Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Có đấy, nhưng mà anh có thú vui thành thị ngấm vào máu rồi nên tiếc thế thôi chứ cũng không có nhu cầu quay lại. Bươm bướm mà, mấy khi quay lại vờn hoa cũ.
Thể loại chuyện chiến tranh của Liên xô giờ đã tuyệt tích giang hồ, thí dụ:
-"Truyện một người chân chính" của Polevoi
-"Tuyết bỏng", "Tiểu đoàn trong vòng vây" của Bondarev.
- "17 khoảnh khắc mùa xuân" mà như em thấy phim hay hơn truyện.
Niềm tin mới toanh, niềm tin vào CS được diễn giải rất tuyệt qua:
"Quy luật của muôn đời", tác giả Dumbatze
Thể loại chuyện chiến tranh của Liên xô giờ đã tuyệt tích giang hồ, thí dụ:
-"Truyện một người chân chính" của Polevoi
-"Tuyết bỏng", "Tiểu đoàn trong vòng vây" của Bondarev.
- "17 khoảnh khắc mùa xuân" mà như em thấy phim hay hơn truyện.
Liên xô sụp đổ khiến sức mạnh mềm Nga mất đi, văn hoá Nga, giáo dục Nga lạc mốt, thật đáng tiếc cụ nhỉ!
Thể loại chuyện chiến tranh của Liên xô giờ đã tuyệt tích giang hồ, thí dụ:
-"Truyện một người chân chính" của Polevoi
-"Tuyết bỏng", "Tiểu đoàn trong vòng vây" của Bondarev.
- "17 khoảnh khắc mùa xuân" mà như em thấy phim hay hơn truyện.
Liên xô sụp đổ khiến sức mạnh mềm Nga mất đi, văn hoá Nga, giáo dục Nga lạc mốt, thật đáng tiếc cụ nhỉ!
Em vẫn đang đọc lại sách cũ, gần đây nhất là cuốn này
Niềm tin mới toanh, niềm tin vào CS được diễn giải rất tuyệt qua:
"Quy luật của muôn đời", tác giả Dumbatze
Em đọc truyện này từ hồi nhỏ, sách ông bác làm trong ngành tuyên huấn cho. Đọc xong chả hiểu mọe gì, chắc do còn bé.
Liên xô sụp đổ khiến sức mạnh mềm Nga mất đi, văn hoá Nga, giáo dục Nga lạc mốt, thật đáng tiếc cụ nhỉ!
Tiếng nói của Lenin, của sự xóa bỏ tư hữu đâm ra bị đương đại e ngại, tuy nhiên Nga đã từ bỏ hệ đào tạo Bologna sinh ra các cử nhân 4 năm và quay lại hệ giáo dục khối kỹ thuật 5 năm đào tạo ra kỹ sư, như vậy cái lõi công nghệ từ thời Soviet không bị phế. Như vậy, Nga sẽ không rơi vào cảnh như Ukraina, mất công nghệ Soviet mà công nghệ hệ Âu-Mỹ thì cũng không tiếp thu được.
Em đọc truyện này từ hồi nhỏ, sách ông bác làm trong ngành tuyên huấn cho. Đọc xong chả hiểu mọe gì, chắc do còn bé.
Quyển này đọc không phải để hiểu, dù có là mẹ cũng vậy.
Xưa đọc thì nhớ những cái hài hài kiểu "còn gì thắc mắc không" -"Tại sao Mỹ không rút khỏi Triều tiên" hay những câu tương tự của bác thợ giày.
Nay thì nhớ ra những câu khác, à mà thôi.
Liên xô sụp đổ khiến sức mạnh mềm Nga mất đi, văn hoá Nga, giáo dục Nga lạc mốt, thật đáng tiếc cụ nhỉ!
Tiếng nói của Lenin, của sự xóa bỏ tư hữu đâm ra bị đương đại e ngại, tuy nhiên Nga đã từ bỏ hệ đào tạo Bologna sinh ra các cử nhân 4 năm và quay lại hệ giáo dục khối kỹ thuật 5 năm đào tạo ra kỹ sư, như vậy cái lõi công nghệ từ thời Soviet không bị phế. Như vậy, Nga sẽ không rơi vào cảnh như Ukraina, mất công nghệ Soviet mà công nghệ hệ Âu-Mỹ thì cũng không tiếp thu được.
Không phải đào tạo ra Engineer mà là Specialist cụ ạ.
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
![]()
Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Có nhớ, day dứt (vì khi Bướm ra đi cũng biết cả hai người đều đã mang bầu), nhưng ko hối tiếc. Điều đó cũng dễ hiểu, vì một người như Bướm ko bao giờ có thể bằng lòng với cuộc sống giản đơn giữa những người Anh điêng cho dù là với 2 cô vợ thổ dân trẻ đẹp.
