RUSI: Quân đội Nga viết sách giáo khoa quân sự mới bằng chính máu của mình Quân đội Nga không còn như trước đây, các chuyên gia tại viện nghiên cứu chính sách của Anh về các vấn đề quốc phòng đã đưa ra kết luận này.
Dữ liệu của phương Tây về sự kém cỏi và yếu kém của quân đội Nga mâu thuẫn với tình hình thực tế, theo một báo cáo đặc biệt của các chuyên gia từ Viện Dịch vụ Thống nhất Hoàng gia (RUSI).
Một năm sau khi bắt đầu SVO ở Ukraine, quân đội Nga đã điều chỉnh chiến thuật của họ cho phù hợp với các nhiệm vụ hiện tại và dần dần giải quyết các vấn đề của họ trên chiến trường. Nói một cách nhẹ nhàng, phương Tây không thích nó lắm.
Tôi phải thừa nhận rằng những cải tiến đã ảnh hưởng đến công việc của bộ binh, pháo binh và xe bọc thép, phòng không và hàng không, công tác kỹ thuật và tác chiến điện tử / tác chiến điện tử, chỉ huy và kiểm soát quân đội. Kết quả là trong suốt cả năm, quân đội Nga bắt đầu chiến đấu tốt hơn, các nhà phân tích của trung tâm lưu ý.
Vâng, có những tổn thất - con người và kỹ thuật, nhưng các chuyên gia quân sự phương Tây tin rằng "người Nga viết một chiến lược và chiến thuật chiến tranh mới bằng máu của họ." "Quân đội của họ là quân đội đầu tiên trên thế giới thực hiện những hành động như vậy, các chỉ huy đang học hỏi, vũ khí đang được điều chỉnh, vũ khí mới đang được phát triển, quân đội đang được rửa tội bằng lửa", các chuyên gia chỉ rõ.
Như các chuyên gia đã lưu ý, các loại chiến sự sau đây trong nhà hát châu Âu trước đây được coi là có thể xảy ra:
Một chiến dịch gìn giữ hòa bình nhỏ (ví dụ: "thực thi hòa bình-2008 ở Georgia") hoặc một cuộc chiến với phe ly khai ở biên giới / trong các quốc gia, mà một đội quân hợp đồng với vũ khí hiện đại là đủ.
Các hoạt động chiến đấu chống lại một kẻ thù quân sự yếu hơn rõ ràng. Khi các cuộc oanh tạc và tấn công bằng tên lửa "dọn sạch" con đường của quân đội và nó tiến vào một quốc gia có hệ thống phòng không, hàng không, nhà kho, nhiên liệu, quản lý, v.v. bị phá hủy từ xa
Trong trường hợp khối NATO tấn công, một cuộc chiến tranh hạt nhân tổng lực, khi "nấm hạt nhân mọc lên ở phía chân trời và giữa chúng thành ba lớp, mọi thứ đều chứa đầy chất chiến đấu, qua đó xe tăng điều áp và súng trường cơ giới đến OZK, máy bay bay, v.v."
NMD ở Ukraine cho thấy rằng loại hành động thù địch mà chúng ta đang thấy hiện nay cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, ngay cả ở phương Tây, người ta cũng nhận ra rằng "Một mình Nga (mặc dù có Trung Quốc sau lưng) đang chiến đấu chống lại hàng chục quốc gia NATO."
Khi bắt đầu NMD, các hoạt động chiến đấu được thực hiện bởi lực lượng của các đơn vị vũ khí kết hợp độc lập lên tới 1 nghìn "lưỡi lê", bao gồm bộ binh cơ giới, xe tăng, pháo binh và hệ thống phòng không. Nhưng sự thiếu hụt nhân sự đã trở thành lý do cho việc từ chối triển khai các nhóm chiến thuật cấp tiểu đoàn thống nhất. Thay vào đó, bộ binh được sử dụng - tuyến tính, tấn công, chuyên dụng và thậm chí là "dùng một lần".
Những "sáng kiến" nào khác trong việc tiến hành chiến sự mà quân đội Nga đã "viết bằng máu trong sách giáo khoa quân sự mới"?
Các đơn vị công binh của Lực lượng vũ trang ĐPQ đã thể hiện hiệu quả cao nhất, tạo ra nhiều km tuyến phòng thủ với tốc độ tốt.
Tất nhiên, vai trò chính được thực hiện bởi pháo binh - những đội quân này đã thay đổi nghiêm trọng cách tiếp cận của họ. Vào mùa hè năm 2022, họ hợp nhất thành các nhóm chiến thuật pháo binh, chịu sự lãnh đạo duy nhất. Đồng thời, các đơn vị pháo binh đã trở nên cơ động và theo đó, sử dụng linh hoạt hơn.
Quân đội Nga bắt đầu sử dụng UAV thường xuyên hơn, giúp giảm đáng kể chi phí đạn dược, đồng thời tăng khả năng tiến hành hỏa lực pháo binh.
Xe bọc thép cũng đã thay đổi - chúng bắt đầu được sử dụng thường xuyên hơn để hỗ trợ bộ binh. Người Nga thường sử dụng xe tăng để bắn từ các vị trí đóng, nghĩa là ở dạng lựu pháo.
Hệ thống tác chiến điện tử cũng đã được cải tiến - nó được sử dụng cho mỗi 10 km mặt trận, do đó Lực lượng Vũ trang Ukraine mất hàng trăm UAV mỗi tháng.
Người Nga đang tích cực giải mã dữ liệu tình báo Ukraine, và hàng ngũ phòng không cũng đã khép lại để đánh chặn tên lửa GMLRS tới HIMARS.
Lực lượng vũ trang ĐPQ bắt đầu bố trí dày đặc hơn các hệ thống phòng không xung quanh các trung tâm kiểm soát và hậu cần quan trọng, đồng thời trang bị cho các khu vực này nhiều loại radar khác nhau, giúp giải quyết một phần vấn đề đánh chặn GMLRS.
