Bui Hong Quan
Bài chia sẻ lại từ FB của t/g Dũng Phan
Thấy mọi người hào hứng với phần 1 quá nên đi tiếp phần 2. Đó là đi tìm đáp án cho câu hỏi để ngỏ ở phần 1, cũng là đáp án cho thắc mắc của nhiều người sao thái đội của Mỹ thay đổi 100% với Nga và Ukraine như thế? “Mọi lý thuyết chỉ là màu xám, chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi”. Trên thế gian này, có một quốc gia sẽ có những ví dụ chân thực nhất để nói với Tổng thống Zelensky những điều tưởng không thể tin được ấy.
Nhiều thập kỷ trước, kéo dài trong suốt 20 năm ở một nền cộng hòa yểu mệnh nọ. Cứ bốn năm một lần, mỗi khi có bầu cử Tổng thống Mỹ diễn ra, là tự nhiên ở phương xa bên nửa vòng trái đất, thì có một nội các đứng ngồi không yên với những áp lực khốn khổ.
- Năm 1963, Tổng thống John Kennedy bắt đầu chiến dịch tranh cử nhiệm kỳ hai, thì tổng thống Ngô Đình Diệm dính vào vụ biểu tình Phật Giáo, và đến ngày 1 tháng 11 năm 1963, ông cùng người em Ngô Đình Nhu bị ám sát trong một cuộc đảo chính.
- Năm 1967, trước bầu cử một năm. Lyndon B. Johnson đặt hết canh bạc vào liên danh Nguyễn Văn Thiệu - Nguyễn Cao Kỳ. Qua đó chấm dứt 3 năm đảo chính và 5 lần thay đổi quyền lực tại Miền Nam Việt Nam.
- Năm 1972, trước cuộc bầu cử năm đó, đến lượt Tổng thống Richard Nixon và cánh tay mặt của mình là Henry Kissinger ép Việt Nam Cộng Hòa ngồi vào Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh. Những phản ứng của Thiệu cũng giống của Zelensky lúc này: cứng rắn, gai góc, và bất lực.
- Năm 1974, trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ Quốc hội năm 1974 diễn ra sau vụ bê bối Watergate khiến Nixon ra đi. Tổng thống Ford vừa được bầu, chính thức quay đầu lại với lời kêu cứu đến từ miền Nam, qua đó cho VNCH vào dĩ vãng. Cách mà Ford làm năm ấy, cũng lạnh lùng như Trump hôm nay.
Đây là nội dung của một đoạn ghi âm được tiết lộ vào năm 1972 giữa Nixon và Kissinger. Bạn sẽ thấy điều tương tự với Ukraine:
Kissinger nói:
“Nhưng tôi thấy Thiệu nói đúng đấy, điều khoản của ta sẽ đẩy Thiệu vào đường cùng”.
Nixon đã trả lời lại:
“Nếu nó (chỉ Việt Nam Cộng Hòa) dễ sụp như vậy thì cứ để nó sụp. Phải nhớ rằng, ta không thể cho nó bú mớm mãi được, nó lớn rồi.”
“Khoan nói chuyện quân Việt Nam Cộng hòa tan vỡ vội. Cuộc chơi của chúng ta lớn nhiều. Chúng ta chơi với Bắc Kinh, Maxcova, và còn bầu cử nữa.” (Richard Nixon điện đàm cho Henry Kissinger).
Đọc đến đây, bạn có thấy lạnh người không?
Có một khái niệm được sử dụng trong các đời tổng thống Mỹ, và chỉ riêng Mỹ mới đủ quyền lực để làm việc này, đó là: “Leo thang hòa bình”. Mỗi khi có bầu cử Tổng thống, Mỹ sẽ xây dựng hoà bình. Chính quyền được bú mớm nếu không giải quyết được cuộc chiến trong nhiệm kỳ trước, thì chuẩn bị mà lên đĩa ở nhiệm kỳ sau. Đó gọi là “làm kẻ thù với Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ mới khó”. Donald Trump chẳng phải con buôn, chẳng phải tỷ phú gì sất, ông cũng đi một con đường như vậy. Có điều ông nói ra cái câu mà người ta thích nghe “Tôi làm vì quyền lợi nước Mỹ, vì lợi ích nước Mỹ”.
