Đầu tuần em update một số thông tin, nhiều thông tin theo dõi dài nhưng không có thời gian chia sẻ
Về Đài Loan:
Đài Loan đang chuyển hoá trong trạng thái hướng đến việc tập trung quyền lực bất chấp tình hình đa đảng, theo đó, chính quyền Đài Loan đang tích cực khởi tố bắt giam các nghị sỹ trong nội bộ Dân Tiến Đảng do quan điểm về độc lập không thống nhất, không cùng vây cánh, rồi tới các nghị sỹ của các đảng phái đối lập, trước mắt là chủ tịch Dân Chúng Đảng vẫn tiếp tục đang bị tạm giam điều tra, một loạt nghị sỹ của Quốc Dân Đảng cũng bị điều tra và bắt giam. Xét về động cơ và chứng cứ, nhiều trường hợp Toà án đã bác đơn khởi tố và trả về nhưng Viện kiểm sát vẫn tiếp tục phát lệnh bắt giam lại và cấm tiếp xúc đối với nhiều người. Như vậy, về mặt chính trị, Đài Loan đang tích cực loại bỏ các lực lượng chính trị không cùng quan điểm, điểm này nếu nhìn vào giai đoạn đầu chiến sự ở Ukraine, trong năm 2022, chính quyền Kiev cũng làm tương tự, khác biệt giữa Đài Loan và Ukraine là Nga ra tay bất ngờ khiến quá trình này phía Ukraine còn chưa kịp làm, nhưng Đài Loan thì đang trong quá trình này.
Về mặt xã hội, Đài Loan đang tích cực xây dựng cảm xúc xã hội theo hướng cực đoan và bài Trung mạnh mẽ, sau sự kiện Sở Di trú của Đài Loan trục xuất cô dâu Đại Lục, hoạt động được nhiều nhóm vận động dân sự tham gia mang tính miệt thị và đe doạ cũng như chửi bới, mức độ vượt quá tiêu chuẩn đạo đức mà trước đây khi vượt quá tiêu chuẩn này sẽ có khởi kiện, nhưng bây giờ chính quyền Đài Loan không thực hiện bất cứ khởi kiện nào đối với các hoạt động như vậy. Theo chính sách di trú được thay đổi mới đây, các cô dâu Đại Lục nếu muốn giữ quyền cư trú dài hạn tại Đài Loan phải bổ sung giấy tờ chứng minh đã từ bỏ quốc tịch gốc, trường hợp không có sẽ không được gia hạn cư trú nữa. Điều này sẽ dẫn tới làn sóng rời Đài Loan và tác động đến xu hướng kết hôn của người dân giữa hai bờ eo biển giảm xuống. Xét xa một chút thì nó cũng là bước đầu trong việc bài Trung ở Đài Loan, xua đuổi người Trung Quốc rời khỏi Đài Loan, gây thù hận giữa 2 bờ. Các lực lượng dân sự mà tương lai sẽ được sử dụng trong chiến tranh như các lực lượng bảo vệ thuộc các công ty bảo vệ chuyên nghiệp, các nhóm bảo vệ phục vụ của các trung tâm tôn giáo như cung miếu chùa đền cũng được lên kế hoạch tập huấn, lực lượng dân sự chuẩn bị với các mục đích chung khác có quân số lên tới 280 ngàn người. Các nhóm dân quân thuộc dân quân Gấu Đen ở các khu vực thường xuyên tổ chức các hoạt động liên quan đến thể chất hoặc ứng biến sự cố.
Về mặt quân sự, Đài Loan thường xuyên có diễn tập nhỏ, xe tank và bọc thép được tập kết thường xuyên tại các cơ sở tôn giáo như cung miếu chùa đền, các diễn tập phòng không thường niên được mở rộng quy mô và hạng mục lên nhiều hơn, trước đây là ẩn nấp, giờ tăng thêm việc sơ cấp cứu, di chuyển người, vận chuyển nhu yếu dược phẩm từ các nơi tập kết. Trong diễn tập lớn quy mô, lực lượng quân sự Mỹ đã bắt đầu xuất hiện và tham gia dưới góc độ cố vấn. Tại Bành Hồ xác nhận xuất hiện lực lượng quân đội Mỹ có mặt thực hiện huấn luyện, gần đây sự xuất hiện này cũng được xác nhận ở ngoại đảo Kim Môn, Mã Tổ, dù chiến lược của Đài Loan hiện tại là bỏ ngoại đảo, phòng thủ bờ biển và tiêu diệt đối phương trên bờ trong các thành phố, chiến lược rút lui chiến thuật vào các khu vực hang động, rừng núi thuộc các mạch núi trung tâm cũng được chuẩn bị, mục tiêu kéo dài thời gian tới 30 ngày mới đây được đưa ra trong một số cuộc điều trần.
Về ngoại giao, Đài Loan khả năng sẽ hy sinh một số lợi ích kinh tế để đạt được mục đích ngoại giao, trong đó có sự thừa nhận của các nước phương Tây và các đồng minh của Mỹ trong khu vực trong trường hợp Đài Loan tuyên bố độc lập, gần nhất Đài Loan đã giao thiệp để Philippines gỡ bỏ một số hạn chế đối với quan chức cấp cao trong việc thăm việc trao đổi công việc với Đài Loan. Nói rõ hơn về cơ chế này thì: do Đài Loan là vùng lãnh thổ thuộc Trung Quốc, các nước khi ký kết quan hệ ngoại giao với Trung Quốc đều thừa nhận Đài Loan thuộc về Trung Quốc và nguyên tắc một nước Trung Quốc, các nước không đặt sứ quán mà đặt văn phòng đại diện kinh tế văn hoá hoặc văn phòng thương mại tại Đài Loan, dù vậy, Đài Loan vẫn còn khoảng chục nước ngoại giao chính thức gồm một số quốc gia đảo Nam Thái Bình Dương mà thực chất chủ quyền thuộc Mỹ và một vài nước ở Nam Mỹ. Đặc điểm của cơ chế này là các chính khách hàm bộ trưởng thường không xuất hiện trong các phái đoàn công khai đến Đài Loan mà chủ yếu cấp cao nhất là Thứ trưởng và các cấp thấp hơn, việc đón tiếp thường không được đưa tin. Cũng chính vì cơ chế này mà phần lớn người đến thăm viếng Đài Loan thường là không đương chức hoặc chức tương đối thấp hoặc không nằm trong hệ thống cầm quyền đương thời. Việc bỏ hạn chế quan chức cấp cao sẽ là bước đầu để bình thường hoá quan hệ, hoặc chuẩn bị cho việc thừa nhận Đài Loan độc lập trong tương lai.
Về Philippines:
Philippines đang trong trạng thái nội bộ phức tạp, nguy cơ xảy ra nội chiến vẫn treo ở đó, nhưng các cuộc tập trận với Mỹ vẫn được thực hiện, điều này giúp ổn định phần nào nội bộ Philippines. Tuy nhiên, trong tuần trước, tàu Sơn Đông cùng biên đội đã xuất hiện sát bờ biển phía Đông Bắc Philippines với khoảng cách gần nhất ước tính là hơn 4km, tức là 2 hải lý, với biên đội mạnh và hoả lực áp đảo, cụm tàu Sơn Đông đã áp sát bờ trong một khoảng thời gian ngắn được cho rằng mang lại tín hiệu cho Philippines biết Trung Quốc có ý ủng hộ Duterte và cảnh cáo việc đi lại gần hơn của Philippines với Đài Loan.
