Em nghĩ lời thơ sêm sêm nhưng tâm trạng thì đối lập. Bài thơ trên là lời tỏ tình khéo léo của chàng trai, kiểu "Này cô em xinh đẹp như hoa ơi, tình yêu của anh đang chạy trốn để tìm đến bên cạnh em rồi đó, nó vốn mong manh lắm, em giữ gìn cẩn thận giúp anh nhé", đúng là cao thủ "tỉnh tò"
Trước có một cô bé tò mò không biết bông hoa đẹp là ai nên đã theo em từ đấy đến giờ để truy hỏi: Vậy thì rốt cuộc Bông Hoa Đẹp là ai?
![]()
Núi nào lại muốn vắng mây
Mây đi nhớ núi dáng bay bồn chồn
Mây buồn thì núi cũng buồn
Núi có mây vờn nhìn núi ấm ngay
Tự do là tính của mây
Đứng yên kiểu núi cũng đầy tự do
Sắc mây thay đổi từng giờ
Mà sao sắc núi bốn mùa cứ xanh
Trời đem em đến cho anh
Em ưng làm núi hay giành làm @may
Thùy ngôn thốn thảo tâm
Báo đắc tam xuân huy
Em nghĩ lời thơ sêm sêm nhưng tâm trạng thì đối lập. Bài thơ trên là lời tỏ tình khéo léo của chàng trai, kiểu "Này cô em xinh đẹp như hoa ơi, tình yêu của anh đang chạy trốn để tìm đến bên cạnh em rồi đó, nó vốn mong manh lắm, em giữ gìn cẩn thận giúp anh nhé", đúng là cao thủ "tỉnh tò"
Trước có một cô bé tò mò không biết bông hoa đẹp là ai nên đã theo em từ đấy đến giờ để truy hỏi: Vậy thì rốt cuộc Bông Hoa Đẹp là ai?
![]()
Trùi ui, cụ phải tặng ngay cô bé ấy một chiếc gương thật sáng, đẹp chứ
Sáng tai họ, điếc tai cày
Lâu quá ko dc thưởng thức món này . Chẹp chẹpQuán ế quá, em mang ít trà bánh vào ngồi đợi cô chủ @dhela
Cô chủ là cô chủ nào
Lườm ba chiếc bánh thấy nao nao
Trót nhìn cũng muốn cao tay bốc
Lại sợ tè xong kiến nó vào
![]()
Thôi, các bác xơi tạm món bánh đa kê ạ
![]()
Giờ món này có vẻ quanh năm rồi mợ nhỉ, chứ như trong ký ức của nhà cháu thì nếu không lầm, bắt đầu tầm này rồi hè về là mùa của món ẩm thực này. Hồi xưa các bà các cô đi bán rong món này thường là gánh quang gánh, đằng trước là thúng kê, đậu xanh, đằng sau là thúng chứa bánh đa, tung tẩy đi rao khắp 36 phố phường. Món bánh đa kê này thường chỉ là 2 mảnh bánh đa to hơn bàn tay chút, bánh đa được phết kê đặc nhuyễn lên, sau đó rải đỗ xanh lên. Đỗ xanh sau khi đc ninh như, giã nghiền ra như khoai tây nghiền nhưng khô hơn, đắp nặn thành bánh to, có thể dùng thái rắc vào bánh đa kê như xôi xéo. Sau khi rắc đỗ xanh lên, tiếp tục rải thêm 1 lớp đường kính trắng là đưa cho khách cầm thôi, chả phải lót liếc gì vì ngày xưa attp vẫn còn rất sơ khai lạc hậu.
Bánh đa kê kết hợp ở thể cứng giòn, mềm nhão, cương nhu lẫn lộn. Vị của nó thơm thơm bùi bùi, man mát xen lẫn vị ngọt của đường. Món đặc sản ẩm thực này mang đúng chất quà quê đậm tình hương đồng gió nội.Chỗ em làm ngày nào cũng thấy rao cụ ạ, giờ họ rao hàng bằng loa rồi, tuy nghe hằng ngày mà mỗi lần nghe vẫn thấy nao nao. Em thích để bánh đa hơi mềm, dai một chút rồi mới ăn, nên mua về cứ phải đợi một lúc, lần nào cũng sốt ruột
![]()
Công thức cải tiến có thêm dừa nạo
![]()
Quán ế quá, em mang ít trà bánh vào ngồi đợi cô chủ @dhela
Cô chủ là cô chủ nào
Lườm ba chiếc bánh thấy nao nao
Trót nhìn cũng muốn cao tay bốc
Lại sợ tè xong kiến nó vào
![]()
Thôi, các bác xơi tạm món bánh đa kê ạ
![]()
Giờ món này có vẻ quanh năm rồi mợ nhỉ, chứ như trong ký ức của nhà cháu thì nếu không lầm, bắt đầu tầm này rồi hè về là mùa của món ẩm thực này. Hồi xưa các bà các cô đi bán rong món này thường là gánh quang gánh, đằng trước là thúng kê, đậu xanh, đằng sau là thúng chứa bánh đa, tung tẩy đi rao khắp 36 phố phường. Món bánh đa kê này thường chỉ là 2 mảnh bánh đa to hơn bàn tay chút, bánh đa được phết kê đặc nhuyễn lên, sau đó rải đỗ xanh lên. Đỗ xanh sau khi đc ninh như, giã nghiền ra như khoai tây nghiền nhưng khô hơn, đắp nặn thành bánh to, có thể dùng thái rắc vào bánh đa kê như xôi xéo. Sau khi rắc đỗ xanh lên, tiếp tục rải thêm 1 lớp đường kính trắng là đưa cho khách cầm thôi, chả phải lót liếc gì vì ngày xưa attp vẫn còn rất sơ khai lạc hậu.
