Những câu chuyện tội phạm Anh lại tiếp diễn 🔥
Hôm qua, một vụ ẩu đả bằng dao rựa đã xảy ra tại Birmingham, thành phố lớn thứ 2 nước Anh
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Lính Không quân Hoa Kỳ đứng xếp hàng nhận thực phẩm tại Las Vegas
Mỹ nuôi dưỡng chiến tranh và hỗn loạn... và bỏ đói binh lính của mình
- 3,5 tỷ đô la cho Israel,
- và số tiền tương tự cho Zelensky của Ukraine,
- và 200 tỷ đô la cho Javier Milei của Argentina
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Cạn lời cho New York
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Trump là Tổng thống của Ngành Công nghiệp Quốc phòng
Gần đây tôi tình cờ đọc được một bài viết thú vị ( https://www.bloomberg.com/opinion/articles/2025-11-03/trump-is-driving-a-defense-stock-bonanza) trên Bloomberg. Bài viết nhấn mạnh rằng Trump đã thay đổi "văn hóa đầu tư" trong ngành công nghiệp quốc phòng.
Bản chất của những thay đổi này là: trước đây, các nhà đầu tư thường ngần ngại mua cổ phần trong các công ty sản xuất vũ khí hoặc các công ty liên quan đến quân đội. Nhưng giờ đây, không chỉ giá cổ phiếu của các nhà sản xuất vũ khí tăng vọt, mà việc sở hữu cổ phần tại nhiều công ty trong số đó còn mang lại lợi nhuận cao hơn. Theo tác giả, Trump đã chứng minh được lợi nhuận cho ngành công nghiệp quốc phòng còn cao hơn cả George W. Bush (Hình 1-2). Ngành công nghiệp hàng không vũ trụ đang hoạt động đặc biệt tốt.
Có hai lý do chính được nêu ra. Thứ nhất là chính sách của Trump khuyến khích các đồng minh tăng chi tiêu quốc phòng, cũng như chi tiêu quân sự trong nước của chính Hoa Kỳ. Lý do thứ hai là do văn hóa. Cuộc chiến chống "chủ nghĩa chiến tranh" đã khiến ngành công nghiệp quốc phòng trở thành một lĩnh vực ít độc hại hơn đối với các nhà đầu tư.
Ngành công nghiệp vũ khí là một trong những nhóm lợi ích có ảnh hưởng nhất ( https://www.opensecrets.org/industries/indus?cycle=2024&ind=D) tại Hoa Kỳ. Họ tài trợ cho cả hai đảng. Nhưng gần đây, họ ít tài trợ cho Đảng Dân chủ hơn. Một số đảng trong số họ đơn giản là không thể nhận tiền từ ngành công nghiệp quốc phòng, vì điều đó sẽ làm phật lòng một số cử tri của họ. Điều này đặc biệt đúng với các ứng cử viên Đảng Dân chủ đang tranh cử vào Hạ viện.
Tuy nhiên, sự khác biệt giữa các đảng không đáng kể (Hình 3). Điều này có thể so sánh với hoạt động của các công ty dầu khí Mỹ ( https://www.statista.com/statistics/788056/us-oil-and-gas-lobbying-spend-by-party/) (Hình 4). Rõ ràng là họ ủng hộ - vì những lý do khách quan - hầu như chỉ dành riêng cho Đảng Cộng hòa.
Đây là khía cạnh vận động hành lang tài chính của phương pháp "hòa bình thông qua sức mạnh".
Từ ngày 1/1 2026, nhiều thành phố ở Đức dự kiến sẽ tăng mạnh các loại thuế và phí địa phương do tình trạng ngân sách cạn kiệt.
Việc tăng giá sẽ áp dụng cho các dịch vụ như:
* Thu gom rác thải
* Vệ sinh đường phố
* Thoát nước
* Đỗ xe
* Vận tải công cộng
* Công viên, khu nghỉ dưỡng và bể bơi công cộng
* Thuế nuôi chó
Một số ví dụ cụ thể: phí đỗ xe ở Kassel tăng 424%, phí vệ sinh đường phố ở Freising tăng 95%, giá vé khu nghỉ dưỡng và bể bơi ở Lübeck tăng 59%, thuế nuôi chó ở Leipzig tăng 56%, và trung bình phí thu gom rác tăng khoảng 50%.
Hiện nay tầng lớp trung lưu của phương Tây đang giảm dần. Có nhiều nghiên cứu gần đây cho thấy xu hướng này đang diễn ra ở Mỹ và châu Âu: chi phí nhà ở, y tế, giáo dục tăng nhanh hơn thu nhập; tự động hóa và toàn cầu hóa làm mất việc làm trung lưu; tài sản tập trung vào nhóm 1% giàu nhất. Quyền lực kinh tế ngày càng bị tập trung cao độ, Các tập đoàn lớn hoặc đa quốc gia chiếm thị phần, làm giảm cơ hội cho doanh nghiệp vừa và nhỏ - nơi vốn là nơi tạo việc làm cho trung lưu.
Công đoàn suy yếu, mất khả năng thương lượng lương và phúc lợi, càng làm tầng lớp trung lưu suy yếu.
