Ủng hộ cụ, thực ra em lấy cớ tạo thớt này từ 2 câu thơ chữ ký của cụ @alehap, tiện đà đề lên mấy bài thơ cho hợp cớ. Chứ thơ mà thiếu thơ tình thì mất đi biết bao nhiều giá trị.
Em cũng thích mấy bài thơ hồng hồng tuyết tuyết. Hoặc những bài thơ kiểu cổ thi kiểu:
Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
Uống rượu ngâm mấy câu này cứ ngỡ mình là anh hùng.
Hay mấy câu hoài niệm xa vắng:
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Câu trên cho em đặc biệt nhiều cảm xúc khi trở về những chốn xưa, cảnh còn mà người đã đi đâu cả.
Em cũng thích cổ thi, rất súc tích, giàu hình ảnh, nhạc điệu, đúng kiểu trong thơ có họa. Em cũng thích Truyện Kiều, ấp ủ mở một thớt về Truyện Kiều mà vẫn chưa thực hiện được.
Sáng tai họ, điếc tai cày
Nguyễn Bính là nhà thơ mà một số người cho rằng muốn kìm hãm sự phát triển của con người khi khăng khăng đòi giữ những thứ "quê mùa" lạc hậu:
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thày u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
Nguyễn Bính - Chân Quê
Tuy nhiên, theo em, việc giữ được những ngày xưa là việc vô cùng quan trọng đối với con người. Ôn cố tri tân. Ngày xưa chính là nền móng của hôm nay. Nếu hôm nay không có ngày xưa thì chẳng khác nào tâm trạng người con gái trong câu hát:
Đời con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương lai
Vũ Thành An - Bài không tên số 4
Gần đây, đâu đó có những tiếng thở dài tiếc nuối khi người bạn đời của mình lại là người bạn từ thủa niên thiếu ngày xưa. Tại sao mình lại lấy người cùng tuổi để bây giờ nhìn đội bạn có bạn đời trẻ trung phơi phới, trong khi nhìn lại mình thì ôi thôi... chán chả buồn nói. Đấy là biểu hiện của sự đánh mất quá khứ, đánh mất nền móng ngày xưa. Sẽ không còn những tiếng thở dài, những tiếc nuối, nếu như người ta còn nhớ đến cái thời:
Một tối nhà Nhi có giỗ thầy
Chị Nhi cho uống rượu cay cay,
Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
Mặt đỏ lên rồi, chếnh choáng say.
Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
Chị Nhi cứ chế làm sao ấy
Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.
Nguyễn Bính - Hoa với rượu
Thế đấy. Cuộc sống vội vàng quá, vô tâm quá, chối bỏ quá khứ nhanh quá sẽ khiến con người ta chênh vênh, mất định hướng. Em yêu thơ Nguyễn Bính, vì mỗi khi đọc Nguyễn Bính em lại càng cảm thấy trân trọng những phút giây hiện tại được dựng xây từ những phút giây xa xưa.
Cô hái mơ ơi!
Chả giả lời nhau lấy một lời
Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi...
Em cũng thích cổ thi, rất súc tích, giàu hình ảnh, nhạc điệu, đúng kiểu trong thơ có họa. Em cũng thích Truyện Kiều, ấp ủ mở một thớt về Truyện Kiều mà vẫn chưa thực hiện được.
Mợ mở đi. Em đọc hết Thạch Sanh và Lục Vân Tiên rồi mà lại chưa đọc hết Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du.
Nguyễn Bính là nhà thơ mà một số người cho rằng muốn kìm hãm sự phát triển của con người khi khăng khăng đòi giữ những thứ "quê mùa" lạc hậu:
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thày u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
Nguyễn Bính - Chân Quê
Tuy nhiên, theo em, việc giữ được những ngày xưa là việc vô cùng quan trọng đối với con người. Ôn cố tri tân. Ngày xưa chính là nền móng của hôm nay. Nếu hôm nay không có ngày xưa thì chẳng khác nào tâm trạng người con gái trong câu hát:
Đời con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương laiVũ Thành An - Bài không tên số 4
Gần đây, đâu đó có những tiếng thở dài tiếc nuối khi người bạn đời của mình lại là người bạn từ thủa niên thiếu ngày xưa. Tại sao mình lại lấy người cùng tuổi để bây giờ nhìn đội bạn có bạn đời trẻ trung phơi phới, trong khi nhìn lại mình thì ôi thôi... chán chả buồn nói. Đấy là biểu hiện của sự đánh mất quá khứ, đánh mất nền móng ngày xưa. Sẽ không còn những tiếng thở dài, những tiếc nuối, nếu như người ta còn nhớ đến cái thời:
Một tối nhà Nhi có giỗ thầy
Chị Nhi cho uống rượu cay cay,
Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
Mặt đỏ lên rồi, chếnh choáng say.Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
Chị Nhi cứ chế làm sao ấy
Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.Nguyễn Bính - Hoa với rượu
Thế đấy. Cuộc sống vội vàng quá, vô tâm quá, chối bỏ quá khứ nhanh quá sẽ khiến con người ta chênh vênh, mất định hướng. Em yêu thơ Nguyễn Bính, vì mỗi khi đọc Nguyễn Bính em lại càng cảm thấy trân trọng những phút giây hiện tại được dựng xây từ những phút giây xa xưa.