Hiện tại, có tin cuộc tập trận giữa Mỹ và Philippines cũng sẽ chuyển một phần tên lửa chống hạm tới bố trí ở Đài Loan, tuy chưa rõ số lượng và chủng loại, nhưng đây cũng có thể là bước đi tiếp theo nếu Mỹ và Trung Quốc không tìm được cơ hội nói chuyện với nhau sau cuộc chiến thuế quan vô hồi kết, phía Mỹ cần đàm phán nhưng phía Trung Quốc vẫn liên tục tảng lờ, quân cờ Philippines phải động đậy để các bên Mỹ và Trung Quốc có thể tiếp xúc với nhau, nếu tình hình không đàm phán, không tiếp xúc kéo dài, nguy cơ nội loạn ở Mỹ sẽ lên cao và nguy cơ phản đối từ chính đảng Cộng Hoà sẽ khiến chính phủ của Trump gặp rắc rối, thậm chí nếu không tìm được nút thắt, nguy cơ bị ám sát như JFK sẽ xảy ra lần nữa với Trump, đó là động cơ chính khiến Philippines đi những nước hiểm hóc và đầy thiệt hại dù tình hình của Philippines giai đoạn này khá là khó khăn.
Philippines và Nhật Bản có thể sẽ ký kết thoả thuận về trao đổi tình báo quân sự.
Philippines và Trung Quốc ngoài các hoạt động va chạm trên biển, ngày 24/04, lính Trung Quốc đã lên đá Hoài Ân chụp ảnh với cờ Trung Quốc tuyên bố chủ quyền ở đá này, tới 27/04, thì 6 lính Philippines lên đá căng cờ chụp ảnh tuyên bố chủ quyền, hoạt động sau đó bị phía Trung Quốc can thiệp và xử lý, dẫn tới những chỉ trích lẫn nhau về việc xâm phạm chủ quyền biển đảo của nhau. Đá Hoài Ân, tên tiếng Anh là Sandy Cay, tiếng Trung là Thiết Tuyến Tiêu, đá là rạn đá nửa nổi nửa chìm có chiều dài 2.6km, rộng khoảng gần 1 km và có một cồn cát nhỏ trên đá, đá cách đảo Thị Tứ khoảng 6.5km.
Về các nước khác trong Asean:
Đang dấy lên tin đồn máy bay ném bom của Trung Quốc H-6K sẽ được bố trí tại một căn cứ của Indonesia, dù đây chỉ là tin đồn, như trước đây có tin đồn Tu-95 của Nga có thể được bố trí ở căn cứ của Indonesia và vẫn chưa có nhiều thông tin liên quan, nhưng sau cuộc tập trận ngoài khơi giữa NewZealand và Úc của Hải quân PLA, biên đội tàu hùng hậu tập trận và bắn đạn thật khiến hơn chục chuyến bay bị thay đổi và cuộc đi vòng quanh bờ biển Úc của biên đội tàu đã làm xuất phát ra vấn đề mới, Úc từ thành viên của AUKUS tham gia phong toả Trung Quốc lần đầu tiên cảm nhận được áp lực khi bị tàu chiến nước khác phong toả ngoài biển của mình, đúng vào giai đoạn Mỹ không gửi gì đến để trợ uy mà lại phát động cuộc chiến thuế quan vào chính lúc đó. Trước đây, từ sự kiện Đông Timo đòi độc lập, Indonesia đã phản đối gay gắt sự xuất hiện của hải quân Úc trong thời gian đó, sự đề phòng của Indonesia đối với Úc ngày càng tăng theo nhịp độ Úc gửi lực lượng có mặt tham dự các hoạt động đi qua đi lại eo biển Đài Loan. Chính bối cảnh này đã dẫn tới các tin đồn Indonesia cân nhắc tới chuyện hợp tác quân sự với Nga hoặc Trung Quốc theo tin đồn gần đây. Tuy chỉ mới dừng lại ở tin đồn nhưng với tình hình hiện tại, khi Trung Quốc đang tích cực củng cố quan hệ trên cơ sở hợp tác kinh tế với các nước xung quanh, đặc biệt là các nước trong Asean, kết hợp với chiến lược ngăn chặn từ xa mà Trung Quốc tính đến khi hạn chế các can thiệp bên ngoài vào hoạt động thu hồi Đài Loan nếu xảy ra thì việc trao đổi thoả thuận với Indonesia để xây dựng một điểm vươn xa, ngăn chặn Úc, một đồng minh trên biển Thái Bình Dương của Mỹ tham dự vào hoạt động ngăn chặn Trung Quốc thực hiện thống nhất lãnh thổ về lý thuyết cũng có thể xảy ra, dù mục tiêu của nó chỉ hạn chế ở mức uy hiếp hướng tiến quân từ Úc và NewZealand về phía Đài Loan. Nhưng bản chất thông tin có lửa thì mới có khói, cũng không loại trừ, các bên cũng xúc tiến tiếp xúc để giải quyết nội dung này nhưng vẫn chưa ngã ngũ.
Trung Quốc sau chuyến công du của Tập Cận Bình tới 3 nước trong Asean là Việt Nam, Malaysia, Campuchia, có vẻ có những phân chia nhất định khi chuyến công du không có Lào, mặt khác việc khối quân diễu binh của Lào, Campuchia và Trung Quốc có mặt ở TP. Hồ Chí Minh tham dự diễu binh kỷ niệm 50 năm Giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước của Việt Nam và Việt Nam gửi khối quân diễu binh tham dự Lễ kỷ niệm chiến thắng phát xít ở Nga trong tháng 5, không loại trừ Việt Nam cũng sẽ lại gửi khối quân diễu binh tham dự Lễ kỷ niệm chiến thắng phát xít Nhật ở Trung Quốc. Ngoại trừ Philippines đã sang phe theo Mỹ, hiện tại những nước có xu hướng nghiêng sang Mỹ hơn còn lại có Singapore và Thái Lan. Singapore đang tích cực công khai luận điểm chính sách, còn Thái Lan vẫn trong trạng thái khó lường.