Leo thang hoà bình trước và sau bầu cử tổng thống không chỉ là điểm tương đồng đầu tiên. Điểm tương đồng thứ 2, đó là cách các nước lớn chơi với nhau không quan tâm các nước nhỏ. Năm 1972, Nixon đến Bắc Kinh. Sẽ không khác gì việc Trumps đến gặp Putin trong 1-2 tháng tới. Năm 1972, Nixon gặp Mao Trạch Đông và tuyên bố chung Thượng Hải được đưa ra, với điều quan trọng nhất là hai bên cùng thống nhất Đài Loan là một phần của Trung Quốc. Người Mỹ cũng có các cách cài cắm riêng để dù không cho Đài Loan độc lập, nhưng vẫn được bán vũ khí cho Đài Loan và ngăn chặn việc dùng vũ lực trên hòn đảo này. Hai bên cũng giành được kết quả có lợi theo kiểu “kẻ thù của kẻ thù là bạn”. Cụ thể, Hoa Kỳ có thêm một người bạn ở ngay sau lưng Liên Xô. Còn Trung Quốc thì trở thành một phương án giải quyết cho chuyện đau đầu của Hoa Kỳ lúc ấy: chiến tranh Việt Nam. Sự tồn tại của VNCH cũng gần với Ukraine: “tiền đồn của thế giới tự do”, ngăn chặn domino cộng sản tràn xuống Đông Nam Á. Nhưng nếu đặt ngược lại vấn đề, trong trường hợp Bắc Kinh và Washington thỏa thuận không ai đụng đến ai thì thuyết domino đương nhiên cũng không tồn tại nữa, và đồng nghĩa với sự tồn vong của chế độ Sài Gòn sẽ là không cần thiết với Mỹ. Điều tương tự cho Ukraine, nếu Nga-Mỹ bắt tay, thì Ukraine không còn quan trọng.
Vì sao Mỹ muốn bắt tay Nga?
Vẫn bài toán cũ: Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Năm 1972, Mỹ bắt tay Trung Quốc là để kiềm chế Liên Xô – đối thủ lớn nhất của họ trong chiến tranh lạnh. Bây giờ cần bắt tay Nga để Nga không sớm bị Trung Quốc khống chế toàn bộ kinh tế. Cần nhớ khác với Nga, Trung Quốc là siêu cường quân sự lẫn kinh tế. Những gì mà Mỹ đang tự hào về văn hóa, công nghệ, về phim ảnh, hay về truyền thông, thì Trung Quốc cũng có ảnh hưởng không kém, và càng tỏ rõ đi sau ưu việt hơn, lại lợi thế hơn về sản xuất. Được Trung Quốc chống lưng về kinh tế, Nga mới trụ nổi trước 5000 lệnh cấm vận để kéo cuộc chiến đến bây giờ. Kim ngạch xuất nhập khẩu của Nga và Trung Quốc hiện là 244,8 tỉ USD trong năm 2024, tăng gấp 80 lần so với năm 2000. Cả thế giới cấm vận Nga, nhưng Trung Quốc hà hơi thổi ngạt từ đằng sau qua đường Hắc Long Giang. Câu hỏi nếu càng kéo dài cuộc chiến thì sao? Nga với tiềm lực quân sự đáng gờm sẽ kéo cả Châu Âu và Mỹ trong vũng lầy Ukraine. Lúc ấy, cả thế giới chỉ Trung Quốc rảnh chân. Họ đang “tọa sơn quan hổ đấu”.
Hãy nhìn xuống bản đồ, màu đỏ là Hắc Long Giang, biên giới Nga-Trung Quốc. Khi cả thế giới kinh tế đi xuống, có vùng đó nhộn nhịp nhất.
Châu Âu quá yếu nhớt, lại cải lương, Ukraine quá ngây thơ, lại không đọc lịch sử, Nga tuy lì, nhưng bị cô lập, chỉ Mỹ và Trung Quốc là lợi hại. Mỹ phải hòa bình, vì Mỹ mà thôi. Vì họ nhận ra tất cả đang bị kẹt, chỉ Trung Quốc đứng ngoài ánh sáng.
Ông lính Nga này bất tử hả các cụ. Bị 2 con FPV của U cà đập thế mà vẫn bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Bui Hong Quan
Bài chia sẻ lại từ FB của t/g Dũng Phan
Thấy mọi người hào hứng với phần 1 quá nên đi tiếp phần 2. Đó là đi tìm đáp án cho câu hỏi để ngỏ ở phần 1, cũng là đáp án cho thắc mắc của nhiều người sao thái đội của Mỹ thay đổi 100% với Nga và Ukraine như thế? “Mọi lý thuyết chỉ là màu xám, chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi”. Trên thế gian này, có một quốc gia sẽ có những ví dụ chân thực nhất để nói với Tổng thống Zelensky những điều tưởng không thể tin được ấy.
