Nhật Bản bắt đầu xả nước Fukushima. Kế hoạch mà Tokyo và Liên Hợp Quốc cho là an toàn, đã bị một số nước trong khu vực chỉ trích trong bối cảnh dư luận lo ngại.
Nhật Bản đã bắt đầu xả nước từ nơi xảy ra thảm họa hạt nhân Fukushima Daiichi, một kế hoạch đã gây ra làn sóng phản đối khắp khu vực. Một số nước láng giềng không tin rằng việc xả thải là an toàn như tuyên bố của Tokyo.
Nước bẩn nhiễm phóng xạ
Nhà điều hành nhà máy TEPCO đưa tin, bãi rác này đã được chính phủ Nhật Bản bật đèn xanh lần cuối vào thứ Tư, bắt đầu lúc 1:03 chiều giờ địa phương (0403 GMT) vào thứ Năm. Lô đầu tiên có dung tích khoảng 7.800 mét khối sẽ được chuyển ra Thái Bình Dương trong vòng 17 ngày. Ba bản phát hành khác cùng tập sẽ được phát hành trước tháng 3 năm 2024.
Hơn 1,3 triệu mét khối nước được lưu trữ tại địa điểm này trong hơn 1.000 bể chứa lớn. Chất lỏng này được sử dụng để làm mát các lò phản ứng hạt nhân bị hư hại trong thảm họa động đất và sóng thần tháng 3 năm 2011, ngăn không cho chúng tan chảy hoàn toàn. Tokyo cho biết nước phải được xả ra sau khi xử lý, loại bỏ phần lớn ô nhiễm phóng xạ, để ngừng hoạt động nhà máy điện.
Xử lý bằng cách pha loãng
Quá trình xử lý không loại bỏ tritium, một đồng vị phóng xạ của hydro. Nhưng chính phủ Nhật Bản đã báo cáo rằng. Mức độ của nó trong nước thải sẽ vào khoảng 190 becquerel/lít. Thấp hơn nhiều so với mức được Tổ chức Y tế Thế giới coi là an toàn.
Cơ quan giám sát hạt nhân của Liên Hợp Quốc, Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA), đã phê duyệt kế hoạch của Nhật Bản vào tháng trước, tuyên bố rằng tác động của tritium đối với môi trường sẽ “ không đáng kể”.
Phản ứng các nước láng giềng
Tuy nhiên, vẫn còn những lo ngại trong khu vực về những hậu quả có thể xảy ra. Người phát ngôn BNG Trung Quốc Wang Wenbin hôm thứ Ba đã chỉ trích quyết định của Nhật Bản. Ông gọi đó là “cực kỳ ích kỷ và vô trách nhiệm”.
Bắc Kinh đã cấm hải sản Nhật Bản đánh bắt trong và xung quanh tỉnh Fukushima. Các hạn chế nhập khẩu tương tự đã được áp dụng ở Hàn Quốc. Seoul cho biết họ sẽ vẫn có hiệu lực. Mặc dù đã đảm bảo sự an toàn cho đường lối hành động của Nhật Bản.
Greenpeace cáo buộc Tokyo “cố tình gây ô nhiễm Thái Bình Dương”. Họ bác bỏ tuyên bố rằng nước cần được xả để ngừng hoạt động. Nhóm môi trường cho biết lựa chọn giữ nó sẽ tốt hơn.
minh91 lược dịch từ
Thôi thì trước tiên cứ cấm nhập hải sản đã. Sau tính tiếp.
Các nước xung quanh đồng loạt phản đối và cấm nhập hải sản của Nhật...
Chắc dân Nhật cũng hãi lắm..
Em vẫn căm vụ thực tập sinh Việt nam bị lừa đi dọn rác thải phóng xạ
Ý của cụ là bò kobe được ăn hải sản hở cụ? Ừ nhỉ, không bán được cho ai có lẽ Nhật lại cho bò ăn cá..
Thế thôi, em vừa không ăn cá kèm luôn cả bò Nhật luôn thôi
Ý của cụ là bò kobe được ăn hải sản hở cụ? Ừ nhỉ, không bán được cho ai có lẽ Nhật lại cho bò ăn cá..