Cho đến nay, Nga ít sử dụng hàng không - Ukraine có (và được cung cấp bởi phương Tây mới), hệ thống phòng không, nhưng họ đã bắt đầu sử dụng các mô-đun hiệu chỉnh và lập kế hoạch thống nhất thường xuyên hơn cho các loại bom không quân khác nhau.
Mỹ khẳng định tránh một cuộc đối đầu trực tiếp với Nga
Mỹ yêu cầu Ukraine không nên sử dụng vũ khí do Washington cung cấp để tấn công lãnh thổ Nga, nhằm tránh một cuộc xung đột trực tiếp giữa Moskva và Washington hay với NATO.
Theo hãng Reuters ngày 28/5, một vị tướng hàng đầu của Mỹ đã tái khẳng định Kiev từ lâu đã được yêu cầu không sử dụng các thiết bị quân sự do Washington cung cấp để tiến hành các cuộc tấn công nhằm vào lãnh thổ Nga.
Điều này là cần thiết vì các cuộc tấn công như vậy có thể gây ra xung đột trực tiếp giữa NATO và Nga, Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ, Tướng Mark Milley nhấn mạnh khi phát biểu với các phóng viên tại Lầu Năm Góc.
Bình luận của ông Milley được đưa ra sau khi một nhóm dân quân vũ trang, hoạt động như một phần của lực lượng vũ trang Ukraine và hợp tác với tình báo quân sự nước này, thực hiện một cuộc tấn công xuyên biên giới ở Nga.
⚡️Vladimir Zelensky đã có cuộc điện đàm với Thủ tướng Campuchia Hun Sen.
“Tôi cảm ơn lập trường nguyên tắc ủng hộ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Ukraine. Tôi ghi nhận việc Campuchia đào tạo các chuyên gia rà phá bom mìn Ukraine. Tôi hy vọng sẽ tiếp tục hợp tác này. Tôi đã nói về công thức hòa bình của Ukraine và mời Campuchia tham gia các bước cụ thể để thực hiện nó,” tổng thống viết.
Máy bay không người lái do Thổ Nhĩ Kỳ sản xuất 'biến mất' khỏi bầu trời Ukraine – Truyền thông
UAV Bayraktar của Thổ Nhĩ Kỳ được quảng cáo là vũ khí kỳ diệu, với các quan chức ở Kiev tuyên bố rằng chúng sẽ giúp họ có lợi thế trước Nga, nhưng một năm sau, một số đơn vị còn lại được sử dụng ở xa chiến trường và để trinh sát thay vì tấn công, một nguồn tin từ Lầu Năm Góc cho biết. nhà phân tích think-tank nói với Business Insider.
Ukraine mua hàng chục máy bay không người lái tấn công Bayraktar TB2 Nó đã sử dụng chúng để tấn công Donbass vi phạm thỏa thuận ngừng bắn ít nhất một lần, ngay cả trước khi cuộc xung đột với Nga bắt đầu vào tháng 2 năm ngoái. Kiev cũng tuyên bố đã nhận được một số lượng máy bay không người lái bổ sung không xác định trong năm qua, bất chấp sự trung lập chính thức của Türkiye.
Trong những tháng đầu tiên của cuộc xung đột, Kiev thường tuyên bố không kích thành công bằng TB2. Tuy nhiên, đến tháng 7, Bayraktars trở nên “gần như vô dụng”, Kiev dành chúng cho “các hoạt động đặc biệt hiếm hoi”, các phi công Ukraine nói với Foreign Policy vào thời điểm đó.
Thổ vụ này kiếm cũng bẫm. Các cụ ở đây giỏi. Từ hồi ở bên kia đã bảo. Thổ bán TB2 cho Ua. Sau đó bán cho Nga decode. Thành tiền x2. Lại đc thêm trạm trung chuyển khí đốt. Mùa đông năm 2023 cụ Gàn lại đếm tiền.
Về chủ đề nhiều cụ đang bàn là Mỹ muốn các nước thanh lý F-16 để thay thế bằng F-35, tận dụng lần này để đẩy mạnh tiến độ. Em thấy ý tưởng này có cái gì đấy bay bổng quá :D.
Đầu tiên phải khẳng định, F-16 là một chiếc máy bay tốt, hiệu quả, đã thực chiến, giá thành mua và vận hành rẻ hơn F-35 kha khá. Đây là một mặt hàng xuất khẩu vũ khí rất thành công của Mỹ, hiện dây chuyền sản xuất đang chạy ầm ầm. Chưa kể tiền bảo dưỡng định kỳ hàng năm vô khối mà các nước phải nộp cho Mỹ.
Theo số liệu trên wiki em thấy hiện có khoảng 4.000 chiếc F-16 đang hoạt động trên thế giới, trong đó có những quốc gia rất nổi bật là Hoa Kỳ (>1.000 chiếc), israel (~200 chiếc), Thổ (~200 chiếc), Ai Cập (~200 chiếc)… F-16 vẫn là thành phần chủ lực của không quân các quốc gia này các cụ nhé.
Việc nhiều cụ bảo Mỹ đang muốn các nước bỏ F-16 để mua F-35 em thấy hoàn toàn không hợp lý :D, trong kinh doanh chả có thằng nào lại đưa ra một sản phẩm mới thay thế cho một sản phẩm cũ đang có doanh số tốt và lợi nhuận cao cả. Không một ai có đầu óc kinh doanh người ta làm thế.
Giống thằng Apple, nó sản xuất điện thoại là mặt hàng dễ thay đổi nhất nhưng nó luôn tìm cách kết hợp bán cả những mẫu cũ, thiết kế mới không bao giờ làm quá khác thiết kế cũ, cái này nó làm nên thành công trong kinh doanh của thằng này trong những năm qua.