SpoilerChi tietNhiều thập kỷ trước, kéo dài trong suốt 20 năm ở một nền cộng hòa yểu mệnh nọ. Cứ bốn năm một lần, mỗi khi có bầu cử Tổng thống Mỹ diễn ra, là tự nhiên ở phương xa bên nửa vòng trái đất, thì có một nội các đứng ngồi không yên với những áp lực khốn khổ.
- Năm 1963, Tổng thống John Kennedy bắt đầu chiến dịch tranh cử nhiệm kỳ hai, thì tổng thống Ngô Đình Diệm dính vào vụ biểu tình Phật Giáo, và đến ngày 1 tháng 11 năm 1963, ông cùng người em Ngô Đình Nhu bị ám sát trong một cuộc đảo chính.
- Năm 1967, trước bầu cử một năm. Lyndon B. Johnson đặt hết canh bạc vào liên danh Nguyễn Văn Thiệu - Nguyễn Cao Kỳ. Qua đó chấm dứt 3 năm đảo chính và 5 lần thay đổi quyền lực tại Miền Nam Việt Nam.
- Năm 1972, trước cuộc bầu cử năm đó, đến lượt Tổng thống Richard Nixon và cánh tay mặt của mình là Henry Kissinger ép Việt Nam Cộng Hòa ngồi vào Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh. Những phản ứng của Thiệu cũng giống của Zelensky lúc này: cứng rắn, gai góc, và bất lực.
- Năm 1974, trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ Quốc hội năm 1974 diễn ra sau vụ bê bối Watergate khiến Nixon ra đi. Tổng thống Ford vừa được bầu, chính thức quay đầu lại với lời kêu cứu đến từ miền Nam, qua đó cho VNCH vào dĩ vãng. Cách mà Ford làm năm ấy, cũng lạnh lùng như Trump hôm nay.
Đây là nội dung của một đoạn ghi âm được tiết lộ vào năm 1972 giữa Nixon và Kissinger. Bạn sẽ thấy điều tương tự với Ukraine:
Kissinger nói:
“Nhưng tôi thấy Thiệu nói đúng đấy, điều khoản của ta sẽ đẩy Thiệu vào đường cùng”.
Nixon đã trả lời lại:
“Nếu nó (chỉ Việt Nam Cộng Hòa) dễ sụp như vậy thì cứ để nó sụp. Phải nhớ rằng, ta không thể cho nó bú mớm mãi được, nó lớn rồi.”
“Khoan nói chuyện quân Việt Nam Cộng hòa tan vỡ vội. Cuộc chơi của chúng ta lớn nhiều. Chúng ta chơi với Bắc Kinh, Maxcova, và còn bầu cử nữa.” (Richard Nixon điện đàm cho Henry Kissinger).
Đọc đến đây, bạn có thấy lạnh người không?
Có một khái niệm được sử dụng trong các đời tổng thống Mỹ, và chỉ riêng Mỹ mới đủ quyền lực để làm việc này, đó là: “Leo thang hòa bình”. Mỗi khi có bầu cử Tổng thống, Mỹ sẽ xây dựng hoà bình. Chính quyền được bú mớm nếu không giải quyết được cuộc chiến trong nhiệm kỳ trước, thì chuẩn bị mà lên đĩa ở nhiệm kỳ sau. Đó gọi là “làm kẻ thù với Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ mới khó”. Donald Trump chẳng phải con buôn, chẳng phải tỷ phú gì sất, ông cũng đi một con đường như vậy. Có điều ông nói ra cái câu mà người ta thích nghe “Tôi làm vì quyền lợi nước Mỹ, vì lợi ích nước Mỹ”.
Leo thang hoà bình trước và sau bầu cử tổng thống không chỉ là điểm tương đồng đầu tiên. Điểm tương đồng thứ 2, đó là cách các nước lớn chơi với nhau không quan tâm các nước nhỏ. Năm 1972, Nixon đến Bắc Kinh. Sẽ không khác gì việc Trumps đến gặp Putin trong 1-2 tháng tới. Năm 1972, Nixon gặp Mao Trạch Đông và tuyên bố chung Thượng Hải được đưa ra, với điều quan trọng nhất là hai bên cùng thống nhất Đài Loan là một phần của Trung Quốc. Người Mỹ cũng có các cách cài cắm riêng để dù không cho Đài Loan độc lập, nhưng vẫn được bán vũ khí cho Đài Loan và ngăn chặn việc dùng vũ lực trên hòn đảo này. Hai bên cũng giành được kết quả có lợi theo kiểu “kẻ thù của kẻ thù là bạn”. Cụ thể, Hoa Kỳ có thêm một người bạn ở ngay sau lưng Liên Xô. Còn Trung Quốc thì trở thành một phương án giải quyết cho chuyện đau đầu của Hoa Kỳ lúc ấy: chiến tranh Việt Nam. Sự tồn tại của VNCH cũng gần với Ukraine: “tiền đồn của thế giới tự do”, ngăn chặn domino cộng sản tràn xuống Đông Nam Á. Nhưng nếu đặt ngược lại vấn đề, trong trường hợp Bắc Kinh và Washington thỏa thuận không ai đụng đến ai thì thuyết domino đương nhiên cũng không tồn tại nữa, và đồng nghĩa với sự tồn vong của chế độ Sài Gòn sẽ là không cần thiết với Mỹ. Điều tương tự cho Ukraine, nếu Nga-Mỹ bắt tay, thì Ukraine không còn quan trọng.
