Đã có thời người ta bảo học văn làm gì? Đó chính là nguồn cơn.
Học văn kiểu xứ vệ là học vẹt. Đừng đánh đồng. Học văn nghị luận mà toàn áp mẫu , còn lại lệch là dưới tb. Đấy mới là ý chính của câu này.
Bảo là học vẹt là chưa đúng ở chỗ, khi con trẻ là tờ giấy trắng, các cách thức làm văn đều phải học như con vẹt cho nhớ rồi hiểu và ứng dụng lại, dùng cách suy ngẫm về văn học đấy để suy ngẫm về tác phẩm, còn quá trình suy ngẫm có thêm phát hiện gì, cách tiếp cận bằng từ ngữ như thế nào còn thuộc khả năng của người đó, nên có người hiểu viết hay và dài mà cũng có người hiểu nhưng viết cô đọng.
Nó cũng tương tự như khi cụ học toán, không được học lý thuyết và cách giải thì cụ sẽ chẳng thể giải được, đoạn đầu cũng là dạng học vẹt, nhưng khi hiểu rồi mới tự phát huy, còn bảo học kiểu ở ta là học vẹt thì em thấy chả khác gì cắt nửa câu diễn tả ra và chỉ nói phần đầu, không nên nhận định như vậy, không nên đổ lỗi mình không hiểu, không ứng dụng được là do cách học được dạy là cách học vẹt.
Dưới góc độ quan sát của Cháu, Văn học cũng như Toán học được tạm chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn một: học công thức và nền tảng. Giai đoạn này mà không học vẹt thì chưa biết là sẽ thay bằng cách nào. Cũng giống như học bảng nhân, học chữ cái, đều là học vẹt cả. Cái này cũng là kiến thức phổ thông, không cần phải biến báo, đào sâu suy nghĩ, chỉ cần làm đúng khuôn mẫu là đạt yêu cầu
Giai đoạn hai là giai đoạn nâng cao: từ nền tảng, người học mở rộng kiến thức và chuyển những quan sát của mình vào.
Không có bước một thì làm gì có bước hai
Маруся идет в школу
Đã có thời người ta bảo học văn làm gì? Đó chính là nguồn cơn.
Học văn kiểu xứ vệ là học vẹt. Đừng đánh đồng. Học văn nghị luận mà toàn áp mẫu , còn lại lệch là dưới tb. Đấy mới là ý chính của câu này.
Bảo là học vẹt là chưa đúng ở chỗ, khi con trẻ là tờ giấy trắng, các cách thức làm văn đều phải học như con vẹt cho nhớ rồi hiểu và ứng dụng lại, dùng cách suy ngẫm về văn học đấy để suy ngẫm về tác phẩm, còn quá trình suy ngẫm có thêm phát hiện gì, cách tiếp cận bằng từ ngữ như thế nào còn thuộc khả năng của người đó, nên có người hiểu viết hay và dài mà cũng có người hiểu nhưng viết cô đọng.
Nó cũng tương tự như khi cụ học toán, không được học lý thuyết và cách giải thì cụ sẽ chẳng thể giải được, đoạn đầu cũng là dạng học vẹt, nhưng khi hiểu rồi mới tự phát huy, còn bảo học kiểu ở ta là học vẹt thì em thấy chả khác gì cắt nửa câu diễn tả ra và chỉ nói phần đầu, không nên nhận định như vậy, không nên đổ lỗi mình không hiểu, không ứng dụng được là do cách học được dạy là cách học vẹt.
Dưới góc độ quan sát của Cháu, Văn học cũng như Toán học được tạm chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn một: học công thức và nền tảng. Giai đoạn này mà không học vẹt thì chưa biết là sẽ thay bằng cách nào. Cũng giống như học bảng nhân, học chữ cái, đều là học vẹt cả. Cái này cũng là kiến thức phổ thông, không cần phải biến báo, đào sâu suy nghĩ, chỉ cần làm đúng khuôn mẫu là đạt yêu cầu
Giai đoạn hai là giai đoạn nâng cao: từ nền tảng, người học mở rộng kiến thức và chuyển những quan sát của mình vào.
Không có bước một thì làm gì có bước hai
Nhưng được mấy người hiểu được như thế cụ ơi, đa số quy nạp hết chung vào chỗ và dè bỉu việc dạy học ở các cấp phổ cập, trong khi không hiểu được là các cấp học đấy là giai đoạn xây dựng nền tảng, chưa thể học theo kiểu học của Đại học được.
