Bình luận của một chuyên gia quân sự Ấn
Chúng ta sẽ phải chờ xem lý do của IAF khi sử dụng tên lửa hành trình phóng từ trên không và đặt máy bay chiến đấu của chúng ta vào tình thế nguy hiểm là gì - các hệ thống AEW và máy bay chiến đấu của PAF với tên lửa tầm xa a2a thường xuyên tuần tra và luôn trong tình trạng sẵn sàng. Việc phóng UAV kiểm soát mục tiêu chắc chắn sẽ tiết lộ cuộc tấn công sắp xảy ra.
Chúng ta có thể sử dụng GLCM như Brahmos, trừ khi độ chính xác của Brahmos không đủ tốt để loại trừ thiệt hại ngoài ý muốn.
https://vnexpress.net/kashmir-ngoi-no-trong-cang-thang-an-do-pakistan-4882537.html
Vùng Kashmir gần 8 thập kỷ qua luôn là điểm nóng tranh chấp và đụng độ giữa Ấn Độ và Pakistan, hai quốc gia muốn tuyên bố chủ quyền với toàn bộ khu vực.
Ấn Độ rạng sáng 7/5 tuyên bố mở chiến dịch Sindoor, phóng tên lửa tấn công ít nhất 9 mục tiêu ở vùng Kashmir do Pakistan kiểm soát và trên lãnh thổ Pakistan, khiến ít nhất 8 người thiệt mạng, 35 người bị thương.
Bộ Quốc phòng Ấn Độ cho biết động thái này "nhằm đáp trả vụ tấn công khủng bố" ở khu du lịch trong thung lũng Baisaran, gần thị trấn Pahalgam, vùng Jammu và Kashmir, hồi tháng trước, khiến 25 người Ấn Độ và một người Nepal thiệt mạng. Ấn Độ cáo buộc Pakistan hậu thuẫn nhóm Kháng chiến Kashmir, hay còn gọi là Mặt trận Kháng chiến (TRF), tiến hành vụ tấn công, điều mà Islamabad bác bỏ.
Nhân viên an ninh Ấn Độ đứng gác trên phố sau vụ tấn công vào khách du lịch gần Pahalgam ở phía nam Kashmir hôm 29/4. Ảnh:Reuters
Thủ tướng Pakistan Shehbaz Sharif gọi cuộc không kích của Ấn Độ là "hành động chiến tranh" và tuyên bố nước này "có đầy đủ quyền đáp trả mạnh mẽ", nhưng không nêu chi tiết. Bộ trưởng Quốc phòng Pakistan tuyên bố họ đã bắn rơi ít nhất 5 máy bay quân sự của Ấn Độ tại khu vực biên giới và bắt một số quân nhân Ấn Độ làm tù binh.
Đây là diễn biến mới nhất đốt nóng căng thẳng liên quan đến tranh chấp giữa Ấn Độ - Pakistan ở khu vực Kashmir, nơi được coi là ngòi nổ cho "thùng thuốc súng" có thể bùng phát bất cứ lúc nào giữa hai quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân.
Nằm ở phía tây bắc tiểu lục địa Ấn Độ, trên dãy Himalaya, vùng Kashmir trải dài trên diện tích 222.200 km2 và lịch sử tranh chấp ở khu vực này gắn liền với quá khứ Anh đô hộ Ấn Độ.
Thực dân Anh vào tháng 8/1947 chia Ấn Độ thuộc Anh thành hai quốc gia là Pakistan với đa số người Hồi giáo và Ấn Độ với đa số người Hindu giáo. Vào thời điểm đó, các vùng ở giữa như Jammu và Kashmir được trao quyền lựa chọn sáp nhập vào bất kỳ quốc gia nào. Với gần 75% dân số Kashmir theo đạo Hồi, nhiều người ở Pakistan tin rằng khu vực này sẽ trở thành một phần của họ một cách tự nhiên.
Vùng Jammu và Kashmir khi đó nằm dưới sự cai trị của Quốc vương Hari Singh, theo một thỏa thuận giữa Anh với tổ tiên của ông vào năm 1846. Vào thời điểm phân chia, Quốc vương Singh ban đầu tìm cách duy trì nền độc lập của khu vực khỏi cả Ấn Độ và Pakistan.
Nhưng lúc bấy giờ, một cuộc nổi loạn chống lại quyền cai trị của ông do những cư dân ủng hộ Pakistan nổ ra. Các nhóm vũ trang từ Pakistan, được chính phủ của quốc gia mới thành lập hậu thuẫn, đã mở chiến dịch quân sự nhằm giành quyền kiểm soát vùng đất.
Để bảo vệ lãnh thổ trước cuộc tấn công từ Pakistan, Quốc vương Singh kêu gọi Ấn Độ hỗ trợ về quân sự.
Thủ tướng đầu tiên của Ấn Độ Jawaharlal Nehru đồng ý can thiệp, nhưng với điều kiện là Quốc vương Singh phải ký cam kết đồng ý sáp nhập Jammu và Kashmir vào Ấn Độ. Tháng 10/1947, Jammu và Kashmi trở thành một phần của Ấn Độ, trao cho New Delhi quyền kiểm soát Thung lũng Kashmir, Jammu và Ladakh.
Điều này vấp phải sự phản đối của Pakistan, làm bùng phát cuộc chiến tranh đầu tiên giữa hai quốc gia mới thành lập từ năm 1947 đến 1948. Ấn Độ cáo buộc Pakistan là bên gây hấn trong cuộc xung đột và đã đưa vấn đề lên Liên Hợp Quốc vào tháng 1/1948.
