Truyện cho Lễ Tình Nhân
Tặng những đôi lứa yêu nhau
Tuy tiêu đề là Lễ Tình nhân nhưng sự thực lại xảy ra vào ngày Cá tháng tư đã được miêu tả ở đây: Đoản văn tháng tư ngày một
Ngày xưa, xưa ơi là xưa, mà trong các câu chuyện cổ tích thường hay nói là, ngày xửa ngày xưa đó, tôi gặp một cô gái rất dễ thương, và phell in love with her at the very phirst sight, gọi kiểu dân dã là, lần đầu nhìn thấy nàng mắt đã tóe lửa tình rồi. Tôi mừng lắm, bèn rắp tâm chinh phục trái tim của nàng. Nhưng hỡi ôi, thói đời thường bị những chữ Nhưng làm đảo lộn, khi tôi tiếp cận nàng thì mới biết rằng, nàng đã thuộc về người khác. Tôi buồn lắm, nhưng không thể nào quên được nàng, nên đành tiếp tục ôm mối tình si đơn phương dư vậy.
Từ khi tôi biết được nàng not available thì tôi chuyển sang quan tâm, chăm sóc nàng theo kiểu khác, tuy hiện hữu, nhưng vô hình, như là không khí vậy. Người ta ai mà chả thở bằng không khí, nhưng có ai nhìn thấy không khí bao giờ đâu. Tình cảm của tôi bao phủ lấy nàng một cách vô hình, nhưng không kém phần tình cảm. Có hề gì đâu, yêu nhau đâu nhất thiết phải thổ lộ, miễn là thấy người mình thương hạnh phúc, vui vẻ là được rồi. Tôi đọc ở đâu đó câu nói dư vậy, và cảm thấy lòng mình được an ủi phần nào. Hàng ngày, tôi vẫn cười với nàng bằng đôi môi của người khác, cầm tay nàng bằng bàn tay của người khác, với những niềm vui nho nhỏ khi nàng mỉm cười hạnh phúc.
Thế rồi, một hôm, nàng với bạn trai chia tay nhau. Nhìn nàng buồn rầu, tôi không khỏi chạnh lòng, bất nhẫn, nhưng, vâng, lại là nhưng, cái bản chất con người vẫn cứ là mạnh nhất, và nó đã khiến tôi nở một nụ cười sung sướng, vì cơ hội đã đang bước về phía tôi. Thiệt đúng là, sự khổ đau của người này lại là niềm hạnh phúc của người khác. Hỡi ôi, nhân loại.
Thế rồi, cái không gian tình yêu vô hình của tôi bao quanh nàng bấy lâu, nay ngày càng hữu hình hơn, và quánh đặc hơn. Những ánh mắt, nụ cười của tôi dành cho nàng cũng trở nên da diết hơn, cho tới một hôm, tới cái ngày mà người ta gọi là ngày lễ dành cho những cặp tình nhân, tôi quyết định bày tỏ tình cảm vốn bấy lâu nay dấu kín trong lòng.
Sáng hôm đó, tôi đi mua một chiếc nhẫn. Tôi ướm thử vào ngón tay út thì thấy vừa lắm, vì nghe người ta bảo, nếu mà có duyên vợ chồng thì chiếc nhẫn đeo vừa ngón tay út của người nam sẽ vừa khít ngón tay đeo nhẫn của người nữ. Sau khi mua xong, tôi hồi hộp chờ tới giờ nghỉ trưa, và mời nàng đi ăn tối. Người ta nói, uống rượu và yêu thì không có thể giấu được, huống hồ nàng lại là con gái, vốn rất nhạy cảm với những tình cảm mà người ta dành cho mình, cho nên, nàng đã gật đầu đồng í cho cái tình yêu tuy rất “không khí” mà tôi đã dành cho nàng bao nhiêu năm qua.
Tối hôm đó, tôi tới đón nàng. Trời bất ngờ đổ mưa. Càng tuyệt. Một lời cầu hôn trong một đêm Valentine có mưa thì còn gì lãng mạn bằng. Quả đúng là như vậy. Khi tôi quỳ xuống dưới mưa, lấy chiếc nhẫn ra ngỏ lời, nàng đã xúc động nhận lời. Khi đeo nhẫn vô tay nàng, tôi hơi chột dạ khi thấy, nó hơi rộng. Nhưng tôi gạt đi, thầm nhủ, ai hơi đâu mà tin vô mấy cái chuyện mê tín dị đoan vớ vẩn.
Hai đứa sánh vai nhau đi tới một tiệm ăn gần đó, dưới mưa, chung một chiếc dù, thiệt là lãng mạn. Có thể nói, những phút giây ấy là những phút giây hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Khi tới nhà hàng, nàng để dù ở lại giá chứa dù trước cửa, còn tôi đi cất áo khoác cho nàng. Hai đứa đã có một bữa tối thiệt ngon, và tràn ngập tình yêu. Tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ như anh Tấn Minh hay hát trong Bức thư tình đầu tiên vậy.
Khi ra về, nàng đột nhiên biến sắc, chạy ra phía để cây dù, nhìn ngó lung tung. Cây dù biến mất. Nàng dường như quên mất luôn tôi đang có mặt ở đấy, và bắt đầu chạy đi tìm khắp nơi. Bao nhiêu hạnh phúc, niềm vui trong tôi biến mất. Cây dù tại sao lại quan trọng đối với nàng như vậy? Chẳng phải nó là kỉ vật của người bạn trai trước hay sao? Giời ạ, nàng vẫn nhớ tới người ta, mà lại nhận lời cầu hôn với mình. Tại sao vậy. Nàng coi tình cảm của tôi là một trò đùa hay sao? Nghĩ tới đó, tôi cay đắng, và cúi đầu bước đi, bỏ lại sau lưng một người con gái vẫn đang mải miết tìm kiếm với bộ mặt thất thần.
