Myanmar, một quốc gia thuộc khu vực Đông Nam Á, là đất nước của những chùa tháp vàng lộng lẫy, những di sản văn hóa phong phú và những con người kiên cường giữa dòng chảy của lịch sử đầy biến động. Với vị trí địa chính trị quan trọng, Myanmar không chỉ là một điểm giao thoa giữa các nền văn minh mà còn là nơi từng chứng kiến những thay đổi mạnh mẽ về mặt chính trị, kinh tế và xã hội trong thế kỷ 21.
Vẻ Đẹp Địa Lý Và Đa Dạng Văn Hóa
Myanmar, với diện tích gần 677.000 km², là một trong những quốc gia lớn nhất ở Đông Nam Á. Quốc gia này giáp với Bangladesh, Ấn Độ, Trung Quốc, Lào, Thái Lan và có bờ biển dài tiếp giáp với vịnh Bengal. Sự đa dạng địa lý của Myanmar thể hiện qua những dãy núi hùng vĩ phía bắc, đồng bằng phì nhiêu ở trung tâm, và những bãi biển đẹp hoang sơ ở phía nam. Sông Irrawaddy, con sông lớn nhất Myanmar, không chỉ là nguồn sống của hàng triệu người mà còn là huyết mạch kết nối kinh tế và văn hóa của đất nước.
Văn hóa Myanmar chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nhiều tôn giáo và dân tộc khác nhau. Người Bamar chiếm đa số, nhưng các dân tộc thiểu số như Shan, Karen, Rakhine và Mon cũng đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành bản sắc quốc gia. Đạo Phật là tôn giáo chính với những ngôi chùa và tu viện vàng chói chang như Shwedagon ở Yangon hay đền Bagan, nhưng đất nước này cũng là ngôi nhà của nhiều cộng đồng theo đạo Kitô, Hồi giáo và Ấn Độ giáo.
Lịch Sử Đậm Sắc Màu Và Cuộc Đấu Tranh Giành Độc Lập
Myanmar có một lịch sử lâu đời với những triều đại thịnh trị và những cuộc chiến tranh chinh phạt. Từ thời kỳ của Đế quốc Pagan (thế kỷ 9-13) đến thời kỳ đế chế Konbaung vào thế kỷ 18, đất nước đã phát triển mạnh mẽ về nghệ thuật, kiến trúc và tôn giáo, đặc biệt là sự hưng thịnh của Phật giáo Nguyên thủy. Các ngôi đền ở Bagan, được UNESCO công nhận là di sản thế giới, là minh chứng cho sự phát triển rực rỡ của Myanmar thời trung cổ.
Vào thế kỷ 19, Myanmar bị thực dân Anh chiếm đóng và trở thành một phần của Ấn Độ thuộc Anh. Sự cai trị hà khắc của người Anh đã thổi bùng ngọn lửa cách mạng trong lòng người dân Myanmar. Người anh hùng Aung San đã lãnh đạo phong trào giành độc lập, và vào năm 1948, Myanmar chính thức trở thành quốc gia độc lập.
Thách Thức Địa Chính Trị Và Những Biến Động Hiện Đại
Myanmar có vị trí địa chính trị quan trọng, nằm giữa các cường quốc như Trung Quốc và Ấn Độ, và giáp biển Đông, nơi có nhiều tuyến hàng hải chiến lược. Chính vì thế, Myanmar luôn là tâm điểm trong các cuộc tranh giành ảnh hưởng của các nước lớn trong khu vực và trên thế giới. Đặc biệt, sau khi chuyển đổi từ chế độ quân sự sang dân chủ một phần vào năm 2011, Myanmar đã nhận được nhiều sự chú ý từ cộng đồng quốc tế.