Về xung đột giữa Ấn Độ và Pakistan:
Xung đột giữa Ấn Độ và Pakistan sau vài ngày giao chiến, đại khái xác định được một số điểm như sau:
Chưa rõ hai bên thương vong đến đâu, nhưng xác định được Pakistan sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân, điều đó dẫn tới chiến trường Nam Á được mở, vũ khí từ Mỹ và phương Tây bắt đầu tập kết về Ấn Độ, có tin máy bay chiến đấu của Israen cũng có mặt, vũ khí và hỗ trợ quân sự của Trung Quốc cũng bắt đầu được chuyển tới Pakistan, tên lửa PL-15 của Trung Quốc được vận chuyển sang cho Pakistan, Pakistan hiện đang biên chế J-10 của Trung Quốc, trong khí đó lô PL-15 này lại là hàng nội địa không xuất khẩu của Trung Quốc, đây sẽ là bài toán khó cho Ấn Độ, nhưng vẫn có cơ hội nếu lực lượng tình báo giám sát trên không của Mỹ dịch chuyển theo dõi và cung cấp thông tin cho Ấn Độ, tuy nhiên, chiến tranh tiêu hao sẽ có lợi cho Pakistan do chi phí và giá thành vận hành quân sự của Ấn Độ cao hơn Pakistan rất nhiều, cuộc chiến này cũng có thể sẽ thấy được .
Ấn Độ mở đập xả nước sông Ấn không báo trước khiến Pakistan bị ngập lụt, trước đó, Ấn Độ từng nhiều lần doạ đóng cửa đập nước sông Ấn khiến hạ lưu là Pakistan bị hạn hán.
Việc Ấn Độ cứng rắn với Pakistan đằng sau còn có nhiều suy luận, trong đó có những nghi ngờ sau:
Ấn Độ đang hùa theo chủ trương dịch chuyển chuỗi sản xuất cung ứng ra khỏi Trung Quốc của Mỹ, tuy nhiên Trung Quốc cũng hạn chế ngược lại để các chuỗi sản xuất cung ứng không thể rời khỏi Trung Quốc, trong các vận động đó, việc đánh thuế của Trump đối với các nước khác nhằm tạo nên áp lực buộc các nước liên quan phải dừng giao dịch với Trung Quốc, nhưng cho tới nay, các nước liên quan như EU, Nhật, Hàn, Đông Nam Á đều đang không đáp ứng yêu cầu này của Mỹ, Trung Quốc cũng tăng cường hợp tác với các nước này nhằm ngăn chặn phong toả nói trên, các chuyến thăm gần đây của Tập Cận Bình đi Việt Nam, Malaysia, Campuchia nói lên điều đó, động thái gần đây của Nhật và sau đó là Hàn cho thấy Nhật gia tăng hợp tác thương mại với Trung Quốc và Hàn cũng theo bước đi của Nhật, Trung Quốc và EU cũng khởi động lại đàm phán thương mai, dự kiến sẽ có thể đạt được kết quả mới vào cuối năm nay, tất cả những động thái này đều là phản ứng trước chính sách đánh thuế kiểu ăn cướp của Mỹ. Trong bối cảnh đó, việc Phó Tổng thống Mỹ đi Ấn Độ và hứa hẹn mở ra cuộc gặp giữa 2 nguyên thủ 2 nước trong năm nay cho thấy Mỹ có vẻ đã lôi kéo thành công Ấn Độ, trong đó những hứa hẹn về phát triển công nghiệp bán dẫn đối với Ấn Độ cũng có vẻ không khác mấy với những hứa hẹn mà Việt Nam từng nhận được.
Trong mối quan hệ giữa Ấn Độ và Pakistan còn phải kể đến vấn đề tôn giáo, Ấn Độ là nước tuy có cả đạo Hindu, đạo Hồi, đạo Phật, các tôn giáo khác nhưng Ấn Độ từ lâu đã là cái gai trong mắt Thế giới Hồi giáo với lịch sử đàn áp Hồi giáo của các phe phái cầm quyền theo Ấn Độ giáo, ngay chính Modi khi còn là thủ hiến bang cũng là người có thành tích dày đặc trong việc đè nén Hồi giáo ở Ấn Độ. Điều này cũng lý giải vì sao Ấn Độ lệ thuộc rất nhiều vào Nga, từ vũ khí, lương thực, đến cả năng lượng vì đơn giản nguồn năng lượng từ Nga an toàn hơn nguồn từ Hồi giáo Trung Đông. Nhưng ngược lại, Pakistan là một nước Hồi giáo lại thân thiết với các nước Hồi giáo ở Trung Đông hơn, nhiều vùng ở Pakistan kể cả phần Kashermie mà Pakistan đang kiểm soát vẫn có những hạng mục đầu tư của Saudi. Việc Ấn Độ phát động chiến tranh với Pakistan sẽ có ảnh hưởng nhất định đến lợi ích của Saudi, mà trong cuộc chiến của Mỹ và Israen ở Trung Đông đối với Iran hoặc các nước Hồi giáo khác như Palestine, Syria, Lebanon cũng ít nhiều không được cộng đồng Hồi giáo bằng lòng do dù gì đi chăng nữa, cũng là cuộc chiến của người da trắng và người Do Thái nhằm giết hại người Hồi giáo. Việc Mỹ ủng hộ Ấn Độ thực hiện cuộc chiến cũng là sức ép của Mỹ lên Saudi và các nước Hồi giáo thân cận, cũng là cơ hội mượn tay Ấn Độ tạo khủng hoảng nhằm ngăn Trung Quốc tập trung vào các vấn đề như Đài Loan, chiến tranh thương mại, hòng buộc Trung Quốc phải chấp nhận đàm phán vì cho tới nay vẫn chưa có thông tin từ phía Trung Quốc về việc Trung Quốc đồng ý đàm phán với Mỹ về thuế quan, thậm chí nhiều cá nhân trong chính trường Mỹ cũng hoài nghi việc muốn liên hệ đàm phán thuế quan của Tập Cận Bình như Trump vẫn đang khoe khoang.
Hệ luỵ xảy ra nếu chiến sự giữa Ấn Độ và Pakistan leo thang và kéo dài còn liên quan đến đường vận tải biển, cả 2 nước này đều có đường bờ biển và đường bờ biển này chính là đường vận tải dầu khí từ Trung Đông sang Trung Quốc, nếu đơn phương Ấn Độ ra mặt ngăn cản tuyến đường biển thì sẽ khó, nhưng nếu gây nên cục diện căng thẳng lớn ở đây thì tuyến đường biển đương nhiên bị tác động, đây cũng chính là nguyên nhân sâu xa khiến Trung Quốc từ lâu đã xây dựng quan hệ đồng minh chiến lược đặc biệt với Pakistan vì nó bảo vệ mạch sống cho chính Trung Quốc, hiện tại các nguồn mạng của Trung Quốc đang hừng hực ủng hộ việc Trung Quốc tăng viện quân sự cho Pakistan bằng nhiều vũ khí mà hiện tại PLA đang biên chế sử dụng, trước mắt đạn được tên lửa được vận chuyển sang Pakistan, sắp tới thậm chí có thể lực lượng sử dụng uav trong không quân của PLA cũng sẽ có mặt để đảm bảo Pakistan trụ vững trong cuộc chiến, vì xét cho cùng, nếu Mỹ đã thất thế ở chiến trường Ukraine, việc Mỹ tiếp tục đổ vũ khí vào vũ trang Ấn Độ, không loại trừ việc Mỹ cũng chuyển giao cả một số kinh nghiệm chiến đấu tích luỹ rút tỉa được từ chiến trường Ukraine và thử nghiệm cả một số kinh nghiệm chiến đấu mới, vũ khí mới, như vậy, việc ứng phó với hình thức chiến đấu mới đó là ưu tiên hàng đầu của Trung Quốc, vừa bảo vệ đồng minh, vừa chuẩn bị tốt hơn cho chiến trường Đài Loan trong tương lai.