Đã có thời người ta bảo học văn làm gì? Đó chính là nguồn cơn.
Học văn kiểu xứ vệ là học vẹt. Đừng đánh đồng. Học văn nghị luận mà toàn áp mẫu , còn lại lệch là dưới tb. Đấy mới là ý chính của câu này.
Bảo là học vẹt là chưa đúng ở chỗ, khi con trẻ là tờ giấy trắng, các cách thức làm văn đều phải học như con vẹt cho nhớ rồi hiểu và ứng dụng lại, dùng cách suy ngẫm về văn học đấy để suy ngẫm về tác phẩm, còn quá trình suy ngẫm có thêm phát hiện gì, cách tiếp cận bằng từ ngữ như thế nào còn thuộc khả năng của người đó, nên có người hiểu viết hay và dài mà cũng có người hiểu nhưng viết cô đọng.
Nó cũng tương tự như khi cụ học toán, không được học lý thuyết và cách giải thì cụ sẽ chẳng thể giải được, đoạn đầu cũng là dạng học vẹt, nhưng khi hiểu rồi mới tự phát huy, còn bảo học kiểu ở ta là học vẹt thì em thấy chả khác gì cắt nửa câu diễn tả ra và chỉ nói phần đầu, không nên nhận định như vậy, không nên đổ lỗi mình không hiểu, không ứng dụng được là do cách học được dạy là cách học vẹt.
Dưới góc độ quan sát của Cháu, Văn học cũng như Toán học được tạm chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn một: học công thức và nền tảng. Giai đoạn này mà không học vẹt thì chưa biết là sẽ thay bằng cách nào. Cũng giống như học bảng nhân, học chữ cái, đều là học vẹt cả. Cái này cũng là kiến thức phổ thông, không cần phải biến báo, đào sâu suy nghĩ, chỉ cần làm đúng khuôn mẫu là đạt yêu cầu
Giai đoạn hai là giai đoạn nâng cao: từ nền tảng, người học mở rộng kiến thức và chuyển những quan sát của mình vào.
Không có bước một thì làm gì có bước hai
Bước 1 đang bị bóp méo quá mức. Kết quả là hd lười đào sâu tìm hiểu, cứ bê nguyên văn mẫu là khá giỏi tất
Đã có thời người ta bảo học văn làm gì? Đó chính là nguồn cơn.
Học văn kiểu xứ vệ là học vẹt. Đừng đánh đồng. Học văn nghị luận mà toàn áp mẫu , còn lại lệch là dưới tb. Đấy mới là ý chính của câu này.
Bảo là học vẹt là chưa đúng ở chỗ, khi con trẻ là tờ giấy trắng, các cách thức làm văn đều phải học như con vẹt cho nhớ rồi hiểu và ứng dụng lại, dùng cách suy ngẫm về văn học đấy để suy ngẫm về tác phẩm, còn quá trình suy ngẫm có thêm phát hiện gì, cách tiếp cận bằng từ ngữ như thế nào còn thuộc khả năng của người đó, nên có người hiểu viết hay và dài mà cũng có người hiểu nhưng viết cô đọng.
Nó cũng tương tự như khi cụ học toán, không được học lý thuyết và cách giải thì cụ sẽ chẳng thể giải được, đoạn đầu cũng là dạng học vẹt, nhưng khi hiểu rồi mới tự phát huy, còn bảo học kiểu ở ta là học vẹt thì em thấy chả khác gì cắt nửa câu diễn tả ra và chỉ nói phần đầu, không nên nhận định như vậy, không nên đổ lỗi mình không hiểu, không ứng dụng được là do cách học được dạy là cách học vẹt.
Từ xưa giờ cứ bài cảm thụ văn học là auto phải theo ý thầy cô, lệch phát là xong .đến cả tác giả phân tích chính tác phẩm của mình cũng toang mà bác?
Bằng chứng chính xác về tiếng Việt bị bóp méo chính là cụ chứ ai. Biên gì mà auto với viết tắt, nước Việt thì ghi là vệ. Thế mà cụ cứ chửi ở đâu. Thầy cô nào dạy cụ viết như vậy.