Thế thôi, em vừa không ăn cá kèm luôn cả bò Nhật luôn thôi
Bò có thể ăn cá, cỏ, uống nước mưa,... Chưa có gì đảm bảo bò cũng như các loài động thực vật sẽ không nhiễm phóng xạ cả
vụ này thể hiện sự khốn nạn của truyền thông phương Tây và bộc lộ bản chất dối trá của Nhật Bản. Cái nước thải đấy nó xả thẳng ra biển để pha loãng, sau đấy nó múc lại nước biển và đo chỉ số phóng xạ rồi báo cáo là tỷ lệ ở mức cho phép.
Về bản chất nước thải đấy chẳng xử lý gì cả, cứ xả dần ra biển cho đến khi xả hết.
Lần đầu nó xả khoảng gần 8.000 m3 thôi. Sau khi qua được lần đầu và làm truyền thông ngon lành thì các lần sau cứ xả vô tư.
Nhà mình sắp tới có cấm nhập nông thuỷ hải sản của Nhật không nhỉ, đang có tin đồn hàng nông thuỷ hải sản Nhật có thể xuất qua Đài Loan và đóng CO của Đài Loan để đi tiếp, chưa có thông tin xác thực nhưng Đài Loan vẫn ủng hộ Nhật một cách vô điều kiện nên chuyện này có thể có thật nhưng khả năng cao media của Đài Loan sẽ không đưa chuyện tạm nhập tái xuất hay chuyện đóng gói bán thành phẩm từ Nhật và xuất khẩu.
Nhà mình sắp tới có cấm nhập nông thuỷ hải sản của Nhật không nhỉ, đang có tin đồn hàng nông thuỷ hải sản Nhật có thể xuất qua Đài Loan và đóng CO của Đài Loan để đi tiếp, chưa có thông tin xác thực nhưng Đài Loan vẫn ủng hộ Nhật một cách vô điều kiện nên chuyện này có thể có thật nhưng khả năng cao media của Đài Loan sẽ không đưa chuyện tạm nhập tái xuất hay chuyện đóng gói bán thành phẩm từ Nhật và xuất khẩu.
Báo chí Việt Nam ko đưa tin, dân mình vẫn đội bọn Nhật bửn lên đầu thôi.
Mời các cụ ghé trang trại nhà em :
https://otonet.fun/forums/postid/7861/
Thêm góc nhìn từ facebook Tat Dat Hua, tôi đưa về để các cụ thêm thông tin.
Thêm góc nhìn từ facebook Tat Dat Hua, tôi đưa về để các cụ thêm thông tin.
Sự dối lừa của một nền văn minh – Văn minh “cúi đầu”Có một sự kiện diễn ra trong những ngày qua rất quan trọng. Song, có lẽ trong mấy ngày qua, cũng có quá nhiều sự kiện “trùng hợp” diễn ra, nên truyền thông có lẽ “tạm bỏ qua” sự kiện mình đang muốn nói.Vừa mở FB lên, như mình đã từng nghĩ, các trang FB bắt đầu lên bài “ca ngợi”. Họ ca ngợi điều gì? Thực tế, chả có gì để ca ngợi, nhưng như thường lệ, hết trend thì họ tự “đào trend” để ca ngợi.Cái ngu của họ là “ca ngợi” sự “sạch sẽ” của người Nhật – trong sự kiện “xả nước thải rửa chất phóng xạ” của nhà máy điện hạt nhân Fukushima, nơi mà tròn 12 năm trước – vào năm 2011, một trận động đất, kèm sóng thần đã làm hư hại và gây rò rỉ hạt nhân ở nhà máy điện này.Mười hai năm qua, người Nhật nỗ lực “tẩy rửa” chất phóng xạ đã từng rò rỉ ở sự cố của nhà máy. Nước tẩy rửa được gom lại và “xử lý” trong mười hai năm qua. Và hôm qua – 24/8, họ bắt đầu xả thải ra biển.Câu chuyện ở đây là gì? Tại sao mình “dũng cảm” dùng chữ “ngu” để nói về những kẻ đang “ca ngợi” người Nhật?!?!?Đầu tiên, họ lấy bức ảnh do chính người Nhật lập ra (hình 1), với “lập luận”: các quốc gia có nhà máy điện hạt nhân đều đã và đang “xả thải” nước ra biển.