Một nghị quyết quan trọng đã được LHQ thông qua, tuyên bố "việc Jammu và Kashmir sáp nhập vào Ấn Độ hay Pakistan nên được quyết định thông qua một cuộc trưng cầu dân ý dân chủ, tự do và công bằng". Tuy nhiên, từ đó đến nay, không có cuộc trưng cầu dân ý nào được tổ chức tại khu vực và đây cũng là một nguồn cơn gây bất bình cho người dân Kashmir.
Cuộc chiến tranh đầu tiên giành quyền kiểm soát Kashmir cuối cùng kết thúc bằng một lệnh ngừng bắn do LHQ làm trung gian. Vào năm 1949, hai nước đã chính thức hóa đường ngừng bắn theo thỏa thuận được ký tại Karachi, thủ đô lúc bấy giờ của Pakistan.
Đường ranh giới mới chia Kashmir thành hai phần. Pakistan kiểm soát các khu vực phía bắc và phía tây, cụ thể là Azad Kashmir, Gilgit và Baltistan, trong khi Ấn Độ kiểm soát các vùng phía nam và đông nam, bao gồm Thung lũng Kashmir và Srinagar, thành phố lớn nhất khu vực, cũng như Jammu và Ladakh.
Dân số Kashmir chủ yếu là người Hồi giáo, với khoảng 4 triệu người sống ở khu vực Kashmir do Pakistan quản lý và 13 triệu người ở Jammu và Kashmir do Ấn Độ quản lý.
Người dân kiểm tra một ngôi nhà bị hư hại do cuộc tấn công tên lửa của Ấn Độ ở Muzaffarabad, thủ phủ vùng Kashmir do Pakistan kiểm soát, hôm 7/5. Ảnh:AP
Năm 1953, Sheikh Abdullah, gương mặt chính trị nổi bật nhất ở Kashmir khi đó, đã thành lập Hội nghị Quốc gia Jammu Kashmir (JKNC) và giành chiến thắng trong cuộc bầu cử cấp bang tại khu vực Kashmir do Ấn Độ quản lý.
Năm 1956, Jammu và Kashmir được tuyên bố là một phần "không thể tách rời" của Ấn Độ, sau khi giới chức nước này cáo buộc Abdullah tìm cách giành độc lập cho Kashmir.
Tháng 9/1965, chưa đầy hai thập kỷ sau khi giành độc lập khỏi Anh, một cuộc nổi dậy do Pakistan hậu thuẫn đã bùng nổ tại Kashmir, châm ngòi chiến tranh lần hai giữa Ấn Độ và Pakistan, trước khi hai bên đồng ý ngừng bắn dưới sự giám sát của LHQ.
Một cuộc xung đột khác nổ ra vào tháng 12/1971, lần này liên quan đến khu vực mà lúc bấy giờ được gọi là Đông Pakistan, sau khi những người theo chủ nghĩa dân tộc Bengal được Ấn Độ hậu thuẫn nổi dậy chống lại chính quyền Pakistan. Cuộc chiến đã dẫn tới việc thành lập nước Bangladesh. Hơn 90.000 binh lính Pakistan bị Ấn Độ bắt làm tù binh trong cuộc chiến này.
Hiệp định Simla được Ấn Độ và Pakistan ký năm 1972 đã chuyển đường ngừng bắn thành Đường Kiểm soát (LoC), biên giới trên thực tế nhưng không được quốc tế công nhận, tiếp tục khiến tình trạng của Kashmir bị bỏ ngỏ.
Nhưng sau chiến thắng quyết định Ấn Độ giành được vào năm 1971 và trong bối cảnh ảnh hưởng chính trị từ thủ tướng Indira Gandhi ngày càng tăng, Abdullah đã từ bỏ yêu cầu tổ chức trưng cầu dân ý và quyền tự quyết của người dân Kashmir.
Năm 1975, ông ký một hiệp định với thủ tướng Gandhi, sáp nhập vùng Kashmir do Ấn Độ quản lý vào lãnh thổ nước này trong khi vẫn giữ nguyên tình trạng bán tự trị theo Điều 370 hiến pháp Ấn Độ. Sau đó, ông Abdullah giữ chức thủ hiến khu vực này.
Khi mối quan hệ giữa đảng JKNC của Abdullah và đảng Quốc đại cầm quyền của Ấn Độ ngày càng phát triển, nỗi thất vọng trong cộng đồng người Kashmir ở khu vực Kashmir do Ấn Độ kiểm soát cũng tăng lên, khi họ cảm thấy điều kiện kinh tế xã hội sau sáp nhập không được cải thiện.
Các nhóm ly khai như Mặt trận Giải phóng Jammu-Kashmir do Maqbool Bhat thành lập bắt đầu nổi lên.
Ảnh hưởng của Ấn Độ đối với Kashmir bắt đầu phai mờ trước làn sóng ủng hộ ngày càng tăng đối với các nhóm vũ trang ly khai. Và điểm bùng nổ chính là cuộc bầu cử cơ quan lập pháp địa phương vào năm 1987, khi Farooq Abdullah, con trai Sheikh Abdullah, lên nắm quyền. Cuộc bầu cử bị cáo buộc là xảy ra gian lận nghiêm trọng, nhằm ngăn các chính trị gia chống Ấn Độ giành được phiếu bầu.
Chính quyền Ấn Độ khi đó đã phát động chiến dịch tấn công quyết liệt các nhóm ly khai mà họ cáo buộc là được tình báo quân sự Pakistan hỗ trợ và huấn luyện ở Kashmir. Pakistan bác bỏ, khẳng định họ chỉ cung cấp hỗ trợ về mặt ngoại giao, ủng hộ "quyền tự quyết" của người Kashmir.