Hoan hô BGD đã có bước đi rất tích cực và hợp lý! Đọc phản ứng trên mạng mới thấy dân ta nhiều người đã ăn phải bả văn hoá Anh quá mức rồi, nhiều người không nghĩ rằng tiếng Anh nó chỉ là công cụ.
Học tiếng Anh quá nhiều ở cấp phổ thông sẽ làm lãng phí thời gian để học các môn khoa học cơ bản, làm lãng phí tài năng của nhiều học sinh, nhà nước mất đi nhiều nhân tài có thể sử dụng trong các ngành này, trong khi nước ta định hướng tập trung vào KHCN chứ không phải dịch vụ, thương mại! Để các cấp phổ thông tập trung hết sức các môn khoa học cơ bản, tiếng Anh chỉ cần vừa đủ, khi học đại học có định hướng nghề nghiệp rõ ràng rồi thì bổ sung sau chưa hề muộn, vì dẫu sao tiếng Anh nó chỉ là phương tiện. Cốt lõi vẫn là phải đầu tư vào các môn khoa học cơ bản ở giai đoạn phổ thông.
Đã có thời người ta bảo học văn làm gì? Đó chính là nguồn cơn.
Học văn kiểu xứ vệ là học vẹt. Đừng đánh đồng. Học văn nghị luận mà toàn áp mẫu , còn lại lệch là dưới tb. Đấy mới là ý chính của câu này.
Bảo là học vẹt là chưa đúng ở chỗ, khi con trẻ là tờ giấy trắng, các cách thức làm văn đều phải học như con vẹt cho nhớ rồi hiểu và ứng dụng lại, dùng cách suy ngẫm về văn học đấy để suy ngẫm về tác phẩm, còn quá trình suy ngẫm có thêm phát hiện gì, cách tiếp cận bằng từ ngữ như thế nào còn thuộc khả năng của người đó, nên có người hiểu viết hay và dài mà cũng có người hiểu nhưng viết cô đọng.
Nó cũng tương tự như khi cụ học toán, không được học lý thuyết và cách giải thì cụ sẽ chẳng thể giải được, đoạn đầu cũng là dạng học vẹt, nhưng khi hiểu rồi mới tự phát huy, còn bảo học kiểu ở ta là học vẹt thì em thấy chả khác gì cắt nửa câu diễn tả ra và chỉ nói phần đầu, không nên nhận định như vậy, không nên đổ lỗi mình không hiểu, không ứng dụng được là do cách học được dạy là cách học vẹt.
Từ xưa giờ cứ bài cảm thụ văn học là auto phải theo ý thầy cô, lệch phát là xong .đến cả tác giả phân tích chính tác phẩm của mình cũng toang mà bác?
Bằng chứng chính xác về tiếng Việt bị bóp méo chính là cụ chứ ai. Biên gì mà auto với viết tắt, nước Việt thì ghi là vệ. Thế mà cụ cứ chửi ở đâu. Thầy cô nào dạy cụ viết như vậy.
Bạn ạ tôi quen tay viết auto. Còn từ vệ ở đây cụ nào chả xài mà cụ bắt bẻ tôi? Thế là cụ bảo cả cái điễn đàn này đấy.
Việc sử dụng các từ nước ngoài tràn lan trên các phương tiện phương tiện truyền thông là đáng báo động nhảy cả trên VTV các biên tập viên vô tư sử dụng. Đành rằng có những từ mà tiếng Việt không có thì phải Việt hóa và đưa vào từ điển để sử dụng chính thức còn các từ xong xong đã có phải có quỹ định bắt buộc phải dùng tiếng Việt.
Khoan bàn về chủ nghĩa đế quốc ngôn ngữ, dù sao nó cũng chỉ là một hiện tượng hình thành từ bản chất là cuộc tranh đấu giữa cái mạnh và cái yếu. Em đồng quan điểm về sự cần thiết phải giữ gìn và phát triển sức mạnh của tiếng ta. Tiếng ta còn thì nước ta còn.
Có thể dễ dàng nhận thấy sự buông lỏng từ các cơ quan quản lý Nhà nước, sự cẩu thả của những người viết và ý thức chung của toàn dân trong việc giữ gìn tiếng nói ông bà để lại. Chưa có bất cứ một cái gì giống như hoạch định một chiến lược lâu dài bảo vệ bản sắc tiếng Việt và làm cho nó mạnh lên.