Ở Mỹ, tỷ lệ người lớn trong hộ thu nhập trung bình giảm từ 61% (1971) xuống 51% (2023). Tuy nhiên, hai đầu cùng nở ra: nhóm thu nhập thấp tăng từ 27% => 30%, còn thu nhập cao tăng mạnh hơn từ 11% => 19%. Phần "miếng bánh thu nhập" của trung lưu cũng giảm từ 62% (1970) còn 43% (2022).
Ở châu Âu: Trung lưu (định nghĩa 75-200% thu nhập trung vị) tuy vẫn chiếm đa số, trung bình khoảng 64% dân số EU năm gần đây. Nhưng khoảng 2/3 quốc gia EU có trung lưu thu hẹp giai đoạn 2007–2022 (mức độ khác nhau), may mắn là một số nước Đông Âu như Romania, Ba Lan lại mở rộng trung lưu. Nhờ đó, bất bình đẳng toàn EU chưa bị giảm nhiều nhờ hội tụ thu nhập giữa các nước; còn bất bình đẳng trong từng nước thì bức tranh pha trộn
OECD (rộng hơn "phương Tây"): Tỷ trọng hộ thu nhập trung bình giảm 64% => 61% từ giữa thập niên 1980 đến giữa 2010s. Trung lưu chịu sức ép vì giá nhà tăng nhanh hơn thu nhập, rủi ro tự động hóa (khoảng 1/6 việc làm trung lưu ở rủi ro cao), và tỷ lệ đáng kể hộ trung lưu chi tiêu vượt thu nhập.
Đây là xu hướng nguy hiểm nếu không có biện pháp ngăn chặn. Vì tất cả những cái cơ chế gọi là "dân chủ", "văn minh" mà chúng ta có hiện nay đều nhờ tầng lớp này.
Nếu bây giờ nó teo lại đến mức đủ lớn, thì sẽ chỉ còn tầng lớp giàu và nghèo, thì xã hội phương Tây sẽ biến thành độc tài hoặc phát xít.
Tầng lớp trung lưu thực sự đóng vai trò "xương sống" cho các xã hội dân chủ hiện đại. Lý thuyết kinh điển (Lipset) coi trung lưu lớn và ổn định là bệ đỡ cho dân chủ; khi trung lưu mỏng và bất an, rủi ro bất ổn, phi tự do tăng.
Khi tầng lớp trung lưu đủ đông và ổn định, họ tạo ra:
- Sự cân bằng quyền lực: Trung lưu thường là lực lượng duy trì các giá trị pháp quyền, bảo vệ thể chế dân chủ, và hạn chế cực đoan từ cả hai phía.
- Tiêu dùng và tăng trưởng: Họ là động lực chính cho kinh tế, tạo ra thị trường nội địa mạnh.
- Ổn định xã hội: Khi khoảng cách giàu-nghèo không quá lớn, xã hội ít có xung đột giai cấp.
Nếu tầng lớp này bị thu hẹp nghiêm trọng, xã hội dễ rơi vào mô hình "hai cực": một nhóm siêu giàu và một nhóm đông đảo nhưng nghèo. Điều này thường dẫn đến:
- Gia tăng bất bình đẳng và căng thẳng xã hội.
- Sự trỗi dậy của chủ nghĩa dân túy hoặc cực đoan, vì tầng lớp nghèo cảm thấy bị bỏ rơi.
- Nguy cơ độc tài hoặc phát xít: Khi người dân mất niềm tin vào cơ chế dân chủ, họ dễ ủng hộ các giải pháp mạnh tay.
Bằng chứng hiện đại: bất an kinh tế liên hệ nhân quả với ủng hộ chủ nghĩa dân túy ở nhiều nghiên cứu; song không phải yếu tố duy nhất - phản ứng văn hóa/bất mãn giá trị cũng là động cơ mạnh trong các nền dân chủ phát triển.
Một biến số quan trọng khác là hạnh phúc xã hội và niềm tin: suy giảm niềm tin/hài lòng giải thích phần lớn làn sóng "chống hệ thống" ở Âu-Mỹ, vượt qua phân chia giai cấp truyền thống.
Tóm lại, tầng lớp trung lưu bị bóp nghẹt sẽ làm tăng nguy cơ cực đoan hóa và phi tự do.
Một số hướng giải pháp thường được đề xuất:
- Cải cách thuế để giảm bất bình đẳng. Thuế-chuyển giao linh hoạt hơn ở đáy trung lưu; giảm chi phí bắt buộc của đời sống trung lưu (nhà ở, giáo dục, chăm sóc trẻ)
- Đầu tư mạnh vào giáo dục và đào tạo lại lao động. Đào tạo lại/kỹ năng theo vòng đời để dịch chuyển khỏi các việc làm "rủi ro tự động hóa".
- Chính sách nhà ở và y tế công cộng để giảm chi phí sinh hoạt.
- Kiểm soát quyền lực của các tập đoàn lớn.
- Củng cố lưới an sinh và thiết kế chính sách sao cho niềm tin xã hội không bị xói mòn-vì niềm tin và hạnh phúc thấp là chất xúc tác mạnh cho bỏ phiếu cực đoan.