Tuy nhiên, con đường phát triển của Myanmar không hề bằng phẳng. Vấn đề người Rohingya ở bang Rakhine đã gây ra nhiều tranh cãi quốc tế và khiến Myanmar đối mặt với sự chỉ trích về nhân quyền. Cùng với đó, cuộc đảo chính quân sự vào năm 2021 đã đẩy Myanmar vào tình trạng bất ổn chính trị nghiêm trọng, với hàng nghìn người biểu tình và sự can thiệp của quân đội.
Sự bất ổn này đã tác động mạnh mẽ đến kinh tế và đời sống của người dân, khiến Myanmar ngày càng lệ thuộc vào các đối tác như Trung Quốc. Đồng thời, nó cũng đặt ra thách thức lớn đối với sự phát triển bền vững và dân chủ hóa của quốc gia này.
Con Người Myanmar - Kiên Cường Và Đầy Lòng Nhân Ái
Người dân Myanmar nổi tiếng với sự hiếu khách và lòng nhân ái. Dù trải qua nhiều khó khăn về chính trị, kinh tế, họ vẫn giữ được sự lạc quan và tình yêu quê hương. Văn hóa ẩm thực Myanmar phản ánh sự đa dạng và phong phú của dân tộc với những món ăn như cà ri, mỳ Shan hay trà xanh lên men, luôn được chuẩn bị kỹ lưỡng và mang đầy hương vị bản địa.
Lễ hội cũng là một phần không thể thiếu trong đời sống văn hóa Myanmar. Lễ hội Thingyan (Tết Năm mới) là dịp quan trọng nhất, với những hoạt động té nước để tẩy sạch tội lỗi và đón nhận những điều tốt lành. Đây không chỉ là lễ hội tôn giáo mà còn là cơ hội để cộng đồng gắn kết và chia sẻ niềm vui.
Tương Lai Của Myanmar
Tương lai của Myanmar vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng khi quốc gia này phải đối mặt với thách thức từ cả trong nước lẫn quốc tế. Tuy nhiên, với sự kiên cường của con người và tiềm năng văn hóa, lịch sử phong phú, Myanmar có thể vượt qua những khó khăn này để xây dựng một tương lai thịnh vượng và hòa bình hơn.
Với tất cả những gì đã trải qua và đang tiếp tục đối diện, Myanmar là một quốc gia đặc biệt với vẻ đẹp của sự giao thoa giữa quá khứ và hiện tại, giữa văn hóa và lịch sử, và giữa những thách thức và cơ hội của thời đại mới. Câu chuyện về Myanmar không chỉ là câu chuyện về một đất nước, mà còn là bài học về sự kiên cường và lòng quyết tâm của con người trước những biến động khắc nghiệt của thời cuộc.
À dạ vâng cảm ơn quý thớt. Tôi copy lại đoạn ngăn ngắn bên thớt Uka qua đây cho liền mạch câu chuyện. Rồi còn phải lục tung nhà lên xem các viết lách lúc trước thất lạc nơi đâu.
===
Tôi có 2 năm làm việc ở Burma (Miến Điện) thập niên 90. Đận ấy qua lần đầu, visa 1 tuần, tôi đổi 100 đô được một cục tiền kyat to như cái đình.
Ở khách sạn sang nhất thủ đô Rangoon (giờ là Yangon), rệp cắn cả đêm, chăn drap gối nệm chưa giặt xếp dọc hành lang, nhân viên lễ phép đến mức như cung kính. Lính đầy đường, không có bóng dáng cảnh sát. Chợ nào cũng có lính đứng ở cổng lục soát tư trang. 8 giờ tối giới nghiêm, như thành phố ma. Đời tôi chưa bao giờ tiêu tiền vất vả như vậy, tiêu bất chấp tương lai, đi đâu ăn gì làm gì cũng bo (tip) thêm. Đến ngày ra sân bay về nước, đếm lại vẫn còn non nửa cục tiền kyat, lại không đổi được ra đô, tôi vác về luôn, để dành cho lần sau. Vừa rồi quay lại Myanmar, tối vào quán bar làm ly rượu, túi xách gửi ở ngoài không được mang vào, đi qua cổng từ, an ninh cầm máy quét người như ở sân bay.
