Mượn sách là cái cớ. Bác bảo mợ ấy đăng lên đây thì cái cớ còn đâu?E thấy cũng ngắn , hay Mợ đăng luôn ở đây cho Cụ @Salut đỡ phải mượn rồi có khi quên ko trả cho Mợ đấy . E cũng có dịp dc đọc ké .Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
![]()
Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Có nhớ, day dứt (vì khi Bướm ra đi cũng biết cả hai người đều đã mang bầu), nhưng ko hối tiếc. Điều đó cũng dễ hiểu, vì một người như Bướm ko bao giờ có thể bằng lòng với cuộc sống giản đơn giữa những người Anh điêng cho dù là với 2 cô vợ thổ dân trẻ đẹp.
Lali... Lali và em gái cô ấy là Zoraima, chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Vì tôi đã đến Venezuela, tôi có nên thử lần theo dấu vết của họ không? Bây giờ là năm 1945. Mười hai năm đã trôi qua. Nhiều lắm, nhưng dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thấy băn khoăn khi nghĩ về hai sinh vật tuyệt đẹp này. Sau ngần ấy thời gian, có lẽ họ đã gắn cuộc đời mình với những người đàn ông cùng chủng tộc với họ. Không, thành thật mà nói, tôi không có quyền làm phiền sự tồn tại của họ.
Chuẩn rồi, cụ thử món đó chưa
Hồi nhỏ, đọc truyện phiêu lưu đã thấy mê rồi, lại thêm thời đói ăn mà nghe tả có cái cây kỳ diệu như thế thì tò mò lắm và chỉ ao ước giá mà nhà mình cũng có đực cây như thế
Giờ đến mùa sa kê, thấy nhiều bạn bán và quảng cáo món ngon, ấy vậy mà em cũng chưa từng thử :)))
Nhà em đã trồng, và đã chế đủ các món ăn: hấp, chiên, chiên bột, nấu canh.., nhìn vỏ xù xì tưởng nó cứng lắm, chứ thực ra mềm èo à, gọt sạch vỏ, hấp lên 1 tí là chín, theo cảm nhận của em thì nó chế biến còn ngon hơn món làm từ khoai tây. Nhưng có cái nó phải bỏ tủ đông mới giữ lâu được, còn để ngoài 1, hay 2 ngày là nó giảm chất lượng, dù chưa gọt vỏ.
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Các bác có đọc cuốn "Lớn lên trên đảo hoang" chưa?
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Em hóng thớt này. Hiện tại em đã cạn kiệt đầu sách cho F1 đọc. Các đầu sách ngày trc em đọc đều mua cả rồi.
Kênh tin Tele: https://t.me/TinhhinhTrungdongNgaUkr
Nhóm chat: https://t.me/NgaUASyrienGroupChat
Chuẩn rồi, cụ thử món đó chưa
Hồi nhỏ, đọc truyện phiêu lưu đã thấy mê rồi, lại thêm thời đói ăn mà nghe tả có cái cây kỳ diệu như thế thì tò mò lắm và chỉ ao ước giá mà nhà mình cũng có đực cây như thế
Giờ đến mùa sa kê, thấy nhiều bạn bán và quảng cáo món ngon, ấy vậy mà em cũng chưa từng thử :)))
Nhà em đã trồng, và đã chế đủ các món ăn: hấp, chiên, chiên bột, nấu canh.., nhìn vỏ xù xì tưởng nó cứng lắm, chứ thực ra mềm èo à, gọt sạch vỏ, hấp lên 1 tí là chín, theo cảm nhận của em thì nó chế biến còn ngon hơn món làm từ khoai tây. Nhưng có cái nó phải bỏ tủ đông mới giữ lâu được, còn để ngoài 1, hay 2 ngày là nó giảm chất lượng, dù chưa gọt vỏ.
Cụ cho hình ảnh của nó lên đây, coi thế nào mà nhà iem chưa hình dung ra trái đó?
Rất xin lỗi cụ, trong lúc chờ đợi thì nhà iem đã tìm thấy hình ảnh trái sake trên mạng rồi.
