Em ngày xưa cũng có đợt phượt Myanmar, 2007-08 gì đó. Hồi ấy đất nước thanh bình lắm, sân bay Rangoon như một ga xép nhỏ, mỗi hãng hàng không như một cty xe khách, máy bay chuẩn bị cất cánh, cà đội dvu mắt đất xếp hàng trên sây bay cúi chào, vẫy tay, đáng yêu lắm. Em đi Bagan, xứ ngàn tháp, trèo lên tháp cao nhất ngắm hoàng hôn, rồi về hồ Inlé, tham quan mấy cái làng nghề trên hồ, xứ ấy người chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền, chèo bằng chân nghệ lắm. Định bụng có ngày quay lại Mandalay chơi khí cầu mà ko kịp nữa. Đàn ông Myanmar nhai trầu bỏm bẻm, hôm em ra sân bay thuê đc quả camry xịn sò, ông lái xe đang chạy tự dưng mở cửa lái, giật hết cả mình, tưởng làm gì, hoá ra để nhổ bã trầu cái roẹt ra đường. Không hiểu sao cái yên bình của Myanmar em cứ thấy hao hao Siemreap của Campuchia. Em có ông bạn bác sỹ Myanmar, tính thiện lành, thích làm từ thiện lắm. Em có cả mail và số cầm tay mà mất liên lạc! Không biết mấy năm chiến tranh dịch bệnh số phận ra sao, buồn! À nhạc rock của Myanmar nghe máu chiến lắm, cứ agressif thế nào í, ko giống bản tính dân tộc tẹo nào! Hay bản tính ngta hiếu chiến ngầm mà em ko biết. Vài dòng vụn vặt, kính hầu các cụ, mong không quá rác tai, hehe…
Hồi xưa nhà Thanh 4 lần sang định ăn đấy cụ, bị Miến đoánh cho chạy tụt quần...
Nguyên Mông cũng 3 lần, chạy thọt rái ngựa luôn...
Nguyên Mông cũng 3 lần, chạy thọt rái ngựa luôn...
Myanmar bị Nguyên Mông đánh cho thay đổi vương triều và tan rã đất nước luôn mà cụ?
Em cũng thắc mắc vì chỉ nghe thấy mỗi đánh nhà Thanh tan tác, mà vớ được cái link này tưởng được mở mang tầm mắt cơ
Trước năm 2010, có học giả quốc tế từng cho rằng, Myanmar là "cái bóng", là "sân sau" của Trung Quốc. Vị học giả quốc tế đó quên rằng trong lịch sử dựng nước và giữ nước của Myanmar, ngay từ thế kỷ 13 nhân dân Miến Điện 3 lần kháng chiến đánh thắng 3 cuộc chiến tranh xâm lược của đế quốc Nguyên Mông (năm 1277, 1297, 1301).
Chất lượng tốt đấy quý anh. Nhà thầu xây dựng TQ là đỉnh của chóp. Ảnh chụp bằng ống tele nên nhìn thế thôi. Đoạn này phải dài vài km. Trải nghiệm khi đứng giữa cao tốc rất lạ lùng, không một tiếng động, không một thứ gì nhúc nhích, không có cả gió. Nóng chảy mỡ. Hai tai ong ong vì không quen với sự im lặng tuyệt đối. Khó chịu đến độ tôi phải bảo anh tài xế mở máy xe để có tiếng động.
Nghe bảo để dời đô về Naypyidaw năm 2005, Miến đã chi 4 tỷ đô, một con số khổng lồ ở đất nước nghèo như vậy. Cho đến nay thì dân cư chính của Naypyidaw là những đàn quạ.
Chất lượng tốt đấy quý anh. Nhà thầu xây dựng TQ là đỉnh của chóp. Ảnh chụp bằng ống tele nên nhìn thế thôi. Đoạn này phải dài vài km. Trải nghiệm khi đứng giữa cao tốc rất lạ lùng, không một tiếng động, không một thứ gì nhúc nhích, không có cả gió. Nóng chảy mỡ. Hai tai ong ong vì không quen với sự im lặng tuyệt đối. Khó chịu đến độ tôi phải bảo anh tài xế mở máy xe để có tiếng động.