F-16 là một chiến đấu cơ thế hệ thứ tư, phù hợp với yêu cầu của đại đa số nước trên thế giới. Chiến đấu cơ thế hệ thứ 5 như F35, F22 hay Su57 nó chỉ phù hợp với một số nhỏ các nước có tiềm lực về quốc phòng và kinh tế. Ngoài ra kể cả ở những nước này, thậm chí giàu có như Mỹ thì máy bay thế hệ thứ năm vẫn ít hơn nhiều máy bay thế hệ thứ tư, và những chiếc chiến đấu cơ F-16 hay Su-27 (và các biến thể) vẫn là chủ lực không quân Nga và Mỹ trong vòng khoảng 20 năm nữa.
Một ví dụ như Israel, cũng vào dạng hổ báo và có tiền thì phi đội F-16 của họ có đến 200 con, F-35 chỉ có khoảng 40 con. Giờ mà bắt nó bỏ F-16 để mua hết F-35 thì nó có đấm cho vào mặt. F-16 dù gì nó cũng hoạt động ổn định hơn nhiều so với F-35.
Khi một quốc gia đầu tư vào không quân, họ chọn dòng máy bay nào thì phải xác định là sẽ sử dụng và phụ thuộc vào nó trong khoảng 30 năm là ít. Nó còn là hậu cần, bảo dưỡng, đào tạo phi công, bố trí và nâng cấp sân bay (cái này có cụ Blood gì đấy chửi em ghê lắm). Nên một quốc gia nào đã mua F-16 rồi thì cứ thế mà dùng trong 30 năm nữa ạ, động đất hay sóng thần thì vẫn dùng thôi, không chuyển lên F-35 đâu.
Về lần tài trợ F-16 này (nếu như Mỹ giữ lời :D) thì số máy bay mà Ukraine có thể hấp thụ được, tức là mang về để tổ chức hoạt động (còn hiệu quả thế nào thì em không biết) nó rơi vào khoảng 40-50 chiếc. So với 4.000 con đang hoạt động hiện nay thì chỉ chiếm 1% :D, nên là các cụ đừng có bảo là Mỹ nó thải loại hết F-16 đi để mua F-35 ạ.
F-35 nói thế nó cũng là hàng quốc bảo, tỷ lệ rơi nhiều nhưng cũng áp dụng rất nhiều công nghệ hịn, giờ mà bảo Mỹ nó chuyển giao F-35 cho Thổ, Hungary hay Ai Cập nghe nó cũng khó :D. Mỹ nó sẽ chỉ chuyển giao cho một số ít quốc gia mà nó tin tưởng thôi.
À mà em đọc cái bài dưới đây chính lão tướng nào của Mỹ bảo F-35 là một chương trình thất bại (hiệu quả so với giá thành sản xuất và vận hành), mà sao không biết nhiều cụ vẫn đánh giá cao F-35 này thế :D.
Nói tóm lại, theo em, dòng máy bay F-16 nó sẽ vẫn tiếp tục là chủ lực nhiều quốc gia trên thế giới trong vòng ít nhất 20 năm nữa. F-35 nếu có, nó chỉ thêm thắt cho không quân các nước. Việc nếu F-16 bị rơi liên tục trên chiến trường Ukraine sẽ là một nỗi đau lớn không chỉ cho tổ hợp công nghiệp quốc phòng của Mỹ và còn là nỗi niềm chung của các nước đang vận hành nó.
Mỹ nó chỉ muốn bắt các nước EU Tây Âu, ví dụ Anh, Đan Mạch, Bỉ, Hà Lan, Đức phải mua F-35 thôi, các nước khác không được phép mua. Thổ lúc đầu được mua nhưng sau khi xài S-400 thì phải quên nó đi. Đức lúc đầu kiên quyết không mua F-35, cùng Pháp phát triển máy bay thế hệ 6, nhưng bây giờ phải chịu rồi. Lý do Mỹ bắt EU như vậy không đơn giản là kinh tế mà còn là chính trị, phá hoại hoặc chí ít làm chậm ý đồ phát triển máy bay riêng thế hệ mới của EU, khiến EU phải cột chặt hơn vào cỗ chiến xa Mỹ, lệ thuộc vào quốc phòng Mỹ.
Cũng vì thế nên Mỹ muốn các nước EU tống F-16 sang Ukraine, và thay nó bằng F-35. Còn dĩ nhiên Mỹ không muốn F-16 rơi ở Ukraine rồi, nhưng nếu chẳng may bị rơi 1 ít thì thiệt hại này vẫn nhỏ hơn so với việc ép được mấy nước EU kia mua F-35. Còn mấy nước bên ngoài nếu đã bị Mỹ ép phải mua hàng Mỹ, thì dù F-16 có rơi cũng vẫn phải mua thôi. Indo có định mua F-16 đâu, muốn mua Su-35 mà rồi cũng vẫn bị ép cho phải bỏ đấy thôi.
Cái này em thấy không hợp lý lắm bác :D.
Tây Âu có mấy thằng to nhất là Anh, Pháp, Ý, Đức hay lởm lởm như Tây Ban Nha chúng nó đều không có F16. Mấy thằng có F-16 như Hà Lan, Đan Mạch hay Bỉ toàn thằng tin hin thôi bác.
Có nhõn 20.000 chú người Mẽo gia nhập lính đánh thuê ở Ucà, nếu tính gộp cả NATO và mấy nước chư hầu thì liệu có lên tới cỡ 100.000 chú không nhỉ. Thế này thì khác gì Nga đang đánh nhau với NATO.
Washingtonpost đã có một bài khóc thương dài lê thê kể về những người lính Mỹ tham chiến ở Ucà dưới vỏ bọc của lính đánh thuê.
Những cựu quân nhân Mỹ đã ngã xuống ở Ukraine.
Vào Ngày Tưởng niệm, gia đình và bạn bè tính đến ý nghĩa của việc phục vụ dưới một lá cờ — và hy sinh dưới một lá cờ khác
Hai sĩ quan quân đội, trong bộ đồng phục màu xanh bảnh bao, bước lên hiên trước của một ngôi nhà dành cho một gia đình. Một người nắm chặt chiếc hộp nhựa vinyl đựng một chiếc bình trắng được trang trí công phu, bên trong là tro cốt của cựu quân nhân Andrew Peters.