Ở mệnh đề này có hai vấn đề cần làm rõ:(1) Sự xả thải của các quốc gia có nhà máy điện hạt nhân (bao gồm Mỹ, Anh, Pháp, Hàn Quốc, Trung Quốc,…) xả nước thải ra biển – đó là nước “làm mát” và “nước vệ sinh” nhà máy TRONG ĐIỀU KIỆN BÌNH THƯỜNG và đã qua xử lý ra biển. Bản thân Nhật Bản cũng vẫn làm việc này thường xuyên.Và (2) Nước thải được xả trong đợt này là nước đã NHIỄM PHÓNG XẠ sau sự cố động đất của nhà máy. Về bản chất, nước đã nhiễm xạ, không có bất cứ ai dám kết luận là nó “hết nhiễm xạ” sau xử lý. Bởi, chất phóng xạ không phải là chất hóa học thông thường.Bản chất của cái hình số 1 này là gì? Đó là một sự ngụy biện - có tính toán - nên có thể gọi thẳng bằng một tính từ khác là: sự tráo trở, khi cố tình đánh tráo khái niệm giữa hai loại nước thải, và đánh đồng với nhau.... Đồng thời, nếu nhìn ở số lượng, người Nhật đã giấu tiệt đi con số trước giờ họ xả thải, mà chỉ công bố con số họ sẽ xả thài từ nhà máy Fukushima từ nay đến giữa năm 2024.Trong số những trang nhóm đang “ca ngợi”, nực cười là mình thấy có rất nhiều trang nhóm từng một thời “hiệp đồng” ĐÁNH vụ xả thải của nhà máy Formosa tại Hà Tĩnh – trong khi, nước thải ở Formosa chỉ là nước thải công nghiệp thông thường.Phải chăng, là một “tiêu chuẩn kép” của những kẻ ngu dốt về kiến thức?Mình trích đoạn một bài viết của một chuyên gia có mười lăm năm công tác trong lĩnh vực hạt nhân viết. Tóm lược như sau:- Là một người đã làm 15 năm liên quan đến ngành an toàn hạt nhân & xử lý chất thải phóng xạ, và hiện vẫn làm ở một trong những cơ sở hiện đại nhất thế giới.- Trả lời cho câu hỏi: nước thải ở Fukushima có an toàn không, thì câu trả lời là: Mình không biết. Vì sao không biết, rất đơn giản, đó là vì đặc tính của chất phóng xạ. Nó có đặc tính nhất định (deterministic) ở liều cao và đặc tính bất định (stochastic) ở liều thấp nên không có mức độ phóng xạ nào là an toàn tuyệt đối cả. Thứ nữa, một công việc khoa học muốn đưa ra câu trả lời càng muốn chính xác thì bạn lại cần càng nhiều dữ liệu đầu vào, rất tiếc mọi dữ liệu mình có cũng là dữ liệu từ truyền thông đại chúng như tất cả mọi người chứ không có phận sự tiếp cận được những dữ liệu gốc.Từ đây, cần phải có một chút hiểu biết cơ bản về kiến thức “phóng xạ” như sau:- Tác động bất định (stochastic): Đây là tác động của mức phóng xạ thấp, có thể gây hại, có thể không gây hại tùy theo xác suất, điều kiện sức khỏe, đối tượng bị tác động. Mình nhớ có tham gia một cuộc họp của IAEA vào năm 2009 tại Bắc Kinh, khi đó các chuyên gia nhóm lại để thảo luận đưa ra một mức được gọi là an toàn khi quản lý chất phóng xạ tự nhiên (NORM) hay chất phóng xạ tự nhiên có khuếch đại kỹ thuật (TENORM), mọi người cãi nhau rất nhiều vì mức khuyến cáo ban đầu của đại diện IAEA là thấp đến mức bất hợp lý, thấp hơn cả mức tự nhiên của môi trường trung bình (nói là trung bình vì nhiều nơi trên Trái Đất có mức phóng xạ phông tự nhiên đặc biệt cao). Và mọi người cứ cãi nhau chán chê thế và cuối cùng cũng chẳng ra được một sự đồng thuận nào. Nói cho dễ hiểu là ví dụ như bức xạ ion hóa làm thương tổn ADN của bạn, vì ADN nó có cấu tạo chuỗi kép nên ví dụ một chuỗi bị phá hỏng mấy đoạn thì cơ thể vẫn dựa vào chuỗi còn lại để tái tạo lại được. Nhưng nếu số xui mà hỏng một đoạn ở cả hai chuỗi thì sẽ không thể tái tạo đúng, sẽ gây nên bệnh lý di truyền. Trường hợp tương tự với nước thải phóng xạ ở Fukushima cũng vậy.