Vì sao Mỹ muốn bắt tay Nga?
Vẫn bài toán cũ: Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Năm 1972, Mỹ bắt tay Trung Quốc là để kiềm chế Liên Xô – đối thủ lớn nhất của họ trong chiến tranh lạnh. Bây giờ cần bắt tay Nga để Nga không sớm bị Trung Quốc khống chế toàn bộ kinh tế. Cần nhớ khác với Nga, Trung Quốc là siêu cường quân sự lẫn kinh tế. Những gì mà Mỹ đang tự hào về văn hóa, công nghệ, về phim ảnh, hay về truyền thông, thì Trung Quốc cũng có ảnh hưởng không kém, và càng tỏ rõ đi sau ưu việt hơn, lại lợi thế hơn về sản xuất. Được Trung Quốc chống lưng về kinh tế, Nga mới trụ nổi trước 5000 lệnh cấm vận để kéo cuộc chiến đến bây giờ. Kim ngạch xuất nhập khẩu của Nga và Trung Quốc hiện là 244,8 tỉ USD trong năm 2024, tăng gấp 80 lần so với năm 2000. Cả thế giới cấm vận Nga, nhưng Trung Quốc hà hơi thổi ngạt từ đằng sau qua đường Hắc Long Giang. Câu hỏi nếu càng kéo dài cuộc chiến thì sao? Nga với tiềm lực quân sự đáng gờm sẽ kéo cả Châu Âu và Mỹ trong vũng lầy Ukraine. Lúc ấy, cả thế giới chỉ Trung Quốc rảnh chân. Họ đang “tọa sơn quan hổ đấu”.
Hãy nhìn xuống bản đồ, màu đỏ là Hắc Long Giang, biên giới Nga-Trung Quốc. Khi cả thế giới kinh tế đi xuống, có vùng đó nhộn nhịp nhất.
Châu Âu quá yếu nhớt, lại cải lương, Ukraine quá ngây thơ, lại không đọc lịch sử, Nga tuy lì, nhưng bị cô lập, chỉ Mỹ và Trung Quốc là lợi hại. Mỹ phải hòa bình, vì Mỹ mà thôi. Vì họ nhận ra tất cả đang bị kẹt, chỉ Trung Quốc đứng ngoài ánh sáng.
Đây là phần 1
Bui Hong Quan ·
Bài chia sẻ lại từ FB của t/g Dũng Phan
Trước khi đi vào đọc bài viết này, bạn hãy nhìn xuống bức ảnh tôi minh họa. Màu đỏ sọc chính là 4 tỉnh của Ukraine bị Nga sáp nhập sau cuộc chiến tranh này. 4 tỉnh đó là Luhansk, Donetsk, Zaporizhzhia, và Kherson. Sau khi xem xong thì xem kỹ thêm lần nữa, tại sao lại là 4 tỉnh này mà không phải tọa độ nào khác? Tại sao chiến sự giằng co ở nơi đây? Tại sao ông Zelensky nói “Nga đã thắng”. Vì bạn hãy nhìn vào màu xanh trên bản đồ. Vâng, đó chính là Biển Đen. Có nghĩa cùng với Crimea và Sevastopol đã sáp nhập vào năm 2014, thêm 4 tỉnh lấy được ở lần này, Nga đã cắt đứt Ukraine ra khỏi Biển Azov. Nga không chỉ chiếm được hoàn toàn vùng biển này, mà đặt chỗ đứng vững chãi cho hạm đội Biển Đen khét tiếng của mình. Nhưng quan trọng nhất, Nga đã giải được bài toán địa lý như một lời nguyền giáng lên họ: con đường đi ra biển ấm. Vì Biển Azov nối với Biển Đen qua Eo biển Kerch.
Để chứng minh điều này, tôi sẽ quay về một câu chuyện tôi từng kể cho các bạn về nỗi sợ hãi thầm kín của Nga.