Cô hái mơ ơi!
Chả giả lời nhau lấy một lời
Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi...
Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!
(Một trời quan tái. Nguyễn Bính. 1940)
Rách tả tơi rồi đôi hài vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa
Nhắc đến thơ thì không thể không nhắc đến thơ của nhà thơ Lưu Quang Vũ, một chất thơ đầy ước vọng xen lẫn sự bi ai trong nỗi lòng. Một trong những bài thơ mà em thích của nhà thơ Lưu Quang Vũ là bài Tiếng Việt. Đây là một bài thơ hiếm hoi của Lưu Quang Vũ được đăng báo trong những năm người ta từ chối thơ của ông. Để đăng được trên báo Văn nghệ, nhà thơ Phạm Tiến Duật khi đó đã phải biên tập sửa ba chỗ (trong phần mở ngoặc). Bản được công bố được coi là bản chính nên các tuyển thơ Lưu Quang Vũ về sau đều in theo bản này. Bản ở đây được chép căn cứ theo bản thảo viết tay gốc của tác giả và được công bố sau này.
TIẾNG VIỆT
-Lưu Quang Vũ-
Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.
Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.
Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.
“Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt...”
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.
Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa (Ôi tiếng Việt như đất cày như lụa)
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.
Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.
Một đảo nhỏ ngoài khơi nhiều kẻ nhận (Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng)
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.
Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.
Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.
Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.
Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.
Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.
Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình... (Tiếng Việt ơi, tiếng Việt ân tình...)
vì lí lịch của cụ Chương nên bài hát Ba Đình nắng của nhạc sĩ Bùi Công Kỳ chỉ ghi phần lời của em cụ Chương là cụ Vũ Hoàng Địch.2 bài thơ của Chính Hữu và Quang Dũng mà cụ dẫn đều là những bài thơ kinh điển trong dòng văn thơ Cách mạng và kháng chiến chống Pháp.
Hay ạ. Hoan hô cụ.
Cụ tiếp tục đi 😍
Dạ cảm ơn lão anh đã ủng hộ. Nhắc đến Vũ Hoàng Chương là chúng ta thường nhớ đến những vần thơ say của ông. Nhưng trong đề tài về kháng chiến chống Pháp, Vũ Hoàng Chương cũng có những đóng góp nhất định. Trước năm 1945, ít ai nghĩ rằng thi sỹ Vũ Hoàng Chương lại có lúc bừng tỉnh dậy sau những cơn say để viết nên một bài thơ hay nhất về cuộc Cách mạng ngày 19 tháng 08 ở Hà Nội. Một bài thơ dù đôi lúc xưa cũ mà hào sảng, phóng khoáng, đầy chất kinh kỳ và đặc sắc nhất là những câu thơ về lá cờ Cách mạng với ngôi sao vàng năm cánh vang hồn nước bay trên phố phường thủ đô nghìn năm văn hiến. Như một phép lạ. Một tin lành. Một giọng điệu thi ca hào sảng mà bi tráng không thể nào tìm thấy được trong thơ Vũ Hoàng Chương cũng như thơ của phong trào Thơ Mới trước đó.
Nhớ về Hà Nội vàng son
- Vũ Hoàng Chương-
Ôi ngày mười chín, ngày oanh liệt!
Sóng đỏ hoa vàng khắp bốn phương
Hà Nội tiếng reo hò bất tuyệt
Vang sang bờ nọ Thái Bình Dương.Ba mươi sáu phố, ngày hôm ấy
Là những nhành sông đỏ sóng cờ
Chói lọi sao vàng, hoa vĩ đại
Năm cánh hoa xoè trên năm cửa ô.Xôn xao hành khúc “Xây đời mơớ”
Tráng khúc du dương “Ngọn Quốc kì”
Tóc bạc má hồng mê vận hội
Cùng trai nước Việt hát “Ra đi”Chen tiếng hoan hô, này khẩu hiệu
Muôn năm Chủ tịch Hồ Chí Minh!
