên khá nhanh tới gần 2 chục cái.
Gặp tụi em lính Trung Quốc cũng hay phát huy hiệu và trước tác, thỉnh thoảng còn cho họa báo.
Sang đến năm 1967 thì không còn thấy lính Trung Quốc nữa (em nhớ rõ vì năm 1967 Xuân Mai bị ném bom, quanh lớp học em rốc két bắn tróc hết mấy cái nóc hầm chữ A của tụi em. Thầy Mai bị bom thỏi bay không tìm được xác. Cuối năm 1967 chỗ nhà em cũng bị ném bom nên tụi em chuyển đi chỗ khác).
Thời đó cũng có những chuyện kể về cách lính tầu bắn máy bay Mỹ như chui vào hầm khi máy bay bổ nhào chúc xuống, chạy ra bắn khi máy bay bay lên..., nhưng không phải ở khu vực đó, vì quanh đó không có trận địa nào của Trung Quốc cả.
... Mỗi khi máy bay bổ nào thì họ chúi xuống hầm, máy bay bay lên mới bắn đuổi theo. Toàn là theo lời kể nhé, bây giờ hỏi nguồn thì em chịu, vì ông anh đó đi bộ đội, cũng hy sinh rồi.
Ở Hòa Bình, chỗ em sơ tán, có một đơn vị nhỏ lính Trung Quốc dựng lán đóng tại đó. Họ cũng rất chăm gọi trẻ con, người dân tới để cho trước tác Mao chủ tịch, khổ nhỏ, dày, bọc bìa nylon đỏ, và huy hiệu Mao đủ các cỡ. bọn em thích cái huy hiệu cỡ đại, dùng làm cái chơi xèng, nhưng nó nhẹ quá, không tốt và thích tay như cái được đổ bằng vỏ tuýp đánh răng nấu chảy đổ vào khuôn là trôn bát sứ. Tuy vậy, phải chơi giấu và tránh chỗ lính Trung Quốc hay nhiều người lớn có thể nhìn thấy, vì cũng biết đó là "phạm thượng"
![]()
Được cái là khi họ dọn đi khoảng 1 tháng sau, chỗ họ đã đóng quân sạch bách như chưa từng có lán trại ở đó. Cây cối cũng còn nguyên, xung quanh sạch sẽ.
Bác sơ tán chỗ nào ở Hòa Bình đấy?
Thời đó (năm 1966) em học ở Xuân Mai, cũng thấy có 1 nhóm lính Trung quốc đào hố làm mộ. Cái nghĩa trang Trung Quốc này vẫn còn, nó nằm giữa cái dốc ngắn theo hướng Hòa Bình trên QL 6 đi qua Xuân Mai khoảng 2 cây (dốc này có biển cấm vượt, thỉnh thoảng xxx phục chụp ảnh và chặn xe vi phạm ở phía trên gần 2 cây nữa).
Ở núi Chum (chỗ trạm chỗ trạm soát vé) Trung quốc cũng làm 3 cái hầm lớn xuyên sâu vào núi. Khi lính Trung Quốc rút đi thì cửa hầm bị bịt kín lại bằng bê tông.
Họ bảo lính tầu chôn ở đấy chết là do nổ mìn lấy đá làm đường ở Kim Bôi hay Lương Sơn. Đầu tiên chỉ thấy 2 mộ, sau số mộ tăng lên khá nhanh tới gần 2 chục cái.
Gặp tụi em lính Trung Quốc cũng hay phát huy hiệu và trước tác, thỉnh thoảng còn cho họa báo.
Sang đến năm 1967 thì không còn thấy lính Trung Quốc nữa (em nhớ rõ vì năm 1967 Xuân Mai bị ném bom, quanh lớp học em rốc két bắn tróc hết mấy cái nóc hầm chữ A của tụi em. Thầy Mai bị bom thỏi bay không tìm được xác. Cuối năm 1967 chỗ nhà em cũng bị ném bom nên tụi em chuyển đi chỗ khác).