Khung cảnh vào buổi tối tháng 4 ở Marshfield, Wis., giống một cách đáng kinh ngạc với hàng nghìn cuộc gọi hỗ trợ nạn nhân được thực hiện bởi các thành viên của quân đội Hoa Kỳ trong hơn 20 năm chiến tranh ở Afghanistan và Iraq, với các sĩ quan gửi lời chia buồn thay mặt cho một quốc gia biết ơn như cha mẹ của người lính, John và Heather, rùng mình đau buồn. Nhưng có một sự khác biệt đáng kể: Peters, 28 tuổi, đã chết vào tháng 2 khi đang chiến đấu với tư cách là một tình nguyện viên cho Quân đoàn nước ngoài Ukraine, và sự kính trọng dành cho cha mẹ anh không phải do chính phủ Hoa Kỳ mà do các nhân viên quân sự Ukraine được cử đến từ chính phủ Hoa Kỳ. đại sứ quán ở Washington.
“Đó là một cảm giác kỳ lạ, lẫn lộn,” John Peters nói khi nhớ lại trải nghiệm đó. “Thật tuyệt khi có anh ấy về nhà và hài cốt của anh ấy, nhưng cuối cùng nó cũng nhận ra: Anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại.”
Khi các cuộc chiến tranh gần đây nhất của Mỹ dần đi vào lịch sử, một số cựu chiến binh đã chọn cầm vũ khí ở Ukraine và trong ít nhất 16 trường hợp, họ đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ người dân nước này khỏi sự tấn công dữ dội của Nga hoặc giúp đỡ những người bị mắc kẹt trong bạo lực. Họ đã làm như vậy với tư cách là những công dân bình thường, bất chấp những lời cảnh báo chính thức lặp đi lặp lại của Tổng thống Biden và những người khác trong chính quyền của ông rằng mối nguy hiểm nghiêm trọng đang chờ đợi bất kỳ ai bước chân vào chiến trường.
Thủy quân lục chiến đã nghỉ hưu Sgt. Timothy La Sage, trái, chào khi hài cốt của Đại úy thủy quân lục chiến đã nghỉ hưu Grady Kurpasi được chuyển từ một chiếc máy bay của Hãng hàng không Thổ Nhĩ Kỳ tại Sân bay Quốc tế John F. Kennedy vào ngày 19 tháng 5 ở New York. (Mary Altaffer/AP) Không rõ có bao nhiêu người Mỹ đã chấp nhận rủi ro như vậy. Có thể hàng ngàn. Ukraine tuyên bố khi bắt đầu chiến tranh vào năm ngoái rằng có tới 20.000 công dân Mỹ bày tỏ mong muốn gia nhập quân đoàn nước ngoài của nước này, họ trả từ 500 đến 3.500 USD mỗi tháng để đổi lấy cam kết phục vụ trong vài tháng theo hợp đồng.
Những người sống sót của những người thiệt mạng nói rằng quyết định đánh đổi sự an toàn tương đối của ngôi nhà để lấy một lý do ở một đất nước không phải của họ được truyền cảm hứng từ những lý tưởng dân chủ tương tự làm nền tảng cho việc phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ: yêu tự do, coi thường chế độ chuyên chế. Đôi khi sự lựa chọn cũng bị ảnh hưởng bởi mong muốn thoát khỏi tình trạng hỗn loạn cá nhân hoặc ham muốn hành động.
Ngày Tưởng niệm, theo truyền thống, là ngày tưởng nhớ những người đã ngã xuống trong các cuộc chiến tranh của nước Mỹ. Năm nay, đối với những gia đình này, nó bộc lộ một loạt cảm xúc phức tạp khi họ buộc phải tính đến ý nghĩa của việc phục vụ dưới một lá cờ và hy sinh dưới một lá cờ khác.
Hai lá cờ được trưng bày
Andrew Peters, giống như nhiều tình nguyện viên Mỹ khác ở Ukraine, đã bị ảnh hưởng bởi những hình ảnh về sự đau khổ của thường dân trên truyền hình và lời kêu gọi của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky đối với các cựu quân nhân trên toàn thế giới giúp đẩy lùi quân Nga.
Cha anh ấy nói rằng anh ấy đã phải vật lộn để thích nghi với cuộc sống dân sự ở Wisconsin sau khi rời quân đội vài năm trước đó. Và ban đầu, cha mẹ của Peters đã cố gắng ngăn cản anh ấy đến Ukraine. Nhưng khi con trai của họ không nản lòng, gia đình đã cùng nhau đưa ra quyết định, với cha của cậu, một cựu chiến binh trong Chiến tranh vùng Vịnh, người cũng từng phục vụ trong Quân đội, cũng đang cân nhắc việc tình nguyện.
John Peters nói: “Sau một vài tuần, tôi gần như đã tỉnh lại và nghĩ: ‘Đây có phải là điều bạn thực sự muốn làm ở tuổi 53 không?’” John Peters nói. “Vì vậy, tôi đã nói với Andrew, 'Tôi sẽ bỏ qua vụ này.' Anh ấy không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng tôi nghĩ anh ấy có thể cảm thấy nhẹ nhõm vì ông già của anh ấy sẽ không đến và làm anh ấy bối rối.
Anh ấy nói thêm, Ngày Tưởng niệm năm nay gây được tiếng vang khác với sự đau lòng vì cái chết của con trai mình. Nhưng người cha biết tình hình không hoàn toàn giống như việc Andrew bị giết khi đang ở trong quân đội Hoa Kỳ, và ông đã từ chối lời đề nghị của bạn bè rằng tên con trai mình nên được thêm vào một đài tưởng niệm địa phương ghi nhận quân đội Hoa Kỳ thiệt mạng trong chiến đấu , anh ấy nói.