Năm 1999, xung đột nổ ra ở Kargil, khi quân đội Ấn Độ và Pakistan giao tranh giành quyền kiểm soát các cao điểm chiến lược dọc theo LoC. Những năm tiếp theo, xung đột trực tiếp giảm dần với nhiều lệnh ngừng bắn cục bộ được ký kết. Tuy nhiên, Ấn Độ đã tăng cường đáng kể hiện diện quân sự của mình ở Kashmir.
Căng thẳng bùng phát trở lại vào năm 2016, sau vụ sát hại Burhan Wani, một thủ lĩnh ly khai nổi tiếng ở Kashimir. Cái chết của Wani khiến bạo lực gia tăng tại khu vực và các cuộc đấu súng cũng nổ ra thường xuyên hơn dọc theo LoC.
Diễn biến leo thang nghiêm trọng nhất xảy ra vào tháng 2/2019, khi một đoàn xe quân sự Ấn Độ bị tấn công ở Pulwama, khiến 40 người thiệt mạng. Sự việc đẩy Ấn Độ và Pakistan đến bên bờ vực chiến tranh.
6 tháng sau, chính phủ Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi đơn phương thu hồi quy chế bán tự trị của vùng Jammu và Kashmir, đặt khu vực dưới quyền kiểm soát trực tiếp của chính phủ và thúc đẩy hàng loạt thay đổi pháp lý gây tranh cãi. New Delhi khẳng định chính sách này đã giúp dập tắt bạo lực từ các lực lượng đòi ly khai trong khu vực. Pakistan lên án hành động của Ấn Độ vi phạm Hiệp định Simla.
Quyết định trên cũng dẫn đến các cuộc biểu tình rộng khắp ở Jammu và Kashmir. Ấn Độ đã triển khai hàng trăm nghìn binh lính nhằm phong tỏa khu vực, cắt dịch vụ Internet và bắt giam hàng nghìn người.
Khu vực Kashmir và ngã ba biên giới Ấn Độ - Pakistan - Trung Quốc. Đồ họa:Telegraph
Ấn Độ khẳng định Pakistan phải chịu trách nhiệm cho các cuộc khủng hoảng diễn ra ở Kashmir. New Delhi cáo buộc Islamabad tài trợ và huấn luyện những nhóm vũ trang ở Pakistan gây ra hàng loạt vụ tấn công ở Jammu và Kashmir trong nhiều thập kỷ qua.
Vài nhóm trong số này cũng bị cáo buộc tấn công những khu vực khác của Ấn Độ, như vụ tấn công năm 2008 vào Mumbai khiến ít nhất 166 người thiệt mạng.
Pakistan tiếp tục phủ nhận việc họ kích động bạo lực ở Jammu và Kashmir. Họ cho rằng việc Ấn Độ áp đặt chế độ kiểm soát nghiêm ngặt với khu vực đã ngày càng làm sâu sắc thêm nỗi phẫn nộ trong người dân địa phương.
Năm 2014, quan hệ hai bên cải thiện khi thủ tướng Pakistan khi đó là Nawaz Sharif tới Delhi dự lễ nhậm chức của Thủ tướng Modi. Nhưng một năm sau, Ấn Độ cáo buộc các nhóm vũ trang do Pakistan hậu thuẫn tấn công căn cứ không quân của họ ở Pathankot, bang Punjab.
Thủ tướng Modi đã hủy chuyến thăm tới Islamabad để dự một hội nghị khu vực năm 2017. Kể từ đó đến nay, các cuộc đàm phán giữa Ấn Độ và Pakistan về vùng tranh chấp tại Kashmir chưa đạt được bất cứ tiến triển nào.
Vũ Hoàng(TheoBBC, Al Jazeera, AFP, Reuters)
Xem ra vũ khí Nateo (Rafale) kém hơn vũ khí của anh TQ.
Khi căng thẳng tiếp tục leo thang giữa Ấn Độ và Pakistan sau vụ tấn công khiến nhiều du khách thiệt mạng ở Kashmir tuần trước, dư luận hiện đang dồn sự chú ý vào khả năng xảy ra xung đột quân sự diện rộng giữa hai quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân này.

Theo Bloomberg, các nhà phân tích nhận định rằng Ấn Độ không thực sự mong muốn cả hai quốc gia Nam Á phát động một cuộc tấn công quy mô lớn - một phần do địa hình núi non hiểm trở của Kashmir - nhưng chính phủ của Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi lại đang chịu áp lực vào thế “phải đáp trả”. Vào ngày 22/4, một số tay súng đã sát hại hàng chục dân thường tại khu vực Kashmir do Ấn Độ kiểm soát, đây là vụ tấn công đẫm máu nhất tại khu vực này trong nhiều năm qua.
Quan hệ song phương của hai nước láng giềng đã xấu đi nhanh chóng kể từ sau vụ tấn công, với việc Ấn Độ gọi đây là hành động khủng bố và quy trách nhiệm cho Pakistan. Islamabad phủ nhận có liên quan và tuyên bố sẽ đáp trả nếu bị tấn công từ phía Ấn Độ. Mỹ cũng đã có những động thái can thiệp, cố gắng đóng vai trò trung gian giữa hai quốc gia vốn đều tuyên bố chủ quyền với Kashmir và từng nhiều lần chiến tranh vì vùng lãnh thổ này. Tuy nhiên, điều này dường như là không đủ để xoa dịu những bất đồng và cuối cùng một cuộc tấn công quân sự từ Ấn Độ đã nổ ra vào ngày 7/5.
Tuy nhiên, một cuộc xung đột ở quy mô giới hạn vẫn là ưu tiên hàng đầu của cả hai nước trong bối cảnh tình hình thế giới, khu vực hiện nay.