Nghe bảo để dời đô về Naypyidaw năm 2005, Miến đã chi 4 tỷ đô, một con số khổng lồ ở đất nước nghèo như vậy. Cho đến nay thì dân cư chính của Naypyidaw là những đàn quạ.
Chạy xe ở đoạn đường này có cảm giác rất là Yomost. Nó quá rộng đến độ cảm giác chơi vơi, mất an toàn
Chất lượng tốt đấy quý anh. Nhà thầu xây dựng TQ là đỉnh của chóp. Ảnh chụp bằng ống tele nên nhìn thế thôi. Đoạn này phải dài vài km. Trải nghiệm khi đứng giữa cao tốc rất lạ lùng, không một tiếng động, không một thứ gì nhúc nhích, không có cả gió. Nóng chảy mỡ. Hai tai ong ong vì không quen với sự im lặng tuyệt đối. Khó chịu đến độ tôi phải bảo anh tài xế mở máy xe để có tiếng động.
Nghe bảo để dời đô về Naypyidaw năm 2005, Miến đã chi 4 tỷ đô, một con số khổng lồ ở đất nước nghèo như vậy. Cho đến nay thì dân cư chính của Naypyidaw là những đàn quạ.
Chất lượng thì em chưa trải nghiệm nên không biết quý cụ ơi, còn về ảnh xưa nay em chỉ nghe nói mắt cá với góc rộng làm méo hình, chưa nghe thấy tele làm méo hình bao giờ ạ.
Chất lượng tốt đấy quý anh. Nhà thầu xây dựng TQ là đỉnh của chóp. Ảnh chụp bằng ống tele nên nhìn thế thôi. Đoạn này phải dài vài km. Trải nghiệm khi đứng giữa cao tốc rất lạ lùng, không một tiếng động, không một thứ gì nhúc nhích, không có cả gió. Nóng chảy mỡ. Hai tai ong ong vì không quen với sự im lặng tuyệt đối. Khó chịu đến độ tôi phải bảo anh tài xế mở máy xe để có tiếng động.
Nghe bảo để dời đô về Naypyidaw năm 2005, Miến đã chi 4 tỷ đô, một con số khổng lồ ở đất nước nghèo như vậy. Cho đến nay thì dân cư chính của Naypyidaw là những đàn quạ.
Chất lượng thì em chưa trải nghiệm nên không biết quý cụ ơi, còn về ảnh xưa nay em chỉ nghe nói mắt cá với góc rộng làm méo hình, chưa nghe thấy tele làm méo hình bao giờ ạ.
Chiếu hình 3 chiều lên không gian 2 chiều đương nhiên sẽ gây méo ảnh chứ cụ!
Góc rộng làm méo hình theo hướng chỗ chật hẹp lên ảnh thành rộng mênh mông vì bức tường ngay trước mặt lên ảnh trông như cách đến 20m. Còn tele góc hẹp làm méo theo hướng ngược lại: cái biển cách mình 500m và cái cây cách mình 1km trông cứ như là nằm ngay cạnh nhau, đâm ra đoạn đường dài mấy km trông chỉ như mấy trăm mét.
Chất lượng tốt đấy quý anh. Nhà thầu xây dựng TQ là đỉnh của chóp. Ảnh chụp bằng ống tele nên nhìn thế thôi. Đoạn này phải dài vài km. Trải nghiệm khi đứng giữa cao tốc rất lạ lùng, không một tiếng động, không một thứ gì nhúc nhích, không có cả gió. Nóng chảy mỡ. Hai tai ong ong vì không quen với sự im lặng tuyệt đối. Khó chịu đến độ tôi phải bảo anh tài xế mở máy xe để có tiếng động.
Nghe bảo để dời đô về Naypyidaw năm 2005, Miến đã chi 4 tỷ đô, một con số khổng lồ ở đất nước nghèo như vậy. Cho đến nay thì dân cư chính của Naypyidaw là những đàn quạ.
Chất lượng thì em chưa trải nghiệm nên không biết quý cụ ơi, còn về ảnh xưa nay em chỉ nghe nói mắt cá với góc rộng làm méo hình, chưa nghe thấy tele làm méo hình bao giờ ạ.