Muôn năm người lính già tiêu biểu
Vì giang sơn quyết bỏ gia đình.Ôi ngày mười chín, ngày sung sướng!
Vạn ước mong dồn một ước mong!
Ôi mùa thi ấy, mùa tin tưởng!
Một tấm lòng mang vạn tấm lòng.Ba kỳ hỡi người dân Việt!
Mau võ trang cùng tiến bước lên
Cùng tiến bước mau! Thề một chết
Đòi hoa Hà Nội, sóng Long Biên.Cho hoa kia nở vàng như cũ
Cho sóng này dâng đỏ gấp xưa…
Ôi lá cờ sao! Từng đã ngự
Giữa lòng dân tộc, giữa kinh đô!Kinh đô ngàn thuở, đòi cho được
Và quét hôi tanh sạch đất này
Trả hôm mười chín mùa thu trước
Về cho mười chín thu mai đây.1947
Những ngày tháng 4 này hồi tưởng lại những vần thơ thời kháng chiến chống Mỹ không thể không nhắc đến một tượng đài trong thơ kháng chiến chống Mỹ đó là nhà thơ Phạm Tiến Duật, người được ca tụng là "con chim lửa của Trường Sơn huyền thoại", "cây săng lẻ của rừng già" và "ngọn lửa đèn" của một thế hệ nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ. Thơ ông thời chống Mỹ từng được đánh giá là "có sức mạnh của cả một sư đoàn".
Tiêu biểu nhất có lẽ là "Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây" bài thơ nhà thơ Phạm Tiến Duật sáng tác cuối năm 1969, tại làng Cổ Giang, bên bờ sông Son, tỉnh Quảng Bình. Ngôi làng ấy ở không xa Đường 20 xẻ ngang dãy núi Trường Sơn. Ngay khi mới ra đời, bài thơ đã luôn có mặt trong túi áo của mỗi người lính trên chiến trường. Khi bài thơ được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thì chất thơ, chất nhạc quyện chặt với nhau, nâng cánh cho nhau vang vọng khắp các chiến trường, thôi thúc hàng triệu trái tim xông pha nơi tiền tuyến, giết giặc lập công…
TRƯỜNG SƠN ĐÔNG, TRƯỜNG SƠN TÂY
- Phạm Tiến Duật-
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn
Hai đứa ở hai đầu xa thẳm
Ðường ra trận mùa này đẹp lắm
Trường Sơn đông với Trường Sơn tây
Một dãy núi mà hai màu mây
Nơi nắng nơi mưa khí trời cũng khác
Như anh với em như nam với bắc
Như đông với tây một dải rừng liền
Trường Sơn tây anh đi, thương em
Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo
Muỗi bay rừng già cho dài tay áo
Rau hết rồi, em có lấy măng không?
Em thương anh bên tây mùa đông
Nước khe cạn bướm bay lèn đá
Biết lòng anh say miền đất lạ
Chắc em lo đường chắn bom thù
Anh lên xe trời đổ cơn mưa
Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ
Em xuống núi nắng về rực rỡ
Cái nhành cây gạt nỗi riêng tư
Ðường sang tây không phải đường thư
Ðường chuyển đạn và đường chuyển gạo
Ðông Trường Sơn, cô gái "Ba sẵn sàng" xanh áo
Tây Trường Sơn, bộ đội áo màu xanh
Từ nơi em gửi đến nơi anh
Những đoàn quân trùng trùng ra trận
Như tình yêu nối lời vô tận
Ðông Trường Sơn, nối Tây Trường Sơn.
1969
Khi xem bộ phim " Bao giờ cho đến tháng mười" em vẫn nhớ có một đoạn thơ.
Ủng hộ cụ, thực ra em lấy cớ tạo thớt này từ 2 câu thơ chữ ký của cụ @alehap, tiện đà đề lên mấy bài thơ cho hợp cớ. Chứ thơ mà thiếu thơ tình thì mất đi biết bao nhiều giá trị.
Em cũng thích mấy bài thơ hồng hồng tuyết tuyết. Hoặc những bài thơ kiểu cổ thi kiểu:
Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
Uống rượu ngâm mấy câu này cứ ngỡ mình là anh hùng.
