Xưa anh còn nhỏ chưa được bú sữa Cô gái Hòa lan như các cháu nhi đồng thối tai bây giờ; thời ấy, sang trọng lắm mới được một chút sữa Ông Thọ gọi là...
Mang cái hận của thủa hàn vi khổ cực, anh quyết chí chu du sang tận sào huyệt Hòa Lan để coi dân tình bên đó trồng cỏ, nuôi bò sữa thế nào đặng thỏa chí tang bồng. Hòa Lan đất nước của bò sữa, nhưng giờ anh đã lớn, chẳng lẽ lại đi bú sữa, hóa chẳng phải là nhục nhã, mất mặt lắm ru??? May mắn thay Hòa Lan còn nổi tiếng cả về ngành tài nguyên cỏ nữa. Cỏ này chẳng phải cỏ thường, mà là cỏ dành cho người. Ăn loại này thì khác loài bò gặm cỏ lắm lắm. Anh nghe thiên hạ đồn đại rằng các chú Thanh niên Xa mẹ nhà ta bên Ca-na-đa phất lên nhanh chóng cũng là nhờ trồng cái loại quý hiếm này ở nhà vậy.
Vượt ngàn trùng xa để đến đất nước của Viking, của để biển và theo anh nghĩ cũng là đất nước của tự do, của thanh niên thời đại mới, lòng anh hào hứng khôn nguôi. Chân ga nhấn hết cỡ, xe vi vút chạy. Anh nhún nhẩy theo điệu nhạc. Mấy thằng xướng ca vô loài gào thét ầm ĩ: "put your hands up in the air..." Bất đồ anh giơ mịa nó cả hai tay lên giời mà lắc giật như thằng điên. Ối, mịa nó, cái gì thế này??? Thằng chạy trước nó nháy đèn liên tục... Hoảng quá anh đạp thắng, lắc tay lái liên tục... hú hồn... Hóa ra đã vào đến đất Hòa Lan.
Trước mắt anh là từng thảo nguyên mênh mang với đàn bò sữa lững lờ gặm cỏ. Cỏ mượt xanh rì. Anh mơ màng tự hỏi: l'o biết bọn này nó trồng cỏ cho người ở đâu để anh xuống gặm vài cụm cho thỏa lòng mong ước... Lơ đễnh... mơ màng... cuối cùng anh cũng đến được thành Am cổ kính, chật trội và bẩn thỉu... Anh l'o hiểu ngày thường nó có như thế này hay không nhưng ngày anh tới thì chao ôi là người, chao ôi là rác...
Đánh xe lòng vòng mãi rồi anh cũng tìm được chỗ đậu. Đẩy cửa xe ra thì .. ọe... suýt nữa anh ói mửa vì mùi nước đái khai nồng nặc. Mịa, chỗ anh đậu xe là một bờ sông thanh lịch mơ màng là thế mà thắng tró nào nó đái ỉa đầy ra... Tởm vãi tè...
Hà hà, thôi hãy gạt qua cái chuyện sinh lý bài tiết tầm thường, nhiệm vụ của anh bây giờ là đi tìm Coffee Shop.
Lúc anh tới được thành Am cũng khá là trễ, tầm 23h hơn, vậy mà người ngợm vẫn đông đặc, kéo nhau đổ về một khoảng trống nào đó mà anh chưa biết. Anh men theo một bọn đông, rất là đông, giai gái có cả. Ui chao, mùi cỏ thơm sực nức mũi. Mấy em gái mặt mũi tong tắng môi son đỏ chét mơ màng hờ hững ngậm (gặm?) điếu cỏ bập bùng trên môi, coi đáng iu quá đi. Anh nhoẻn miệng cười duyên. Bất chợt cả lũ gái nó đổ xô vào líu lo líu lo cái ngôn ngữ nửa Anh nửa Đức... Để đáp giả anh cũng cười giả lả, chim chuột linh tinh... Một hồi thế l'o nào toàn chuyện bậy bạ không... Dưng mà chuyện tâm sinh lý thì cũng l'o phải là bậy bạ, tục tĩu, các 4` công nhận không?
Cơ mà nghĩ đi một mình thì cũng chán, anh bèn chấm một em coi phù hợp, kêu đi Coffee Shop cùng. Em hào hứng đồng ý ngay. TSB cái đất nước của du lịch, của cần sa, ma túy, sao mà tình cảm giữa người và người nó lại nồng thắm, thân thiện đến thế không biết. Gặp nhau ai cũng tay bắt mặt mừng như thể chiến hữu lâu ngày không gặp vậy...