Chiếu hình 3 chiều lên không gian 2 chiều đương nhiên sẽ gây méo ảnh chứ cụ!
Góc rộng làm méo hình theo hướng chỗ chật hẹp lên ảnh thành rộng mênh mông vì bức tường ngay trước mặt lên ảnh trông như cách đến 20m. Còn tele góc hẹp làm méo theo hướng ngược lại: cái biển cách mình 500m và cái cây cách mình 1km trông cứ như là nằm ngay cạnh nhau, đâm ra đoạn đường dài mấy km trông chỉ như mấy trăm mét.
À vâng cảm ơn quý anh đã giải thích. Ai mê đá banh, xem ảnh chụp thì hiểu thôi.
Longyi là một loại xà rông, gắn liền với văn hóa của một dải đất kéo từ Ấn qua Pakistan, Bangladesh, xuống Miến Cam Mã. Tôi lần đầu tiên qua Miến, được thọ giáo một anh bạn về cách mặc longyi, tôi tỉ mẩn ghi chép và nghĩ nó xứng đáng là công trình đoạt Nobel.
Mặc longyi hóa ra không dễ, vận cơ bụng ra sao, hít vào thở ra thế nào, vừa quấn vừa cảm nhận độ chặt, rồi phải kết thúc nghi thức bằng một củ khoai rất ngầu lủng lẳng trước bụng. Nhét thêm cái điện thoại xịn sau đít nữa thì gọi là thôi rồi lượm ơi. Lần nào tôi cũng chỉ bước được 3 bước là người ở lại longyi đi nhé. Bọn công nhân Miến có thể bỏ bữa trưa chỉ để ngồi xem và bò ra cười mỗi khi tôi tập tành quấn longyi. Như xem một con khỉ trong sở thú vậy. Thật là bức xúc rất quá lắm.
Longyi gắn bó với người dân Miến, đến mức họ cảm thấy như bị cởi truồng nếu mặc quần ra đường. Có một thời gian chính quyền quân sự yêu cầu công chức mặc quần thay vì longyi. Ở Miến thì không đùa với chính quyền được. Anh chị em vẫn mặc quần đến công sở, rồi lừa lúc không ai để ý lại quấn thêm cái longyi bên ngoài. Một vài thanh thiếu niên tân thời nổi loạn mới mặc quần ra đường. Ở xứ ơ kìa người ta mắng trẻ trâu là "đồ cái thằng đầu xanh đầu đỏ nhiều mực", thì ở Miến người ta mắng là "đồ cái thằng mặc quần".
Ở sân chùa Shwedagon mỗi buổi chiều, thanh niên mặc longyi quấn lên như cái quần đùi và chơi cầu mây rất bảnh. Ngoài công trường xây dựng cũng vậy. Tôi hay thắc mắc là dân Miến có... mặc gì dưới longyi không. Hỏi ai cũng cười há há mà không trả lời. Có lần một cậu công nhân Miến leo giàn giáo thì vướng dây thép, cái longyi bị tuột, tôi hết thắc mắc.
À thực ra đến giờ vẫn còn thắc mắc. Các quý chị Miến thì sao nhỉ? Chẹp chẹp.
Longyi là một loại xà rông, gắn liền với văn hóa của một dải đất kéo từ Ấn qua Pakistan, Bangladesh, xuống Miến Cam Mã. Tôi lần đầu tiên qua Miến, được thọ giáo một anh bạn về cách mặc longyi, tôi tỉ mẩn ghi chép và nghĩ nó xứng đáng là công trình đoạt Nobel.
Mặc longyi hóa ra không dễ, vận cơ bụng ra sao, hít vào thở ra thế nào, vừa quấn vừa cảm nhận độ chặt, rồi phải kết thúc nghi thức bằng một củ khoai rất ngầu lủng lẳng trước bụng. Nhét thêm cái điện thoại xịn sau đít nữa thì gọi là thôi rồi lượm ơi. Lần nào tôi cũng chỉ bước được 3 bước là người ở lại longyi đi nhé. Bọn công nhân Miến có thể bỏ bữa trưa chỉ để ngồi xem và bò ra cười mỗi khi tôi tập tành quấn longyi. Như xem một con khỉ trong sở thú vậy. Thật là bức xúc rất quá lắm.
