Hồi trước còn ở lính, trong đơn vị tôi, có ca bị chó cắn. Chờ mà chưa thấy bác Quân y sĩ luận bàn nói về chó cắn?.
Quân Y em chưa học bài bị chó cắn mà chỉ " cắn xì- ke". 😆
Vui chút, vụ này đúng là em phải xin thỉnh kinh nghiệm của các đàn anh ạ!
Là một cách nhìn vào ngóc ngách khác của thực tế chiến trường.
Lính thì đa phân đều ăn thịt chó. Ở VN thì mua chó về thịt, còn ở chiến trường KPC thì vào dân lấy đồ dùng đổi chó (gọi là "đô xì ke"), thường là 1 áo dài tay bộ đội đổi 1 chó khoảng 5-7kg, cái màn cá nhân thì đổi con to hơn, nếu tấm chăn sợi Nam định thì con to nữa...
Hồi cuối mùa mưa 1979, khoảng tháng 9 hay 10 nên số ca lính sốt rét nhiều. Một hôm có ca bị chó cắn, anh này lính Hải Hưng nhập ngũ 11/1978, là đợt lính mới bổ sung trong trung đoàn, đang ở khu chiến của QK5 đảm nhiệm. Thường các ca sốt rét y tá đại đội cho thuốc uống và tiêm phòng chông số rét, nằm điểu trị tại chỗ. Các ca bệnh kéo dài không khỏi mới đi bệnh xá trung đoàn điều trị, nếu nặng hơn nữa thì về quân y viện ở VN và nếu có "đai" thì về nằm nghĩa trang bên VN. Ca ông linh bị cho cắn với vết răng cặp vào chân này, lại được đưa về viện Quân y 175 (SG) điều trị. Sau khi đi thì anh em mới biết là có lần ăn thịt chó, nó thu gom lấy bộ hàm răng chó và chờ thời điểm để tự gây vết cắn và để có cớ về quân y viện ở VN. Sau này ra viện và rồi về lại đơn vị ở KPC chiến... tiếp cho đến ngày ra quân.
P/s: mà sao bác Quân Y Sĩ biết xài tiếng Miên nhỉ?
Chuay me à Pốt!
Coong top @hatam hỏi vậy, Quân y em biết giả nhời sao 🤣
Mod ngoáy thê nào mà "Anonymous" viết còm, nội dung lại xưng là "Quân y em", chệu! coongtop VN không biết thế nào nhá
Niệm chú biến hình mà chưa hết câu đấy ợ
![]()
On Sranh Boong tê? @coco 😋 😋
Cụ @hatam ơi, tay Y sĩ hỏi thăm cụ hay sao đây này
Sáng tai họ, điếc tai cày
Hồi trước còn ở lính, trong đơn vị tôi, có ca bị chó cắn. Chờ mà chưa thấy bác Quân y sĩ luận bàn nói về chó cắn?.
Quân Y em chưa học bài bị chó cắn mà chỉ " cắn xì- ke". 😆
Vui chút, vụ này đúng là em phải xin thỉnh kinh nghiệm của các đàn anh ạ!
Là một cách nhìn vào ngóc ngách khác của thực tế chiến trường.
Lính thì đa phân đều ăn thịt chó. Ở VN thì mua chó về thịt, còn ở chiến trường KPC thì vào dân lấy đồ dùng đổi chó (gọi là "đô xì ke"), thường là 1 áo dài tay bộ đội đổi 1 chó khoảng 5-7kg, cái màn cá nhân thì đổi con to hơn, nếu tấm chăn sợi Nam định thì con to nữa...
Hồi cuối mùa mưa 1979, khoảng tháng 9 hay 10 nên số ca lính sốt rét nhiều. Một hôm có ca bị chó cắn, anh này lính Hải Hưng nhập ngũ 11/1978, là đợt lính mới bổ sung trong trung đoàn, đang ở khu chiến của QK5 đảm nhiệm. Thường các ca sốt rét y tá đại đội cho thuốc uống và tiêm phòng chông số rét, nằm điểu trị tại chỗ. Các ca bệnh kéo dài không khỏi mới đi bệnh xá trung đoàn điều trị, nếu nặng hơn nữa thì về quân y viện ở VN và nếu có "đai" thì về nằm nghĩa trang bên VN. Ca ông linh bị cho cắn với vết răng cặp vào chân này, lại được đưa về viện Quân y 175 (SG) điều trị. Sau khi đi thì anh em mới biết là có lần ăn thịt chó, nó thu gom lấy bộ hàm răng chó và chờ thời điểm để tự gây vết cắn và để có cớ về quân y viện ở VN. Sau này ra viện và rồi về lại đơn vị ở KPC chiến... tiếp cho đến ngày ra quân.