- Khuếch đại sinh học (biomagnification). Nhớ ngày mình học thạc sĩ ở Nga, trả thi bài quản lý ô nhiễm, thầy hỏi một câu nâng cao: Tại sao tiêu chuẩn nước nuôi trồng thủy sản Nga lại yêu cầu cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn nước uống? Có phải nước Nga coi trọng cá hơn người không? Mình toạch, bị 4/5 điểm. Đúng là quá tập trung vào luật lá, con số mà quên béng đi cái gọi là khuếch đại sinh học. Ví dụ cho trường hợp này là nồng độ thủy ngân trong nước đạt tiêu chuẩn không ô nhiễm, có thể uống được có thể được khuếch đại lên tới 50 triệu lần sau khi nó đi qua 4 bậc trong chuỗi thức ăn, và có thể vượt xa mức độ cho phép cho cơ thể người. Nhật công bố họ xử lý được 62/64 nhân phóng xạ trong nước xuống mức thấp hơn mức cho phép trong tiêu chuẩn nước thải của chính họ, chỉ còn C14 và H3 là không loại được. Tuy nhiên, nếu tính đến khuếch đại sinh học thì chắc chắn còn phải nghiên cứu nhiều. Do đó, nước uống được chưa chắc đã là nước an toàn để đổ ra một môi trường đặc hữu nào đó.- Pha loãng dòng thải. Khi học ngành công nghệ môi trường, chuyên ngành xử lý nước thải công nghiệp ngày xưa, một điều tối kỵ mình được dạy là cấm pha loãng dòng thải, vì trên thực tế bất cứ dòng thải nào cũng có thể pha loãng để đạt nồng độ ‘’theo tiêu chuẩn’’, và như thế có thể tạo một kẽ hở cho những người xả thải bám vào. Việc quản lý các cơ sở xử lý thải đạt tiêu chuẩn nhờ vào pha loãng dòng thải thực sự cũng rất khó, nhất là với các nguyên tố yêu cầu nồng độ cực thấp, vì chẳng ai có thể liên tục bám dòng thải & lấy một lượng mẫu khổng lồ ở một diện tích rộng trong nhiều năm cả. Vì thế, nói chung mình không có cảm tình khi trong báo cáo của người Nhật, kể cả bản xuất bản trên tạp chí Nature danh tiếng bám rất nhiều vào yếu tố pha loãng dòng thải này.Đấy là chuyên gia nói. Họ có kiến thức, có kinh nghiệm và có cả trải nghiệm khoa học thực chứng.Chúng ta quay lại hơn một tháng trước, trên tờ The Guardian của Anh Quốc, có bài viết về “thực trạng” những con cá được đánh bắt ven bờ biển Nhật Bản quanh khu vực Fukushima có độ nhiễm phóng xạ gấp hơn 180 lần mức độ cho phép (hình 2). Thông tin này nó hoàn toàn trùng khớp với lý thuyết khoa học mà nhà khoa học vừa nói bên trên, đó là sự “khuếch đại sinh học” trong môi trường tự nhiên.Có thể nói rằng, những người Nhật đang thực hiện việc xả thải - họ biết họ đang làm việc gì? Nó có tác động như thế nào đến môi trường và con người? Ngoài ra, không thể ai biết được, ngoài việc “chờ đợi thời gian trả lời”. Và cũng hy vọng rằng, ngày ấy, những cái “cúi đầu” không còn mang giá trị của sự “ăn năn”….Song, trong khi người dân Nhật “hoang mang và hoảng sợ” với những gì có thể diễn ra trong thì tương lai (hình 3), thì một bộ phận không nhỏ người Việt đang ngồi “vất vưởng” vỗ tay khen ngợi sự “tài giỏi” của người Nhật.Có lẽ, sự mụ mị đã làm cho con người ta mù quáng. Mình hy vọng rằng, vài năm nữa, khi người Nhật “xuất khẩu” những con tôm thẻ chân trắng nặng 200kg (hình 4 – AI vẽ), thì những kẻ vỗ tay hôm nay sẽ “giành giật” đầu tiên để được thưởng thức. Hy vọng là thế.