Dù chiến sự giữa hai nước Nam Á đang mới bắt đầu và cũng chưa chắn sẽ mở rộng thành chiến tranh quy mô khu vực, nhưng việc thúc đẩy chiến tranh bùng phát giữa 1 nước thuộc BRICS với 1 nước có quan hệ đồng minh khăng khít với 1 nước khác cũng thuộc BRICS ở một góc độ nào đó là thành công trong việc phá hoại BRICS, khi tiếng nói chung không thống nhất, khả năng rạn nứt và chia rẽ sẽ xuất hiện, đối thủ của Mỹ sẽ suy yếu và nó là cơ hội tốt để Mỹ cân bằng sức mạnh đang trỗi dậy của Trung Quốc và tham vọng trỗi dậy trở lại của Nga. Ở đây có một chi tiết đáng suy ngẫm, thái độ của Nga trong chuyện này lại ủng hộ quan điểm về biên giới của Ấn Độ, như vậy, Nga cũng có những tính toán riêng trong sự việc này, điều này cũng hợp lẽ vì nước lớn sẽ không trực tiếp thì gián tiếp gây ra xáo trộn ở các nơi trên thế giới và thu được lợi ích nhờ việc can thiệp hoặc không can thiệp, ủng hộ hoặc không ủng hộ hoặc phản đối với các chủ trương và xu thế phát triển của nước nào đó nhỏ bé hơn. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh Nga cần Trung Quốc yên tĩnh như hiện nay, việc khiến Trung Quốc căng thẳng có thể vì Nga nhận thấy Mỹ chắc chắn chuẩn bị rút khỏi Ukraine, với tình hình chiến trường chỉ còn lại châu Âu, Nga có thể thừa sức giải quyết châu Âu trong thời gian 3 đến 5 năm tiếp theo mà không quá cần Trung Quốc, điều này phù hợp với các quan điểm về Đài Loan gần đây của Nga, nó cho thấy Nga muốn Mỹ mở thêm chiến trường khác với Trung Quốc để giảm áp lực chiến trường Ukraine, nhưng với chiến trường mới, Nga vẫn sẽ tham dự với tư cách là người giúp đỡ, được giúp đỡ và đi giúp đỡ là cách để hoá giải những món nợ không thể quy ra tiền được. Vì thế, không loại trừ việc Nga thể hiện thái độ như vậy, tuy không làm Trung Quốc gặp nguy hiểm nhưng tạo ra cơ hội để hoá giải món nợ mấy năm vừa rồi của Trung Quốc cho Nga. Mặt khác, Nga ủng hộ quan điểm về biên giới của Ấn Độ sẽ khiến Ấn Độ tích cực hơn, nhưng ở đây khả năng cao nó là cú cho ăn bánh vẽ, Ấn Độ một khi đã muốn hùa theo Mỹ, Nga sẽ để Ấn Độ hùa theo và xuống lỗ rồi khi Mỹ rũ tay phủi áo thì Nga mới ra tay cứu Ấn Độ leo lên khỏi cái lỗ đấy, Ấn Độ sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi tầm kiểm soát tuy mềm mỏng nhưng chắc chắn của Nga được.
Tóm lại, với cục diện chiến sự xung đột giữa Ấn Độ và Pakistan, em nghĩ là khó mà kéo dài được, căn cứ vào những lần xung đột biên giới với Trung Quốc, khâu hậu cần của Ấn Độ bộc lộ rất nhiều điểm yếu, tham nhũng cũng là vấn đề chí mạng đối với quân đội Ấn Độ, tuy lần này chiến sự xung đột có thể ở điều kiện địa lý dễ dàng hơn so với các cuộc va chạm biên giới trên các vùng cao nguyên lạnh giá, nhưng Trung Quốc vẫn còn lá bài ngăn thượng nguồn sông để uy hiếp NewDelih, trong trường hợp căng thẳng quá, Trung Quốc vẫn có thể chơi bài này để cảnh cáo Ấn Độ kiềm chế, thậm chí các thương lượng với Nga cũng có thể đèo thêm yếu tố Ấn Độ để tạo áp lực lại Ấn Độ, tuy nhiên, khả năng cao chắc cũng không phải phức tạp đến vậy.
Hãng thông tấn Trung ương Triều Tiên đưa tin hôm nay 28/04 rằng Quân ủy Trung ương Đảng Lao động Triều Tiên đã gửi một văn bản tới các phương tiện truyền thông chính thức như Rodong Sinmun vào Chủ Nhật (27/4), xác nhận rằng họ gửi quân tới Nga để tham gia vào cuộc chiến tranh Nga-Ukraine và tuyên bố rằng điều này hoàn toàn tuân thủ các điều khoản và tinh thần của Hiệp ước Đối tác chiến lược toàn diện Triều Tiên-Nga, và cũng là hành động tích cực nhất để thực hiện hiệp ước Triều Tiên-Nga.
Một văn bản lập trường của Ủy ban Quân sự Trung ương Đảng Lao động Triều Tiên nêu rõ quân đội Bắc Triều Tiên đã được điều tới khu vực Kursk để tham gia chiến tranh theo "mệnh lệnh của nguyên thủ quốc gia". Tài liệu nhấn mạnh việc triển khai quân được thực hiện theo quyết định của nhà lãnh đạo Kim Jong-un, và cho biết Kim Jong-un đã phân tích tình hình chiến tranh hiện nay đáp ứng các điều kiện quy định tại Điều 4 của Hiệp ước Đối tác chiến lược toàn diện Triều Tiên-Nga, quyết định cử lực lượng Triều Tiên tham gia chiến tranh và thông báo cho phía Nga. Ở phía ngược lại, một số cơ quan truyền thông Nga đưa tin vào ngày 26/04 rằng Mátxcơva cũng xác nhận lần đầu tiên vào cùng ngày việc binh lính Triều Tiên đã được điều đến mặt trận Ukraine và đánh giá cao sự đóng góp của họ.
Các hãng thông tấn TASS và RIA Novosti của Nga dẫn lời Tổng tham mưu trưởng Liên bang Nga Gerasimov báo cáo với Tổng thống Putin về "sự giải phóng hoàn toàn" khu vực Kursk, và đặc biệt đề cập rằng Triều Tiên đã cử quân tham gia chiến tranh theo Hiệp ước Đối tác Chiến lược Toàn diện. Gerasimov mô tả binh lính Triều Tiên đã hoàn thành mục tiêu chiến đấu cùng với quân đội Nga và thể hiện "tính chuyên nghiệp cao, sức bền, lòng dũng cảm và chủ nghĩa anh hùng" trong chiến đấu. Theo thông tin từ nhiều nguồn, kể từ khi Triều Tiên tham gia chiến tranh Nga-Ukraine vào cuối tháng 10 năm ngoái, nước này đã gửi tổng cộng 11.000 quân tới mặt trận Ukraine và khoảng 4.000 người đã bị thương, Bình Nhưỡng có thể sẽ gửi thêm 3.000 quân tới Nga trong đầu năm nay.
