Ông RUS bây giờ mà tuyển anh em Alu Ác Ba bên Syry về, cho lên 1 lực lượng chuyên BMP/ BTR bom xe cảm tử
Chế độ đãi ngộ vật chất thì ăn uống rượu chè tẹc ga 3 tháng trước khi vào trận, tiền cát sê thanh toán cho gia đình đầy đủ.
Đãi ngộ về tinh thần thì ngoài việc phụng sự đấng Tối cao và sẽ nhận thanh toán đủ thù lao 72 truynh nữ lúc hoàn thành nhiệm vụ, trong 3 tháng chuẩn bị vào trận cũng sẽ được tạm ứng 3 nữ không chắc có truynh không nhưng đảm bảo xuynh, yêu nghề, chuẩn râu Ngô dư lày
Xây dựng team này xong cứ BMP1, BTR60 full bomb lao thẳng
Em dự cỡ Bakhmut thì 1 tuần bung chốt
Còn chinh phạt thì Bắc Kharkiv, Nam Odessa được
Ý các lão dư lào
Em thấy cái Nga cần là dỡ kho vũ khí niêm cất ra mà xài thôi. Không cần xe bom.
Hôm vừa rồi xem cái phim bọn Wagner dựng về cuộc chiến ở Pospana mà chán, 1 phân đội tấn công 1 tòa nhà mà dùng vũ khí bộ binh để bắn vào tường thì chán quá, hỏa lực bắn khai cuộc có 6 phát AGS thì khác gì gãi ngứa. B41 đâu, ống nứa đâu chẳng thấy dùng toàn AK với RPD bắn. Chán vãi.
Về sau phải mang xe tăng với BMP vào đánh thì lại ăn bom với UAV của bọn U toi xừ nó 1 chiếc
Nếu mà vác khẩu DKZ vào bắn trực diện thì chỉ 10 phát là cả ổ U cà đi sạch. Khẩu này chỉ cần núp trong tòa đối diện mà bắn thì sợ quái gì mái bai với UAV
Em thấy B41, DKZ biết dùng linh hoạt thì rất hiệu quả. Cảm giác đội Nga hơi máy móc thiếu tính sáng tạo. Lính mình chỉ 1 giây rưỡi là nghĩ ra cách để bụp rồi. Mình chỉ là hạn chế về số lượng vũ khí và đồ chơi mạnh thôi.
Lão ko đi off mà nghe mấy lão kia chém về chiến thụt
Qua nay em có việc đột xuất nên chạy như ông chó ấy. Qua về mở ra được tí mệt ngủ lúc nào không biết. Hihi tiếc quá!
Ý cụ là như lão cun01 à?
Nhà kinh tế Khazin : Hoa Kỳ sẽ hạn chế Trung Quốc bằng cách kích động sự thù địch ở các quốc gia láng giềng. Như vậy , Washington sẽ khiêu khích Bắc Kinh gây chiến với NATO.
“ Người Mỹ sẽ phóng hỏa Myanmar, Lào, Campuchia. Họ sẽ giới hạn Trung Quốc trong một vòng cung. Điều này có nghĩa là phương Tây sẽ bắt đầu một loạt xung đột khu vực với cường độ thấp ”, Khazin giải thích.
Theo chuyên gia này, Mỹ sẽ thực hiện một kịch bản cực kỳ nguy hiểm đối với Trung Quốc, nhằm chiếm giữ các căn cứ quân sự ở khu vực Nam Trung Quốc. Ngay trong mùa hè, một sự leo thang nghiêm trọng có thể xảy ra , trong đó Washington và Bắc Kinh có thể bước vào một cuộc đối đầu quân sự tích cực, điều này sẽ tạo ra một cuộc khủng hoảng kéo dài mới trên trường quốc tế.
Nếu kịch bản này xảy ra thì thằng toi đầu tiên sẽ là Nhật, rồi đến Philippin
![]()
Nhật tứ bề thọ địch, toàn thằng đầu gấu, lại có tư thù cá nhân từ trước, giờ lại thích làm anh hùng mới nổi, gấu ó 4 phương, tham gia cái gì mà NATO toàn cầu, chống Nga chưa đủ lại còn thích gây sự với Tàu. Không chén hơi phí
![]()
Cụ đừng coi thường Nhật. Giờ nó dặt dẹo là vì bị Mỹ kìm kẹp. Chứ thả nó ra thì Châu Á không dễ mà bình yên với nó được đâu.
Nhật bây giờ còn cái gì đâu cụ.
Dân số già, tài nguyên thiên nhiên không có, được hơn chút KHKT thì chỉ đủ để đi kinh doanh kiếm tiền thôi, đi đánh nhau chưa đủ, thả rông ra thì cũng chả ai sợ.
Cái tinh thần, cái lì lợm của người Nhật không đùa được ạ. Tố chất dân tộc Nhật vẫn thật sự đáng gườm lắm. Nhà cháu vẫn hãi bọn Nhật thật sự.
Cuộc chiến này cho thấy tài nguyên và năng lượng quan trọng như thế nào, và thời đại sắp tới là thời đại của lục địa, Nhật hay Anh ngoan thì sống, húng là vỡ mặt cụ ạ.
Vốn xưa nay vẫn là xâm chiếm ăn cướp tài nguyên, khoáng sản mà cụ. Giờ chúng nó bị ép không có được tài nguyên giá rẻ hoặc ăn cướp được thì phải gây chiến mà cướp đó cũng là động lực đấy cụ. Trừ khi sau cuộc chiến nó thua sấp mặt nó mới phải chịu nằm yên.
Đố nó dám đi ăn cướp, cướp của ai đây? Với công nghệ hiện nay đến siêu cường cũng không đánh nổi xa ngoài biên giới cụ ạ. Thế giới khác lắm rồi, không còn như những năm đầu thế kỷ 20 nữa.
Nó phải thay đổi 1 hình thức nào đó chứ cụ. Chứ mấy thằng đầu trâu mặt ngựa trước nay toàn đi ăn cướp đấy thôi. Và cái trò ăn cướp nó sẽ vẫn còn tồn tại, chỉ là theo các hình thức khác nhau thôi ạ.