Bánh đa kê kết hợp ở thể cứng giòn, mềm nhão, cương nhu lẫn lộn. Vị của nó thơm thơm bùi bùi, man mát xen lẫn vị ngọt của đường. Món đặc sản ẩm thực này mang đúng chất quà quê đậm tình hương đồng gió nội.Chỗ em làm ngày nào cũng thấy rao cụ ạ, giờ họ rao hàng bằng loa rồi, tuy nghe hằng ngày mà mỗi lần nghe vẫn thấy nao nao. Em thích để bánh đa hơi mềm, dai một chút rồi mới ăn, nên mua về cứ phải đợi một lúc, lần nào cũng sốt ruột
![]()
Công thức cải tiến có thêm dừa nạo
![]()
Món ăn ưa thích hồi bé của em. Giờ hiếm thấy quá.
Em nghĩ lời thơ sêm sêm nhưng tâm trạng thì đối lập. Bài thơ trên là lời tỏ tình khéo léo của chàng trai, kiểu "Này cô em xinh đẹp như hoa ơi, tình yêu của anh đang chạy trốn để tìm đến bên cạnh em rồi đó, nó vốn mong manh lắm, em giữ gìn cẩn thận giúp anh nhé", đúng là cao thủ "tỉnh tò"
Trước có một cô bé tò mò không biết bông hoa đẹp là ai nên đã theo em từ đấy đến giờ để truy hỏi: Vậy thì rốt cuộc Bông Hoa Đẹp là ai?
![]()
Núi nào lại muốn vắng mây
Mây đi nhớ núi dáng bay bồn chồn
Mây buồn thì núi cũng buồn
Núi có mây vờn nhìn núi ấm ngayTự do là tính của mây
Đứng yên kiểu núi cũng đầy tự do
Sắc mây thay đổi từng giờ
Mà sao sắc núi bốn mùa cứ xanhTrời đem em đến cho anh
Em ưng làm núi hay giành làm @may
Có khi làm tuyển tập Thơ tềnh ONET được đấy cụ nhỉ. Cứ mây gió là đã thấy hay rồi.
Mà hai mợ chủ quán @dhela với @bich_lieu84 rủ nhau đi đâu mất rồi nhỉ? Bán hàng gì toàn để khách tự phục vụ thế này.
Ôi quán nhà mình sao nhiều nhân tài nấu ăn thế ạ, giờ em mới biết. Em xin kính chào cô chủ quán và các cụ các mợ.
Nói về ẩm thực thì em cũng có chút tự hào với tay nghề của mình. Món mà em lợi hại nhất, đã đạt đến đẳng cấp đỉnh cao ngay từ thời trai trẻ, có thể nhắm mắt cũng triển khai không trượt phát nào là món mì tôm trần. Món này kỳ thực không hề tệ các cụ các mợ ạ, ngay cả cái tên cũng được nâng tầm nghệ thuật. Tại sao không phải là mì tôm nấu 1 cách mộc mạc, hoặc khí phách hơn là mì tôm luộc ? Tất cả là ở chữ "trần" mà ra, cứ nghe đến chữ này là cái tâm hồn không lấy gì làm trong sáng lắm của em nó lại cứ hình dung đến nàng tiên cá, mà nàng tiên cá trong huyền thoại thì gia cảnh nghèo túng, cả đời chỉ mặc độc mỗi bộ bikini, vai trần trắng muốt run rẩy, rất chi là đáng thương. Vì vậy cái món tâm đắc thời sinh viên của em mới gọi là mì tôm trần.