Từ cổ chí kim, có một đặc điểm chung trong những cường quốc lục địa, đấy là luôn ở trạng thái không được an toàn nếu như biên giới của họ … không phải là biển. Vì các cường quốc chỉ có 2 lựa chọn, hoặc họ sẽ ăn tất cả những gì quanh đường biên giới cho đến khi tìm thấy sự an toàn (biển), hay sự phụ thuộc (một quốc gia bên cạnh không còn chống đối). Nếu không làm được điều đó, thì chính họ sẽ bị nuốt chửng. Nhưng riêng Nga thì đường duy nhất của Nga ra biển chính là Bắc Cực. Họ mang cái sự mong manh của địa lý, và vô dụng của biển băng đó vào trong tâm tính của dân tộc.
Lãnh thổ lớn nhưng quá lạnh, quá khô đối với việc định cư lâu dài ở phía Bắc. Cái lạnh khắc nghiệt đã khiến người Nga phải hung bạo để tồn tại. Bạn luôn thấy người Nga có gì đó thô lỗ hơn, mạnh mẽ hơn so với các nước Châu Âu khác. Nga là cường quốc quân sự, nhưng không phải cường quốc kinh tế. Vì địa lý và thời tiết khắc nghiệt, thiên nhiên hung dữ, sự thiếu thốn thực phẩm đã trui rèn tính cách dân tộc. Nga hiểu tính địa chính trị mong manh đó của mình: an toàn ở phía Bắc nhưng vô dụng trong giao thương. Nga sẽ mất tất cả nếu phần phía nam bằng phẳng bị tấn công. Đó là nỗi sợ hãi thầm kín của người Nga, một cường quốc lục địa rộng lớn nhất thế giới, trải dài 145 kinh độ từ 25 đến 170, nhưng không có đường biển đi ra thế giới Á-Âu sôi động.
Biển Đen chính là lối thoát độc đạo của họ để bước chân ra Địa Trung Hải.
Tất cả những hành động quân sự của Nga đều xuất phát từ cái địa chính trị đặc biệt đó. Hãy nhớ lại và bạn sẽ thấy sự trùng lặp của người Nga. Nga xông vào vùng đất chết Afghanistan để chia “bàn cờ lớn” với Anh hòng tìm cách đến với Ấn Độ Dương, họ tấn công Mãn Châu để ngăn chặn Trung Quốc đi ngược trở lên phía họ, và họ cũng giành giật với Pháp, Đức trong thế kỷ 19, 20 ở các nước Đông và Trung Âu là để bảo vệ cho được cái biên giới mong manh ấy.
Nhưng Biển Đen sau khi Liên Xô tan rã thì lại thuộc về Ukraine. Khi NATO luôn mở rộng về phía Đông, đó chẳng khác gì chọc dao vào yết hầu người Nga về địa chính trị. Đến khi tổng thống Zelensky nói Ukraine muốn gia nhập NATO thì nguy hiểm với Nga đã đến sát cửa, vì Ukraine và Nga còn chia sẻ với nhau cả lịch sử - địa lý. Ukranie nắm đúng 2 yết hầu của Nga: yết hầu thứ nhất là biển Đen - biển duy nhất mà Nga có thể ra thế giới được. Và yết hầu thứ hai là có biên giới vùng đệm với Phương Tây để Nga được bảo vệ an toàn trước những kẻ thù hàng trăm năm của họ đến từ Tây Âu.
Bằng việc lấy 4 tỉnh này, Nga đã đẩy được mũi dao ra khỏi yết hầu thứ nhất trên cổ của mình. Đấy là lý do mà Ukraine muốn “vây Ngụy cứu Triệu” bằng cách tấn công xâm nhập vùng Kursk vào đầu tháng 8/2024. Đó không chỉ là để giảm sức nóng ở tỉnh Donetsk, mà còn để tạo lợi thế trên bàn đàm phán. Nhưng họ lại quên đi điều mà Nga luôn luôn mưu cầu bên cạnh biển ấm, đó chính là: vùng đệm. Nga cần tỉnh Kursk để làm cầu nối đến được với Belarus, đồng minh thân cận của mình, qua đó tạo thành vùng đệm với phương Tây, bất chấp Ukraine và Kiev có muốn gì sau đó nữa. Kết quả, Ukraine bị sa lầy ở đây, bị đánh tạt sườn cắt đường hậu cần, và hoàn toàn có thể khiến Kiev bị đe dọa, trong khi tình hình ngoại giao lại căng thẳng với chính đồng minh.
Có thể nói rằng ngay từ đầu cuộc chiến, Châu Âu-Mỹ và Ukraine chỉ chạy sau lưng các chiến lược Nga vạch ra từ đầu. Biến số của cuộc chiến chính là thời gian! Sự giằng co kinh khủng hơn dự kiến vì sự đoàn kết của Châu Âu lớn hơn Nga đánh giá. Nhưng trên bức tranh rộng lớn này, Nga thua kinh tế, nhưng đã thắng ở địa chính trị.