Quý anh chị nào hoài niệm không gian bao cấp xưa, cứ qua Myanmar là thỏa mãn. Chuyện về Myanmar nhiều cái rất độc lạ bình dương. Tiền không có, nhưng thủ đô mới Naypyidaw làm hẳn cao tốc 20 làn xe, vắng rùng rợn. Nghe bảo để làm sân bay khi có biến.
À dạ vâng cảm ơn quý thớt. Tôi copy lại đoạn ngăn ngắn bên thớt Uka qua đây cho liền mạch câu chuyện. Rồi còn phải lục tung nhà lên xem các viết lách lúc trước thất lạc nơi đâu.
===
Tôi có 2 năm làm việc ở Burma (Miến Điện) thập niên 90. Đận ấy qua lần đầu, visa 1 tuần, tôi đổi 100 đô được một cục tiền kyat to như cái đình.
Ở khách sạn sang nhất thủ đô Rangoon (giờ là Yangon), rệp cắn cả đêm, chăn drap gối nệm chưa giặt xếp dọc hành lang, nhân viên lễ phép đến mức như cung kính. Lính đầy đường, không có bóng dáng cảnh sát. Chợ nào cũng có lính đứng ở cổng lục soát tư trang. 8 giờ tối giới nghiêm, như thành phố ma. Đời tôi chưa bao giờ tiêu tiền vất vả như vậy, tiêu bất chấp tương lai, đi đâu ăn gì làm gì cũng bo (tip) thêm. Đến ngày ra sân bay về nước, đếm lại vẫn còn non nửa cục tiền kyat, lại không đổi được ra đô, tôi vác về luôn, để dành cho lần sau. Vừa rồi quay lại Myanmar, tối vào quán bar làm ly rượu, túi xách gửi ở ngoài không được mang vào, đi qua cổng từ, an ninh cầm máy quét người như ở sân bay.
Quý anh chị nào hoài niệm không gian bao cấp xưa, cứ qua Myanmar là thỏa mãn. Chuyện về Myanmar nhiều cái rất độc lạ bình dương. Tiền không có, nhưng thủ đô mới Naypyidaw làm hẳn cao tốc 20 làn xe, vắng rùng rợn. Nghe bảo để làm sân bay khi có biến.
Nói đến Yangoon thì phải nói đến cái sân bya Yangoon, nơi bắt đầu của các chuyến du lịch tới Myanmar. Cái sân bay này nhỏ, nhỏ đến nỗi thỉnh thoảng lại có vụ máy bay đấu cánh với nhau.
Bản thây cháu đã có một tối phải ngồi trên máy bay gần 2h mà không cất cánh được, lý dó là sân bay xảy ra máy bay đấu cánh.
Quý anh chị nào hoài niệm không gian bao cấp xưa, cứ qua Myanmar là thỏa mãn. Chuyện về Myanmar nhiều cái rất độc lạ bình dương. Tiền không có, nhưng thủ đô mới Naypyidaw làm hẳn cao tốc 20 làn xe, vắng rùng rợn. Nghe bảo để làm sân bay khi có biến.
Thủ đô cũ của Myanmar là Yangoon, nhưng giới cầm quyền lo sợ rằng Yangoon dễ bị tấn công từ biển nên đã quyết định rời Yangoon về thủ đô mới là Napydaw. Từ Yangoon đi Napitow mọi người thường di chuyển bằng xe buýt đường dài. Các hãng xe của Myanmar hoạt động rất chuyên nghiệp. Xe mới, điều hòa lạnh rất sâu nên cần phải mang thêm áo khoác, nhiều xe phía sau ghế có màn hình giải trí. Lên xe được phát bánh và nước như máy bay. Mỗi xe có mọt tài, một phụ, và một tiếp viên. Tài xé được đổi sau một số giờ nhất định
Đường cao tốc từ Yangoon tới Napitow làm bằng bên tông (không phải đường nhựa) và khá vắng. (các thông tin này từ năm 2015 nên cháu không chịu trách nhiệm về tính chính xác của nó tại thời điểm hiện tại)
À dạ vâng cảm ơn quý thớt. Tôi copy lại đoạn ngăn ngắn bên thớt Uka qua đây cho liền mạch câu chuyện. Rồi còn phải lục tung nhà lên xem các viết lách lúc trước thất lạc nơi đâu.