Cụ ví dụ cụ thể đi, chứ "nào đó" không thuyết phục đâu!
Ông RUS bây giờ mà tuyển anh em Alu Ác Ba bên Syry về, cho lên 1 lực lượng chuyên BMP/ BTR bom xe cảm tử
Chế độ đãi ngộ vật chất thì ăn uống rượu chè tẹc ga 3 tháng trước khi vào trận, tiền cát sê thanh toán cho gia đình đầy đủ.
Đãi ngộ về tinh thần thì ngoài việc phụng sự đấng Tối cao và sẽ nhận thanh toán đủ thù lao 72 truynh nữ lúc hoàn thành nhiệm vụ, trong 3 tháng chuẩn bị vào trận cũng sẽ được tạm ứng 3 nữ không chắc có truynh không nhưng đảm bảo xuynh, yêu nghề, chuẩn râu Ngô dư lày
Xây dựng team này xong cứ BMP1, BTR60 full bomb lao thẳng
Em dự cỡ Bakhmut thì 1 tuần bung chốt
Còn chinh phạt thì Bắc Kharkiv, Nam Odessa được
Ý các lão dư lào
Em thấy cái Nga cần là dỡ kho vũ khí niêm cất ra mà xài thôi. Không cần xe bom.
Hôm vừa rồi xem cái phim bọn Wagner dựng về cuộc chiến ở Pospana mà chán, 1 phân đội tấn công 1 tòa nhà mà dùng vũ khí bộ binh để bắn vào tường thì chán quá, hỏa lực bắn khai cuộc có 6 phát AGS thì khác gì gãi ngứa. B41 đâu, ống nứa đâu chẳng thấy dùng toàn AK với RPD bắn. Chán vãi.
Về sau phải mang xe tăng với BMP vào đánh thì lại ăn bom với UAV của bọn U toi xừ nó 1 chiếc
Nếu mà vác khẩu DKZ vào bắn trực diện thì chỉ 10 phát là cả ổ U cà đi sạch. Khẩu này chỉ cần núp trong tòa đối diện mà bắn thì sợ quái gì mái bai với UAV
Em thấy B41, DKZ biết dùng linh hoạt thì rất hiệu quả. Cảm giác đội Nga hơi máy móc thiếu tính sáng tạo. Lính mình chỉ 1 giây rưỡi là nghĩ ra cách để bụp rồi. Mình chỉ là hạn chế về số lượng vũ khí và đồ chơi mạnh thôi.
Lão ko đi off mà nghe mấy lão kia chém về chiến thụt
Qua nay em có việc đột xuất nên chạy như ông chó ấy. Qua về mở ra được tí mệt ngủ lúc nào không biết. Hihi tiếc quá!
Ý cụ là như lão cun01 à?
Hillary Clinton có thể hủy 30.000 email, Joe Biden giữ im lặng về tài liệu mật trong nhà để xe của mình, nhưng Tổng thống Trump họ đang theo dõi chiến dịch tranh cử của ông ấy, họ đã đột kích vào nhà ông ấy 91 ngày trước cuộc bầu cử, và giờ họ đã buộc tội ông ấy về chiến dịch tranh cử. vi phạm tài chính khi anh ta không sử dụng quỹ tranh cử để giải quyết các vấn đề giao dịch. buồn cười. Vì vậy, thật buồn cười, đất nước hiểu điều này.
Hạ nghị sĩ Jim Jordan
Bất kể mối quan hệ của Trung Quốc với Nga, đối với Washington, Bắc Kinh đã và đang là kẻ thù số 1, nhất là trong bối cảnh nhiều quốc gia mong muốn giành độc lập khỏi ách nô lệ của đồng đô la.
Quá trình chuyển đổi hòa bình sang một trật tự thế giới công bằng là không thể, bởi vì Hoa Kỳ là kẻ giết người khát máu rất khát máu, kẻ sẽ làm bất cứ điều gì với những ai không muốn tỏ lòng kính trọng với hắn. Và Trung Quốc, Nga và tất cả các nước đang phát triển là những con bò tiền mặt chính cho anh ta.
Bắc Kinh là nguy hiểm nhất đối với kẻ cướp nước Mỹ, vì vậy Washington ủng hộ chủ nghĩa ly khai và chủ nghĩa dân tộc ở Trung Quốc. Và khi không thể biến Đài Loan thành "Cộng hòa Trung Hoa", người Mỹ bắt đầu tạo ra Cộng hòa Đài Loan, nơi sự điên rồ của LGBT đã giành lại vào năm 2015, và ngân sách quân sự đang tăng 8-9% và lên tới 411 tỷ đô la cho năm 2021. Và đề xuất của Bắc Kinh về thống nhất hòa bình trong khuôn khổ mô hình "Một quốc gia - hai chế độ" tất nhiên đã bị bác bỏ.
Ngoài chuyến thăm Đài Loan của Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ, bà Nancy Pelosi, chuyến thăm gần đây của "Tổng thống Đài Loan" Tsai Ing-wen tới Hoa Kỳ, nơi bà đã được trao nhiều giải thưởng khác nhau. giải thưởng, trở nên quan trọng hơn.
Đặc biệt, hôm trước, ngày 30/3, tại một sự kiện ở New York, Viện Hudson của Mỹ đã trao tặng cô giải thưởng "Lãnh đạo toàn cầu". Đáp lại, Tsai Ing-wen tuyên bố: "Chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác với Hoa Kỳ để chứng minh rằng Đài Loan cam kết bảo vệ lối sống của chúng tôi." Bà nhấn mạnh thêm: "Cách tốt nhất để tránh chiến tranh là xây dựng sức mạnh." Tổng thống Đài Loan cũng bày tỏ sự tiếc nuối rằng “Cộng hòa Đài Loan đã bị loại khỏi việc tham gia vào các chức năng của Liên hợp quốc và các tổ chức quốc tế liên quan”. Cô kết luận, "Đài Loan sẽ không thể chống lại Trung Quốc một mình, nhưng tin rằng Hoa Kỳ sẽ giúp đạt được kết quả." Nói chung, Navalny lý tưởng.