Khát nước, anh bèn kéo em gái vô mua ít bia uống. L'o mẹ, bia ở đây ly nhỏ, uống mãi mà cứ tưởng như là chưa uống.
Ôm vai bá cổ nhau đi chán mà vẫn chưa tìm được Coffee Shop nào ưng ý, vì hầu hết đều chật ních người. Nhạc nhẽo bật ầm ĩ. Anh đôi khi ngơ ngác tự hỏi hay là mình đang ở Si gòn quê hương bồ anh? Quả thật, Coffee Shop ở Am chẳng khác con c.c gì ở SG cả. Nhạc nhẽo thì thôi dzồi bật cứ là hết cỡ. Đi ngang qua anh chịu hết nổi đành phải nhún nhẩy cho đã. Thành ra anh cùng em gái Hòa Lan cứ vừa đi vừa giật như động kinh vậy. Cũng chẳng hiểu hôm đó là ngày gì mà khắp nơi ai cũng động kinh như bọn anh nên l'o ai để ý cho đấy là lạ lẫm lắm lắm. Phải nói đêm đó cả thành Am là một cái Vũ trường lớn, gái mú phải gọi là tòe loe nước chấm...
Tiếp đê cụ ơi 😍
đang hay thì đứt dây đàn,
đang cơn puồn ẻ thì nàng đên chơi
Chờ 3 ngày chưa thấy kụ viết tiếp. 🤔
cụ lại táo bón rồi,chán thế
Xưa anh còn nhỏ chưa được bú sữa Cô gái Hòa lan như các cháu nhi đồng thối tai bây giờ; thời ấy, sang trọng lắm mới được một chút sữa Ông Thọ gọi là...
Mang cái hận của thủa hàn vi khổ cực, anh quyết chí chu du sang tận sào huyệt Hòa Lan để coi dân tình bên đó trồng cỏ, nuôi bò sữa thế nào đặng thỏa chí tang bồng. Hòa Lan đất nước của bò sữa, nhưng giờ anh đã lớn, chẳng lẽ lại đi bú sữa, hóa chẳng phải là nhục nhã, mất mặt lắm ru??? May mắn thay Hòa Lan còn nổi tiếng cả về ngành tài nguyên cỏ nữa. Cỏ này chẳng phải cỏ thường, mà là cỏ dành cho người. Ăn loại này thì khác loài bò gặm cỏ lắm lắm. Anh nghe thiên hạ đồn đại rằng các chú Thanh niên Xa mẹ nhà ta bên Ca-na-đa phất lên nhanh chóng cũng là nhờ trồng cái loại quý hiếm này ở nhà vậy.
Vượt ngàn trùng xa để đến đất nước của Viking, của để biển và theo anh nghĩ cũng là đất nước của tự do, của thanh niên thời đại mới, lòng anh hào hứng khôn nguôi. Chân ga nhấn hết cỡ, xe vi vút chạy. Anh nhún nhẩy theo điệu nhạc. Mấy thằng xướng ca vô loài gào thét ầm ĩ: "put your hands up in the air..." Bất đồ anh giơ mịa nó cả hai tay lên giời mà lắc giật như thằng điên. Ối, mịa nó, cái gì thế này??? Thằng chạy trước nó nháy đèn liên tục... Hoảng quá anh đạp thắng, lắc tay lái liên tục... hú hồn... Hóa ra đã vào đến đất Hòa Lan.
Trước mắt anh là từng thảo nguyên mênh mang với đàn bò sữa lững lờ gặm cỏ. Cỏ mượt xanh rì. Anh mơ màng tự hỏi: l'o biết bọn này nó trồng cỏ cho người ở đâu để anh xuống gặm vài cụm cho thỏa lòng mong ước... Lơ đễnh... mơ màng... cuối cùng anh cũng đến được thành Am cổ kính, chật trội và bẩn thỉu... Anh l'o hiểu ngày thường nó có như thế này hay không nhưng ngày anh tới thì chao ôi là người, chao ôi là rác...
Đánh xe lòng vòng mãi rồi anh cũng tìm được chỗ đậu. Đẩy cửa xe ra thì .. ọe... suýt nữa anh ói mửa vì mùi nước đái khai nồng nặc. Mịa, chỗ anh đậu xe là một bờ sông thanh lịch mơ màng là thế mà thắng tró nào nó đái ỉa đầy ra... Tởm vãi tè...
Không có ảnh vịnh Cam Dai thì em éo tin nhá