P/s: mà sao bác Quân Y Sĩ biết xài tiếng Miên nhỉ?
Chuay me à Pốt!
Coong top @hatam hỏi vậy, Quân y em biết giả nhời sao 🤣
Mod ngoáy thê nào mà "Anonymous" viết còm, nội dung lại xưng là "Quân y em", chệu! coongtop VN không biết thế nào nhá
Niệm chú biến hình mà chưa hết câu đấy ợ
![]()
On Sranh Boong tê? @coco 😋 😋
Cụ @hatam ơi, tay Y sĩ hỏi thăm cụ hay sao đây này
![]()
Tay ấy lói ngọng nhá! chắc tiếng ta cũng ngọng níu nuôn á.
Tiếng Miên, câu đầu tiên mỗi lính xứ Rau truyền khẩu nhau là "on xlanh boong tê" để đi tán gái; câu thứ 2 là "Oi kh'nhom xom..." là để "cho tôi xin..." nếu muốn xin cái gì, như: nước/tuk, chó/sì ke, thuốc lá/th'ma pouk... thì lắp vào là xong.
p/s: mấy chục năm, nhớ được thế thôi "ông" quân y sĩ ạ.
Hồi trước còn ở lính, trong đơn vị tôi, có ca bị chó cắn. Chờ mà chưa thấy bác Quân y sĩ luận bàn nói về chó cắn?.
Quân Y em chưa học bài bị chó cắn mà chỉ " cắn xì- ke". 😆
Vui chút, vụ này đúng là em phải xin thỉnh kinh nghiệm của các đàn anh ạ!
Là một cách nhìn vào ngóc ngách khác của thực tế chiến trường.
Lính thì đa phân đều ăn thịt chó. Ở VN thì mua chó về thịt, còn ở chiến trường KPC thì vào dân lấy đồ dùng đổi chó (gọi là "đô xì ke"), thường là 1 áo dài tay bộ đội đổi 1 chó khoảng 5-7kg, cái màn cá nhân thì đổi con to hơn, nếu tấm chăn sợi Nam định thì con to nữa...
Hồi cuối mùa mưa 1979, khoảng tháng 9 hay 10 nên số ca lính sốt rét nhiều. Một hôm có ca bị chó cắn, anh này lính Hải Hưng nhập ngũ 11/1978, là đợt lính mới bổ sung trong trung đoàn, đang ở khu chiến của QK5 đảm nhiệm. Thường các ca sốt rét y tá đại đội cho thuốc uống và tiêm phòng chông số rét, nằm điểu trị tại chỗ. Các ca bệnh kéo dài không khỏi mới đi bệnh xá trung đoàn điều trị, nếu nặng hơn nữa thì về quân y viện ở VN và nếu có "đai" thì về nằm nghĩa trang bên VN. Ca ông linh bị cho cắn với vết răng cặp vào chân này, lại được đưa về viện Quân y 175 (SG) điều trị. Sau khi đi thì anh em mới biết là có lần ăn thịt chó, nó thu gom lấy bộ hàm răng chó và chờ thời điểm để tự gây vết cắn và để có cớ về quân y viện ở VN. Sau này ra viện và rồi về lại đơn vị ở KPC chiến... tiếp cho đến ngày ra quân.
P/s: mà sao bác Quân Y Sĩ biết xài tiếng Miên nhỉ?
Chuay me à Pốt!
Coong top @hatam hỏi vậy, Quân y em biết giả nhời sao 🤣
Mod ngoáy thê nào mà "Anonymous" viết còm, nội dung lại xưng là "Quân y em", chệu! coongtop VN không biết thế nào nhá
Niệm chú biến hình mà chưa hết câu đấy ợ
![]()
On Sranh Boong tê? @coco 😋 😋
Cụ @hatam ơi, tay Y sĩ hỏi thăm cụ hay sao đây này
![]()
Tay ấy lói ngọng nhá! chắc tiếng ta cũng ngọng níu nuôn á.