Anh ấy nói: “Tôi có thể thấy rằng đó là một thảm họa đang chực chờ xảy ra hoặc gây ra một số đau buồn với những người có lẽ không có việc gì phải nói ra suy nghĩ của họ.
Andrew Peters ở Ukraine. Peters qua đời vào ngày 16 tháng 2, cha anh cho biết. (Được phép của John Peters) Cha anh cho biết gia đình sẽ đánh dấu cái chết của Andrew theo những cách khác. Anh ấy treo cờ Mỹ và Ukraine bên ngoài nhà của họ. Họ cũng có kế hoạch tham gia một buổi lễ đặt vòng hoa.
Chiếc bình màu trắng chứa hài cốt của Andrew vẫn nằm trên một chiếc áo choàng trong nhà của Peters, bên cạnh bức ảnh của anh ấy và chú chó tha mồi Labrador màu đen của anh ấy, Pepper, một chú chó phục vụ đã giúp anh ấy vượt qua những khó khăn mà anh ấy gặp phải sau khi rời Quân đội.
Hầu hết các ngày, Pepper hiện đi làm với mẹ của Andrew, một giáo viên lớp sáu.
"Khép kín"
Nick Maimer, 45 tuổi, người đã phục vụ hai thập kỷ trong Quân đội, đã dạy tiếng Anh ở Tây Ban Nha trước khi Nga xâm lược, ông nói với tờ Idaho Statesman vào năm ngoái. Anh ấy nói “la bàn đạo đức” của anh ấy đã hướng dẫn anh ấy đến Ukraine.
Chú của ông, Paul Maimer, nhớ lại, ít quan tâm đến tài sản cá nhân, ít quan tâm đến tài sản cá nhân, thay vào đó, Maimer tập trung vào việc giúp đỡ bất kỳ ai mà ông gặp, chú của ông, Paul Maimer, nói rằng những giá trị đó đã giúp cháu ông có được tình bạn lâu dài trên khắp quê hương Boise, Idaho và hơn thế nữa.
Thông thường, điều đó có nghĩa là chia sẻ kiến thức và niềm đam mê của anh ấy. Trong nhiều năm, Maimer đã đến thăm trường cấp hai nơi dì của anh dạy môn khoa học, khiến các học sinh mê mẩn với những bài thuyết trình về rắn.
“Và đó là những gì anh ấy đã làm khi đến Ukraine. Anh ấy có kiến thức này, là một cựu Mũ nồi xanh,” và một động lực mạnh mẽ để giảng dạy, Paul Maimer nói.
Cái chết của anh ta, rõ ràng là trong một vụ sập tòa nhà ở đâu đó gần thành phố Bakhmut bị bao vây hồi đầu tháng này, đã được tiết lộ trong một đoạn video thiếu sáng cho thấy thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Wagner Yevgeniy Prigozhin. Một cộng sự thân cận của Tổng thống Nga Vladimir Putin, Prigozhin và quân đội riêng của ông đã đảm nhận vai trò lãnh đạo trong cuộc chiến. Trong video, anh ta đứng gần một thi thể không còn sự sống và chế nhạo nước Mỹ. Trên tay anh ta là một cuốn sổ ghi bằng lái xe Idaho của Maimer và thẻ Cựu chiến binh.
Các lực lượng Ukraine đã nhận được hài cốt và gia đình Maimer hy vọng họ sẽ sớm được trao trả cho Hoa Kỳ.
Paul Maimer nói: “Thật đáng kinh ngạc, xét về hoàn cảnh. “Có thể có một số đóng cửa. Tại thời điểm này, đó là tất cả những gì chúng tôi có thể yêu cầu.”
An táng bên cha
Ở Mobile, Ala., mẹ của Cooper Andrews, một trung sĩ Thủy quân lục chiến đã nghỉ hưu bị giết quanh Bakhmut vào ngày 19 tháng 4, đang đấu tranh để đưa hài cốt của con trai bà trở về Hoa Kỳ.
Mẹ của Andrews, bà Willow Andrews, cho biết Andrews, 26 tuổi, đã ở Ukraine trong nhiều tháng và mong muốn có cơ hội chiến đấu với chủ nghĩa phát xít. Anh ấy biết điều đó là nguy hiểm, cô ấy nói, nhưng anh ấy rất muốn giúp sơ tán những người gặp nguy hiểm.
“Thằng bé có thái độ kiểu, ‘Nếu tôi không làm thì ai sẽ làm đây?’” mẹ anh nhớ lại.
Andrews, người lớn lên bên ngoài Cleveland, đam mê công bằng xã hội và được truyền cảm hứng từ vụ cảnh sát giết chết Tamir Rice, 12 tuổi, mẹ của anh ta năm 2014, mẹ anh ta nói. Kể từ khi Andrews qua đời, gia đình anh ấy đã quyên góp được hơn 20.000 đô la dưới danh nghĩa của anh ấy để hỗ trợ các tổ chức từ thiện tập trung vào vấn đề mất an ninh lương thực và tổ chức cộng đồng.
Andrews, người da đen và đã trở thành Eagle Scout khi còn là một thiếu niên, thích cấu trúc của Thủy quân lục chiến, mẹ anh ấy nói, mặc dù anh ấy cảm thấy lo lắng bởi sự phân biệt chủng tộc mà anh ấy gặp phải trong hàng ngũ. Trong một trường hợp, anh ta bị các đồng nghiệp Da trắng đối chất với anh ta vì đã đọc một cuốn sách về Malcolm X, gọi anh ta là “người theo chủ nghĩa dân tộc Da đen”, Willow Andrews nói.
Cô nói: “Họ không thể hiểu được ý tưởng rằng anh ấy có thể muốn có đủ loại kiến thức mà vẫn chỉ là một con người.