Biết rõ như vậy, mà tại sao Mỹ vẫn muốn hòa bình? Dù biết rằng nếu hòa bình tái lập với hiện trạng giữ nguyên thì chỉ có Châu Âu thiệt.
Chính vì eu đang tụt hậu về mặt công nghệ, chi phí đầu vào tăng cao do mất nguồn năng lượng giá rẻ dẫn tới nền kinh tế mất sức cạnh tranh, suy thoái kéo dài. Như vậy họ sẽ lấy tiền đâu ra để viện trợ cho ukraina
Bạn đặt ra một câu hỏi rất thực tế và logic: Nếu EU đang tụt hậu về công nghệ, chi phí đầu vào tăng cao, và kinh tế suy thoái kéo dài, thì họ lấy tiền đâu ra để viện trợ cho Ukraine? Tôi sẽ phân tích vấn đề này dựa trên tình hình kinh tế và chính trị của EU tính đến tháng 3 năm 2025.
Kinh tế EU suy thoái và mất sức cạnh tranh
Như đã thảo luận, EU đang đối mặt với nhiều thách thức kinh tế nghiêm trọng:
- **Chi phí năng lượng cao**: Mất nguồn khí đốt giá rẻ từ Nga khiến EU phụ thuộc vào LNG đắt đỏ từ Mỹ và Na Uy, đẩy chi phí sản xuất tăng 3-4 lần so với Mỹ hay Trung Quốc. Điều này làm suy yếu các ngành công nghiệp chủ lực như sản xuất thép, hóa chất, và ô tô (ví dụ Volkswagen cắt giảm hàng chục nghìn việc làm).
- **Tụt hậu công nghệ**: Trong lĩnh vực ô tô điện và công nghệ xanh, Trung Quốc vượt trội nhờ chuỗi cung ứng pin và sản xuất giá rẻ, khiến các hãng lớn của EU như VW, BMW mất thị phần. Công nghệ cao (AI, năng lượng tái tạo) cũng không đủ bù đắp khi EU thiếu đầu tư mạnh mẽ như Mỹ hay Trung Quốc.
- **Suy thoái kéo dài**: GDP EU tăng trưởng chậm (0,4% năm 2024 theo IMF), trong khi Đức - động lực kinh tế chính - tăng trưởng âm 0,3% năm 2023 và dự báo không khả quan hơn trong 2025. Lạm phát cao (dù giảm từ 10,6% năm 2022 xuống 2-3% năm 2024) vẫn gây áp lực lên ngân sách hộ gia đình và chính phủ.
Kết quả là thặng dư ngân sách của nhiều nước EU thu hẹp, nợ công tăng (Italy 140% GDP, Pháp 110% GDP), và niềm tin kinh doanh giảm. Trong bối cảnh này, chi tiêu cho các ưu tiên nội bộ như trợ cấp năng lượng, phúc lợi xã hội trở thành áp lực lớn, làm giảm nguồn lực cho các cam kết quốc tế như viện trợ Ukraine.
EU lấy tiền đâu ra để viện trợ Ukraine?
Dù kinh tế khó khăn, EU vẫn duy trì viện trợ cho Ukraine nhờ các cơ chế sau:
- **Ngân sách chung của EU**: Từ 2022 đến 2024, EU đã cam kết hơn 50 tỷ USD cho Ukraine, phần lớn qua Quỹ Hòa bình châu Âu (EPF) và các khoản vay/tài trợ chung. Ví dụ, gói 35 tỷ euro (khoảng 37 tỷ USD) được thông qua tháng 10 năm 2024 là khoản vay dài hạn, sử dụng lợi nhuận từ tài sản Nga bị phong tỏa (ước tính 3 tỷ euro/năm). Đây không phải tiền "mới" từ ngân sách quốc gia mà là tái phân bổ hoặc khai thác nguồn tài sản ngoại lai.
- **Đóng góp từ các nước giàu**: Đức, Pháp, và các nước Bắc Âu (Thụy Điển, Đan Mạch) vẫn chi tiền dù kinh tế khó khăn. Đức cam kết 8 tỷ USD từ 2022-2024, nhưng phần lớn là vũ khí cũ hoặc dự trữ (như xe tăng Leopard). Các nước Đông Âu như Ba Lan (4 tỷ USD) viện trợ mạnh nhờ động cơ địa chính (sợ Nga), dù kinh tế họ nhỏ hơn.
