Myanmar năm 2015 nói chung là nghèo (tương tự Việt nam những năm 93). Đàn ông mặc một loại "Váy" gọi là Longy.
Ở bến xe có thể bắt xe ôm (chi đi khu vực ngoại thành phía ngoài Yagoon, do nội đo Yangoon cấm xe máy). Muốn vào nội đo thi phải bắt Taxi.
Hình ảnh dưới là các anh xe oomg, quán bán hàng: thẻ điện thoại, nước uống.... . Ví trí ngay cổng bến xe
Khung cảnh ngoài bến xe
Nhiều người ngày đó ca ngợi Myanmar, từ chi tiết cấm xe máy trở đi. Và trước viễn cảnh HN cũng cấm xe máy, em thấy sợ. Đó là chính sách ngu xuẩn, xe máy là công cụ, phù hợp với mức độ phát triển, là cần câu cơm của rất nhiều người. Khi mức độ phát triển khác đi, xe máy cá nhân sẽ tự giảm bớt, mức phát triển thấp mà cấm xe máy sẽ chỉ gây hại.
Kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội luôn gắn với nhau, chi phói nhau và cùng phát triển. Không thể dùng ý chí để điều chỉnh, sự tác động đến một trong các yếu tố này sẽ làm ảnh hưởng đến các yếu tố còn lại.
Theo quy chuẩn về quy hoạch, cứ 500 m là một đường nhỏ (hao làn xe mỗi chiều) và 1000m là một đường lớn (6-8 làn xe) tùy theo quy mô dân số; Người đi bộ sẽ đi không quá 500m để ra bến xe buýt gần nất. Chưa kể khi xẩy ra chuyện, cấp cứu, xe cấp cứu phải vào được tận cửa, xe cứu hỏa phải tiếp cận được hiện trường, vận chuyển đồ đạc xe phải vào được tận cửa.
Suy ra rất nhiều khu vực ở Hà nội và TP Hồ chí Minh chưa đạt được tiêu chí này, vậy cấm xe máy tức là tước đoạt đi rất nhiều quyền của họ. Việc đưa ra cấm xe máy hoàn toàn là một chuyện thiếu suy nghĩ.
Myanmar năm 2015 nói chung là nghèo (tương tự Việt nam những năm 93). Đàn ông mặc một loại "Váy" gọi là Longy.
Ở bến xe có thể bắt xe ôm (chi đi khu vực ngoại thành phía ngoài Yagoon, do nội đo Yangoon cấm xe máy). Muốn vào nội đo thi phải bắt Taxi.
Nhiều người ngày đó ca ngợi Myanmar, từ chi tiết cấm xe máy trở đi. Và trước viễn cảnh HN cũng cấm xe máy, em thấy sợ. Đó là chính sách ngu xuẩn, xe máy là công cụ, phù hợp với mức độ phát triển, là cần câu cơm của rất nhiều người. Khi mức độ phát triển khác đi, xe máy cá nhân sẽ tự giảm bớt, mức phát triển thấp mà cấm xe máy sẽ chỉ gây hại.
Em đồng ý với cụ vụ cấm xe máy, khi xã hội phát triển thì tự nó sẽ lọc những thứ không thích hợp.
Hạ Bình, sinh năm 1980 người Hồ Nam, cô là thanh niên trí thức TQ chi viện cho bang Wa. Trong đợt bầu cử mới nhất của Đảng Wa thống nhất tháng 6/2024 bầu vào ủy ban TW Đảng, chánh văn phòng TW Đảng.
Đảng Wa thống nhất chỉ có 8 vị ủy viên bộ chính trị và 12 ủy viên TW Đảng trong đó quân đội Wa thống nhất chiếm hết 1 nửa bộ chính trị và ủy ban TW, vị trí của Hạ Bình rất cao thuộc top 10 bang Wa.
Thông tin trên mạng về cô không nhiều, thời gian dài là bí thư (thư ký) của lãnh đạo tối cao Bảo Hữu Tường. Một bài phóng sự từ năm 2003 có đề cập đến Hạ Bình, lúc đó cô là trí thức trẻ TQ mới chi viện đến Wa, cô là giảng viên trẻ của trường đào tạo cán bộ và tư tưởng chính trị. Hạ Bình sau đó trở thành bí thư của Bảo Hữu Tường, chỉ đơn giản gọi ông là chú Bảo. Hạ Bình đã làm việc ở Wa 20 năm và hiện là nữ lãnh đạo cao cấp nhất của bang.
Trong bộ máy chính trị của bang Wa thì "Bảo gia" của nhà sáng lập Bảo Hữu Tường là mạnh nhất, tiếp theo là "Triệu gia" và "Lý gia" với người sáng lập là thanh niên trí thức TQ chi viện cho Đảng CS Miến Điện trước đây.
Myanmar những năm 2015 đã bắt đầu suy về mặt kinh tế, lý do là bắt đầu xuất iện sự bất ổn về mặt chính trị. Các nhà đầu tư bắt đầu chững lại, lác đác xuất hiện những tòa nhà dừng thi công giữa chừng, những khu đô thị mới dựng hàng rào nhưng bỏ không.
Bức ảnh dưới đây là một công trình dừng thi công nằm trên đường Set Yon-Yangoon. Khu vực này nằm gần chợ Mingalar, trong chợ này có một cái Bar rất hay mà cháu sẽ kể sau.