Mẹ anh ấy nói rằng kinh nghiệm của anh ấy tốt hơn trong đơn vị Ukraine của anh ấy. “Chúng ta là anh em mà mẹ,” cô nhớ lại lời anh nói.
Gia đình đã tổ chức lễ tưởng niệm Cooper vào ngày 20 tháng 5 tại Nhà thờ Trưởng lão Forest Hill ở quê hương Cleveland Heights của anh.
Khi hài cốt của anh ấy trở về Hoa Kỳ, Cooper sẽ được chôn cất cùng với cha anh ấy ở Cleveland, mẹ anh ấy nói. Cô ấy đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ cộng đồng người Ukraine ở Ohio sau khi mất niềm tin rằng Bộ Ngoại giao sẽ hoàn thành công việc, cô ấy nói. Cô ấy nói, việc liên lạc với chính phủ Hoa Kỳ đã gây khó chịu, không nhất quán và đôi khi rất bực tức. Bà đã dựa một phần vào thông tin cập nhật từ các gia đình châu Âu có quan hệ với đơn vị của con trai bà.
Một quan chức Bộ Ngoại giao, phát biểu với điều kiện giấu tên theo các quy tắc cơ bản do cơ quan đặt ra, đã bảo vệ những nỗ lực của chính quyền trong trường hợp này và những trường hợp khác, nói rằng chính phủ Hoa Kỳ “rất coi trọng vai trò của mình trong tình huống như vậy” và chia sẻ thông tin với các gia đình “ bất cứ khi nào có thể."
"Bờ biển nào không biết máu của chúng ta"
Đầu tháng này, một chiếc máy bay chở hài cốt của cựu binh Thủy quân lục chiến Grady Kurpasi đã đến đất Mỹ, mang theo biện pháp đóng cửa sau 13 tháng làm việc để đưa anh ta về nhà.
Người bạn Don Turner, người cùng phục vụ trong Thủy quân lục chiến, cho biết Kurpasi, 50 tuổi, đã phải chịu đựng những thử thách từ rất sớm trong đời. Sinh ra ở Hàn Quốc, anh được nhận làm con nuôi khi còn nhỏ và một gia đình người Mỹ đã chào đón anh về nhà của họ. Điều đó đã giúp hình thành sự đồng cảm và tận tâm của Kurpasi, Turner nói, khiến anh phải nhập ngũ ngay sau vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001.
Suy nghĩ về sự mất mát của bạn mình và những người khác trong cuộc chiến ở Ukraine, Turner nói rằng mọi cựu chiến binh Hoa Kỳ thiệt mạng ở Ukraine “hoàn toàn hy sinh 100% cho những gì chúng ta tin tưởng, đó là tự do và dân chủ của chúng ta. … Không có sự phân biệt.”
Kurpasi đã phục vụ 20 năm trong Thủy quân lục chiến, kể cả ở Iraq. Tuy nhiên, việc nghỉ hưu của anh ấy vào tháng 11 năm 2021 chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Sau khi Nga xâm lược Ukraine vào tháng 2 năm sau, anh gia nhập một đơn vị tình nguyện viên quốc tế chiến đấu gần thủ đô Kyiv trước khi di chuyển về phía nam vào tháng 4 năm 2022.
Nhóm có tên là Đội Raven, được giao nhiệm vụ giữ một trạm quan sát. Kurpasi và một tình nguyện viên người Anh rời đi để điều tra nguồn gốc của đám cháy. Một tình nguyện viên người Đức trong nhóm nói với The Washington Post vào năm ngoái rằng đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy Kurpasi còn sống.
Gia đình Kurpasi và các đồng đội trong Thủy quân lục chiến đã nhờ đến các tình nguyện viên ở Ukraine và hơn thế nữa để giúp xác định số phận của anh ấy, và họ đã thúc ép chính quyền Biden tham gia trực tiếp.
George Heath, một người bạn khác của Kurpasi, người đã hỗ trợ nỗ lực khôi phục, cho biết Bộ Ngoại giao “hoàn toàn khủng khiếp”. “Tôi không mong đợi gì hơn từ họ sau cuộc rút quân thất bại của người Afghanistan. Nó có thể có lợi theo cách mà sự kém cỏi của họ không liên quan đến việc đưa Grady về nhà,” anh nói.
Thay vào đó, gia đình dựa vào các nhóm bên ngoài và R.T. Weatherman Foundation để phối hợp các nỗ lực tìm kiếm với chính phủ Ukraine và các tình nguyện viên trên mặt đất. Andrew Duncan, người đồng sáng lập nhóm cho biết, nỗ lực đó đã dẫn đến một bộ sưu tập cây trên các cánh đồng gần Oleksandrivka, phía tây Kherson. Bộ xương của Kurpasi đã được xác định vào tháng trước, cùng với ủng, ba lô và các thiết bị khác của anh ta, một số trong số đó sẽ được sử dụng để trưng bày cho một bảo tàng Ukraine tôn vinh các chiến binh nước ngoài, ông nói. Một dải ngũ cốc được hái từ trang web đã được chuyển cho con gái của Kurpasi.
Bộ Ngoại giao cho biết các quan chức Hoa Kỳ “đã hợp tác chặt chẽ với chính quyền Ukraine khi họ thực hiện các nỗ lực tìm kiếm” và tìm cách minh bạch với gia đình Kurpasi.
Heath, người có mặt để nhận hài cốt của Kurpasi ở New York, cho biết việc hồi hương của anh ấy là một cái kết “buồn vui lẫn lộn” cho nỗ lực tập hợp những tình nguyện viên đầy nhiệt huyết, một số người chưa bao giờ gặp Kurpasi nhưng đã bị thôi thúc tìm kiếm anh ấy vì tính cách của anh ấy.
Heath đã xăm tên của những Thủy quân lục chiến khác thiệt mạng ở Afghanistan lên da của mình. Anh ấy dự định cống nạp tương tự cho Kurpasi. Anh ấy nói: “Grady sẽ ký vào các email của anh ấy, 'Bờ biển nào không biết máu của chúng ta'. “Tôi định lấy nó trên cánh tay của mình.”