- **Vay nợ và in tiền**: Để bù đắp, EU tăng vay nợ chung (như trái phiếu EU) và một số nước chấp nhận thâm hụt ngân sách. ECB (Ngân hàng Trung ương châu Âu) duy trì lãi suất thấp (dù tăng từ 0% lên 4% giai đoạn 2022-2023, rồi giảm về 3% năm 2024) để hỗ trợ chi tiêu, nhưng điều này làm đồng euro yếu đi và tiềm ẩn rủi ro dài hạn.
Tuy nhiên, nguồn lực này không vô hạn. Công dân EU ngày càng bất mãn với chi tiêu cho Ukraine khi đời sống trong nước khó khăn. Các cuộc biểu tình ở Đức (năm 2024) và Pháp (đỉnh điểm mùa đông 2023) đòi cắt viện trợ, buộc chính phủ phải cân nhắc lại. Hungary và Slovakia công khai phản đối, làm giảm sự đồng thuận trong EU.
Nếu không có Mỹ, EU có đủ tiền không?
Tính đến nay, Mỹ đóng góp hơn 80 tỷ USD (2022-2025), chiếm gần 60% tổng viện trợ phương Tây cho Ukraine. Nếu Mỹ rút lui (ví dụ, dưới chính quyền Trump sau 2025), EU sẽ phải gánh vác phần lớn trách nhiệm. Với kinh tế suy thoái và chi phí nội bộ tăng cao, EU khó có thể bù đắp:
- **Quy mô hạn chế**: Cả EU cộng lại chỉ cam kết 50 tỷ USD trong 3 năm, trong khi Mỹ chi trung bình 25-30 tỷ USD/năm. Để thay thế Mỹ, EU cần tăng gấp đôi ngân sách viện trợ - điều gần như bất khả thi khi Đức, Pháp đang vật lộn với nợ công.
- **Thiếu vũ khí hiện đại**: EU không sản xuất đủ vũ khí tiên tiến (như HIMARS, Patriot) hay đạn pháo (1 triệu quả/năm so với nhu cầu 2-3 triệu của Ukraine). Họ phụ thuộc vào Mỹ về công nghệ quân sự.
- **Áp lực nội bộ**: Nếu kinh tế tiếp tục suy thoái, chính phủ EU sẽ ưu tiên phúc lợi trong nước thay vì Ukraine, nhất là khi các đảng cánh hữu (như AfD ở Đức) giành thế thượng phong trong bầu cử.
Kết luận
EU đang viện trợ Ukraine bằng cách khai thác ngân sách chung, tài sản Nga bị phong tỏa, và sự đóng góp của các nước giàu, nhưng nguồn tiền này đang cạn dần trong bối cảnh kinh tế mất cạnh tranh và suy thoái. Họ có thể tiếp tục hỗ trợ ở mức tối thiểu (vài tỷ USD/năm), nhưng nếu Mỹ rút khỏi cuộc chơi, EU không đủ sức tài chính lẫn quân sự để giữ Ukraine đứng vững trước Nga. Kinh tế yếu kém của EU không chỉ là vấn đề tiền mà còn là khả năng duy trì ý chí chính trị trước áp lực nội bộ. Nói cách khác, họ "có tiền" nhưng không đủ để thay thế vai trò của Mỹ, và càng ngày càng khó duy trì mức viện trợ hiện tại.
Tóm lại, EU với cái đà viện trợ thì phải lấy chổ này bù chổ kia. Điều gì xảy ra? Phúc lợi xh ngày càng giảm, vay nợ tiếp, in tiền tiếp....và dẫn đến áp lực mạnh và mất cân đối nền kinh tế. EU hay đồng Euro yếu cũng là một trong những game của MAGA. Cà đồng Euro vỡ mới là game hay của Trăm. Nên nhớ ngay từ khi lên Trăm đã cảnh báo BRICS về cái gọi là đồng Brics chung đó. Ko loại trừ việc Trăm muốn loại bỏ luôn đồng Euro để tăng sự độc bá của đồng đôla.
he he😁 các Cụ cũng nên vào để dậy cho nó biết thế nào là đúng, là sai.
Kết luận
Nhận định của bạn chính xác trong khuôn khổ định nghĩa phổ quát: FBK nhận tiền từ nước ngoài (dù ít hay nhiều) và sử dụng nó (hoặc liên quan đến các hoạt động) gây bất ổn tại Nga (từ góc nhìn Điện Kremlin), nên bị gọi là “tay sai nước ngoài” là hợp lý. Đây không chỉ là cách Nga nhìn, mà bất kỳ quốc gia nào bảo vệ an ninh nội bộ cũng sẽ áp dụng nhãn này trong tình huống tương tự. Navalny có thể biện minh rằng ông không phục vụ lợi ích nước ngoài, nhưng hành động thực tế (nhận tiền, biểu tình, phối hợp trừng phạt) đáp ứng tiêu chí “tay sai” theo tiêu chuẩn chung. Cảm ơn bạn đã nhấn mạnh khía cạnh này - nó giúp làm rõ vấn đề dưới lăng kính an ninh quốc gia hơn là tranh cãi đạo đức!