Như trên đã nói, thành phố Yangoon cấm xe máy trong nội đô nên việc đi lại chỉ bằng ô tô. Xe của dân Myanmar chủ yếu là xe bãi nhập khẩu, chủ yếu là xe nhật, thương hiệu phổ biến vẫn là Toyota. Xe Hàn rất ít và xe thương hiệu của Mỹ như Ford thì cực ít (có thể một phần là về mặt chính trị, Lãnh đạo Myanmar không ưa Mỹ)
Như trên đã nói, thành phố Yangoon cấm xe máy trong nội đô nên việc đi lại chỉ bằng ô tô. Xe của dân Myanmar chủ yếu là xe bãi nhập khẩu, chủ yếu là xe nhật, thương hiệu phổ biến vẫn là Toyota. Xe Hàn rất ít và xe thương hiệu của Mỹ như Ford thì cực ít (có thể một phần là về mặt chính trị, Lãnh đạo Myanmar không ưa Mỹ)
Xứ thì nóng, đường thì rộng, dân thì nghèo, phương tiện công cộng không thấy đâu, mà không biết lờ đờ nó học đâu (chắc rập khuôn theo mô hình của TQ) lại sinh ra cấm xe máy. Em bó tay luôn!
Như ý trên của cụ cứ 500m phải có một bến xe buýt, em nói thật, giữa trưa hè HN đi khoảng 200m thôi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy thì còn làm ăn được gì nữa!
Sáng sớm trời mát vậy mà em đi 700m mồ hôi đã ướt áo chán ốm ra rồi. Văn hoá đi bộ nó chỉ hợp với xứ ôn đới, chứ nhiệt đới cuốc bộ xong chui lên xe, xong xuống xe, xong lại lên xe có mà khóc thét. Đấy là còn chưa nói tới mấy ông bị viêm cánh
Như trên đã nói, thành phố Yangoon cấm xe máy trong nội đô nên việc đi lại chỉ bằng ô tô. Xe của dân Myanmar chủ yếu là xe bãi nhập khẩu, chủ yếu là xe nhật, thương hiệu phổ biến vẫn là Toyota. Xe Hàn rất ít và xe thương hiệu của Mỹ như Ford thì cực ít (có thể một phần là về mặt chính trị, Lãnh đạo Myanmar không ưa Mỹ)
Xứ thì nóng, đường thì rộng, dân thì nghèo, phương tiện công cộng không thấy đâu, mà không biết lờ đờ nó học đâu (chắc rập khuôn theo mô hình của TQ) lại sinh ra cấm xe máy. Em bó tay luôn!
Như ý trên của cụ cứ 500m phải có một bến xe buýt, em nói thật, giữa trưa hè HN đi khoảng 200m thôi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy thì còn làm ăn được gì nữa!
Sáng sớm trời mát vậy mà em đi 700m mồ hôi đã ướt áo chán ốm ra rồi. Văn hoá đi bộ nó chỉ hợp với xứ ôn đới, chứ nhiệt đới cuốc bộ xong chui lên xe, xong xuống xe, xong lại lên xe có mà khóc thét. Đấy là còn chưa nói tới mấy ông bị viêm cánh
Việc vận hành và quản trị một xã hội nó còn cần phù hợp với văn hóa, mà văn hóa nó lại hình thành lên từ nhận thức và tập quán, thói quen,..., trong đó yếu tố môi trường địa lý cũng là một yếu tố cần phải cân nhắc. Việc thấy một đất nước, một khu vực, áp dụng một biện pháp nào đó mà không có sự tìm hiểu sâu sắc, nhận biết bản chất của nó thì không khác gì nhắm mắt bắn súng.
Ở Yangoon xe buýt rất ít, nhưng xe chở khách tư nhân thì lại nhiều. Xe chở khách tư nhân loại nhỏ thì cải tạo lại từ xe bán tải, đóng thêm cái thùng phía sau, bố trí hai hàng ghế hai bên, thế là thành xe khách. To hơn đường dài hơn thì dùng xe tải, cách làm tương tự xe bán tải.
Dưới đây là một xe khách trung chuyển giữa điểm dừng nghỉ giữa đường từ Yangoon đi Napitow về các xã, huyện.
Dưới đây là ảnh xe chở khách trong thành phố. Bên trái chiếc xe khách giữa đường là một chiếc Toyota, loại này rất thông dụng ở Yangoon chuyên dùng làm Taxi. Cháu không biết tên thương mại của dòng xe này cũng như đời của nó.
Một loại hình xe chở khách khác. Xích lô
Chiếc xe dùng làm taxi mà cháu đề cập ở phía trên đây
Xe buýt. Bên đó còn thấy có cả ảnh quảng cáo của Mỹ linh, quảng cáo cho nước giặt của Arien
Napitow, thủ đô mới của Myanmar, một thành phố được xây theo ý chí của giới lãnh đạo của Myanmar đề đê phòng sự tấn công tư bờ biển. Thành phố rộng rại, quy hoạch tốt, nhưng vắng vì chủ yếu ở đó là các hoạt động hành chính. Dân trong thành phố chủ yếu là dân phục vụ các văn phòng chính phủ. Phía ngoại vi có các làng là dân bản xứ.