Bằng cách tận dụng cuộc chiến tranh Nga-Ukraine, Kim Jong-un cũng đã đạt được mọi thứ mình muốn.
Đầu tiên, Triều Tiên nhận được nguồn thực phẩm và công nghệ vũ khí hạt nhân rất cần thiết, bao gồm khả năng triển khai vũ khí hạt nhân tầm xa. Trong những năm gần đây, Triều Tiên chịu ảnh hưởng của chính trị quân sự và chịu các lệnh trừng phạt của Liên Hợp Quốc, Hoa Kỳ và phương Tây, thêm vào đó thiên tai và thảm họa do con người gây ra đã dẫn đến nền kinh tế cực kỳ lạc hậu và lương thực luôn là vấn đề lớn.
Đồng thời, dưới áp lực quân sự từ Hoa Kỳ, Nhật Bản và Hàn Quốc, để giải quyết các vấn đề an ninh của chế độ, Triều Tiên đã phát triển vũ khí hạt nhân bất chấp áp lực quốc tế. Tuy nhiên, do trình độ khoa học công nghệ quân sự và tích lũy công nghệ chưa đủ nên nước này có những thiếu sót đáng kể về khả năng hiện đại hóa và khả năng triển khai vũ khí hạt nhân tầm xa, nên vẫn khó có thể tạo ra sức răn đe đáng kể đối với Hoa Kỳ. Ngược lại, Nga lại là một cường quốc về ngũ cốc và hạt nhân, và có thể đáp ứng mọi nhu cầu của Triều Tiên trong hai lĩnh vực này, hơn nữa, vì cả hai nước đều đang chịu lệnh trừng phạt nên họ không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Kim Jong-un đã đạt được hai mục tiêu cùng một lúc, giải quyết hai vấn đề lớn về nguồn cung cấp lương thực và công nghệ vũ khí hạt nhân cùng một lúc.
Thứ hai, liên minh của Nga với Triều Tiên và cam kết phòng thủ chung được ghi trong hiệp ước song phương, đây là sự đảm bảo an ninh rất quan trọng ở cấp độ chiến lược đối với Kim Jong-un. Bắc Triều Tiên luôn là đồng minh của Trung Quốc và là đồng minh duy nhất được ghi trong các hiệp ước song phương, theo hiệp ước Trung-Triều, nếu Triều Tiên bị tấn công quân sự, Trung Quốc có nghĩa vụ phải gửi quân đội để hỗ trợ phòng thủ. Tuy nhiên, liên minh giữa Nga và Triều Tiên đang có lỗ hổng do sự tan rã của Liên Xô cũ.
Mặc dù Nga đã kế thừa mọi nghĩa vụ theo hiệp ước từ Liên Xô cũ, nhưng nếu Triều Tiên bị tấn công quân sự và Nga không muốn gửi quân, nước này có thể sử dụng hiệu lực của hiệp ước cũ như một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm của mình. Lần này, Triều Tiên và Nga đã đàm phán lại hiệp ước, làm rõ hơn quan hệ liên minh giữa Nga và Triều Tiên. Nếu Triều Tiên bị tấn công và đưa ra yêu cầu, Nga phải gửi quân tới hỗ trợ theo hiệp ước. Điều này có nghĩa là Triều Tiên đã thay đổi từ việc chỉ có Trung Quốc là trụ cột an ninh sang có cả Trung Quốc và Nga là trụ cột an ninh. Điều này không chỉ tăng cường đáng kể năng lực an ninh quân sự của Triều Tiên mà còn nâng cao khả năng điều động, mặc cả và đàm phán của Kim Jong-un giữa Trung Quốc và Nga, đồng thời củng cố sự tự tin và lòng dũng cảm của Triều Tiên trong việc tham gia vào cuộc đối đầu quân sự với Hoa Kỳ, Nhật Bản và Hàn Quốc.
Thế giới ngày nay là một thế giới ngày càng hỗn loạn, trật tự quốc tế được hình thành sau Thế chiến II đang sụp đổ và tan rã. Một quốc gia có quy mô như Triều Tiên, khi phải đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh như Hoa Kỳ, sẽ gặp nguy cơ lớn nếu không giành được lòng tin và sự bảo vệ của các cường quốc láng giềng mà tiền đề là không duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ, Ukraine là ví dụ điển hình nhất. Kim Jong-un đã giúp đỡ Putin khi ông gặp thời điểm khó khăn nhất và Triều Tiên là quốc gia duy nhất gửi quân tới hỗ trợ Nga. Nước Nga nợ ông ân huệ này, do đó, ít nhất trong nhiệm kỳ của Putin, Nga sẽ cung cấp hỗ trợ ngoại giao và an ninh vững chắc cho Triều Tiên và hợp tác với Triều Tiên. Điều này quan trọng với Nga và thậm chí còn quan trọng hơn với Triều Tiên.
Nhìn theo góc độ nhu cầu chiến lược của Triều Tiên, thỏa thuận chiến tranh đầu tư ít, lợi nhuận cao này chắc chắn là một thỏa thuận tốt. Trump luôn khoe khoang rằng mình là bậc thầy về đàm phán và thậm chí còn viết một cuốn sách có tên Nghệ thuật đàm phán (The Art of the Deal). Tuy nhiên, trong suốt nỗ lực làm trung gian hòa giải cuộc chiến tranh Nga-Ukraine, Trump luôn bị Putin của Nga dẫn dắt, bị chế giễu và hoàn toàn xúc phạm các đồng minh châu Âu của mình, nhưng cho tới nay, Trump vẫn chưa đạt được thành công nào. Vì vậy, xét về góc độ giao dịch, xét đến quy mô không cân bằng và các lựa chọn mặc cả giữa Hoa Kỳ và Triều Tiên, Kim Jong-un thực sự đang ở vị thế có lợi.
Nhà máy luyện kim Munphyong, là một tổ hợp luyện kim loại màu hoàn chỉnh. Quặng thô được khai thác trong nước chuyển đến, bên trong nhà máy các đủ dây chuyền sản xuất các phụ liệu cần cho ngành luyện kim màu như Acid Sunfuric. Lượng Acid Sunfuric sản xuất dư sẽ là nguyên liệu đầu vào cho các nhà máy sản xuất phân bón, giấy, pin, sơn,... Nhà máy được nâng cấp, mở rộng, hiện đại hóa vào năm 2024 để tăng hiệu suất, giảm ô nhiễm và tăng sản lượng. Ngoài ra nhiều biện pháp cải tiến trong quá trình khai thác mỏ đã giúp sản ượng có quặng thô cung cấp cho nhà máy tăng gấp đôi. Phía Triều Tiên cho biết họ tăng sản lượng kim loại màu để tăng sản xuất các thiết bị và máy móc cho nhu cầu trong nước. Tuy nhiên, kim loại màu cũng là một nguyên liệu không thể thiếu trong sản xuất vũ khí. Nên có thể thấy việc tìm được đầu ra khổng lồ cho các sản phẩm quân sự, vốn là một thế mạnh tầm quốc tế của Triều Tiên, đang kích thích nền kinh tế nước này tăng trưởng và bùng nổ.