Cái gì gọi là cầu kỳ ? Đỉnh cao của sự cầu kỳ chính là đơn giản. Món mì tôm trần của em cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, chỉ gồm 2 thứ nguyên liệu là mì tôm và nước. Tuy nhiên các cụ các mợ đừng vội coi thường, mì tôm và nước này đều không phải thứ bình thường. Thứ mì tôm phổ biến trên thị trường hồi ấy là 1 cục mì tôm được nhét gọn trong 1 cái vỏ giống như bao xi măng có in hình 2 con tôm là em không dùng, thứ tử tế hơn 1 chút được nhét vào bao ni lông em cũng không ưng, nhất định phải là loại có tận 20 cục mì tôm trong 1 cái túi ni lông to đùng quấn chặt bằng dây nịt mới đạt yêu cầu. Với tất cả sự trân trọng và nâng niu, cái túi ni lông to đùng chứa 20 cục mì tôm đó sẽ được cất giấu trong 1 cái hòm tôn có khóa. Rồi mỗi khi giật mình choảng tỉnh trong đêm đông giá rét vì lo nghĩ làm sao mới có thể đóng góp 1 phần nhỏ bé làm cho đất nước mình được đàng hoàng to đẹp hơn như lời dạy của Bác, em lại cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ đi nghĩ lại thì chợt nhớ ra là các cụ có dạy 1 câu cũng vĩ đại không kém là có thực mới vực được đạo, thế là em yên tâm rằng mình có ăn chút gì đó trong đêm thì cũng không có gì là bất hiếu hay thiếu chí lắm, ăn xong lại lo nghĩ tiếp. Kì lạ thay, lúc đó bao nhiêu món nem công chả phượng em đều nhìn bằng nửa con mắt mà chỉ nghĩ đến việc mở hòm tôn rồi lấy cái túi ni lông to đùng đấy ra, đúng là đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Với vai trò và vị thế như vậy, ai có thể nói cái thứ nguyên liệu mì tôm này là bình thường ?
Tiếp theo đến công đoạn đi lấy nước. Nước trong bể là thứ nước hơi đục đục chỉ có thể dùng để sáng hôm sau đánh răng rửa mặt cho 10 thằng trai bẩn thỉu trong đó có em, nếu mà dùng để nấu mì tôm trần thì cũng quá thiệt thòi cho nàng tiên cá rồi. Vì vậy cần phải lấy trực tiếp từ nguồn mới đủ độ tinh khiết, tức là sẽ vặn vòi nước rồi chờ độ 5 phút, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống cái ca nhựa màu đỏ cứ như lấy sương đêm đọng trên những chiếc lá sen vậy. Cái thứ nước không hề tầm thường này sau đó dĩ nhiên phải được đun sôi bằng tàu ngầm. Nước sôi xong thì sẽ nhẹ nhàng lấy 1 hoặc 2 cục mì tôm, tùy theo hôm đấy cần phải lo nghĩ cho nước nhà nhiều hay ít, cho vào cái tô mẻ rồi lại nhẹ nhàng rót nước sôi tinh khiết lên. Vậy là cơ bản xong. À quên, còn phải lấy 1 gói muối nhỏ xinh cho vào bát rồi khuấy đều lên nữa chứ.
Theo lý thuyết mà các tiền bối để lại thì cần đúng 4 phút mì tôm sẽ chín mềm vừa vặn, sợi mì mềm mại đậm đà, nước mì cũng nóng hổi thơm phức. Tuy nhiên thường là 2 phút thì em đã bắt đầu thưởng thức rồi, ăn xong còn phải lo nghĩ chứ. Lúc này nó đúng nghĩa là mì tôm trần thật chứ không liên quan gì đến vai trần trắng muốt run rẩy của nàng tiên cá nữa, sợi mì thế nào lại cảm thấy hơi cứng, thậm chí 1 vài chỗ các sợi vẫn còn quấn với nhau thành 1 cục chứ chưa tách rời nhau ra. Tuy nhiên cũng không sao, nuốt đến miếng cuối cùng cả nước cả cái thì vừa đúng 4 phút, mì tôm đã chín mềm vừa vặn.
Cái thời trai trẻ sinh viên đấy em vốn hay lo nghĩ cho vận mệnh nước nhà, thế nên thường xuyên giật mình tỉnh giấc, hoặc hôm nào tử tế hơn thì đang học cũng chợt lo nghĩ, thế là em lại phải triển món mì tôm trần. Làm nhiều quen tay đến nghiện, đó chính là lí do em đạt đến đẳng cấp cao nhất.
Để kỷ niệm món mì tôm trần, em mời các cụ thưởng thức món...lòng lợn ở 72 Mã Mây và trà đá ở số 8 Lý Thái Tổ năm 1988, ảnh em thửa trên mạng