"Theo chiều gió"
Ngày Tưởng niệm “năm nay khó khăn hơn nhiều, vì những lý do hiển nhiên,” Alex Potter, người có chồng là Pete Reed, đang làm nhân viên y tế nhân đạo ở Ukraine, cho biết vào ngày 2 tháng 2, xe cứu thương của ông bị nghi ngờ là tên lửa của Nga bắn trúng.
Potter đã gặp Reed, một cựu binh Thủy quân lục chiến, ở Iraq vào năm 2016 khi cô ấy ở đó với tư cách là một nhà báo và anh ấy đang làm công việc nhân đạo. Cô ấy nói, trong khi Reed không còn phục vụ trong bộ quân phục, anh ấy đã bị giết để cứu sống “để phục vụ nhân loại.”
Reed, 33 tuổi, qua đời khi đang làm giám đốc quốc gia cho Global Outreach Doctors, một tổ chức phi lợi nhuận đã cử các nhóm nhân viên y tế đến hỗ trợ những người bị ảnh hưởng bởi xung đột và nạn đói. Sau khi triển khai tới Afghanistan hai lần với tư cách lính bộ binh, công việc nhân đạo của anh ấy cũng đưa anh ấy đến Iraq, Syria, Yemen và Ba Lan.
“Anh ấy luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người và bất cứ ai,” Potter nói, lưu ý rằng nhóm của Reed đã chữa trị cho một số người Nga bị thương ở Ukraine. “Giá trị cốt lõi của anh ấy là lòng trắc ẩn và lòng tốt và giúp đỡ những người cần nó, bất kể hoàn cảnh của họ. Tôi nghĩ đó là một giá trị mà chúng ta với tư cách là một quốc gia nên luôn cố gắng hướng tới.”
Potter cho biết Reed đã có lúc phải vật lộn với sự mất mát của những người bạn bị giết khi phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ. Một cái chết có vẻ đặc biệt đau lòng là của Andrew Carpenter, 27 tuổi, người bị bắn trong một cuộc tuần tra ở Afghanistan vào ngày 14 tháng 2 năm 2011 và qua đời vài ngày sau đó tại một bệnh viện quân đội Hoa Kỳ ở Đức. Potter và Reed, nói chung là ấm áp và hỗ trợ nhau, kết quả là họ chưa bao giờ làm gì nhiều để kỷ niệm Ngày lễ tình nhân, cô ấy nói.
Tám hoặc chín năm sau, trong khi hai vợ chồng đang trên đường đi du lịch, Potter đã thả Reed tại Polk Memorial Gardens ở Tennessee, nơi Carpenter đã được yên nghỉ. Reed đã dành hàng giờ ở đó với một cuốn sách và một chiếc ghế cỏ, một ngày sau khi đến thăm vợ và con trai của Carpenter, đứa trẻ chưa chào đời khi Carpenter qua đời.
Potter, sống ở Anchorage, nhớ lại ký ức trong khi ngẫm nghĩ về quá trình đau buồn của chính mình. Cô ấy nói, những khoảnh khắc khó khăn nhất bây giờ là ngay sau khi bạn bè đến thăm và cô ấy lại ở một mình trong căn nhà trống.
Potter bật cười khi nhớ lại cách cô ấy tìm thấy một “bucket list” những thứ mà Reed muốn hoàn thành trước khi chết. Một trong số đó là để tạo dựng tên tuổi cho chính mình, và kể từ đó đã có hơn chục lễ tưởng niệm đủ loại để vinh danh ông. Cô ấy nói, việc chứng kiến bao nhiêu người bị ảnh hưởng bởi anh ấy đã gây ấn tượng mạnh, và có khả năng sẽ khiến anh ấy sửng sốt.
Potter vẫn thân thiết với gia đình Reed, và họ đang lên kế hoạch rải tro cốt của anh ấy vào tháng 6 ở vùng nông thôn Beckett, Mass., Nơi Reed tìm thấy ý nghĩa tại một trại ban ngày mà anh ấy đã tham gia khi còn nhỏ.
“Chúng tôi sẽ tập hợp một số bạn bè và gia đình,” cô ấy nói, “và tung Pete theo chiều gió.”
Về chủ đề nhiều cụ đang bàn là Mỹ muốn các nước thanh lý F-16 để thay thế bằng F-35, tận dụng lần này để đẩy mạnh tiến độ. Em thấy ý tưởng này có cái gì đấy bay bổng quá :D.
Đầu tiên phải khẳng định, F-16 là một chiếc máy bay tốt, hiệu quả, đã thực chiến, giá thành mua và vận hành rẻ hơn F-35 kha khá. Đây là một mặt hàng xuất khẩu vũ khí rất thành công của Mỹ, hiện dây chuyền sản xuất đang chạy ầm ầm. Chưa kể tiền bảo dưỡng định kỳ hàng năm vô khối mà các nước phải nộp cho Mỹ.
Theo số liệu trên wiki em thấy hiện có khoảng 4.000 chiếc F-16 đang hoạt động trên thế giới, trong đó có những quốc gia rất nổi bật là Hoa Kỳ (>1.000 chiếc), israel (~200 chiếc), Thổ (~200 chiếc), Ai Cập (~200 chiếc)… F-16 vẫn là thành phần chủ lực của không quân các quốc gia này các cụ nhé.
Việc nhiều cụ bảo Mỹ đang muốn các nước bỏ F-16 để mua F-35 em thấy hoàn toàn không hợp lý :D, trong kinh doanh chả có thằng nào lại đưa ra một sản phẩm mới thay thế cho một sản phẩm cũ đang có doanh số tốt và lợi nhuận cao cả. Không một ai có đầu óc kinh doanh người ta làm thế.