Quá đau buồn, tôi bỏ đi một thành phố khác, vùi đầu vào công việc. Cho tới hôm nay, tôi nhận được bưu phẩm của nhà hàng L’Amour gửi. Gỡ ra thì thấy có một chiếc dù, hai cái áo khoác, và một lá thư, kèm theo một… chiếc nhẫn.
Nhìn thấy những thứ này, và đọc lá thư hoàn đồ thất lạc của nhà hàng, tim tôi như có hàng ngàn lưỡi dao cứa lẹm. Tôi đã thương nàng bao nhiêu năm trời, ấy vậy mà tình cảm của nàng dành cho tôi như thế nào tôi cũng không hề biết, ngược lại còn hiểu sai về nàng nữa. Với một tình yêu như thế, tôi xứng đáng lắm với cái kết cục ngày hôm nay, vĩnh viễn mất đi người mà mình mến thương.
Giá như, trời không mưa, giá như chiếc nhẫn không quá rộng, và giá như tôi đủ tâm hồn để cảm nhận tình yêu của nàng thì cái ngày hôm đó đâu phải là ngày Valentine đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi, và hôm nay, tôi cũng đâu phải ngồi đây nhìn kỉ vật xưa mà viết những dòng blog nước mắt đầy vơi này.
Chúc các bạn một Lễ Valentine ngập tràn hạnh phúc, tình yêu, và không bạn nào như tôi nhé. 😉
Chuyện dân gian - Vũ Cao
Giữa trưa trời đổ mưa rào
Không quen cũng gặp cùng vào trú mưa
Bập bùng gió đập phên thưa
Mái nghiêng lại dột không chừa áo em
Nhẹ nhàng tôi nép sang bên
Nhường nơi khuất gió cuối thềm cho nhau
Em cười: mưa vậy mà lâu
Anh xem: lại một chuyến tàu nữa qua!
Nhưng rồi mây tản đi xa
Và mưa bỗng tạnh, nắng nhòa bóng cây
Tôi chìa tay để bắt tay
Hỏi thăm nơi ở mai này lại chơi
Thế rồi... người ấy yêu tôi
Tôi yêu người ấy - thành đôi vợ chồng
Cái duyên nghĩ cũng lạ lùng
Trú mưa một lát, cảm thông một đời...
Đến nay người ấy vẫn cười
"Giá như buổi đó ông trời đừng mưa!".
Sáng tai họ, điếc tai cày
Tôi chìa tay để bắt tay
Hỏi thăm nơi ở mai này lại chơi
Em cười: mưa vậy mà lâu
Anh xem: lại một chuyến tàu nữa qua!
Thế rồi... người ấy yêu tôi
Tôi yêu người ấy - thành đôi vợ chồng
Đến nay người ấy vẫn cười
"Giá như buổi đó ông trời đừng mưa!".
Vậy là người phụ nữ bắt chuyện trước, người đàn ông hỏi địa chỉ, và người phụ nữ yêu trước cũng như ước trời đừng mưa trước, mợ nhỉ? Nhưng sao lại vẫn cười nhỉ?
Tôi chìa tay để bắt tay
Hỏi thăm nơi ở mai này lại chơi
Em cười: mưa vậy mà lâu
Anh xem: lại một chuyến tàu nữa qua!
Thế rồi... người ấy yêu tôi
Tôi yêu người ấy - thành đôi vợ chồng
Đến nay người ấy vẫn cười
"Giá như buổi đó ông trời đừng mưa!".Vậy là người phụ nữ bắt chuyện trước, người đàn ông hỏi địa chỉ, và người phụ nữ yêu trước cũng như ước trời đừng mưa trước, mợ nhỉ? Nhưng sao lại vẫn cười nhỉ?
Em đoán cười vì câu được con cá, nhưng vẫn băn khoăn hồi đó biết đâu có thể câu được con cá to hơn chăng
Sáng tai họ, điếc tai cày
Các cụ, mợ @salut @coco @bich_lieu84 coi lại đi, bài viết của chủ thớt chả ai trong các cụ, mợ "like" trong khi 3 cụ, mợ "Like" nhau ì xèo. Chủ thớt đuổi ra bây giờ.
“ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Em vào like chủ thớt cho nhanh lớn
Mời các cụ ghé trang trại nhà em :
https://otonet.fun/forums/postid/7861/
Các cụ, mợ @salut @coco @bich_lieu84 coi lại đi, bài viết của chủ thớt chả ai trong các cụ, mợ "like" trong khi 3 cụ, mợ "Like" nhau ì xèo. Chủ thớt đuổi ra bây giờ.
Phong cách mới cụ ơi. Vào thớt mở tiệc không mời chủ thớt cho chủ thớt thèm.
Các cụ, mợ @salut @coco @bich_lieu84 coi lại đi, bài viết của chủ thớt chả ai trong các cụ, mợ "like" trong khi 3 cụ, mợ "Like" nhau ì xèo. Chủ thớt đuổi ra bây giờ.
Hịhị, em còn định vang bác thớt vì cái sự bỏ lỡ cơ hội một cách lãng nhách í
Sáng tai họ, điếc tai cày
Các cụ, mợ @salut @coco @bich_lieu84 coi lại đi, bài viết của chủ thớt chả ai trong các cụ, mợ "like" trong khi 3 cụ, mợ "Like" nhau ì xèo. Chủ thớt đuổi ra bây giờ.
Hịhị, em còn định vang bác thớt vì cái sự bỏ lỡ cơ hội một cách lãng nhách í
![]()
Có khi chủ thớt cũng biết bài thơ của cụ Vũ Cao đấy chứ.