Lượng lực quân đội và ngân sách quốc phòng
Theo số liệu của Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế (IISS), Ấn Độ đang duy trì một lực lượng quân đội hùng hậu với khoảng 1,4 triệu quân nhân trong lực lượng vũ trang, hơn gấp đôi số lượng của Pakistan. Chi tiêu ngân sách quốc phòng của Ấn Độ cũng lớn hơn nhiều so với nước láng giềng của mình. Theo thống kê vào năm ngoái, Ấn Độ đã chi khoảng 86 tỷ USD, nằm trong top 5 quốc gia chi tiêu quốc phòng nhiều nhất thế giới, cao gấp 8 lần Pakistan.
Tuy nhiên, địa hình hiểm trở của Kashmir cũng đang hạn chế phần nào các lựa chọn triển khai quân sự cho cả hai bên. Thời gian qua, Ấn Độ cũng đã phải triển khai một phần lớn lực lượng để bảo vệ biên giới phía Bắc giáp với Trung Quốc — quốc gia cũng có tranh chấp lãnh thổ với New Delhi tại dãy Himalaya. Trong khi đó, Pakistan tập trung vào biên giới với Afghanistan, nơi các phần tử vũ trang thường xuyên vượt biên để tấn công.
Vũ khí hạt nhân
Rủi ro về một cuộc đối đầu giữa Ấn Độ và Pakistan về vũ khí hạt nhân dường như khá thấp khi xét đến tình hình hiện nay, tuy nhiên không thể không xét đến. Theo đánh giá của Hiệp hội Kiểm soát vũ khí, mỗi nước đang sở hữu khoảng 170 đầu đạn hạt nhân. Với Pakistan, kho vũ khí hạt nhân được nhận định là biện pháp răn đe quan trọng nhằm ngăn chặn các động thái gia tăng căng thẳng về mặt quân sự từ Ấn Độ - một nền kinh tế lớn hơn rất nhiều.
Trong khi tiếp tục sản xuất vật liệu phân hạch, cả hai quốc gia cũng đang chạy đua phát triển hệ thống phóng đầu đạn, bao gồm các tên lửa có khả năng tấn công tầm xa, có thể vươn sâu vào trong lãnh thổ của đối phương.
Ấn Độ đang duy trì chính sách "không sử dụng trước" vũ khí hạt nhân và chưa tuyên bố về khả năng sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật (loại có sức công phá thấp, sử dụng trên chiến trường). Trong khi đó, Pakistan đã phát triển loại vũ khí này - tên lửa đạn đạo Nasr (Hatf-9) với tầm bắn khoảng 70 km và giữ quyền “sử dụng trước”.
Cả hai nước đều hướng tới xây dựng hệ thống phóng hạt nhân từ đất liền, biển và trên không. Về tầm bắn, Ấn Độ có lợi thế với tên lửa Agni-V có thể đạt tới 5.000–8.000 km. Những Pakistan cũng đang phát triển tên lửa Shaheen 3 với tầm bắn khoảng 2.750 km, đủ để bao phủ toàn bộ lãnh thổ Ấn Độ, tùy thuộc vào vị trí phóng.
Cuộc chạy đua mua sắm vũ khí
Bên cạnh đó, hai quốc gia này cũng là những khách hàng mua vũ khí lớn nhất từ nước ngoài, phần lớn thiết bị của họ được nhập khẩu từ Nga và Trung Quốc.
Theo dữ liệu từ Viện Nghiên cứu hòa bình quốc tế Stockholm (SIPRI), trong những năm gần đây, Ấn Độ đã dần chuyển sang tìm kiếm các nhà sản xuất vũ khí ở Mỹ, Pháp và những thị trường khác và đã trở thành nước nhập khẩu vũ khí lớn nhất thế giới. Tỷ lệ nhập khẩu vũ khí từ Nga của Ấn Độ đã giảm từ 76% của giai đoạn 2009–2013 xuống còn 36% trong thời kỳ 2019–2023. Theo các báo cáo, New Delhi đang tìm cách hiện đại hóa kho vũ khí với công nghệ từ các nước phương Tây.
Trong khi đó, Pakistan đã cố gắng đuổi kịp và đang nhập khẩu phần lớn vũ khí từ đối tác Trung Quốc. SIPRI cho biết nhập khẩu từ Trung Quốc chiếm 82% kho vũ khí dự trữ của Pakistan từ năm 2019-2023, tăng mạnh so với mức 51% trong giai đoạn 2009-2012.
Liệu Ấn Độ và Pakistan có dừng lại đúng lúc ?
Một bài phân tích trên media Hongkong về xung đột biên giới giữa Ấn Độ và Pakistan, em nghĩ vẫn nên gọi là xung đột biên giới vì những vụ xung đột như thế này cũng xảy ra không ít lần rồi, hai bên sau đó đều có hoà giải và có được những thoả thuận để hạ nhiệt tranh chấp.