Ngày 21.4.2025, Triều Tiên khánh thành nhà máy chế biến lúa mì Singye tại tỉnh Hoàng Hải Bắc, giáp với Hàn Quốc. Nhà máy được thúc đẩy vào tháng 6.2024, trong đó nguyên liệu đầu vào là lúa mì thô, trài quá trình chế biến sẽ cho thành phẩm chủ lực là mì sợi. Một điều đáng chú ý thì lúa mì không phải là cây lương thực chủ đạo tại Triều Tiên như gạo và khoai tây. Do đó có khả năng nhà máy là một dự án nhằm tận dụng nguồn lúa mì nhập từ Nga trong bối cảnh quan hệ kinh tế của hai nước đang rất tốt.
Trong những năm gần đây, Triều Tiên liên tục gây bất ngờ cho thế giới với tổ hợp công nghiệp-quân sự của mình, nhưng phần lớn những “ồn ào” đó chỉ liên quan đến các loại tên lửa đạn đạo tầm trung và tầm xa. Giờ đây họ mang đến một bất ngờ mới: một tàu khu trục “rất thời trang” đã được họ chế tạo trong thời gian kỷ lục. Chưa hết, chiếc thứ hai cùng loại cũng đã được đặt lườn và khởi đóng. Lực lượng hải quân của Triều Tiên không thể gọi là hiện đại. Lý do cho việc này rất đơn giản và rõ ràng: nguồn lực hạn chế buộc họ phải tập trung vào những lĩnh vực ưu tiên nhất để có thể ngăn chặn kẻ thù hiệu quả, đó là những tên lửa đạn đạo có khả năng mang đầu đạn hạt nhân và pháo binh. Việc Triều Tiên hạ thủy một tàu khu trục là hoàn toàn bất ngờ, hơn nữa, đây là con tàu không hề tầm thường, xét về các tính năng, nó tương đương với các tàu khu trục lớp Arleigh Burke của Hoa Kỳ. Tàu khu trục Choi-Hyon được chế tạo với các tiêu chuẩn của công nghệ tàng hình, với hình dạng góc cạnh đặc trưng, không có các cấu trúc và bộ phận thừa nhô ra. Xét về kích thước, với lượng giãn nước tiêu chuẩn là 5000 tấn, nó được xếp vào nhóm tàu khu trục. (Lớn gấp 3 lần so với tàu hộ vệ tên lửa Gepard 3.9 hiện đại nhất của ta với lượng giãn nước tiêu chuẩn là 1500 tấn). Có thể nói Choi-Hyon “được trang bị vũ khí đến tận răng”, nó có 74 ống phóng thẳng đứng với kích thước khác nhau cho 4 loại tên lửa. Về vũ khí tấn công, trên tàu có 20 ống phóng cỡ lớn được bố trí ở mũi và đuôi có thể được dùng để phóng tên lửa hành trình Hwasal-2 có khả năng mang đầu đạn hạt nhân với tầm bay đạt tới 2000km (một phiên bản của tên lửa hành trình Kalibr) và có thể là cả các tên lửa chống hạm kiểu như 3M22 Zircon. Ngoài ra còn có 10 ống phóng siêu lớn được thiết kế cho tên lửa đạn đạo tầm trung, nhưng chính xác là loại nào thì vẫn chưa rõ, rất có thể là Hwasong-11A. Về vũ khí phòng không, trên tàu có 32 ống phóng cho tên lửa tầm trung và 12 ống phóng cho tên lửa tầm xa. Tên lửa phòng không tầm trung rất có thể là loại đạn 9M96E. Tên lửa phòng không tầm xa có thể là loại đạn 48N6E. Các tên lửa này là thành phần của tổ hợp phòng không Redoubt (phiên bản hải quân của S-300/S400). Về phòng không tầm thấp, Choi-Hyon được trang bị 5 tháp hỏa lực Pantsir-ME, mỗi tháp này được trang bị 8 đạn tên lửa 57E6-E1 và 2 pháo bắn siêu nhanh AK-630 (6 nòng cỡ 30mm). Tổng cộng về vũ khí phòng không sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu, trên tàu có 12 tên lửa tầm xa, 32 tên lửa tầm trung, 40 tên lửa tầm ngắn và 10 khẩu pháo bắn nhanh. Tất cả các loại vũ khí phòng không này được kiểm soát và chỉ huy bởi hệ thống máy tính kiểm soát chiến đấu với radar AFAR. Không tệ chút nào đối với tàu khu trục đầu tiên của nhà tự làm. Bây giờ đến phần thú vị nhất. Choi Hyun được đặt lườn vào tháng 5/2024, nghĩa là quá trình đóng tàu mất chưa đầy một năm. Làm sao mà Triều Tiên có thể làm được điều mà ngay cả Trung Quốc cũng phải ghen tị? Tất nhiên, các thành phần chiến đấu của con tàu rõ ràng là được đưa đến từ Nga, nhưng việc họ có thể đóng một con tàu khu trục hoàn chỉnh trong thời gian như vậy đơn giản là không thể tưởng tượng được.