Lali... Lali và em gái cô ấy là Zoraima, chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Vì tôi đã đến Venezuela, tôi có nên thử lần theo dấu vết của họ không? Bây giờ là năm 1945. Mười hai năm đã trôi qua. Nhiều lắm, nhưng dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thấy băn khoăn khi nghĩ về hai sinh vật tuyệt đẹp này. Sau ngần ấy thời gian, có lẽ họ đã gắn cuộc đời mình với những người đàn ông cùng chủng tộc với họ. Không, thành thật mà nói, tôi không có quyền làm phiền sự tồn tại của họ.
Sáng tai họ, điếc tai cày
Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
![]()
Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Có nhớ, day dứt (vì khi Bướm ra đi cũng biết cả hai người đều đã mang bầu), nhưng ko hối tiếc. Điều đó cũng dễ hiểu, vì một người như Bướm ko bao giờ có thể bằng lòng với cuộc sống giản đơn giữa những người Anh điêng cho dù là với 2 cô vợ thổ dân trẻ đẹp.
Lali... Lali và em gái cô ấy là Zoraima, chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Vì tôi đã đến Venezuela, tôi có nên thử lần theo dấu vết của họ không? Bây giờ là năm 1945. Mười hai năm đã trôi qua. Nhiều lắm, nhưng dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thấy băn khoăn khi nghĩ về hai sinh vật tuyệt đẹp này. Sau ngần ấy thời gian, có lẽ họ đã gắn cuộc đời mình với những người đàn ông cùng chủng tộc với họ. Không, thành thật mà nói, tôi không có quyền làm phiền sự tồn tại của họ.
Ối dồi ôi, quyển Canh Bạc đây rồi. Hôm nào có dịp gặp, mợ cho em mượn đi photo nhé. Em chuyển nhà nhiều nên sách vở ngày xưa mất hết.
E thấy cũng ngắn , hay Mợ đăng luôn ở đây cho Cụ @Salut đỡ phải mượn rồi có khi quên ko trả cho Mợ đấy . E cũng có dịp dc đọc ké .Em có ấn tượng với truyện Canh Bạc, mà bây giờ nó là Papillon - Người tù khổ sai. Truyện Canh Bạc gồm hai phần: Phần Papillon vượt ngục thành công (phần này chính là cuốn Papillon - Người tù khổ sai hiện nay), và phần hai: Cuộc sống của Papillon sau vượt ngục. Ngoài những ý nghĩa như vạch trần những mặt tối của xã hội Pháp lúc bấy giờ thì em ấn tượng với triết lý của tác giả: Cuộc đời là một canh bạc. Khi ta làm một việc gì đó có nghĩa là ta đã chấp nhận đặt cược vào một cửa nào đó. Có thắng có thua, nhưng quan trọng là không được nản lòng. Ở trong canh bạc của đời mình, tác giả luôn thua. Và ván cược cuối cùng của tác giả chính là viết cuốn tự truyện về đời mình và đã thắng. Triết lý tuy mang sặc mùi xã hội đen, nhưng nếu bỏ các yếu tố đó ra thì ta có thể rút được bài học:
- Trong cuộc sống, việc chọn một điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ vô số điều khác. Chúng ta không thể chọn tất cả mọi thứ. Hay nói một cách khác, phải biết cách từ bỏ. Và một điều quan trọng nữa là chúng ta cần phải lường trước và chấp nhận mọi rủi ro với lựa chọn của mình. Có như thế chúng ta mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng khi thất bại, và nó giúp cho ta có đủ ý chí để tiếp tục hành trình sau thất bại.
Em có cả 2 tập cuốn này. Đọc truyện đảm bảo cụ nào cũng ước được như anh Bướm khi sống với hai cô vợ thổ dân
![]()
Em lâu không đọc lại nên quên mất là tay Bươm Bướm này có giây phút nào tiếc vì đã bỏ hai người vợ này mà đi tìm tự do không mợ nhỉ?
Có nhớ, day dứt (vì khi Bướm ra đi cũng biết cả hai người đều đã mang bầu), nhưng ko hối tiếc. Điều đó cũng dễ hiểu, vì một người như Bướm ko bao giờ có thể bằng lòng với cuộc sống giản đơn giữa những người Anh điêng cho dù là với 2 cô vợ thổ dân trẻ đẹp.
Lali... Lali và em gái cô ấy là Zoraima, chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Vì tôi đã đến Venezuela, tôi có nên thử lần theo dấu vết của họ không? Bây giờ là năm 1945. Mười hai năm đã trôi qua. Nhiều lắm, nhưng dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thấy băn khoăn khi nghĩ về hai sinh vật tuyệt đẹp này. Sau ngần ấy thời gian, có lẽ họ đã gắn cuộc đời mình với những người đàn ông cùng chủng tộc với họ. Không, thành thật mà nói, tôi không có quyền làm phiền sự tồn tại của họ.