Đăng thiếu ảnh rồi cụ ơi
Thêm góc nhìn từ facebook Tat Dat Hua, tôi đưa về để các cụ thêm thông tin.
Sự dối lừa của một nền văn minh – Văn minh “cúi đầu”Có một sự kiện diễn ra trong những ngày qua rất quan trọng. Song, có lẽ trong mấy ngày qua, cũng có quá nhiều sự kiện “trùng hợp” diễn ra, nên truyền thông có lẽ “tạm bỏ qua” sự kiện mình đang muốn nói.Vừa mở FB lên, như mình đã từng nghĩ, các trang FB bắt đầu lên bài “ca ngợi”. Họ ca ngợi điều gì? Thực tế, chả có gì để ca ngợi, nhưng như thường lệ, hết trend thì họ tự “đào trend” để ca ngợi.Cái ngu của họ là “ca ngợi” sự “sạch sẽ” của người Nhật – trong sự kiện “xả nước thải rửa chất phóng xạ” của nhà máy điện hạt nhân Fukushima, nơi mà tròn 12 năm trước – vào năm 2011, một trận động đất, kèm sóng thần đã làm hư hại và gây rò rỉ hạt nhân ở nhà máy điện này.Mười hai năm qua, người Nhật nỗ lực “tẩy rửa” chất phóng xạ đã từng rò rỉ ở sự cố của nhà máy. Nước tẩy rửa được gom lại và “xử lý” trong mười hai năm qua. Và hôm qua – 24/8, họ bắt đầu xả thải ra biển.Câu chuyện ở đây là gì? Tại sao mình “dũng cảm” dùng chữ “ngu” để nói về những kẻ đang “ca ngợi” người Nhật?!?!?Đầu tiên, họ lấy bức ảnh do chính người Nhật lập ra (hình 1), với “lập luận”: các quốc gia có nhà máy điện hạt nhân đều đã và đang “xả thải” nước ra biển.Ở mệnh đề này có hai vấn đề cần làm rõ:(1) Sự xả thải của các quốc gia có nhà máy điện hạt nhân (bao gồm Mỹ, Anh, Pháp, Hàn Quốc, Trung Quốc,…) xả nước thải ra biển – đó là nước “làm mát” và “nước vệ sinh” nhà máy TRONG ĐIỀU KIỆN BÌNH THƯỜNG và đã qua xử lý ra biển. Bản thân Nhật Bản cũng vẫn làm việc này thường xuyên.Và (2) Nước thải được xả trong đợt này là nước đã NHIỄM PHÓNG XẠ sau sự cố động đất của nhà máy. Về bản chất, nước đã nhiễm xạ, không có bất cứ ai dám kết luận là nó “hết nhiễm xạ” sau xử lý. Bởi, chất phóng xạ không phải là chất hóa học thông thường.Bản chất của cái hình số 1 này là gì? Đó là một sự ngụy biện - có tính toán - nên có thể gọi thẳng bằng một tính từ khác là: sự tráo trở, khi cố tình đánh tráo khái niệm giữa hai loại nước thải, và đánh đồng với nhau.... Đồng thời, nếu nhìn ở số lượng, người Nhật đã giấu tiệt đi con số trước giờ họ xả thải, mà chỉ công bố con số họ sẽ xả thài từ nhà máy Fukushima từ nay đến giữa năm 2024.Trong số những trang nhóm đang “ca ngợi”, nực cười là mình thấy có rất nhiều trang nhóm từng một thời “hiệp đồng” ĐÁNH vụ xả thải của nhà máy Formosa tại Hà Tĩnh – trong khi, nước thải ở Formosa chỉ là nước thải công nghiệp thông thường.Phải chăng, là một “tiêu chuẩn kép” của những kẻ ngu dốt về kiến thức?Mình trích đoạn một bài viết của một chuyên gia có mười lăm năm công tác trong lĩnh vực hạt nhân viết. Tóm lược như sau:- Là một người đã làm 15 năm liên quan đến ngành an toàn hạt nhân & xử lý chất thải phóng xạ, và hiện vẫn làm ở một trong những cơ sở hiện đại nhất thế giới.