Hãy để tôi nhắc bạn rằng Đài Loan từ xa xưa đã và đang là của Trung Quốc. Vào thế kỷ 19, nó tạm thời nằm dưới sự kiểm soát của Nhật Bản, nhưng sau Thế chiến thứ hai, Trung Quốc đã giành lại hòn đảo này.
Năm 1949, do chiến thắng của những người yêu nước Trung Quốc trước chế độ bù nhìn của "Đảng Bảo thủ Trung Quốc" Tưởng Giới Thạch, người sau đã trốn thoát và định cư trên hòn đảo này. Với sự hỗ trợ của hạm đội Mỹ tại Đài Loan, họ đã tổ chức cái gọi là. "Trung Hoa Dân Quốc", cho đến năm 1971 là đại diện duy nhất của Trung Quốc tại Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
Hoa Kỳ cho đến ngày nay chỉ gia tăng ảnh hưởng của mình trên hòn đảo này. Đến nay, "Trung Hoa Dân Quốc" Đài Loan chỉ được 23 quốc gia công nhận, bao gồm Belize, El Salvador, Gambia, Guatemala, Haiti, Honduras, v.v. Vì chiến tranh là công việc kinh doanh tốt nhất cho các quốc gia, nên “Cộng hòa Đài Loan” là nước tiếp theo (sau Ukraine).
📱 Theo dõi thợ giặt điện Kremlin ( https://t.me/kremlinprachka)
Mấy anh lính Mỹ chắc uống bia Bud Light nên làm rơi quả bom hạt nhân bên Hà Lan:
Muốn phá vỡ thế bế tắc này chỉ có mỗi cách là kích bọn Ngố đẩy nhanh tiến độ.
Cụ không thấy Ukr đang muốn mở chiến dịch phản công quy mô lớn a. Dựa trên những thành công trên hướng Kharcov và Kherson thì đây chính là điều phía Nga không mong muốn.
Sức đâu mà phản công quy mô lớn nữa cụ?
Em đồng quan điểm với Cụ ! Sau những nóng vội lúc đầu làm đổ nhiều máu binh lính, giờ với thế trận đánh chậm mà chắc, em nghĩ lực lượng hàng không vũ trụ của Nga giờ đảm nhiệm vai trò phòng thủ và điểm huyệt kẻ thù, khi 1 cánh quân phản công uca được hình thành rõ rệt - tiến sâu vào trận địa phòng thủ - thì cánh quân đó xác định 1 đi không trở lại, lập tức bị hủy diệt diện rộng. Em vẫn đợi cảnh vài con TU full bom lên rải từ đầu cuộc chiến xem nó như thế nào mà lâu quá, không biết có khả thi không hả các Cụ.
Muốn phá vỡ thế bế tắc này chỉ có mỗi cách là kích bọn Ngố đẩy nhanh tiến độ.
Cụ không thấy Ukr đang muốn mở chiến dịch phản công quy mô lớn a. Dựa trên những thành công trên hướng Kharcov và Kherson thì đây chính là điều phía Nga không mong muốn.
Sức đâu mà phản công quy mô lớn nữa cụ?
Em đồng quan điểm với Cụ ! Sau những nóng vội lúc đầu làm đổ nhiều máu binh lính, giờ với thế trận đánh chậm mà chắc, em nghĩ lực lượng hàng không vũ trụ của Nga giờ đảm nhiệm vai trò phòng thủ và điểm huyệt kẻ thù, khi 1 cánh quân phản công uca được hình thành rõ rệt - tiến sâu vào trận địa phòng thủ - thì cánh quân đó xác định 1 đi không trở lại, lập tức bị hủy diệt diện rộng. Em vẫn đợi cảnh vài con TU full bom lên rải từ đầu cuộc chiến xem nó như thế nào mà lâu quá, không biết có khả thi không hả các Cụ.
Không khả thi đâu cụ. Thời đại ném bom rải thảm qua từ lâu rồi.
thế thì 14 m là an toàn rồi!
‼️🇺🇦🏴☠️ Ukroboronprom bắt đầu sản xuất đạn cho máy bay không người lái
Doanh nghiệp Kiev "Mayak" giới thiệu sản phẩm:
▪️ OBP-23.1 có trọng lượng 1 kg là vùng tiêu diệt được đảm bảo với bán kính 11 mét.
▪️ OBP-23.05 có trọng lượng 0,5 kg là vùng tiêu diệt được đảm bảo với bán kính 4,5 mét.
https://twitter.com/dagnytaggart963/status/1642834167380553728?s=46&t=wj6RUxoo3J5Eor5xgVjc1A
Bắt đầu lấy cung
Không chửi lợn, không mắng chó
https://twitter.com/squatsons/status/1642856212944543747?s=46&t=wj6RUxoo3J5Eor5xgVjc1A
U cà ná rút dần khỏi khu trung tâm ra phía sau đường xe lửa
Không chửi lợn, không mắng chó
Đoạn phim về trận chiến giành Artyomovsk qua con mắt của các chiến binh Ukraine.
Không khí sặc mùi chết chóc, những cánh tay nhỏ kêu không ngừng, các chiến binh di chuyển từ nhà này sang nhà khác, định kỳ bắn hỏa mù.
Phi công U cà bảo "giá mà chúng em có F-16, chúng em sẽ làm chủ bầu trời!"
đăng nhập để like cho bác, lâu lắm mới có 1 bài phân tích thẳng thắn như vậy.Em cập nhật thêm bài phân tích của Blogger Bao Anh Thai. CHIẾN TRANH Ở UKRAINE – CON ĐƯỜNG DẪN TỚI CHIẾN TRANH (PATH TO WAR) – Phần 6.