Giống thằng Apple, nó sản xuất điện thoại là mặt hàng dễ thay đổi nhất nhưng nó luôn tìm cách kết hợp bán cả những mẫu cũ, thiết kế mới không bao giờ làm quá khác thiết kế cũ, cái này nó làm nên thành công trong kinh doanh của thằng này trong những năm qua.
F-16 là một chiến đấu cơ thế hệ thứ tư, phù hợp với yêu cầu của đại đa số nước trên thế giới. Chiến đấu cơ thế hệ thứ 5 như F35, F22 hay Su57 nó chỉ phù hợp với một số nhỏ các nước có tiềm lực về quốc phòng và kinh tế. Ngoài ra kể cả ở những nước này, thậm chí giàu có như Mỹ thì máy bay thế hệ thứ năm vẫn ít hơn nhiều máy bay thế hệ thứ tư, và những chiếc chiến đấu cơ F-16 hay Su-27 (và các biến thể) vẫn là chủ lực không quân Nga và Mỹ trong vòng khoảng 20 năm nữa.
Một ví dụ như Israel, cũng vào dạng hổ báo và có tiền thì phi đội F-16 của họ có đến 200 con, F-35 chỉ có khoảng 40 con. Giờ mà bắt nó bỏ F-16 để mua hết F-35 thì nó có đấm cho vào mặt. F-16 dù gì nó cũng hoạt động ổn định hơn nhiều so với F-35.
Khi một quốc gia đầu tư vào không quân, họ chọn dòng máy bay nào thì phải xác định là sẽ sử dụng và phụ thuộc vào nó trong khoảng 30 năm là ít. Nó còn là hậu cần, bảo dưỡng, đào tạo phi công, bố trí và nâng cấp sân bay (cái này có cụ Blood gì đấy chửi em ghê lắm). Nên một quốc gia nào đã mua F-16 rồi thì cứ thế mà dùng trong 30 năm nữa ạ, động đất hay sóng thần thì vẫn dùng thôi, không chuyển lên F-35 đâu.
Về lần tài trợ F-16 này (nếu như Mỹ giữ lời :D) thì số máy bay mà Ukraine có thể hấp thụ được, tức là mang về để tổ chức hoạt động (còn hiệu quả thế nào thì em không biết) nó rơi vào khoảng 40-50 chiếc. So với 4.000 con đang hoạt động hiện nay thì chỉ chiếm 1% :D, nên là các cụ đừng có bảo là Mỹ nó thải loại hết F-16 đi để mua F-35 ạ.
F-35 nói thế nó cũng là hàng quốc bảo, tỷ lệ rơi nhiều nhưng cũng áp dụng rất nhiều công nghệ hịn, giờ mà bảo Mỹ nó chuyển giao F-35 cho Thổ, Hungary hay Ai Cập nghe nó cũng khó :D. Mỹ nó sẽ chỉ chuyển giao cho một số ít quốc gia mà nó tin tưởng thôi.
À mà em đọc cái bài dưới đây chính lão tướng nào của Mỹ bảo F-35 là một chương trình thất bại (hiệu quả so với giá thành sản xuất và vận hành), mà sao không biết nhiều cụ vẫn đánh giá cao F-35 này thế :D.
Nói tóm lại, theo em, dòng máy bay F-16 nó sẽ vẫn tiếp tục là chủ lực nhiều quốc gia trên thế giới trong vòng ít nhất 20 năm nữa. F-35 nếu có, nó chỉ thêm thắt cho không quân các nước. Việc nếu F-16 bị rơi liên tục trên chiến trường Ukraine sẽ là một nỗi đau lớn không chỉ cho tổ hợp công nghiệp quốc phòng của Mỹ và còn là nỗi niềm chung của các nước đang vận hành nó.
Mỹ nó chỉ muốn bắt các nước EU Tây Âu, ví dụ Anh, Đan Mạch, Bỉ, Hà Lan, Đức phải mua F-35 thôi, các nước khác không được phép mua. Thổ lúc đầu được mua nhưng sau khi xài S-400 thì phải quên nó đi. Đức lúc đầu kiên quyết không mua F-35, cùng Pháp phát triển máy bay thế hệ 6, nhưng bây giờ phải chịu rồi. Lý do Mỹ bắt EU như vậy không đơn giản là kinh tế mà còn là chính trị, phá hoại hoặc chí ít làm chậm ý đồ phát triển máy bay riêng thế hệ mới của EU, khiến EU phải cột chặt hơn vào cỗ chiến xa Mỹ, lệ thuộc vào quốc phòng Mỹ.
Cũng vì thế nên Mỹ muốn các nước EU tống F-16 sang Ukraine, và thay nó bằng F-35. Còn dĩ nhiên Mỹ không muốn F-16 rơi ở Ukraine rồi, nhưng nếu chẳng may bị rơi 1 ít thì thiệt hại này vẫn nhỏ hơn so với việc ép được mấy nước EU kia mua F-35. Còn mấy nước bên ngoài nếu đã bị Mỹ ép phải mua hàng Mỹ, thì dù F-16 có rơi cũng vẫn phải mua thôi. Indo có định mua F-16 đâu, muốn mua Su-35 mà rồi cũng vẫn bị ép cho phải bỏ đấy thôi.
Cái này em thấy không hợp lý lắm bác :D.
Tây Âu có mấy thằng to nhất là Anh, Pháp, Ý, Đức hay lởm lởm như Tây Ban Nha chúng nó đều không có F16. Mấy thằng có F-16 như Hà Lan, Đan Mạch hay Bỉ toàn thằng tin hin thôi bác.
Tin hin thì cũng phải bỏ đống tiền ra mua F-35. Đan Mạch đã làm rồi.
Sau khi những thằng tin hin đó mua thì sẽ tạo áp lực lên những thằng khác. Đức, Anh đã mua rồi. Nói chung, tôi tin rằng chỉ có Pháp là trụ được không bị ép phải mua F-35. Còn các nước Đông Âu thì nhiều khả năng không được phép mua dù muốn