Rạng sáng ngày 7 tháng 5, Ấn Độ đã phóng tên lửa vào chín mục tiêu ở Pakistan để đáp trả vụ tấn công khủng bố ngày 22/04 khiến 26 người thiệt mạng ở vùng Kashmir do Ấn Độ quản lý. Chiến dịch quân sự này có mật danh là "Chiến dịch Sindoor", nhằm vào các mục tiêu được coi là "cơ sở hạ tầng khủng bố" ở Pakistan và vùng Kashmir do Pakistan quản lý, bao gồm Muzaffarabad và Kotli ở vùng Kashmir do Pakistan quản lý và Bahawalpur và Muridke ở tỉnh Punjab. Phía Pakistan ngay lập tức thừa nhận có 6 địa điểm bị tấn công, ít nhất 8 người thiệt mạng và 38 người bị thương. Thủ tướng Pakistan Shehbaz Sharif gọi cuộc tấn công của Ấn Độ là một "hành động chiến tranh" và phát biểu trên X rằng "một phản ứng mạnh mẽ đang được đưa ra". Ngay lập tức, quân đội Pakistan tuyên bố đã bắn hạ 2 máy bay quân sự và 1 máy bay không người lái của Ấn Độ, nhưng phía Ấn Độ không xác nhận thông tin này. Sau khi tiến hành cuộc tấn công, chính quyền Ấn Độ nhấn mạnh rằng hành động này "có trọng tâm, kiềm chế và không leo thang", không nhắm vào các cơ sở quân sự của Pakistan và cho thấy "sự kiềm chế cao" trong việc lựa chọn mục tiêu và cách thực hiện. Nhưng với phản ứng nhanh chóng của Pakistan, liệu hai quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân này có thể dừng lại ở đó không?
Sự chuẩn bị quân sự
Vụ tấn công khủng bố ngày 22/04 xảy ra tại Thung lũng Pahalgam, một điểm du lịch được mệnh danh là "Thụy Sĩ thu nhỏ". Những kẻ khủng bố yêu cầu khách du lịch cung cấp tên và đọc kinh Hồi giáo để xác nhận rằng họ là người theo đạo Hindu chứ không phải người Hồi giáo trước khi giết họ. Đây là vụ tấn công khủng bố nhằm vào dân thường tồi tệ nhất kể từ vụ tấn công ở Mumbai năm 2008 khiến 175 người thiệt mạng. Mặc dù đã xảy ra các cuộc tấn công khủng bố ở Kashmir vào năm 2016 và 2019 khiến lần lượt 19 và 40 người thiệt mạng, nhưng cả hai đều nhắm vào binh lính chứ không phải dân thường. Sau vụ tấn công, Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi, trong bài phát biểu hiếm hoi bằng tiếng Hindi, đột nhiên chuyển sang tiếng Anh và tuyên bố sẽ "xác định, truy tìm và trừng phạt mọi kẻ khủng bố và những người ủng hộ chúng. Chúng ta sẽ truy đuổi chúng đến tận cùng trái đất". Mặt trận Kháng chiến Kashmir mới được thành lập vào năm 2019, ban đầu thừa nhận trách nhiệm nhưng sau đó phủ nhận, nói rằng thông tin trước đó thừa nhận trách nhiệm do cơ quan tình báo Ấn Độ đã hack vào tài khoản của họ và đăng tin như vậy. Mặc dù Pakistan đã kiên quyết phủ nhận, Ấn Độ vẫn đổ lỗi cho Pakistan.
https://twitter.com/i/status/1919901581140492367
Trước cuộc đấu súng quy mô lớn này, hai bên đã từng có những cuộc đấu súng liên tục quy mô nhỏ dọc theo Đường kiểm soát (LoC) ở Kashmir. Hải quân Ấn Độ đã thử nghiệm một tên lửa chính xác tầm xa vào ngày 27/04; Pakistan đã bắn hạ một máy bay không người lái của Ấn Độ vào ngày 29/04; Cùng ngày, Pakistan đã cảnh báo rằng Ấn Độ sẽ tấn công Pakistan trong vòng 24 đến 36 giờ tiếp theo. Modi được cho là đã trao cho quân đội "quyền tự do hành động hoàn toàn" trong một cuộc họp kín. Sau đó, Pakistan đã thử tên lửa vào ngày 3 và 5 tháng 5, trong khi Ấn Độ tổ chức các cuộc tập trận hải quân bắn đạn thật ở Biển Ả Rập từ ngày 03/05 đến ngày 07/05 và công bố cuộc tập trận phòng thủ dân sự trên toàn quốc mô phỏng tình huống mất điện và không kích vào ngày 07/05. Kể từ các cuộc tấn công khủng bố, lực lượng an ninh ở vùng Kashmir do Ấn Độ kiểm soát đã tiếp tục phá hủy nhà của những kẻ tình nghi là phiến quân và gia đình của họ, đồng thời bắt giữ hàng trăm người để thẩm vấn. Cảnh sát Ấn Độ đang truy nã hai người Pakistan và một người Ấn Độ gốc Kashmir. Ấn Độ đổ lỗi vụ tấn công cho Lashkar-e-Taiba, nhóm chịu trách nhiệm cho vụ tấn công Mumbai năm 2008 và được cho là có mối quan hệ chặt chẽ lâu dài với Cơ quan Tình báo Liên ngành Pakistan (ISI). Mặt trận kháng chiến Kashmir, được đề cập ở trên và từng thừa nhận trách nhiệm về vụ tấn công, được phía Ấn Độ coi là một nhánh của "Lamahaan-e-Mohammed" và được thành lập sau khi chính quyền Modi bãi bỏ quyền tự trị đặc biệt của Jammu & Kashmir vào năm 2019. Đáp lại cáo buộc của Ấn Độ, Pakistan phủ nhận mọi sự liên quan và bày tỏ sự ủng hộ đối với một "cuộc điều tra trung lập" để tìm ra sự thật, cho rằng Ấn Độ vẫn chưa công bố bằng chứng rõ ràng về sự tham gia của Pakistan.