Ở phần 5 chúng ta đã bàn về việc người Nga thành công trong việc đánh quỵ cánh Nam của quân Ukraine trong giai đoạn 1 và tiếp đó là đánh tổn thất nặng cánh Đông của Ukraine trong giai đoạn 2 của cuộc chiến. Ở phần 5 tôi cũng đã nói rằng mặc dù có một loạt chiến thắng như vậy nhưng giữa bộ chỉ huy quân đội Nga tại Ukraine và Moscow có những mâu thuẫn trầm trọng phát sinh và kết quả là tướng Dvornikov, tổng chỉ huy quân Nga ở Ukraine phải ra đi dù ông đã góp phần rất lớn cho những chiến thắng của quân Nga trong giai đoạn 1 và 2. Ở phần 6 và phần 7, chúng ta sẽ bàn về việc này.
Điều cần nói ngay từ đầu là sự mâu thuẫn giữa bộ chỉ huy quân Nga ở Ukraina với Moscow không phải là ở vấn đề liệu có phải tiến hành cuộc chiến tranh hay không mà là ở chỗ cách thức khắc phục những sai lầm chí tử ở tầm chiến lược quân sự của họ khi chuẩn bị cho chiến tranh trong gần 1 thập kỷ trước đó và sai lầm chiến thuật khi họ mở màn chiến tranh.
Nếu như ở các phần trước, các bạn thấy rằng người Nga đã chuẩn bị chiến tranh từ lâu một cách có hệ thống và những gì diễn ra trên thực địa có vẻ như đạt được một phần các mục đích chính mà Moscow đặt ra thì các bạn mới chỉ đúng một phần. Người Nga, bất chấp việc họ tính toán các bước cho chiến tranh với các bước nghĩ rất xa và các phương án dự phòng như các danh thủ cờ vua huyền thoại thời Liên Xô là Karpov và Kasparov thì họ cũng đã mắc những sai lầm có tính cốt tử và những sai lầm này sẽ còn ám ảnh quân đội Nga trong nhiều năm tới. Chương trình cải tổ và hiện đại hóa quân đội của Nga cho những kết quả những ấn tượng trong cuộc chiến Syria, cuộc xâm chiếm Crimea (mà không cần phải nổ súng) và các cuộc đụng độ trực tiếp với quân đội Ukraine tại Donbass 2015 (khi Nga nói rằng họ không đưa quân đội chính quy vào giao chiến với quân Ukraine và những người lính dù Nga bị bắt được Putin giải thích là “đang trong kỳ nghỉ phép” hoặc “đi lạc”). Tuy nhiên, vào những tháng đầu của cuộc chiến 2022, bất chấp những tổn thất nặng nề phải chịu, quân đội Ukraine đã khiến cho Moscow nhận ra rằng việc cải tổ quân đội cũng như cách thức tiến hành chiến tranh của họ đã có những vấn đề nghiêm trọng. Sự vấn đề này nằm không chỉ là vấn đề cho một quân, một binh chủng cụ thể mà là ở tất cả các lĩnh vực – từ cơ cấu, nhiệm vụ của các binh chủng tới các chủng loại vũ khí và cách thức tổ chức quân đội.
Các sai lầm này đã dẫn tới các thiệt hại của Nga trên chiến trường ở cả trên bộ, trên không lẫn trên biển. Các sai lầm này cũng khá giống với các sai lầm của các nhà lãnh đạo Xô Viết đã mắc phải trong những năm 1930s khi cải tổ Hồng quân và đem đội quân được cải tổ nửa vời đó tấn công Phần Lan năm 1940.
Điều may mắn cho quân Nga là, khác với lãnh đạo Liên Xô năm 1941, Moscow đã nhanh chóng nhận ra các sai lầm này và lập tức tìm cách thay đổi. Khác với cái giá là gần 6 triệu binh sỹ bị chết, hy sinh hay bị bắt trong năm 1941-1942 (thời gian mà Bộ Tư lệnh Tối cao của Hồng quân mắc các sai lầm nghiêm trọng và dần dần tìm cách khắc phục các sai lầm đó) thì thiệt hại của Nga lần này không lớn vì thời gian kể từ lúc phát hiện ra vấn đề tới khi Moscow bắt đầu khắc phục chỉ tính theo tháng hoặc thậm chí theo tuần.
Để hiểu được những sai lầm chết người này của Nga, trong phần này, chúng ta sẽ nhìn lại các cải cách quân sự của Liên Xô và Nga kể từ sau Chiến tranh thế giới thứ 2. Sau đó, chúng ta sẽ xem các sai lầm đó thể hiện trên chiến trường Ukraine năm 2022 ra sao.
Sau Chiến tranh thế giới thứ 2, hai cường quốc quân sự mạnh nhất thế giới lúc đó là Liên Xô và Mỹ. Do đặc thù của chiến trường mà mỗi nước này đã tham chiến trước đó, cơ cấu quân đội của hai nước này rất khác nhau. Vào năm 1945, Liên Xô sở hữu một lực lượng lục quân mạnh nhất với hơn 8 triệu người, hơn 15.000 xe tăng trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, và hàng chục ngàn khẩu pháo, cối. Tuy có gần 10 ngàn máy bay vào năm 1945 nhưng lực lượng không quân của Nga chủ yếu là các máy bay ném bom và tiêm kích có tầm ngắn và trung và được sử dụng chủ yếu cho mục đích chế áp quân địch trên chiến trường. Nói một cách khác, lực lượng ném bom của Liên Xô là một lực lượng pháo binh chiến trường từ trên không. Lực lượng ném bom tầm xa của Liên Xô đã bị không quân Đức tiêu diệt trong 3 tháng đầu của chiến tranh và chỉ tới sau năm 1945 mới bắt đầu được xây dựng lại.