Thời đó cũng có những chuyện kể về cách lính tầu bắn máy bay Mỹ như chui vào hầm khi máy bay bổ nhào chúc xuống, chạy ra bắn khi máy bay bay lên..., nhưng không phải ở khu vực đó, vì quanh đó không có trận địa nào của Trung Quốc cả.
Bắn máy bay kiểu Tàu đấy thì chỉ có ngồi thẩm du mới hạ được cả trăm máy bay
... Mỗi khi máy bay bổ nào thì họ chúi xuống hầm, máy bay bay lên mới bắn đuổi theo. Toàn là theo lời kể nhé, bây giờ hỏi nguồn thì em chịu, vì ông anh đó đi bộ đội, cũng hy sinh rồi.
Ở Hòa Bình, chỗ em sơ tán, có một đơn vị nhỏ lính Trung Quốc dựng lán đóng tại đó. Họ cũng rất chăm gọi trẻ con, người dân tới để cho trước tác Mao chủ tịch, khổ nhỏ, dày, bọc bìa nylon đỏ, và huy hiệu Mao đủ các cỡ. bọn em thích cái huy hiệu cỡ đại, dùng làm cái chơi xèng, nhưng nó nhẹ quá, không tốt và thích tay như cái được đổ bằng vỏ tuýp đánh răng nấu chảy đổ vào khuôn là trôn bát sứ. Tuy vậy, phải chơi giấu và tránh chỗ lính Trung Quốc hay nhiều người lớn có thể nhìn thấy, vì cũng biết đó là "phạm thượng"
![]()
Được cái là khi họ dọn đi khoảng 1 tháng sau, chỗ họ đã đóng quân sạch bách như chưa từng có lán trại ở đó. Cây cối cũng còn nguyên, xung quanh sạch sẽ.
Bác sơ tán chỗ nào ở Hòa Bình đấy?
Thời đó (năm 1966) em học ở Xuân Mai, cũng thấy có 1 nhóm lính Trung quốc đào hố làm mộ. Cái nghĩa trang Trung Quốc này vẫn còn, nó nằm giữa cái dốc ngắn theo hướng Hòa Bình trên QL 6 đi qua Xuân Mai khoảng 2 cây (dốc này có biển cấm vượt, thỉnh thoảng xxx phục chụp ảnh và chặn xe vi phạm ở phía trên gần 2 cây nữa).
Ở núi Chum (chỗ trạm chỗ trạm soát vé) Trung quốc cũng làm 3 cái hầm lớn xuyên sâu vào núi. Khi lính Trung Quốc rút đi thì cửa hầm bị bịt kín lại bằng bê tông.
Họ bảo lính tầu chôn ở đấy chết là do nổ mìn lấy đá làm đường ở Kim Bôi hay Lương Sơn. Đầu tiên chỉ thấy 2 mộ, sau số mộ tăng lên khá nhanh tới gần 2 chục cái.
Gặp tụi em lính Trung Quốc cũng hay phát huy hiệu và trước tác, thỉnh thoảng còn cho họa báo.
Sang đến năm 1967 thì không còn thấy lính Trung Quốc nữa (em nhớ rõ vì năm 1967 Xuân Mai bị ném bom, quanh lớp học em rốc két bắn tróc hết mấy cái nóc hầm chữ A của tụi em. Thầy Mai bị bom thỏi bay không tìm được xác. Cuối năm 1967 chỗ nhà em cũng bị ném bom nên tụi em chuyển đi chỗ khác).
Thời đó cũng có những chuyện kể về cách lính tầu bắn máy bay Mỹ như chui vào hầm khi máy bay bổ nhào chúc xuống, chạy ra bắn khi máy bay bay lên..., nhưng không phải ở khu vực đó, vì quanh đó không có trận địa nào của Trung Quốc cả.
Em ở Lương Sơn, nhưng sâu sát núi ạ.