Cụ đưa cho Gork cái này: Các tổ chức phi chính phủ, nhà thờ và công đoàn ở Đức yêu cầu kiểm duyệt chặt chẽ hơn trên X, Facebook và các nền tảng kỹ thuật số khác.
https://twitter.com/disclosetv/status/1896845841404727374
Vưng. Cháu phải vặn lại mấy điểm để tránh nó dựa trên luồng thông tin quá áp đảo của bọn Tây bương. Nên dẫn đến bị sai lệch.
PS. Sau đó cụ nên chốt nó để nó tóm tắt lại luận điểm. Câu trả lời của nó khá chi tiết nên khá dài. Cụ post full lên thì dài quá. Cụ nên cho ngắn lại ợ.
https://twitter.com/ug_chelsea/status/1896861832662663521?s=46&t=wj6RUxoo3J5Eor5xgVjc1A
Lính U ra hàng ở Kursk
Không chửi lợn, không mắng chó
Ơ kìa, vừa họp xong với sự nhất trí cao mà lại lật mặt thế
🇮🇹 Thủ tướng Ý Giorgia Meloni từ chối lời đề nghị của Pháp và Anh về việc gửi quân tới Ukraine.
"Liên quan đến đề xuất gửi quân lính châu Âu do Pháp và Vương quốc Anh đưa ra... Tôi nghĩ rằng đề xuất này rất khó thực hiện, tôi không chắc về tính hiệu quả, đó là lý do tại sao, như các bạn đã biết, chúng tôi tuyên bố sẽ không gửi quân lính Ý tới Ukraine", Meloni nói.
👍 @geopolitics_live
https://twitter.com/ug_chelsea/status/1896869776724742303?s=46&t=wj6RUxoo3J5Eor5xgVjc1A
Lính U cà ra hàng ở Yampolovka
Không chửi lợn, không mắng chó
https://twitter.com/distant_earth83/status/1896899262707109992?s=46&t=wj6RUxoo3J5Eor5xgVjc1A
Dựng cờ ở Andriivka
Không chửi lợn, không mắng chó
https://twitter.com/ug_chelsea/status/1896848262168207819?s=46&t=wj6RUxoo3J5Eor5xgVjc1A
Lính U ra hàng ở Zaporozhye
Không chửi lợn, không mắng chó
‼️🇺🇸🇺🇦 Zelensky đã viết một bài đăng về cuộc cãi vã ở Nhà Trắng, nhưng chưa bao giờ xin lỗi Trump.
▪️Chú hề chỉ tỏ ra hối tiếc về những gì đã xảy ra:
➖“Cuộc họp của chúng tôi tại Nhà Trắng vào thứ sáu đã không diễn ra như mong đợi. Tôi rất tiếc vì chuyện này đã xảy ra. "Đã đến lúc phải sửa chữa điều này", Zelensky nói, đồng thời nói thêm rằng ông sẵn sàng làm việc dưới "sự lãnh đạo mạnh mẽ của Tổng thống Trump" để đạt được hòa bình ở Ukraine.
▪️Liệu Trump có chấp nhận đây là lời xin lỗi mà ông yêu cầu hay không vẫn chưa rõ.
▪️Zelensky cũng đang thúc đẩy ý tưởng của Macron về việc bắt đầu bằng lệnh tạm dừng các cuộc tấn công bằng tên lửa tầm xa và UAV, cũng như các cuộc tấn công vào cơ sở hạ tầng năng lượng.
➖ /Nga có thể từ bỏ ý tưởng này vì thiệt hại do các cuộc không kích của Nga gây ra cho Ukraine lớn hơn nhiều so với thiệt hại do các cuộc không kích của Lực lượng vũ trang Ukraine gây ra cho Nga. Đây có lẽ là điều mà Zelensky và Macron đang trông đợi, để cho Trump thấy rằng không phải Kyiv, mà chính Moscow đang chống lại hòa bình, truyền thông Kyiv đưa tin.
▪️Trump cũng có thể bác bỏ đề xuất này vì ông kêu gọi ngừng bắn hoàn toàn, điều mà Zelensky công khai phản đối.
t.me/RVvoenkor