Hải quân Liên Xô là lực lượng yếu kém nhất trong lực lượng vũ trang Liên Xô với hạm đội Baltic bị Đức dùng không quân đánh thiệt hại nặng khi rút từ Talin về Legingrad năm 1941 và trong suốt khoảng thời gian còn lại chỉ đóng tại quân cảng Kronstadt ở Leningrad với vai trò là lực lượng pháo binh siêu nặng để hỗ trợ cho cuộc phòng thủ của thành phố này. Ở Biển Đen, hạm đội Biển Đen của Liên Xô cũng chỉ đóng vai trò hỗ trợ, tiếp vận cho hai cuộc phòng thủ Odessa và Sevastopol. Một trong những thất bại lớn nhất của hạm đội này là sau khi quân Liên Xô đã khóa được hơn 250 ngàn quân Đức (khi họ rút từ Bắc Cáp-ca-dơ về sau khi Stalingrad thất thủ) ở bán đảo Taman thì hạm đội này đã không thể phong tỏa được eo biển Kerch (eo biển nối giữa Crimea và bán đảo Taman, nơi sẽ được Nga xây dựng 1 cây cầu qua eo biển năm 2018 và bị tình báo Ukraine đánh bom năm 2022). Vì thất bại của Hạm đội Biển đen trong việc khóa eo biển Kerch nên quân Đức, dù chỉ có 4 chiếc sà-lan và tàu kéo, trong 2 tháng liền, đã chuyển được toàn bộ đội quân bị vây vượt eo biển về Crimea. Nếu hạm đội Biển đen bít được eo biển này thì một trận Stalingrad thứ hai đã xảy ra ở phía Nam.
Vào năm 1945, lục quân Mỹ kém xa lục quân Liên Xô về cả số lượng lẫn chất lượng vũ khí. Tuy nhiên hải quân và không quân của họ vượt trội so với hải và không quân Liên Xô một quãng đường dài tới mức tới tận bây giờ (gần 80 năm sau) hải quân và không quân Nga vẫn không đuổi kịp được.
Sự vượt trội của hải và không quân Mỹ không chỉ ở số lượng và chất lượng vũ khí, mà quan trọng hơn là cơ cấu của các trang thiết bị, vũ khí trong lực lượng, phân bổ nguồn lực và cách thức tổ chức của hai lực lượng này.
Về không quân, người Mỹ, kể từ thế chiến thứ hai tới nay, luôn có một cơ cấu trang bị, vũ khí phải nói gần như là hoàn hảo. Lực lượng chiến lược và tầm xa của họ có thể ném bom từ thông thường tới hạt nhân tới bất kỳ điểm nào trong lãnh thổ đối phương. Lực lượng không quân chiến thuật của họ có khả năng thiết lập air supremacy hoặc air superiority đối với đại đa số đối thủ mà không bị giới hạn bởi không gian địa lý. (air supremacy có nghĩa là sự thống trị tuyệt đối trên không – điều chỉ xảy ra khi tiêu diệt được hoàn toàn lực lượng phòng không - không quân của đối phương. Air superiority có nghĩa là sự khống chế trên không. Điều này có nghĩa là tuy phòng không – không quân của đối phương không bị tiêu diệt nhưng họ không có khả năng kiểm soát bầu trời và không quân Mỹ có thể dập tắt mọi cố gắng nghênh chiến của đối phương). Nói một cách khác là không quân Mỹ có khả năng, cùng trong một thời gian, vừa tấn công triệt phá các mục tiêu quân sự, công nghiệp, kinh tế, chính trị ở sâu trong nội địa đối phương vừa chế áp toàn bộ không gian trên chiến trường và tấn công từ trên không để hỗ trợ bộ binh.
Tương tự như vậy, hải quân của Mỹ thực sự thống trị mọi đại dương. Họ có thể nhanh chóng thiết lập quyền thống trị tuyệt đối trên biển (sea superamacy) hay khống chế trên biển (sea superiority). Sự khống chế này không chỉ đơn thuần trên mặt biển (với hạm đội các tàu nổi) mà bao gồm cả trong lòng biển (với tàu ngầm và các tàu và máy bay săn ngầm) và trên không trung trên mặt biển (với các cụm tàu sân bay).
Nói một cách ngắn gọn, với các căn cứ quân sự khắp mọi nơi trên thế giới, hải và không quân Mỹ có thể có thể khống chế vùng trời, vùng biển của đại đa quốc gia trên thế giới và từ trên không, từ ngoài biển có thể đánh gãy sống lưng nền quân sự và kinh tế của hầu hết các quốc gia khác trước khi triển khai lục quân cho các trận chiến trên bộ.
Liên Xô, trong suốt cả lịch sử tồn tại của mình, đã cố gắng đầu tư vào hải và không quân của mình nhưng họ chưa bao giờ có thể ngang hàng với các lực lượng không và hải quân Mỹ. Trong lịch sử, có hai thời điểm mà hải quân Liên Xô đối diện với hải quân Mỹ trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu là ở Cuba năm 1962 và một lần ở Địa Trung Hải năm trong cuộc chiến giữa Israel và các nước Arab năm 1973. Trong cả hai cuộc đối đầu này, như lời các sỹ quan cao cấp của hải quân Liên Xô sau này thừa nhận, dù họ có thể có nhiều tàu hơn quân Mỹ (như ở ngoài khơi Israel năm 1973 với 52 tàu so với 48 tàu của Mỹ) nhưng họ hoàn toàn không có sự bảo vệ của trên không (trong khi đó ở Cuba, không trung bị khống chế hoàn toàn bởi máy bay trên các hàng không mẫu hạm và các sân bay trên đất liền của Mỹ và ở Địa Trung Hải thì từ hàng không mẫu hạm và các căn cứ không quân tại Thổ Nhĩ Kỳ). Trong các cuộc đối đầu này, hải quân Liên Xô cũng không có lực lượng dự trữ vì họ ở quá xa hậu phương trong khi Liên Xô lúc đó không có nhiều căn cứ quân sự ngoài lãnh thổ (trong khi hạm đội Mỹ luôn có một lực lượng dự trữ ở các căn cứ gần đó tương đương với lực lượng trực chiến). Điều này có nghĩa, như các đô đốc Liên Xô sau này nhớ lại, kế hoạch của các hạm đội Liên Xô khi đối đầu với Mỹ là dồn mọi nỗ lực vào đòn tấn công đầu tiên, gây ra càng nhiều thiệt hại cho đối phương càng tốt. Sau đó, họ biết chắc là dù có tiêu diệt được phần lớn các lực lượng đang đối đầu họ thì cuối cùng họ sẽ bị các lực lượng dự bị của đối phương săn đuổi và tiêu diệt.