Trái này dùng nấu ăn cũng được, nhưng khi gọt khá rắc rối là phải ngâm trong nước nếu không sẽ bị vết (thâm).
Chuẩn rồi, cụ thử món đó chưa
Hồi nhỏ, đọc truyện phiêu lưu đã thấy mê rồi, lại thêm thời đói ăn mà nghe tả có cái cây kỳ diệu như thế thì tò mò lắm và chỉ ao ước giá mà nhà mình cũng có đực cây như thế
Giờ đến mùa sa kê, thấy nhiều bạn bán và quảng cáo món ngon, ấy vậy mà em cũng chưa từng thử :)))
Nhà em đã trồng, và đã chế đủ các món ăn: hấp, chiên, chiên bột, nấu canh.., nhìn vỏ xù xì tưởng nó cứng lắm, chứ thực ra mềm èo à, gọt sạch vỏ, hấp lên 1 tí là chín, theo cảm nhận của em thì nó chế biến còn ngon hơn món làm từ khoai tây. Nhưng có cái nó phải bỏ tủ đông mới giữ lâu được, còn để ngoài 1, hay 2 ngày là nó giảm chất lượng, dù chưa gọt vỏ.
Cụ cho hình ảnh của nó lên đây, coi thế nào mà nhà iem chưa hình dung ra trái đó?
Rất xin lỗi cụ, trong lúc chờ đợi thì nhà iem đã tìm thấy hình ảnh trái sake trên mạng rồi.
Trái này dùng nấu ăn cũng được, nhưng khi gọt khá rắc rối là phải ngâm trong nước nếu không sẽ bị vết (thâm).
Cây này em thấy miền Bắc cũng có, nhưng chưa bao giờ thấy cây ở miền Bắc kết quả. Trong khi trong nam quả nhiều. Chắc không hợp khí hậu miền Bắc.
Trái này dùng nấu ăn cũng được, nhưng khi gọt khá rắc rối là phải ngâm trong nước nếu không sẽ bị vết (thâm).
Đoạn này chắc cụ đọc trên mạng, em đã làm, không khó đâu, rất đơn giản, nhìn bề ngoài nó khá giống mít nên nghĩ nó cứng, chứ thực ra mềm èo. còn gọt dễ hơn gọt bí đỏ.
Thêm mấy tấm hình cho cụ nào chưa thưởng thức món sake, & đoạn trích từ báo "NLĐ"
Bà xã tôi vốn kén ăn mà cũng khen cái món "bên ngoài giòn rụm nhưng bên trong mềm mụp" ấy.
Em dâu tôi làm nước chấm cho món sa kê chiên giòn là tương ớt pha chút xốt mayonnaise nhưng tôi vốn không thích mấy thứ "nửa ta nửa tây" ấy nên bảo bà xã làm cho chén nước mắm tỏi ớt. Tôi lấy lá cải xanh cuốn miếng sa kê chiên giòn lại rồi chấm nước mắm. Chu choa, phải công nhận là mấy thứ ấy hòa quyện với nhau ngon đến tê đầu lưỡi.
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
![]()
Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Có nhớ, day dứt (vì khi Bướm ra đi cũng biết cả hai người đều đã mang bầu), nhưng ko hối tiếc. Điều đó cũng dễ hiểu, vì một người như Bướm ko bao giờ có thể bằng lòng với cuộc sống giản đơn giữa những người Anh điêng cho dù là với 2 cô vợ thổ dân trẻ đẹp.
Lali... Lali và em gái cô ấy là Zoraima, chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Vì tôi đã đến Venezuela, tôi có nên thử lần theo dấu vết của họ không? Bây giờ là năm 1945. Mười hai năm đã trôi qua. Nhiều lắm, nhưng dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thấy băn khoăn khi nghĩ về hai sinh vật tuyệt đẹp này. Sau ngần ấy thời gian, có lẽ họ đã gắn cuộc đời mình với những người đàn ông cùng chủng tộc với họ. Không, thành thật mà nói, tôi không có quyền làm phiền sự tồn tại của họ.