Tiếng Miên, câu đầu tiên mỗi lính xứ Rau truyền khẩu nhau là "on xlanh boong tê" để đi tán gái; câu thứ 2 là "Oi kh'nhom xom..." là để "cho tôi xin..." nếu muốn xin cái gì, như: nước/tuk, chó/sì ke, thuốc lá/th'ma pouk... thì lắp vào là xong.
p/s: mấy chục năm, nhớ được thế thôi "ông" quân y sĩ ạ.
🤣 Thế là quá đủ và ấm cho chú đội khi tác chiến tại xứ Chùa Tháp rồi. Coongtop @hatam còn giấu võ gì không ạ? Ví dụ cứ tối tối lại đi hỏi thăm mê mai chẳng hạn 😍
Hồi trước còn ở lính, trong đơn vị tôi, có ca bị chó cắn. Chờ mà chưa thấy bác Quân y sĩ luận bàn nói về chó cắn?.
Quân Y em chưa học bài bị chó cắn mà chỉ " cắn xì- ke". 😆
Vui chút, vụ này đúng là em phải xin thỉnh kinh nghiệm của các đàn anh ạ!
Là một cách nhìn vào ngóc ngách khác của thực tế chiến trường.
Lính thì đa phân đều ăn thịt chó. Ở VN thì mua chó về thịt, còn ở chiến trường KPC thì vào dân lấy đồ dùng đổi chó (gọi là "đô xì ke"), thường là 1 áo dài tay bộ đội đổi 1 chó khoảng 5-7kg, cái màn cá nhân thì đổi con to hơn, nếu tấm chăn sợi Nam định thì con to nữa...
Hồi cuối mùa mưa 1979, khoảng tháng 9 hay 10 nên số ca lính sốt rét nhiều. Một hôm có ca bị chó cắn, anh này lính Hải Hưng nhập ngũ 11/1978, là đợt lính mới bổ sung trong trung đoàn, đang ở khu chiến của QK5 đảm nhiệm. Thường các ca sốt rét y tá đại đội cho thuốc uống và tiêm phòng chông số rét, nằm điểu trị tại chỗ. Các ca bệnh kéo dài không khỏi mới đi bệnh xá trung đoàn điều trị, nếu nặng hơn nữa thì về quân y viện ở VN và nếu có "đai" thì về nằm nghĩa trang bên VN. Ca ông linh bị cho cắn với vết răng cặp vào chân này, lại được đưa về viện Quân y 175 (SG) điều trị. Sau khi đi thì anh em mới biết là có lần ăn thịt chó, nó thu gom lấy bộ hàm răng chó và chờ thời điểm để tự gây vết cắn và để có cớ về quân y viện ở VN. Sau này ra viện và rồi về lại đơn vị ở KPC chiến... tiếp cho đến ngày ra quân.
P/s: mà sao bác Quân Y Sĩ biết xài tiếng Miên nhỉ?
Chuay me à Pốt!
Coong top @hatam hỏi vậy, Quân y em biết giả nhời sao 🤣
Mod ngoáy thê nào mà "Anonymous" viết còm, nội dung lại xưng là "Quân y em", chệu! coongtop VN không biết thế nào nhá
Niệm chú biến hình mà chưa hết câu đấy ợ
![]()
On Sranh Boong tê? @coco 😋 😋
Cụ @hatam ơi, tay Y sĩ hỏi thăm cụ hay sao đây này
![]()
Tay ấy lói ngọng nhá! chắc tiếng ta cũng ngọng níu nuôn á.
Tiếng Miên, câu đầu tiên mỗi lính xứ Rau truyền khẩu nhau là "on xlanh boong tê" để đi tán gái; câu thứ 2 là "Oi kh'nhom xom..." là để "cho tôi xin..." nếu muốn xin cái gì, như: nước/tuk, chó/sì ke, thuốc lá/th'ma pouk... thì lắp vào là xong.
p/s: mấy chục năm, nhớ được thế thôi "ông" quân y sĩ ạ.