- Trả lời cho câu hỏi: nước thải ở Fukushima có an toàn không, thì câu trả lời là: Mình không biết. Vì sao không biết, rất đơn giản, đó là vì đặc tính của chất phóng xạ. Nó có đặc tính nhất định (deterministic) ở liều cao và đặc tính bất định (stochastic) ở liều thấp nên không có mức độ phóng xạ nào là an toàn tuyệt đối cả. Thứ nữa, một công việc khoa học muốn đưa ra câu trả lời càng muốn chính xác thì bạn lại cần càng nhiều dữ liệu đầu vào, rất tiếc mọi dữ liệu mình có cũng là dữ liệu từ truyền thông đại chúng như tất cả mọi người chứ không có phận sự tiếp cận được những dữ liệu gốc.Từ đây, cần phải có một chút hiểu biết cơ bản về kiến thức “phóng xạ” như sau:- Tác động bất định (stochastic): Đây là tác động của mức phóng xạ thấp, có thể gây hại, có thể không gây hại tùy theo xác suất, điều kiện sức khỏe, đối tượng bị tác động. Mình nhớ có tham gia một cuộc họp của IAEA vào năm 2009 tại Bắc Kinh, khi đó các chuyên gia nhóm lại để thảo luận đưa ra một mức được gọi là an toàn khi quản lý chất phóng xạ tự nhiên (NORM) hay chất phóng xạ tự nhiên có khuếch đại kỹ thuật (TENORM), mọi người cãi nhau rất nhiều vì mức khuyến cáo ban đầu của đại diện IAEA là thấp đến mức bất hợp lý, thấp hơn cả mức tự nhiên của môi trường trung bình (nói là trung bình vì nhiều nơi trên Trái Đất có mức phóng xạ phông tự nhiên đặc biệt cao). Và mọi người cứ cãi nhau chán chê thế và cuối cùng cũng chẳng ra được một sự đồng thuận nào. Nói cho dễ hiểu là ví dụ như bức xạ ion hóa làm thương tổn ADN của bạn, vì ADN nó có cấu tạo chuỗi kép nên ví dụ một chuỗi bị phá hỏng mấy đoạn thì cơ thể vẫn dựa vào chuỗi còn lại để tái tạo lại được. Nhưng nếu số xui mà hỏng một đoạn ở cả hai chuỗi thì sẽ không thể tái tạo đúng, sẽ gây nên bệnh lý di truyền. Trường hợp tương tự với nước thải phóng xạ ở Fukushima cũng vậy.- Khuếch đại sinh học (biomagnification). Nhớ ngày mình học thạc sĩ ở Nga, trả thi bài quản lý ô nhiễm, thầy hỏi một câu nâng cao: Tại sao tiêu chuẩn nước nuôi trồng thủy sản Nga lại yêu cầu cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn nước uống? Có phải nước Nga coi trọng cá hơn người không? Mình toạch, bị 4/5 điểm. Đúng là quá tập trung vào luật lá, con số mà quên béng đi cái gọi là khuếch đại sinh học. Ví dụ cho trường hợp này là nồng độ thủy ngân trong nước đạt tiêu chuẩn không ô nhiễm, có thể uống được có thể được khuếch đại lên tới 50 triệu lần sau khi