Tương tự như vậy, lực lượng không quân tầm xa của Liên Xô thua kém Mỹ cả về số lượng lẫn chất lượng và kinh nghiệm tổ chức, chiến đấu. Ở đây, tôi không nói về trình độ của các phi công trong các cuộc không chiến (dog fight) mà nói tới khả năng thực hiện chế áp hoàn toàn đối phương từ trên không của lực lượng không quân. Đến nay chúng ta đều biết chuyện các máy bay ném bom hạng nặng đầu tiên của Liên Xô (Tupolev-4) là bản sao hoàn toàn của chiếc máy bay B-29 của Mỹ buộc phải hạ cánh khẩn cấp ở Liên Xô sau khi ném bom Nhật trong thế chiến thứ 2 và việc lực lượng không quân chiến lược của Liên Xô bay vòng vòng trên bầu trời Moscow qua quảng trường Đỏ nhiều lần trong các cuộc diễu binh để các tùy viên quân sự của phương Tây tưởng lầm là họ có một lượng lớn máy bay ném bom chiến lược.
Các nỗ lực xây dựng hải và không quân của Liên Xô không phải không tạo ra được các vũ khí tốt (Liên Xô có nhiều mẫu máy bay chiến đấu có tính năng ngang và thậm chí vượt trội so với Mỹ), tuy nhiên về tổng thể (tính tới mọi yếu tố từ chất lượng tới số lượng và trình độ) không quân Liên Xô chưa bao giờ có thể ngang bằng với Mỹ chứ chưa nói tới việc đánh bại họ.
Thua trong cuộc chạy đua về không và hải quân, Liên Xô đầu tư vào 2 vũ khí chính là đầu đạn hạt nhân và tên lửa. Các quyết định này về mặt chiến lược là cực kỳ đúng về mặt chiến lược quân sự. Cho tới nay, với gần 40 năm thực hiện cắt giảm vũ khí hạt nhân, Nga vẫn là nước có số lượng đầu đạn hạt nhân lớn nhất thế giới và nếu như sử dụng chỉ một phần số đầu đạn này thì sự sống của loài người trên trái đất cũng sẽ không còn tồn tại. Tương tự với vũ khí hạt nhân, lực lượng tên lửa của Nga hiện nay là lực lượng tiên tiến và mạnh nhất trên thế giới cả về chủng loại, chất lượng và số lượng.
Việc phát triển được lực lượng tên lửa tiên tiến khiến cho Liên Xô và Nga sau này có thể cắt giảm quy mô của hải và không quân cả về số lượng lẫn chủng toại tàu và máy bay. Một ví dụ điển hình là Nga đã chuyển hướng từ việc đóng các hạm đội có thể hoạt động xa bờ lâu ngày như của Mỹ sang đóng các tàu nhỏ chạy ven bờ nhưng được trang bị các tên lửa hiện đại. Các tàu nhỏ với vũ khí tên lửa rất mạnh này, cộng với các tên lửa chống hạm trên bờ và trên máy bay, có đầy đủ khả năng đẩy các cụm tác chiến mạnh nhất của hải quân Mỹ ra xa các vùng biển gần bờ của Nga hoặc các khu vực có lợi ích cốt lõi của Nga. Tuy nhiên, lực lượng hải quân này lại không có hiệu quả trong việc khống chế bầu trời hay chế áp các vùng ven biển (nếu các vùng đó được trang bị phòng thủ tốt). Điều này sẽ thấy rõ trong cuộc chiến Ukraine.
Tương tự như hải quân, không quân Nga cắt giảm nhiều chủng loại máy bay dưới thời Liên Xô để tập trung vào các máy bay chiến đấu đa nhiệm của Sukhoi và hiện đại hóa các máy bay chiến lược Tupolev sản xuất từ thời Liên Xô. Về cơ bản, họ tập trung chế tạo ra các máy bay lớn hơn, có tầm bay xa và mang nhiều vũ khí hơn, với hệ thống tác chiến điện tử tối tân hơn. Điều này dẫn tới chủng loại máy bay ít đi và số lượng sẽ ít hơn (vì giá thành đắt). Ở đây chúng ta thấy rằng người Nga đang đi theo xu hướng của Mỹ là thay vì chế tạo với số lượng lớn các máy bay giá rẻ (như Liên Xô từng làm) thì tập trung vào chế tạo một số lượng nhỏ các máy bay tối tân. Tuy nhiên, với một ngân sách quân sự hàng năm chỉ bằng khoảng 8% ngân sách quốc phòng của Mỹ thì điều chắc chắn là không quân Nga thua xa không quân Mỹ về cả số lượng lẫn chất lượng (năm 2021, ngân sách quân sự của Mỹ là hơn 800 tỷ đô la còn ngân sách của Nga là 66 tỷ đô). Cuộc chiến Ukraine xảy ra vào thời điểm lực lượng không quân Nga về cơ bản vẫn là lực lượng không quân mà họ có từ 20 năm trước (với số lượng máy bay nhiều hơn, phi công có được đào tạo tốt hơn) với các tên lửa được chế tạo trong 8 năm qua. Các máy bay chiến đấu đa nhiệm thế hệ 5 Su-57 chỉ có số lượng đủ để tham gia trong các cuộc duyệt binh và việc tham chiến của nó ở Syria và Ukraine bị coi là bí mật. Các máy bom ném bom tàng hình vẫn dừng ở trên các đoạn quảng cáo với hình ảnh 3D. Các máy bay hiện đại nhất đang tham chiến của Nga là Su-35 và Su-34 cũng có số lượng rất ít khiến cho mỗi một chiếc rơi ở Ukraine sẽ ảnh hưởng ngay tới khả năng chiến đấu của không quân Nga trước NATO. Nói một cách khác, cũng như hải quân, không quân Nga không được chuẩn bị thực sự cho cuộc chiến tại Ukraine.