🤣 Thế là quá đủ và ấm cho chú đội khi tác chiến tại xứ Chùa Tháp rồi. Coongtop @hatam còn giấu võ gì không ạ? Ví dụ cứ tối tối lại đi hỏi thăm mê mai chẳng hạn 😍
Không nhá, hồi đó mới là trẻ có 19, 20 thôi, qua đó thấy dân Miên lam lũ, một màu đen, hôi, da ngăm, chán lắm. Khi về VN, thấy con gái Việt khắc hẳn, trang phục quần áo đủ màu sắc cứ như tiên hết cả. Mà đơn vị chỗ tôi toàn đóng quân hẻo lánh, đi chiên dịch thì chui rúc rứng núi heo hút, lùng sục tìm cứ địch trong rừng, bản hoang..., do trong dần còn có địch ngầm, nên tránh hay cách ly dân, để khỏi lộ mỗi khi hành quân chiến dịch.
Chỉ khổ những ông nào ở đội công tác dân vận (thường gọi là tiểu đoàn thứ 2 - chuyên dân vận), phải dài ngày vào nằm ăn ở cùng dân trong phum/bản, lúc đó mới có "ôn", có "memai".
Hồi trước còn ở lính, trong đơn vị tôi, có ca bị chó cắn. Chờ mà chưa thấy bác Quân y sĩ luận bàn nói về chó cắn?.
Quân Y em chưa học bài bị chó cắn mà chỉ " cắn xì- ke". 😆
Vui chút, vụ này đúng là em phải xin thỉnh kinh nghiệm của các đàn anh ạ!
Là một cách nhìn vào ngóc ngách khác của thực tế chiến trường.
Lính thì đa phân đều ăn thịt chó. Ở VN thì mua chó về thịt, còn ở chiến trường KPC thì vào dân lấy đồ dùng đổi chó (gọi là "đô xì ke"), thường là 1 áo dài tay bộ đội đổi 1 chó khoảng 5-7kg, cái màn cá nhân thì đổi con to hơn, nếu tấm chăn sợi Nam định thì con to nữa...
Hồi cuối mùa mưa 1979, khoảng tháng 9 hay 10 nên số ca lính sốt rét nhiều. Một hôm có ca bị chó cắn, anh này lính Hải Hưng nhập ngũ 11/1978, là đợt lính mới bổ sung trong trung đoàn, đang ở khu chiến của QK5 đảm nhiệm. Thường các ca sốt rét y tá đại đội cho thuốc uống và tiêm phòng chông số rét, nằm điểu trị tại chỗ. Các ca bệnh kéo dài không khỏi mới đi bệnh xá trung đoàn điều trị, nếu nặng hơn nữa thì về quân y viện ở VN và nếu có "đai" thì về nằm nghĩa trang bên VN. Ca ông linh bị cho cắn với vết răng cặp vào chân này, lại được đưa về viện Quân y 175 (SG) điều trị. Sau khi đi thì anh em mới biết là có lần ăn thịt chó, nó thu gom lấy bộ hàm răng chó và chờ thời điểm để tự gây vết cắn và để có cớ về quân y viện ở VN. Sau này ra viện và rồi về lại đơn vị ở KPC chiến... tiếp cho đến ngày ra quân.
P/s: mà sao bác Quân Y Sĩ biết xài tiếng Miên nhỉ?
Chuay me à Pốt!
Coong top @hatam hỏi vậy, Quân y em biết giả nhời sao 🤣
Mod ngoáy thê nào mà "Anonymous" viết còm, nội dung lại xưng là "Quân y em", chệu! coongtop VN không biết thế nào nhá
Niệm chú biến hình mà chưa hết câu đấy ợ
![]()
On Sranh Boong tê? @coco 😋 😋
Cụ @hatam ơi, tay Y sĩ hỏi thăm cụ hay sao đây này
![]()
Tay ấy lói ngọng nhá! chắc tiếng ta cũng ngọng níu nuôn á.
Tiếng Miên, câu đầu tiên mỗi lính xứ Rau truyền khẩu nhau là "on xlanh boong tê" để đi tán gái; câu thứ 2 là "Oi kh'nhom xom..." là để "cho tôi xin..." nếu muốn xin cái gì, như: nước/tuk, chó/sì ke, thuốc lá/th'ma pouk... thì lắp vào là xong.
p/s: mấy chục năm, nhớ được thế thôi "ông" quân y sĩ ạ.