ảnh Muzaffarabad đêm 07/05
Ngoài các hoạt động chuẩn bị về mặt quân sự, Ấn Độ đã thực hiện một loạt các biện pháp trả đũa Pakistan sau vụ tấn công khủng bố ngày 22/04, và Pakistan cũng đã thực hiện một loạt các hành động đáp trả. Sự trả đũa ngoại giao leo thang Ấn Độ là trục xuất các nhà ngoại giao Pakistan và nhắm vào các cố vấn liên quan đến quốc phòng của nước này, giảm số lượng đại diện của Pakistan tại New Delhi xuống còn 30 người. Đồng thời, Ấn Độ ngừng cấp và hủy thị thực đã cấp cho công dân Pakistan theo chương trình miễn trừ của Hiệp hội hợp tác khu vực Nam Á (SAARC), trục xuất công dân Pakistan khỏi Ấn Độ và đóng cửa biên giới trên đất liền tại vùng Attari-Wagah, dừng các tuyến đường thương mại và hành hương của người Sikh. Pakistan đã trả đũa bằng cách trục xuất các nhà ngoại giao Ấn Độ, đình chỉ việc cấp thị thực, yêu cầu công dân Ấn Độ rời khỏi đất nước, dừng thương mại song phương thông qua các nước thứ ba và cấm các hãng hàng không Ấn Độ sử dụng không phận Pakistan. Sau đó, Ấn Độ cũng tuyên bố cấm các hãng hàng không Pakistan sử dụng không phận Ấn Độ. Một hành động mang tính biểu tượng nhất là Ấn Độ đã quyết định đình chỉ Hiệp ước sông Ấn năm 1960. Thỏa thuận này điều chỉnh việc phân phối tài nguyên nước tại sáu con sông chính của lưu vực sông Ấn và hai cuộc chiến tranh Ấn Độ-Pakistan năm 1965 và 1971 không ảnh hưởng đến hiệu lực của thỏa thuận.
ảnh Muzaffarabad đêm 07/05
Vì 80% lượng nước tưới tiêu của Pakistan đến từ lưu vực sông Indus và nông nghiệp chiếm khoảng một phần tư GDP của đất nước, Pakistan đã từng cảnh báo rằng việc cắt nguồn cung cấp nước sẽ là một hành động chiến tranh. Tuy nhiên, do khả năng chứa nước hạn chế của các đập ở Ấn Độ nên thực tế không có cách nào có thể cắt nguồn cung cấp nước cho Pakistan trong thời gian ngắn. Tác động tức thời của việc đình chỉ thỏa thuận về nước sông có thể là việc đình chỉ chia sẻ dữ liệu về mực nước sông, cảnh báo lũ lụt, v.v. Tất nhiên, điều này có thể ảnh hưởng đến công tác quản lý lũ lụt và quy hoạch nông nghiệp ở Pakistan. Pakistan tuyên bố rằng nếu Ấn Độ cắt nguồn cung cấp nước hoặc chuyển hướng dòng nước thì đó sẽ là hành động chiến tranh. Để đáp trả việc Ấn Độ đình chỉ thỏa thuận về nước sông, Pakistan tuyên bố sẽ đình chỉ việc tham gia Hiệp định Simla được ký kết năm 1972. Thỏa thuận này luôn là nền tảng để Ấn Độ và Pakistan duy trì hòa bình biên giới và tránh chiến tranh toàn diện. Thỏa thuận quy định rằng hai bên phải giải quyết tranh chấp một cách hòa bình và cam kết duy trì nguyên trạng của Đường kiểm soát thực tế (LoC). Sau khi thỏa thuận về nước sông bị đình chỉ, một số dư luận Pakistan tin rằng mục tiêu của Modi đã đạt được. Modi đã nói rõ sau vụ tấn công khủng bố năm 2016 rằng "máu và nước không thể chảy cùng nhau". Sau các cuộc tấn công khủng bố năm 2019, chính quyền Modi đã giành lại khu tự trị Kashmir, cho phép người ngoài sở hữu đất đai ở Kashmir và tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng mới, đặc biệt là các con đập sẽ ảnh hưởng đến dòng chảy hạ lưu. Từ năm 2023 đến năm 2024, Ấn Độ đã nêu ra "những thay đổi cơ bản về hoàn cảnh" là lý do muốn khởi động lại các cuộc đàm phán về thỏa thuận về nguồn nước sông. Các nhà phân tích tin rằng vụ tấn công khủng bố ngày 22/04 chính là cái cớ để Modi rút khỏi thỏa thuận về nước sông để có thể thiết lập lợi thế chiến lược về nguồn nước so với Pakistan và do đó mục tiêu địa chính trị của ông đã đạt được.
Hiệp ước phân chia 6 con sông chính ở lưu vực sông Ấn như sau: các con sông phía đông có tên màu cam trong hình (sông Ravi, sông Beas, sông Sutlej) được sử dụng riêng ở Ấn Độ; Các con sông phía tây (sông Indus, sông Jhelum, sông Chenab) chủ yếu được Pakistan sử dụng, và Ấn Độ chỉ có thể sử dụng hạn chế cho mục đích không tiêu thụ (như phát điện và vận chuyển).
Dừng lại hay tiếp tục leo thang?
Hãy cùng xem lại hai vụ tấn công khủng bố vào năm 2016 và 2019. Năm 2016, chính quyền của Modi đã trả đũa bằng cách tiến vào vùng Kashmir do Pakistan kiểm soát bằng quân bộ binh để tấn công các mục tiêu mà họ cho là đang có kế hoạch tấn công khủng bố; vào năm 2019, ông đã tiến hành các cuộc không kích vào các mục tiêu quân sự của Pakistan bên ngoài Kashmir, một sự leo thang rõ ràng, giống như cuộc tấn công này. Sau đó, Pakistan đã phản công, bắn hạ một máy bay quân sự của Ấn Độ trong trận chiến và bắt giữ phi công Ấn Độ. Tuy nhiên, với sự làm trung gian của tất cả các bên, Pakistan đã đưa phi công trở về Ấn Độ sau đó vài ngày. Cuộc xung đột quân sự giữa hai bên đã tạm thời kết thúc. Sau vòng đụng độ này giữa Ấn Độ và Pakistan, liệu họ có thể dừng lại đúng lúc như năm 2019 không?
Kể từ năm 2019, quan hệ giữa Hoa Kỳ và Ấn Độ đã được cải thiện đáng kể. Sau khi Hoa Kỳ rút quân khỏi Afghanistan vào năm 2021, họ không chú ý nhiều đến Pakistan. Hoa Kỳ rất coi trọng vị thế địa chính trị của Ấn Độ so với Trung Quốc (lưu ý: vụ tấn công khủng bố này xảy ra trong chuyến thăm Ấn Độ của Phó Tổng thống Vance và gia đình). Modi không cần phải lo lắng về việc Hoa Kỳ sẽ gây áp lực ngoại giao có hiệu quả lên Ấn Độ. Dư luận ở Ấn Độ cực kỳ cứng rắn, và Rashtriya Swayamsevak Sangh (RSS), thành trì của chủ nghĩa dân tộc Hindu, cũng ủng hộ Modi. Về phía Pakistan, căng thẳng giữa Ấn Độ và Pakistan đã tạo cho chính phủ Pakistan không được lòng dân một cơ hội chính trị để thống nhất đất nước và ngăn chặn sự ủng hộ mạnh mẽ của công chúng đối với cựu Thủ tướng Imran Khan đang bị cầm tù. Tổng tham mưu trưởng quân đội Pakistan Asim Munir, người cũng lãnh đạo ISI trước khi nhậm chức vào tháng 11/2022, cũng đã đưa ra những nhận xét khá cấp tiến về Kashmir và Ấn Độ. Ví dụ, tại sự kiện Ngày đoàn kết Kashmir vào tháng 02/2025, ông tuyên bố rằng "Pakistan đã tiến hành ba cuộc chiến tranh vì Kashmir, và nếu cần phải tiến hành thêm mười cuộc chiến nữa, Pakistan sẽ chiến đấu đến cùng".
Khoảng 6 ngày trước vụ tấn công khủng bố, Munir còn gọi người Kashmir là "phao cứu sinh" của Pakistan, nói rằng họ hoàn toàn khác với người Ấn Độ và "sẽ không bao giờ bỏ rơi những người anh em Kashmir trong cuộc đấu tranh anh hùng của họ". Phản ứng nhanh chóng của Pakistan lần này cũng có thể phản ánh lập trường cứng rắn của Munir.
Cả Ấn Độ và Pakistan đều đã cải thiện năng lực quân sự của mình kể từ năm 2019 và cả hai bên đều có thể sẽ trở nên tự tin hơn. Kể từ năm 2019, Ấn Độ đã đưa vào sử dụng 36 máy bay chiến đấu Rafale do Pháp sản xuất để thay thế các máy bay cũ do Nga sản xuất, được trang bị tên lửa không đối không ngoài tầm nhìn Meteor tiên tiến, mang lại cho Ấn Độ lợi thế về công nghệ trong không chiến; Ấn Độ cũng đã mua hệ thống tên lửa phòng không di động S-400 của Nga để tăng cường khả năng phòng không; giới thiệu máy bay không người lái tấn công Heron Mark 2 của Israel và ra lệnh cho máy bay không người lái Predator của Hoa Kỳ mở rộng khả năng giám sát và tấn công của máy bay không người lái; tăng cường kho tên lửa của mình, bao gồm tên lửa hành trình siêu thanh BrahMos có tầm bắn khoảng 300 km và loạt tên lửa đạn đạo xuyên lục địa Agni có tiềm năng tấn công chiến thuật và chiến lược.
Kể từ năm 2022, Pakistan đã mua ít nhất 20 máy bay chiến đấu J-10 của Trung Quốc, có hiệu suất có thể cạnh tranh với máy bay chiến đấu Rafale của Ấn Độ và được trang bị tên lửa không đối không ngoài tầm nhìn PL-15, tương đương với khả năng tên lửa Meteor của Ấn Độ; nước này đã nâng cấp hệ thống phòng không của mình bằng hệ thống phòng không Hongqi-9 của Trung Quốc, dựa trên hệ thống S-300 của Nga; đã mở rộng đội bay không người lái của mình và giới thiệu máy bay không người lái Bayraktar TB2 và Akinci của Thổ Nhĩ Kỳ; Nước này có kho tên lửa đa dạng và gần đây đã thử nghiệm phiên bản nâng cấp của tên lửa đạn đạo chiến thuật đất đối đất Abdali với tầm bắn tăng lên 450 km và có nhiều loại tên lửa tầm ngắn và tầm trung có thể phóng từ nhiều nền tảng trên bộ, trên biển và trên không.
Tuy nhiên, do tình trạng quản lý trong nước kém hiệu quả kéo dài và các vấn đề kinh tế nghiêm trọng, sức mạnh quốc gia của Pakistan đã tụt hậu xa so với Ấn Độ trong những năm gần đây. Kể từ năm 2014, GDP bình quân đầu người của Ấn Độ đã tăng khoảng 75%, nhưng GDP của Pakistan chỉ tăng nhẹ 11%. Nhìn chung, trừ khi sử dụng vũ khí hạt nhân, nếu hai nước xảy ra chiến tranh, Ấn Độ có cơ hội chiến thắng cao hơn nhiều so với Pakistan. Chiến tranh toàn diện nổ ra vì cả hai bên đều nghĩ rằng họ có thể chiến thắng. Nếu hai bên đều đồng ý về kết quả của chiến tranh thì chiến tranh không cần thiết phải xảy ra nữa. Hai bên đều có thể giải quyết tranh chấp tại bàn đàm phán dựa trên kỳ vọng của họ về kết quả của cuộc chiến, do đó tránh được những chi phí phát sinh của chiến tranh. Tuy nhiên, chính trị không bao giờ là cuộc chơi lý trí.
Tóm lại, cả chính phủ Ấn Độ và Pakistan đều muốn chứng tỏ rằng họ cứng rắn hơn trong khi chính họ cũng đang cố gắng tránh việc leo thang chiến sự không giới hạn, nhưng những hoạt động quân sự như vậy thường tiềm ẩn nguy cơ xảy ra xung đột ngoài ý muốn. Cả hai bên đều muốn dừng lại đúng lúc, nhưng ý định là một chuyện, thực hiện được hay không lại là chuyện khác.
Bolakot 2019, cũng xung đột Pak Ấn, quân Ấn bắn nhầm trực thăng nhà mình
Quân đội Pakistan hôm kia đã tấn công tiêu diệt một số toán khủng bố của BLA tại khu vực Belochisan, đồng thời công bố chi tiết vụ đẩy lùi nhóm biên đội 4 máy bay Rafaen của Ấn Độ tuần trước, media Pakistan cho rằng Pakistan sẽ sớm nhận được J-35 của Trung Quốc.
Quân đội Pakistan đã tấn công giành lại kiểm soát tại khu vực Belochisan, tiêu diệt một số toán vũ trang khủng bố của tổ chức BLA tại đây, đây là nhóm khủng bố được Pakistan nhìn nhận do Ấn Độ hậu thuẫn, các thành viên của nhóm khủng bố này từng được Đại sứ quán Ấn Độ tại Afghanistan cung cấp hậu cần và huấn luyên quân sự. Việc tiêu diệt các toán vũ trang của nhóm này được Pakistan nhanh chóng thực hiện trước khi Ấn Độ chuyển đổi trạng thái sang tấn công quân sự có thể khiến quyết tâm của Ấn Độ giảm bớt.
Pakistan công bố chi tiết vụ đẩy lùi nhóm 4 máy bay chiến đấu của Ấn Độ, phía Pakistan có 5 máy bay lên không đánh chặn gồm 2 chiếc J10C và 3 chiếc Saab 2000 do Thuỵ Điển sản xuất, Saab 2000 của Thuỵ Điển đã phục vụ trong không quân của Pakistan một thời gian dài, nó được tích hợp liên kết với mạng lưới phòng không mặt đất của Pakistan, Saab 2000 thông qua radar phòng không mặt đất phát hiện Rafaen của Ấn Độ từ xa và J10C trang bị PL-15 khoá tên lửa vào đối phương buộc nhóm máy bay tấn công của Ấn Độ rút lui, tuy nhiên các chi tiết công bố cũng cho thấy dù Saab 2000 có mặt rất lâu trong không quân Pakistan nhưng Pakistan vẫn chưa thể liên kết dữ liệu giữa các loại máy bay chiến đấu đang có với nhau, chủ yếu việc chuyền tải thông tin radar vẫn thông qua hệ thống mặt đất thực hiện.
Media của Pakistan đang cho rằng sắp tới Pakistan sẽ nhận được J-35 đặt mua từ Trung Quốc, thương vụ này được thu xếp trong lần trao đổi khẩn cấp vừa rồi, cũng có tin máy bay cảnh báo sớm ZDK03 của Trung Quốc cũng có thể sẽ sớm có mặt tham gia bên phía Pakistan.
Ấn Độ hiện đã công khai việc yêu cầu các doanh nghiệp điện tử phải thực hiện việc chuyển giao kỹ thuật, tỷ lệ vốn Trung Quốc trong các doanh nghiệp liên doanh tại Ấn Độ phải giảm xuống dưới 10%, chính sách này chỉ áp dụng đối với các doanh nghiệp của Trung Quốc hoặc các doanh nghiệp liên doanh với Trung Quốc, không áp dụng với các doanh nghiệp nước ngoài khác như Pháp, Nga, Anh, Mỹ, điều này cho thấy phía Ấn Độ đang theo đuổi sự chuyển dịch chuỗi cung ứng hơn mục tiêu lãnh thổ với Pakistan, với động thái này, có lẽ Trung Quốc sẽ còn gia tăng viện cho Pakistan nhiều hơn để lôi Ấn Độ vào cuộc chiến uỷ nhiệm kéo dài tiêu hao nguồn lực của Ấn Độ, như vậy, sự dịch chuyển rời Trung Quốc sang Ấn Độ sẽ bị tác động bởi chiến tranh và các chuỗi cung ứng sẽ khó có chủ trương dịch chuyển sang Ấn Độ nữa.
Như thế này là muốn đuổi hết các cty TQ à, chứ làm kiểu này thì mơ gì đc chuyển giao công nghệ. Muốn đuổi về chiếm không nhà máy thì có. Làm kiểu ăn sổi cướp giật này thì còn khướt mới thành công xưởng thế giới đc
Công nghệ thì nó cũng phản ánh một phần trong máy móc thiết bị, nhà xưởng kho tàng dây chuyền cũng là đầu tư tiền và chất xám, nên đưa ra các yêu cầu như vậy cũng tóm được một mớ đấy cụ ạ, chỉ có điều nó sẽ để lại vết xấu là cướp bóc doanh nghiệp của nước ngoài. Nếu Mỹ hứa hẹn đầu tư chuyển giao cho Ấn Độ thì làm thế với doanh nghiệp của Trung Quốc cũng dễ hiểu, nhưng Mỹ có thực hiện lời hứa hay không còn rất khó nói.
Ấn Độ cũng phải khoe tí hình chứ.
Động cơ Snecma M88 của Rafale





