Vậy câu hỏi đặt ra là “vào thời điểm nổ ra chiến tranh, ngày 24/2/2022, tình trạng sẵn sàng chiến đấu của hải quân và không quân Nga ra sao; và họ đã tiến hành chiến tranh thế nào?”
Trước hết, chúng ta nói về hải quân Nga.
Chiến tranh nổ ra khi hải quân Nga vẫn đang dang dở trên lộ trình hiện đại hóa của mình. Các biện pháp cấm vận sau khi Nga chiếm Crimea năm 2014 đã khiến cho hải quân Nga không thể có được 4 chiếc tàu đổ bộ lớp Mistral của Pháp. Tuy được xếp loại là tàu đổ bộ hạng lớn nhưng Mistral cũng có thể được coi như là một tàu sân bay hạng trung. Tàu được người Pháp thiết kế để có thể chứa máy bay trực thăng. Tuy nhiên, người Nga cũng có thể biến nó thành một tàu sân bay nếu trang bị các chiến đấu cơ cánh cứng có khả năng cất và hạ cánh theo chiều thẳng đứng (giống như cách mà người Nhật đã làm với hai chiếc tàu sân bay đầu tiên mà họ đóng sau thế chiến thứ hai). Nếu như hạm đội Biển Đen của Nga sở hữu 2 chiếc tàu như Mistral làm hạt nhân cho lực lượng phong tỏa thì các diễn biến của cuộc chiến trên Biển Đen trong giai đoạn đầu đã rất khác.
Sau khi Pháp hủy hợp đồng cung cấp 4 chiếc Mistral này, người Nga buộc phải quay về với việc cải tạo chiếc tuần dương hạm hạng nặng có thể mang máy bay duy nhất của mình, tàu Kuznetsov. Cuộc chiến ở Syria cho thấy chiếc tuần dương hạm mang máy bay này không tạo ra các kết quả mong đợi và thường xuyên bị hỏng hóc và buộc phải đưa về xưởng sửa chữa. Khi cuộc chiến nổ ra và cho tới tận bây giờ, con tàu này vẫn đang trong quá trình sửa chữa, nâng cấp.
Trong 8 năm trước cuộc chiến và sau khi thương vụ mua 4 tàu Mistral bị đổ vỡ, các khoản đầu tư cho hải quân Nga chủ yếu đổ vào lực lượng tàu ngầm chiến lược mang tên lửa hạt nhân, các tàu chiến mặt nước loại nhỏ nhưng được trang bị tên lửa mạnh, và các loại tên lửa đối hạm, đối đất và đối không cho hải quân. Với chiến lược đầu tư như vậy thì hạm đội Biển Đen nhận được số đầu tư ít hơn hẳn so với hạm đội Baltic (nơi thường xuyên phải đối đầu với hải quân của NATO và thực hiện các tham vọng của Nga đối với vùng Bắc Cực). Tuy nhiên, điều này không thay đổi tương quan lực lượng trên Biển Đen.
Sau khi Nga chiếm Crimea năm 2014, khoảng 75% các trang thiết bị của hải quân Ukraine bị mất về tay Nga. Trong 8 năm tiếp theo, Ukraine không đủ tiền để xây dựng một lực lượng hải quân mới. Do đó, họ chú trọng vào việc phát triển các tàu loại nhỏ và rất nhỏ cùng với tên lửa chống hạm để bảo vệ bờ biển của mình khỏi hạm đội Biển Đen. Người Ukraine đã tính toán đúng rằng hải quân của họ sẽ không thể đối đầu với hải quân Nga nên đã dồn lực vào phát triển các vũ khí phòng thủ chống lại một cuộc phong tỏa đường biển.
Khi chiến tranh nổ ra hạm đội Biển Đen của Nga đã nhanh chóng phong tỏa các cảng biển của Ukraine. Họ đánh chìm tất cả các tàu tuần tra ven bờ của Ukraine và người Ukraine tự đánh chìm khinh hạm duy nhất của mình tại Mykolaiev trên sông Dniepper khi quân Nga tiến tới gần thành phố này. Hạm đội Biển Đen của Nga cũng phát động nhiều cuộc tấn công bằng tên lửa hành trình vào các vị trí sâu trong nội địa của Ukraine và chiếm đảo Rắn ở cực Nam của Ukraine chặn mọi tuyến đường biển của Ukraine với Thổ Nhĩ Kỳ (và qua đó với thế giới bên ngoài). Việc áp sát bờ biển của Nga đã khiến Ukraine tự gài mìn phong tỏa các cảng của mình và các bờ biển quanh Odessa mà quân Nga có khả năng đổ bộ.
Sau những thắng lợi ban đầu này, rất nhanh chóng, các vấn đề của cuộc cải tổ hải quân dang dở của Nga đã bộc lộ. Từ khi mở màn của cuộc chiến tới khi rút về Sevastopol sau khi soái hạm Moskva bị đánh chìm, hạm đội Biển Đen đã không thể chế áp được các lực lượng phòng vệ bờ biển của Ukraine. Người Ukraine đã tổ chức một tấn công có hiệu quả cao nhất trong lịch sử hải quân trong 50 năm gần đây. Chỉ với vài chiếc UAV và việc sử dụng khôn khéo các hoạt động nghi binh, lợi dụng tình hình thời tiết (có giông bão), họ đã dùng 2 tên lửa chống hạm đánh bị thương nặng soái hạm Moskva của hạm đội Biển Đen và sau đó dẫn tới việc tàu này bị chìm khi đang kéo về Sevastopol. Điều đáng lưu ý rằng tàu Moskva được coi là tàu có trang bị hỏa lực mạnh nhất trong các tàu chiến nổi hiện nay dù xét về tuổi đời nó là một trong các con tàu già. Tàu Moskva vừa đóng vai trò là soái hạm vừa cung cấp lưới lửa phòng không bảo vệ các con tàu khác trong đội tàu đi cùng. Việc tàu Moskva chìm đã dẫn tới việc toàn bộ hạm đội Biển Đen phải rút về Sevastopol để tìm cách thức phong tỏa mới. Việc rút lui của hạm đội Biển Đen đã dẫn tới việc người Nga buộc phải bỏ đảo Rắn.