Longyi gắn bó với người dân Miến, đến mức họ cảm thấy như bị cởi truồng nếu mặc quần ra đường. Có một thời gian chính quyền quân sự yêu cầu công chức mặc quần thay vì longyi. Ở Miến thì không đùa với chính quyền được. Anh chị em vẫn mặc quần đến công sở, rồi lừa lúc không ai để ý lại quấn thêm cái longyi bên ngoài. Một vài thanh thiếu niên tân thời nổi loạn mới mặc quần ra đường. Ở xứ ơ kìa người ta mắng trẻ trâu là "đồ cái thằng đầu xanh đầu đỏ nhiều mực", thì ở Miến người ta mắng là "đồ cái thằng mặc quần".
Ở sân chùa Shwedagon mỗi buổi chiều, thanh niên mặc longyi quấn lên như cái quần đùi và chơi cầu mây rất bảnh. Ngoài công trường xây dựng cũng vậy. Tôi hay thắc mắc là dân Miến có... mặc gì dưới longyi không. Hỏi ai cũng cười há há mà không trả lời. Có lần một cậu công nhân Miến leo giàn giáo thì vướng dây thép, cái longyi bị tuột, tôi hết thắc mắc.
À thực ra đến giờ vẫn còn thắc mắc. Các quý chị Miến thì sao nhỉ? Chẹp chẹp.
Đọc văn cụ cuốn quá. Em hớp từng chữ một. Ngon hơn cả bia ạ.
Longyi là một loại xà rông, gắn liền với văn hóa của một dải đất kéo từ Ấn qua Pakistan, Bangladesh, xuống Miến Cam Mã. Tôi lần đầu tiên qua Miến, được thọ giáo một anh bạn về cách mặc longyi, tôi tỉ mẩn ghi chép và nghĩ nó xứng đáng là công trình đoạt Nobel.
Mặc longyi hóa ra không dễ, vận cơ bụng ra sao, hít vào thở ra thế nào, vừa quấn vừa cảm nhận độ chặt, rồi phải kết thúc nghi thức bằng một củ khoai rất ngầu lủng lẳng trước bụng. Nhét thêm cái điện thoại xịn sau đít nữa thì gọi là thôi rồi lượm ơi. Lần nào tôi cũng chỉ bước được 3 bước là người ở lại longyi đi nhé. Bọn công nhân Miến có thể bỏ bữa trưa chỉ để ngồi xem và bò ra cười mỗi khi tôi tập tành quấn longyi. Như xem một con khỉ trong sở thú vậy. Thật là bức xúc rất quá lắm.
Longyi gắn bó với người dân Miến, đến mức họ cảm thấy như bị cởi truồng nếu mặc quần ra đường. Có một thời gian chính quyền quân sự yêu cầu công chức mặc quần thay vì longyi. Ở Miến thì không đùa với chính quyền được. Anh chị em vẫn mặc quần đến công sở, rồi lừa lúc không ai để ý lại quấn thêm cái longyi bên ngoài. Một vài thanh thiếu niên tân thời nổi loạn mới mặc quần ra đường. Ở xứ ơ kìa người ta mắng trẻ trâu là "đồ cái thằng đầu xanh đầu đỏ nhiều mực", thì ở Miến người ta mắng là "đồ cái thằng mặc quần".
Ở sân chùa Shwedagon mỗi buổi chiều, thanh niên mặc longyi quấn lên như cái quần đùi và chơi cầu mây rất bảnh. Ngoài công trường xây dựng cũng vậy. Tôi hay thắc mắc là dân Miến có... mặc gì dưới longyi không. Hỏi ai cũng cười há há mà không trả lời. Có lần một cậu công nhân Miến leo giàn giáo thì vướng dây thép, cái longyi bị tuột, tôi hết thắc mắc.
À thực ra đến giờ vẫn còn thắc mắc. Các quý chị Miến thì sao nhỉ? Chẹp chẹp.
Đọc văn cụ cuốn quá. Em hớp từng chữ một. Ngon hơn cả bia ạ.