nó đi qua 4 bậc trong chuỗi thức ăn, và có thể vượt xa mức độ cho phép cho cơ thể người. Nhật công bố họ xử lý được 62/64 nhân phóng xạ trong nước xuống mức thấp hơn mức cho phép trong tiêu chuẩn nước thải của chính họ, chỉ còn C14 và H3 là không loại được. Tuy nhiên, nếu tính đến khuếch đại sinh học thì chắc chắn còn phải nghiên cứu nhiều. Do đó, nước uống được chưa chắc đã là nước an toàn để đổ ra một môi trường đặc hữu nào đó.- Pha loãng dòng thải. Khi học ngành công nghệ môi trường, chuyên ngành xử lý nước thải công nghiệp ngày xưa, một điều tối kỵ mình được dạy là cấm pha loãng dòng thải, vì trên thực tế bất cứ dòng thải nào cũng có thể pha loãng để đạt nồng độ ‘’theo tiêu chuẩn’’, và như thế có thể tạo một kẽ hở cho những người xả thải bám vào. Việc quản lý các cơ sở xử lý thải đạt tiêu chuẩn nhờ vào pha loãng dòng thải thực sự cũng rất khó, nhất là với các nguyên tố yêu cầu nồng độ cực thấp, vì chẳng ai có thể liên tục bám dòng thải & lấy một lượng mẫu khổng lồ ở một diện tích rộng trong nhiều năm cả. Vì thế, nói chung mình không có cảm tình khi trong báo cáo của người Nhật, kể cả bản xuất bản trên tạp chí Nature danh tiếng bám rất nhiều vào yếu tố pha loãng dòng thải này.Đấy là chuyên gia nói. Họ có kiến thức, có kinh nghiệm và có cả trải nghiệm khoa học thực chứng.Chúng ta quay lại hơn một tháng trước, trên tờ The Guardian của Anh Quốc, có bài viết về “thực trạng” những con cá được đánh bắt ven bờ biển Nhật Bản quanh khu vực Fukushima có độ nhiễm phóng xạ gấp hơn 180 lần mức độ cho phép (hình 2). Thông tin này nó hoàn toàn trùng khớp với lý thuyết khoa học mà nhà khoa học vừa nói bên trên, đó là sự “khuếch đại sinh học” trong môi trường tự nhiên.Có thể nói rằng, những người Nhật đang thực hiện việc xả thải - họ biết họ đang làm việc gì? Nó có tác động như thế nào đến môi trường và con người? Ngoài ra, không thể ai biết được, ngoài việc “chờ đợi thời gian trả lời”. Và cũng hy vọng rằng, ngày ấy, những cái “cúi đầu” không còn mang giá trị của sự “ăn năn”….Song, trong khi người dân Nhật “hoang mang và hoảng sợ” với những gì có thể diễn ra trong thì tương lai (hình 3), thì một bộ phận không nhỏ người Việt đang ngồi “vất vưởng” vỗ tay khen ngợi sự “tài giỏi” của người Nhật.Có lẽ, sự mụ mị đã làm cho con người ta mù quáng. Mình hy vọng rằng, vài năm nữa, khi người Nhật “xuất khẩu” những con tôm thẻ chân trắng nặng 200kg (hình 4 – AI vẽ), thì những kẻ vỗ tay hôm nay sẽ “giành giật” đầu tiên để được thưởng thức. Hy vọng là thế.Đăng thiếu ảnh rồi cụ ơi
Ko sửa bài được rồi, thêm vào sau vậy.
Vụ này nghe căng thôi từ nay em không xem phim JAV nữa sợ nhiễm phóng xạ