Hay mấy câu hoài niệm xa vắng:
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Câu trên cho em đặc biệt nhiều cảm xúc khi trở về những chốn xưa, cảnh còn mà người đã đi đâu cả.
Em cũng thích cổ thi, rất súc tích, giàu hình ảnh, nhạc điệu, đúng kiểu trong thơ có họa. Em cũng thích Truyện Kiều, ấp ủ mở một thớt về Truyện Kiều mà vẫn chưa thực hiện được.
Đánh liều nhắn một hai lời
Còm kia đã viết người thời nhớ chăng?
Ủng hộ cụ, thực ra em lấy cớ tạo thớt này từ 2 câu thơ chữ ký của cụ @alehap, tiện đà đề lên mấy bài thơ cho hợp cớ. Chứ thơ mà thiếu thơ tình thì mất đi biết bao nhiều giá trị.
Em cũng thích mấy bài thơ hồng hồng tuyết tuyết. Hoặc những bài thơ kiểu cổ thi kiểu:
Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
Uống rượu ngâm mấy câu này cứ ngỡ mình là anh hùng.
Hay mấy câu hoài niệm xa vắng:
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Câu trên cho em đặc biệt nhiều cảm xúc khi trở về những chốn xưa, cảnh còn mà người đã đi đâu cả.
Em cũng thích cổ thi, rất súc tích, giàu hình ảnh, nhạc điệu, đúng kiểu trong thơ có họa. Em cũng thích Truyện Kiều, ấp ủ mở một thớt về Truyện Kiều mà vẫn chưa thực hiện được.
Đánh liều nhắn một hai lời
Còm kia đã viết người thời nhớ chăng?
Đinh ninh trong dạ một lời
Thảnh thơi rồi sẽ liệu bài post nhên
Sáng tai họ, điếc tai cày
Người hỏi thì xin thưa rằngỦng hộ cụ, thực ra em lấy cớ tạo thớt này từ 2 câu thơ chữ ký của cụ @alehap, tiện đà đề lên mấy bài thơ cho hợp cớ. Chứ thơ mà thiếu thơ tình thì mất đi biết bao nhiều giá trị.
Em cũng thích mấy bài thơ hồng hồng tuyết tuyết. Hoặc những bài thơ kiểu cổ thi kiểu:
Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
Uống rượu ngâm mấy câu này cứ ngỡ mình là anh hùng.
Hay mấy câu hoài niệm xa vắng:
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Câu trên cho em đặc biệt nhiều cảm xúc khi trở về những chốn xưa, cảnh còn mà người đã đi đâu cả.
Em cũng thích cổ thi, rất súc tích, giàu hình ảnh, nhạc điệu, đúng kiểu trong thơ có họa. Em cũng thích Truyện Kiều, ấp ủ mở một thớt về Truyện Kiều mà vẫn chưa thực hiện được.
Đánh liều nhắn một hai lời
Còm kia đã viết người thời nhớ chăng?
Hằng đêm vẫn ước mong Trăng lại nhà
Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc,
Năm con đau, mế thức một mùa dài!
Con với mế không phải hòn máu cắt,
Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi!
- Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên
Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn
Em xích gần thêm một chút anh hờn
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa
Anh sắp giận , em mỉm cười vội vã
Đến kề anh , và mơn trớn '' em đây ''
Anh vui liền , nhưng bỗng lại buồn ngay
Vì anh nghĩ '' thế vẫn còn xa lắm ''
Đôi mắt của người yêu , ôi vực thẳm
Ôi Trời xa , vừng Trán của người yêu
Ta thấy gì đâu , sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng
Dẫu tin tưởng , chung một đời một mộng
Em là em , anh vẫn cứ là anh
Có thể nào qua vạn lý trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật
Thương nhớ cũ , trôi theo ngày tháng mất
Quá khứ anh , anh không nhắc cùng em
Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm
Ta chưa thấu , nữa là ai thấu rõ
Kiếm mãi , nghi hoài hay ghen bóng gió
Anh muốn vào dò xét giấc mơ em
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ
Cũng như em giấu những điều quá thực
Hãy sát đôi đầu ! hãy kề đôi ngực
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài
Những cánh tay ! hãy quấn riết đôi vai
Hãy dâng cả tinh yêu lên ánh Mắt !
Hãy khăng khít những cặp Môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của Răng
Trong say sưa anh sẽ bảo em rằng
Gần thêm nữa , thế vẫn còn xa lắm .
Xa cách của Xuân Diệu
Khi đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương









