Thời em còn bé, em đọc rất nhiều, đặc biệt là truyện khoa học viễn tưởng. Đến lúc trưởng thành, em tìm hiểu và đọc nhiều truyện khoa học viễn tưởng nổi tiếng nhất.
Một số truyện khiến em thất vọng, ví dụ Dune, thực sự đó là truyện fantasy với bối cảnh trong tương lai, và từ góc độ fantasy nó cũng thường thường.
Một số truyện hay, đáng đọc lại và suy ngẫm, ví dụ series truyện về robot của Isaac Asimov.
Một số truyện thực sự cuốn hút, khiến ta lặng người trước sự to lớn, vĩ đại của vũ trụ, hay sự nhỏ bé của con người. Hai trong số đó là:
Rendezvous with Rama: một con tàu vũ trụ hình trụ tròn dài 40km sử dụng mặt trời để đổi hướng. Một nhóm thám hiểm đi lên con tàu đó, bên trong không có gì họ hiểu cả. Con tàu của ai, bay đi đâu, để làm gì, tất cả vẫn là bí ẩn.
Solaris: Người ta phát hiện ra một hành tinh mà đại dương trên đó là một sinh vật khổng lồ. Họ cố gắng nói chuyện với nó, có vẻ như nó cũng cố gắng nói chuyện với con người, nhưng chênh lệch quá lớn khiến con người mãi không hiểu được sinh vật kia.
Các cụ có cuốn sách nào muốn giới thiệu không?
Em có truyện này, nói ra là các bác biết liền, còn em thì thêm 1 ONET "Hai vạn dặm dưới biển".
Trích Chương 21 - Mấy ngày ở đảo
Chúng tôi vừa bông đùa như vậy vừa tiến sâu vào rừng cây rậm rạp, và trong khoảng hai tiếng đồng hồ đã đi từ đầu đến cuối rừng. Chúng tôi gặp may trong việc tìm kiếm thức ăn. Chúng tôi gặp một trong những loại cây có ích nhất của vùng nhiệt đới đã cung cấp cho tàu Nau-ti-lúx một thứ thực phẩm đang thiếu. Đó là cây mì, mọc rất nhiều trên đảo Ghê-bô-roa. Đặc biệt quý là loại quả mì không hạt mà người Ma-lai-xi-a gọi là ri-ma. Cây mì khác các loại cây khác ở chỗ có thân rất thẳng và nhẵn, cao tới mười hai mét. Tán cây tròn vành vạnh, lá to xếp thành nhiều tầng. Giữa đám lá sum sê là những quả tròn nặng trĩu, đường kính tới mười cen-ti-mét, vỏ xù xì. Thiên nhiên đã tặng cho những nước không có lúa mì loại cây có ích này. Nó không cần phải chăm sóc nhiều và ra quả suốt tám tháng trong năm. Nét Len rất quen thuộc loại quả này. Anh đã được ăn nhiều lần trong những chuyến đi biển và biết chế biến thành thức ăn rất ngon bổ. Nhìn thấy trái mì, anh đã ứa nước miếng. Nét nói:
-Thưa giáo sư, nếu không được nếm thứ quả này thì tôi chết mất!
-Thì ông cứ nếm đi, ông bạn Nét, cứ nếm thoải mái! Chúng ta lên đảo này là để nếm mỗi thứ một ít mà. ông bắt đầu đi!
Nét nhóm bếp, chỉ mấy phút sau cây khô đã nổ lép bép. Trong khi đó, Công-xây và tôi lựa những quả mì chín nhất. Loại quả này không có hạt. Công-xây mang về
hơn một chục quả, Nét xắt ra từng khoanh dày rồi đặt lên than hồng. Anh ta nói:
-Rồi ngài sẽ thấy loại bánh mì này ngon đến mức nào!
-Nhất là đã lâu không được thấy bánh mì, -Công-xây nói.
-Đây không phải là bánh mì thường, -Nét nói thêm, -mà là bánh ga-tô, vừa cho vào miệng là tan ra ngay! Thế giáo sư chưa được nếm bao giờ ạ?
-Chưa, ông Nét ạ.
-Thế thì xin ngài nếm cho, rất bổ, rất ngon. Nếu ngài không đòi hỏi suất nữa thì tôi không phải là thằng Nét, vua săn cá voi nữa!
Mấy phút sau vỏ ngoài đã chín vàng. Bên trong là ruột trắng, giống hệt ruột bánh mì... Tôi ăn hết sức ngon miệng. Tôi nói:
-Đáng tiếc là khó bảo quản thứ quả này được lâu, nên theo tôi, có mang lên tàu cũng uổng công.
-Xin ngài! - Nét Len phản đối - Ngài lý luận như một nhà sinh vật học, còn tôi thì lại hành động như một anh thợ bánh mì. Này Công-xây anh hãy lấy thật nhiều cho tôi, ta sẽ mang về tàu.
-Thế ông định bảo quản nó thế nào?
-Tôi sẽ biến nó thành bột chua. Khi cần tôi sẽ nướng thành bánh ở bếp dưới tàu. Mặc dù bánh sẽ có vị hơi chua, nhưng vẫn rất ngon.
-Ông Nét ạ, nếu thế thì bánh mì của ông ngon quá rồi, chẳng mong gì hơn nữa...
Đố cụ biết cây Bánh mì ở trên là cây gì
Sáng tai họ, điếc tai cày
Đề xuất bác nào chưa thì đọc cuốn Vòng cung lửa. Truyện dễ đọc, không hay lắm về mặt văn chương nhưng rất hay về hoạt động tình báo của GRU. Đọc truyện này rồi theo dõi thớt Syria-Trung Đông rất hay, nhiều điểm tương đồng.
Truyện kể về một tình báo viên của GRU đến Nauy để tìm thông tin về vũ khí tối thượng của Phát xít Đức (xe tăng Con báo, Con hổ) và việc chuẩn bị cho trận đấu tăng Cuốc xơ của BTTM quân đội Xô Viết. Đan xen trong đó là chuyện yêu đương của nhân vật chính và cô gái Nauy.
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em vẫn ấn tượng với bộ sách "Những vì sao đất nước", rất hay và sinh động về các danh nhân, anh hùng lịch sử . Em tìm mua lại mãi mà chưa được .
Đố cụ biết cây Bánh mì ở trên là cây gì
Theo em thì nó chính là cây Sa kê ở VN.
Chuẩn rồi, cụ thử món đó chưa
Hồi nhỏ, đọc truyện phiêu lưu đã thấy mê rồi, lại thêm thời đói ăn mà nghe tả có cái cây kỳ diệu như thế thì tò mò lắm và chỉ ao ước giá mà nhà mình cũng có đực cây như thế
Giờ đến mùa sa kê, thấy nhiều bạn bán và quảng cáo món ngon, ấy vậy mà em cũng chưa từng thử :)))
Sáng tai họ, điếc tai cày
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
Sáng tai họ, điếc tai cày
Em vẫn ấn tượng với bộ sách "Những vì sao đất nước", rất hay và sinh động về các danh nhân, anh hùng lịch sử . Em tìm mua lại mãi mà chưa được
.
Cuốn sách lịch sử đầu tiên mà em đọc hồi nhỏ là Kể chuyện bốn nghìn năm giữ nước của Nguyễn Nhã, Huy Cầu. Giờ muốn tìm lại mà hình như chưa tái bản.
Sáng tai họ, điếc tai cày
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
![]()
Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Cuốn sách truyện được gửi vào trại giam nhiều nhất..🤣 13 lần vượt ngục. Theo giới thiệu thì đây là cuốn hồi ký của nhân vật. E cũng đọc 2 lần, xem phim thì hơi khác một chút..
Em có truyện này, nói ra là các bác biết liền, còn em thì thêm 1 ONET "Hai vạn dặm dưới biển".
Hồi bé, đọc cuốn này xong, cứ mơ ước về con tàu ngầm. Sau này, dẫn thằng cu đi mua sách cũng mua cho nó 1 quyển, mà gần chục năm rồi nó cũng chả đọc. Chả bù cho thế hệ e và các cụ, có quyển nào là đọc bằng hết. Lớp 6, lớp 7 đã xong hết Tam quốc, Thủy hử, Tây du ký,..