... Mỗi khi máy bay bổ nào thì họ chúi xuống hầm, máy bay bay lên mới bắn đuổi theo. Toàn là theo lời kể nhé, bây giờ hỏi nguồn thì em chịu, vì ông anh đó đi bộ đội, cũng hy sinh rồi.
Ở Hòa Bình, chỗ em sơ tán, có một đơn vị nhỏ lính Trung Quốc dựng lán đóng tại đó. Họ cũng rất chăm gọi trẻ con, người dân tới để cho trước tác Mao chủ tịch, khổ nhỏ, dày, bọc bìa nylon đỏ, và huy hiệu Mao đủ các cỡ. bọn em thích cái huy hiệu cỡ đại, dùng làm cái chơi xèng, nhưng nó nhẹ quá, không tốt và thích tay như cái được đổ bằng vỏ tuýp đánh răng nấu chảy đổ vào khuôn là trôn bát sứ. Tuy vậy, phải chơi giấu và tránh chỗ lính Trung Quốc hay nhiều người lớn có thể nhìn thấy, vì cũng biết đó là "phạm thượng"
![]()
Được cái là khi họ dọn đi khoảng 1 tháng sau, chỗ họ đã đóng quân sạch bách như chưa từng có lán trại ở đó. Cây cối cũng còn nguyên, xung quanh sạch sẽ.
Bác sơ tán chỗ nào ở Hòa Bình đấy?
Thời đó (năm 1966) em học ở Xuân Mai, cũng thấy có 1 nhóm lính Trung quốc đào hố làm mộ. Cái nghĩa trang Trung Quốc này vẫn còn, nó nằm giữa cái dốc ngắn theo hướng Hòa Bình trên QL 6 đi qua Xuân Mai khoảng 2 cây (dốc này có biển cấm vượt, thỉnh thoảng xxx phục chụp ảnh và chặn xe vi phạm ở phía trên gần 2 cây nữa).
Ở núi Chum (chỗ trạm chỗ trạm soát vé) Trung quốc cũng làm 3 cái hầm lớn xuyên sâu vào núi. Khi lính Trung Quốc rút đi thì cửa hầm bị bịt kín lại bằng bê tông.
Họ bảo lính tầu chôn ở đấy chết là do nổ mìn lấy đá làm đường ở Kim Bôi hay Lương Sơn. Đầu tiên chỉ thấy 2 mộ, sau số mộ tăng lên khá nhanh tới gần 2 chục cái.
Gặp tụi em lính Trung Quốc cũng hay phát huy hiệu và trước tác, thỉnh thoảng còn cho họa báo.
Sang đến năm 1967 thì không còn thấy lính Trung Quốc nữa (em nhớ rõ vì năm 1967 Xuân Mai bị ném bom, quanh lớp học em rốc két bắn tróc hết mấy cái nóc hầm chữ A của tụi em. Thầy Mai bị bom thỏi bay không tìm được xác. Cuối năm 1967 chỗ nhà em cũng bị ném bom nên tụi em chuyển đi chỗ khác).
Thời đó cũng có những chuyện kể về cách lính tầu bắn máy bay Mỹ như chui vào hầm khi máy bay bổ nhào chúc xuống, chạy ra bắn khi máy bay bay lên..., nhưng không phải ở khu vực đó, vì quanh đó không có trận địa nào của Trung Quốc cả.
Em ở Lương Sơn, nhưng sâu sát núi ạ.
Nếu dịch lên gần sân gôn bây giờ có Bộ TL Hóa học, còn đi đến cái khu vực khai thác đá rẽ trái (lính Trung Quốc cũng chết ở chỗ khai đá này) qua cái đập tràn là khu vực sơ tán của trường Sỹ quan thông tin và trường Sỹ quan lục quân. Hồi đó nghịch thuốc nổ và kíp mìn được là nhờ mấy cái kho này!
Về vụ 300k quân thì trong tập 3 bộ phim "THE VIETNAM WAR" của PBS có nói đến con số này. Họ lấy nguồn đâu thì em chịu