===
Tôi có 2 năm làm việc ở Burma (Miến Điện) thập niên 90. Đận ấy qua lần đầu, visa 1 tuần, tôi đổi 100 đô được một cục tiền kyat to như cái đình.
Ở khách sạn sang nhất thủ đô Rangoon (giờ là Yangon), rệp cắn cả đêm, chăn drap gối nệm chưa giặt xếp dọc hành lang, nhân viên lễ phép đến mức như cung kính. Lính đầy đường, không có bóng dáng cảnh sát. Chợ nào cũng có lính đứng ở cổng lục soát tư trang. 8 giờ tối giới nghiêm, như thành phố ma. Đời tôi chưa bao giờ tiêu tiền vất vả như vậy, tiêu bất chấp tương lai, đi đâu ăn gì làm gì cũng bo (tip) thêm. Đến ngày ra sân bay về nước, đếm lại vẫn còn non nửa cục tiền kyat, lại không đổi được ra đô, tôi vác về luôn, để dành cho lần sau. Vừa rồi quay lại Myanmar, tối vào quán bar làm ly rượu, túi xách gửi ở ngoài không được mang vào, đi qua cổng từ, an ninh cầm máy quét người như ở sân bay.
Quý anh chị nào hoài niệm không gian bao cấp xưa, cứ qua Myanmar là thỏa mãn. Chuyện về Myanmar nhiều cái rất độc lạ bình dương. Tiền không có, nhưng thủ đô mới Naypyidaw làm hẳn cao tốc 20 làn xe, vắng rùng rợn. Nghe bảo để làm sân bay khi có biến.
Hệ thống chùa phật giáo ở Myanmar có nhiều điểm khác biết với ta.
Phần Chùa: chủ yếu là các Bảo tháp được xây để mọi người đến đó hành lễ (Các Cụ có thể tham khảo Đại bảo tháp Mandala Tây thiên ở Tam đảo).. Cháu sẽ mô ta kỹ hơn khi nói đến một Bảo tháp cụ thể ở phần sau.
Các sư thì ở Tự viện cách không xa bảo tháp, nhưng không ở trong khu vực bảo tháp.
Người dân Myanmar đa phần theo Đạo Phật, vì vậy họ đóng góp rất nhiều trong việc xây dựng Bảo tháp, tự viện. Nhà cửa có thể sơ sài, nhưng mọi công sức đều dồn vào xây Bảo tháp, tự viện.
Myanmar năm 2015 nói chung là nghèo (tương tự Việt nam những năm 93). Đàn ông mặc một loại "Váy" gọi là Longy.
Ở bến xe có thể bắt xe ôm (chi đi khu vực ngoại thành phía ngoài Yagoon, do nội đo Yangoon cấm xe máy). Muốn vào nội đo thi phải bắt Taxi.
Hình ảnh dưới là các anh xe oomg, quán bán hàng: thẻ điện thoại, nước uống.... . Ví trí ngay cổng bến xe
Khung cảnh ngoài bến xe
Nhiều người ngày đó ca ngợi Myanmar, từ chi tiết cấm xe máy trở đi. Và trước viễn cảnh HN cũng cấm xe máy, em thấy sợ. Đó là chính sách ngu xuẩn, xe máy là công cụ, phù hợp với mức độ phát triển, là cần câu cơm của rất nhiều người. Khi mức độ phát triển khác đi, xe máy cá nhân sẽ tự giảm bớt, mức phát triển thấp mà cấm xe máy sẽ chỉ gây hại.