Ối dồi ôi, quyển Canh Bạc đây rồi. Hôm nào có dịp gặp, mợ cho em mượn đi photo nhé. Em chuyển nhà nhiều nên sách vở ngày xưa mất hết.
![]()
Mất trí, à, nhất trí
Em chỉ chuyển nhà một lần thôi mà cũng mất gần hết sách truyện thiếu nhi (phần lớn là cho tặng lại các bạn khu TT cũ).
Lâu rồi ko biết, chứ đợt trước em thấy mấy hàng sách cũ chỗ đường Láng vẫn có cuốn này, là bản của SG xuất bản trước 1975.
Sáng tai họ, điếc tai cày
Mất trí, à, nhất trí
Em chỉ chuyển nhà một lần thôi mà cũng mất gần hết sách truyện thiếu nhi (phần lớn là cho tặng lại các bạn khu TT cũ).
Lâu rồi ko biết, chứ đợt trước em thấy mấy hàng sách cũ chỗ đường Láng vẫn có cuốn này, là bản của SG xuất bản trước 1975.
Do cái câu: Ăn cắp sách không phải là ăn cắp í. Bạn em còn tuyên bố: Mày cho mượn đã ngâu rồi, tao đem trả lại còn ngâu hơn. Cay lắm.
Đố cụ biết cây Bánh mì ở trên là cây gì
Cây BAO-BÁP
Nguyên văn tiếng Pháp là l’arbre à pain, là cây sa kê ạ.
"Je veux parler de l’arbre à pain, très abondant
dans l’île Gueboroar, et j’y remarquai
principalement cette variété dépourvue de
graines, qui porte en malais le nom de « Rima »."
Món bao báp thì chắc phải để hôm nào Nemo cho mọi người lên thăm thổ dân châu Phi
Sáng tai họ, điếc tai cày
Mất trí, à, nhất trí
Em chỉ chuyển nhà một lần thôi mà cũng mất gần hết sách truyện thiếu nhi (phần lớn là cho tặng lại các bạn khu TT cũ).
Lâu rồi ko biết, chứ đợt trước em thấy mấy hàng sách cũ chỗ đường Láng vẫn có cuốn này, là bản của SG xuất bản trước 1975.
Do cái câu: Ăn cắp sách không phải là ăn cắp í. Bạn em còn tuyên bố: Mày cho mượn đã ngâu rồi, tao đem trả lại còn ngâu hơn. Cay lắm.
![]()
Lại nhớ ông thầy dạy văn cấp 3 của em, nổi tiếng hắc xì dầu toàn trường qua bao thế hệ, nhà thầy rất nhiều sách và dán trên tủ sách dòng chữ cũng đại loại câu như bạn cụ nói, đấy là nghe thầy kể thế
Sáng tai họ, điếc tai cày
Mất trí, à, nhất trí
Em chỉ chuyển nhà một lần thôi mà cũng mất gần hết sách truyện thiếu nhi (phần lớn là cho tặng lại các bạn khu TT cũ).
Lâu rồi ko biết, chứ đợt trước em thấy mấy hàng sách cũ chỗ đường Láng vẫn có cuốn này, là bản của SG xuất bản trước 1975.
Do cái câu: Ăn cắp sách không phải là ăn cắp í. Bạn em còn tuyên bố: Mày cho mượn đã ngâu rồi, tao đem trả lại còn ngâu hơn. Cay lắm.
![]()
Cụ làm em nhớ thằng bạn nối khố. Một hôm nó rủ em đi đến nhà cô bạn mới quen, bảo "trông hay lắm", và mang theo một cuốn sách cũ (khá quý, của bố nó), bảo đã hứa cho cô bạn mượn.
Lúc về, đi khỏi nhà cô bạn một quãng, em hỏi "eo, trông thế mà bảo là hay á?", nó gãi đầu gãi tai bảo "hôm đấy tối quá"
Hàng chục năm sau mỗi lần gặp lại em đều hỏi nó "thế nào, lấy lại cuốn sách chưa?"
