🤣 Thế là quá đủ và ấm cho chú đội khi tác chiến tại xứ Chùa Tháp rồi. Coongtop @hatam còn giấu võ gì không ạ? Ví dụ cứ tối tối lại đi hỏi thăm mê mai chẳng hạn 😍
Không nhá, hồi đó mới là trẻ có 19, 20 thôi, qua đó thấy dân Miên lam lũ, một màu đen, hôi, da ngăm, chán lắm. Khi về VN, thấy con gái Việt khắc hẳn, trang phục quần áo đủ màu sắc cứ như tiên hết cả. Mà đơn vị chỗ tôi toàn đóng quân hẻo lánh, đi chiên dịch thì chui rúc rứng núi heo hút, lùng sục tìm cứ địch trong rừng, bản hoang..., do trong dần còn có địch ngầm, nên tránh hay cách ly dân, để khỏi lộ mỗi khi hành quân chiến dịch.
Chỉ khổ những ông nào ở đội công tác dân vận (thường gọi là tiểu đoàn thứ 2 - chuyên dân vận), phải dài ngày vào nằm ăn ở cùng dân trong phum/bản, lúc đó mới có "ôn", có "memai".
À à, đúng rồi. Thời bác, dân còn xác xơ chưa kịp hồi lại sau mấy năm khốn khổ nên nom chắc chả ra hình người. Bác lại ở đội hình cơ động chiến đấu nên khó có " memai" được thật chứ về sau khoảng 80-82, một số boong là vô địch về món này. Nhất là đội f9, canh ty với dân đánh cá trên Biển Hồ... Em thấy các bố kể còn không thèm ăn gạo Hậu cần, k thèm hút thuốc Hậu cần... toàn Samit, gạo trắng, rượu thì ra dân đổi hoặc " dân buôn" cấp...
Hồi trước còn ở lính, trong đơn vị tôi, có ca bị chó cắn. Chờ mà chưa thấy bác Quân y sĩ luận bàn nói về chó cắn?.
Quân Y em chưa học bài bị chó cắn mà chỉ " cắn xì- ke". 😆
Vui chút, vụ này đúng là em phải xin thỉnh kinh nghiệm của các đàn anh ạ!
Là một cách nhìn vào ngóc ngách khác của thực tế chiến trường.
Lính thì đa phân đều ăn thịt chó. Ở VN thì mua chó về thịt, còn ở chiến trường KPC thì vào dân lấy đồ dùng đổi chó (gọi là "đô xì ke"), thường là 1 áo dài tay bộ đội đổi 1 chó khoảng 5-7kg, cái màn cá nhân thì đổi con to hơn, nếu tấm chăn sợi Nam định thì con to nữa...
Hồi cuối mùa mưa 1979, khoảng tháng 9 hay 10 nên số ca lính sốt rét nhiều. Một hôm có ca bị chó cắn, anh này lính Hải Hưng nhập ngũ 11/1978, là đợt lính mới bổ sung trong trung đoàn, đang ở khu chiến của QK5 đảm nhiệm. Thường các ca sốt rét y tá đại đội cho thuốc uống và tiêm phòng chông số rét, nằm điểu trị tại chỗ. Các ca bệnh kéo dài không khỏi mới đi bệnh xá trung đoàn điều trị, nếu nặng hơn nữa thì về quân y viện ở VN và nếu có "đai" thì về nằm nghĩa trang bên VN. Ca ông linh bị cho cắn với vết răng cặp vào chân này, lại được đưa về viện Quân y 175 (SG) điều trị. Sau khi đi thì anh em mới biết là có lần ăn thịt chó, nó thu gom lấy bộ hàm răng chó và chờ thời điểm để tự gây vết cắn và để có cớ về quân y viện ở VN. Sau này ra viện và rồi về lại đơn vị ở KPC chiến... tiếp cho đến ngày ra quân.
P/s: mà sao bác Quân Y Sĩ biết xài tiếng Miên nhỉ?
Chuay me à Pốt!
Coong top @hatam hỏi vậy, Quân y em biết giả nhời sao 🤣
Mod ngoáy thê nào mà "Anonymous" viết còm, nội dung lại xưng là "Quân y em", chệu! coongtop VN không biết thế nào nhá
Niệm chú biến hình mà chưa hết câu đấy ợ
![]()
On Sranh Boong tê? @coco 😋 😋
Khnhuom sro lay nien.
Thalay ponman?
Маруся идет в школу