@a98@ktqsminh@ngo-rung@hatam@meotamthe@phuongminha6@uman Thực ra không chỉ Nga, mà cả TQ cũng đang làm pin Graphene này. Liệu sản xuất công nghiệp thì Nga có hiệu quả kinh tế bằng Trung Quốc không? Rất có khả năng Nga phát triển ra nhưng chủ yếu dùng cho nội địa và các nước Liên Xô cũ, còn thế giới sau này chắc toàn pin graphe "made in china"
Hà Huy Thành · Trong hoàn cảnh mà mỗi phần trăm dung lượng pin đều đáng giá như vàng hiện nay thì các nhà khoa học Nga đã tạo ra một bước đột phá. Đây hoàn toàn không phải là nói về tương lai, mà là hiện thực. Viện nghiên cứu Thép và Hợp kim Matxcova thuộc Đại học Khoa học và Công nghệ Quốc gia (НИТУ МИСИС) đã giới thiệu một công nghệ khiến các hãng sản xuất pin hàng đầu thế giới như BYD và CATL của Trung Quốc phải lo lắng: Công nghệ sản xuất pin Graphene ở qui mô công nghiệp. Tại thời điểm hiện tại, Nga là quốc gia duy nhất sở hữu công nghệ này. Có thể hiểu đơn giản graphene là loại vật liệu nano, được cấu tạo từ các nguyên tử carbon liên kết tuần hoàn theo sơ đồ lục giác. Ưu điểm của graphene là khả năng dẫn điện, chịu nhiệt tốt và hạn chế tổn hao năng lượng khi dòng điện chạy qua. Nó cũng có độ bền cao, linh hoạt và đàn hồi, đồng thời trong suốt và có thể được sử dụng để tạo ra điện từ ánh sáng mặt trời. Graphene là vật liệu được mệnh danh là “phép màu của thế kỷ 21”: Độ bền cao hơn thép 200 lần, tính dẫn nhiệt tốt hơn đồng và dẫn điện tốt hơn bạc… Nhưng điều quan trọng nhất là graphene giúp tạo ra được loại pin có mật độ năng lượng cực cao. Hiện tại (năm 2025), người Nga đã tạo ra pin graphene với mật độ năng lượng đạt tới 350 Wh/kg, cao hơn 40% so với pin lithium-ion tốt nhất của hãng CATL. Cách đây chỉ vài năm thôi, graphene vẫn rất khó trở nên phổ biến bởi sự phức tạp và giá thành cao trong sản xuất ở qui mô công nghiệp. Mặc dù việc tạo ra các mảnh hoặc tấm graphene nhỏ để nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khá đơn giản, nhưng việc sản xuất hàng loạt lại là chuyện khác. Nếu không có những thách thức trong việc sản xuất hàng loạt một cách đáng tin cậy, thì loại vật liệu nano này có lẽ đã xuất hiện trong các sản phẩm công nghệ từ lâu rồi. Nghiên cứu về graphene tại MISIS được bắt đầu từ năm 2012, và đến năm 2024 đã có bước nhảy vọt về chất lượng và qui trình sản xuất ở qui mô công nghiệp, trong đó cấu trúc graphene được tạo ra bởi nhiều lớp để ngăn ngừa quá nhiệt, sử dụng chất điện phân phức hợp, quy trình sản xuất công nghiệp được tối ưu hóa nhằm giảm chi phí 30%... Hiện nay ngành công nghiệp ô tô Nga đang thử nghiệm các loại pin mới trong xe điện Moskvich EV và Kama-1. Theo dữ liệu sơ bộ, quãng đường đi sau một lần sạc đầy là 650km ở nhiệt độ -20°C và 800km ở nhiệt độ trên 10°C – một giấc mơ đối với mùa đông nước Nga. Nhân tiện, các loại pin Lithium-ion hiện nay hầu như không thể sử dụng được ở các vùng viễn Bắc do hiệu ứng tự xả tăng rất cao ở nhiệt độ thấp. Hãy so sánh các chỉ số chính giữa pin Graphene MISIS (Nga) với pin Lithium-ion tốt nhất của CATL (Trung Quốc): - Mật độ năng lượng: 350 Wh/kg – 250 Wh/kg; - Tuổi thọ (số chu kỳ sạc): 2000 – 1500; - Tốc độ sạc (ở chế độ sạc tiêu chuẩn): 15 phút (90%) – 30 phút (80%); - Giá thành: pin graphene của Nga thấp hơn 10%. Ngoài ra, ở nhiệt độ -20°C, hiện tượng tự xả của pin MISIS chỉ là 7% so với 35-40% của các loại pin Lithium-ion hiện nay. Sau 1000 chu kỳ sạc, sự “chai pin” không vượt quá 5%. Đây là một cuộc cách mạng thực sự về năng lượng. Các lô sản phẩm công nghiệp đầu tiên sẽ được giao vào quý II năm 2025. Các hợp đồng đã được ký kết với: Rosnano (xây dựng các nhà máy ở Novosibirsk), KamAZ (Sản xuất xe buýt điện), Rosatom (Phát triển hệ thống lưu trữ năng lượng). Các nhà phân tích dự báo rằng đến năm 2030, pin Graphene của Nga sẽ chiếm 15% thị trường lưu trữ năng lượng của thế giới. Và quan trọng nhất, đó là sự độc lập, hoàn toàn không phụ thuộc vào các nhà cung cấp ở nước ngoài.
Bổ sung: Kinh nghiệm cá nhân: lái thử với graphene Các nhà báo đã có cơ hội thử nghiệm nguyên mẫu. Sau đây là những ấn tượng: - Sạc từ một trạm thông thường mất 12 phút 43 giây - thời gian của một tách cà phê - Ở -15°C, công suất mất chỉ 7% so với 25-30% của các thiết bị tương tự. - Sau 500 chu kỳ, sự suy giảm không vượt quá 3% - “Đây không phải là một sự tiến hóa, đây là một cuộc cách mạng về năng lượng,” kỹ sư trưởng của nhóm thử nghiệm tóm tắt. @uman
Tiếp bài trên Như đã nói, Trung Quốc là quốc gia đi đầu trong nghiên cứu và thương mại hóa công nghệ pin graphene, chủ yếu nhờ vào các tập đoàn lớn như Huawei, Dongxu Optoelectronics, GAC (Guangzhou Automobile Group) và đặc biệt là CATL – hãng sản xuất pin lớn nhất thế giới.
Huawei từng công bố pin graphene vào năm 2016, nhưng mới chỉ áp dụng giới hạn cho một số dòng sản phẩm di động.
GAC tuyên bố đã ra mắt xe điện Aion V với pin graphene có thể sạc đầy trong 8 phút, nhưng đến nay vẫn chưa được triển khai rộng rãi – chủ yếu vẫn ở mức thử nghiệm hoặc sản phẩm mẫu.
CATL đầu tư rất nhiều vào công nghệ graphene và các biến thể như “graphene-enhanced lithium battery”, nhưng chưa có bằng chứng xác nhận họ đã đạt đến công nghệ graphene “thuần” ở quy mô công nghiệp như tuyên bố của Nga về pin do MISIS phát triển.
Tóm lại, Trung Quốc đang rất tích cực phát triển pin graphene, nhưng theo thông tin hiện có đến tháng 4/2025, chưa có sản phẩm graphene thuần túy nào được ứng dụng đại trà tại Trung Quốc – chủ yếu vẫn là các sản phẩm thử nghiệm hoặc cải tiến trên nền pin lithium-ion.
Nếu pin graphene được ứng dụng rộng rãi, vai trò của lithium phải được xem lại. Dù pin graphene có nhiều ưu điểm vượt trội, lithium vẫn còn vai trò quan trọng ít nhất trong trung hạn, vì kKhông phải tất cả pin graphene đều loại bỏ hoàn toàn lithium. Nhiều loại pin được gọi là “graphene battery” thực chất là pin lithium-ion được cải tiến với thành phần graphene trong cực dương hoặc điện phân. Tức là đây là loại pin với công nghệ graphene “trộn” (dạng hybrid: lithium + graphene). Chính xác thì nó còn được gọi là graphene-enhanced lithium-ion battery – về cơ bản vẫn là pin lithium-ion, chỉ được cải tiến bằng cách tích hợp vật liệu graphene vào một số thành phần (như cực dương, cực âm, chất điện phân...). Nó vẫn tương thích với các trạm sạc hiện tại không cần sửa đổi nâng cấp gì trạm sạc. Mặc dù có graphene, nhưng hóa học cơ bản vẫn là lithium-ion. Graphene chỉ cải thiện tốc độ truyền ion (giúp sạc nhanh hơn), khả năng chịu nhiệt, độ bền, hiệu suất điện năng.
Hơn nữa, công nghệ hoàn toàn không dùng lithium như “supercapacitor graphene” vẫn chưa đạt mật độ năng lượng cao đủ để thay thế pin lithium-ion trong các thiết bị lớn như ô tô.