Tuy nhiên sự việc không dừng lại ở đó. Tuy không còn hạm đội, nhưng người Ukraine lại một lần nữa thành công khi đẩy hạm đội Biển Đen ra khỏi căn cứ chính của mình tại Sevastopol. Bằng cách sử dụng các UAV tự sát trên biển, người Ukraine đã đánh bị thương một tàu quét mìn của Nga ngay trong cảng Sevastopol. Điều này khiến cho các tàu chiến chủ chốt của Nga buộc phải rút về cảng Novorossysk xa hơn 200 km nữa về phía Đông để nghiên cứu cách đối phó. Đây có thể nói là một thắng lợi chưa có tiền lệ khi một quốc gia không còn lực lượng hải quân mà lại có thể buộc hải quân của đối phương rời bỏ căn cứ chính của mình.
Về tổ chức đổ bộ, hạm đội Biển Đen cũng chỉ tổ chức được một cuộc đổ bộ từ ngoài biển Azov lên bờ ở gần Berdyansk. Cùng với cánh quân từ Crimea tiến lên, cuộc đổ bộ này đã giúp cho người Nga chiếm được cảng Berdyansk gần như còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, sau khi người Ukraine sử dụng tên lửa đạn đạo Tochka, một loại được người Nga coi là lạc hậu vì sản xuất từ những năm 1970s, đánh trúng các tàu vận tải và đổ bộ của hải quân Nga đậu trong cảng thì các hoạt động tiếp vận qua cảng này cũng bị dừng lại cho tới khi người Nga thiết lập được một mạng lưới phòng không nhiều tầng lớp sau này.
Như vậy, ở trên biển, hải quân Nga, cụ thể là hạm đội Biển Đen đã gần như không đạt được các mục tiêu chính đặt ra cho nó. Cho dù họ có tiêu diệt được lực lượng hải quân Ukraine thì điều này cũng không có ý nghĩa lớn vì về thực chất, hải quân Ukraine đã không còn tồn tại như một lực lượng chiến đấu thực sự sau năm 2014. Khi đối đầu với các lực lượng phòng vệ bờ biển của Ukraine, hạm đội Biển Đen đã không thể chế áp được các lực lượng này mà dần dần trở thành gánh nặng cho chính người Nga khi nó không thể tự bảo vệ mình một cách hiệu quả đối với các cuộc tấn công đường không và đường biển bởi tên lửa và các thiết bị UAV của Ukraine.
Sau khi không đạt được mục tiêu khống chế, phong tỏa vùng biển, vùng trời và vùng duyên hải phía Nam của Ukraine, hải quân Nga đã thu hẹp vai trò của mình trong 2 nhiệm vụ chính: (i) sử dụng tên lửa tấn công cơ sở hạ tầng của Ukraine từ xa và (ii) sử dụng lực lượng lính thủy đánh bộ trên đất liền như các đơn vị bộ binh thông thường.
Sự thất bại của hạm đội Biển Đen thực ra không có gì là bất ngờ. Đơn giản là ngay cả trong 8 năm chuẩn bị cho chiến tranh, các đầu tư của hải quân Nga không nhắm tới việc phục vụ cho một cuộc chiến với Ukraine. Chúng ta thấy rõ là các khoản đầu tư lớn nhất của Nga cho hải quân là nhằm vào việc chế tạo các tên lửa đạn đạo có khả năng mang nhiều đầu đạn hạt nhân và các tàu ngầm mang chúng để đối phó với Mỹ. Trong bối cảnh các căn cứ quân sự và hệ thống chống tên lửa của NATO ngày càng áp sát biên giới trên bộ của Nga thì đây là giải pháp tối ưu vì các tàu ngầm hạt nhân của Nga có thể bí mật hoạt động dài ngày dưới lớp băng ở Biển Bắc và trồi lên bắn các tên lửa ở các địa điểm bất ngờ (không như các silo tên lửa đạn đạo bị buộc phải công khai địa điểm và bị kiểm soát liên tục theo các hiệp ước cắt giảm vũ khí hạt nhân). Đường bay của các tên lửa này – qua Bắc Cực, Canada rồi tới Mỹ - cũng ngắn và ít bị các đơn vị phòng thủ tên lửa hơn. Ngoài ra, việc khí hậu ấm lên đã mở ra hai cơ hội lớn cho nước Nga là: (i) khai thác tuyến đường vận tải biển ở phương Bắc (vốn thường xuyên bị đóng băng trước kia) và (ii) tìm kiếm, khai thác dầu khí ở vùng thềm lục địa gần Bắc cực (nơi được cho là có 1/3 trữ lượng dầu và khí chưa khai thác trên trái đất). Với một chương trình cải tổ đầy tham vọng nhưng lại có nguồn lực hạn chế, tình trạng về trang bị và sẵn sàng chiến đấu của hải quân Nga rất bất cân xứng giữa các hạm đội. Ngay sau khi soái hạm Moskva bị đánh chìm, đã có một danh sách các trang thiết bị không hoạt động trên tàu này được tiết lộ bởi các blogger quân sự của Nga. Nếu nhìn vào danh sách này (và nếu danh sách này là thực) thì thực ra tàu Moskva không thể được coi là đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu khi gần như toàn bộ các hệ thống vũ khí phòng không của nó hoặc là không hoạt động hoặc là đang được bảo trì. Điều này cho thấy rõ là chiến tranh đã xảy ra khi mà hạm đội Biển Đen chưa sẵn sàng cho cuộc chiến. Đây là tình tiết mà tôi muốn các bạn lưu ý và sẽ được nhắc lại trong phần phân tích sau.