Chưa kể, Hạ tầng sẵn có, hệ sinh thái công nghiệp pin lithium đã quá phổ biến, từ khai thác khoáng sản đến chuỗi cung ứng sản xuất xe điện. Việc thay thế hoàn toàn cần thời gian.
Tóm lại, lithium vẫn sẽ đóng vai trò thiết yếu trong 5–10 năm tới, nhưng có thể giảm dần nếu graphene “thuần” được thương mại hóa rộng rãi và ổn định.
Về vấn đề hạ tầng, quả thực Pin graphene có thể dùng chung sạc với pin lithium hiện nay nhưng cần đáp ứng một số điều kiện kỹ thuật. Quả thực, nếu pin graphene được thiết kế để tuân thủ chuẩn sạc hiện hành (ví dụ chuẩn CCS, CHAdeMO cho xe điện, hoặc USB-PD cho thiết bị điện tử), thì hoàn toàn có thể dùng chung bộ sạc. Tuy nhiên, vì pin graphene có khả năng sạc nhanh hơn nhiều, để đạt hiệu quả tối đa sẽ cần bộ sạc hỗ trợ dòng ra lớn hơn so với pin lithium truyền thống. Chưa kể, quản lý nhiệt và an toàn có thể khác biệt nên một số hệ thống sạc sẽ cần phần mềm quản lý pin (BMS) được tinh chỉnh riêng cho graphene.
Pin graphene có thể dùng chung bộ sạc nếu chuẩn tương thích, nhưng để khai thác hết tiềm năng sạc siêu nhanh, bộ sạc nên được thiết kế tối ưu hóa cho loại pin đó.
Tương thích sạc giữa pin graphene và pin lithium đúng là khả thi, nếu chuẩn sạc được tuân thủ, nhưng cần thiết kế phần cứng lẫn phần mềm tối ưu để tận dụng lợi thế sạc siêu nhanh của graphene.
Như vậy nếu pin graphe thuần được phổ biến, không cần phá bỏ các trạm sạc hiện hành, bởi vì các trạm sạc hiện nay (đặc biệt là trạm sạc nhanh DC như CCS, CHAdeMO hay Tesla Supercharger) đều tuân theo các chuẩn giao tiếp và điện áp dòng điện cụ thể, vốn đã khá linh hoạt: Ví dụ, Chuẩn CCS (Combo Charging System) hỗ trợ từ 200V đến hơn 900V, dòng lên tới 500A nên nó phù hợp với cả pin lithium và graphene nếu thiết bị đáp ứng được. Ví dụ khác: Giao tiếp qua CAN hoặc PLC (Power Line Communication) cho phép xe điện và trạm sạc “thương lượng” về điện áp/dòng phù hợp, nên nó vẫn tương thích nếu firmware được cập nhật.
Vì vậy, về cơ bản, không cần phá bỏ hoặc thay thế hệ thống trạm sạc hiện tại, vì chuẩn vật lý và giao tiếp đã đủ linh hoạt, nhưng cần được sửa đổi và nâng cấp lên để khai thác tối ưu thế mạnh của pin graphene, ví dụ phải Cập nhật phần mềm điều khiển sạc (BMS và trạm sạc), phải nâng cấp phần cứng nếu muốn tận dụng sạc siêu nhanh Ví dụ trạm sạc Tesla V3 (250kW) đã có thể phục vụ xe pin lithium hiện đại như Model S Plaid trong 15 phút. Với pin graphene, chỉ cần tinh chỉnh firmware để phù hợp với tốc độ sạc mới. Một hãng xe điện như GAC từng tuyên bố sạc graphene đầy trong 8 phút tại trạm sạc riêng công suất 600kW – đòi hỏi phần cứng trạm được nâng cấp, nhưng vẫn tuân chuẩn CCS.
Kết luận:
Hiện vẫn là pin lithium kết hợp graphene cho một số bộ phận để nâng cap hiệu suất và tốc độ sạc
Nói chung, có thể MISIS tuyên bố thành công công nghệ pin graphene thuần túy ở quy mô công nghiệp, nhưng theo tôi Trung Quốc vẫn sẽ là quốc gia có tiềm lực triển khai thực tế lớn nhất cho toàn thế giới nhờ quy mô và hệ sinh thái công nghiệp.
Việc ứng dụng rộng rãi pin graphene có thể làm giảm vai trò của lithium, nhưng chưa thể thay thế hoàn toàn trong 5–10 năm tới.
Việc ứng dụng rộng rãi pin graphene "thuần" không đòi hỏi phá bỏ các trạm sạc hiện hành, nhưng cần nâng cấp phần cứng và phần mềm để tận dụng ưu thế sạc nhanh của nó
@a98@ktqsminh@ngo-rung@hatam@meotamthe@phuongminha6@uman Thực ra không chỉ Nga, mà cả TQ cũng đang làm pin Graphene này. Liệu sản xuất công nghiệp thì Nga có hiệu quả kinh tế bằng Trung Quốc không? Rất có khả năng Nga phát triển ra nhưng chủ yếu dùng cho nội địa và các nước Liên Xô cũ, còn thế giới sau này chắc toàn pin graphe "made in china"
Hà Huy Thành · Trong hoàn cảnh mà mỗi phần trăm dung lượng pin đều đáng giá như vàng hiện nay thì các nhà khoa học Nga đã tạo ra một bước đột phá. Đây hoàn toàn không phải là nói về tương lai, mà là hiện thực. Viện nghiên cứu Thép và Hợp kim Matxcova thuộc Đại học Khoa học và Công nghệ Quốc gia (НИТУ МИСИС) đã giới thiệu một công nghệ khiến các hãng sản xuất pin hàng đầu thế giới như BYD và CATL của Trung Quốc phải lo lắng: Công nghệ sản xuất pin Graphene ở qui mô công nghiệp. Tại thời điểm hiện tại, Nga là quốc gia duy nhất sở hữu công nghệ này. Có thể hiểu đơn giản graphene là loại vật liệu nano, được cấu tạo từ các nguyên tử carbon liên kết tuần hoàn theo sơ đồ lục giác. Ưu điểm của graphene là khả năng dẫn điện, chịu nhiệt tốt và hạn chế tổn hao năng lượng khi dòng điện chạy qua. Nó cũng có độ bền cao, linh hoạt và đàn hồi, đồng thời trong suốt và có thể được sử dụng để tạo ra điện từ ánh sáng mặt trời. Graphene là vật liệu được mệnh danh là “phép màu của thế kỷ 21”: Độ bền cao hơn thép 200 lần, tính dẫn nhiệt tốt hơn đồng và dẫn điện tốt hơn bạc… Nhưng điều quan trọng nhất là graphene giúp tạo ra được loại pin có mật độ năng lượng cực cao. Hiện tại (năm 2025), người Nga đã tạo ra pin graphene với mật độ năng lượng đạt tới 350 Wh/kg, cao hơn 40% so với pin lithium-ion tốt nhất của hãng CATL. Cách đây chỉ vài năm thôi, graphene vẫn rất khó trở nên phổ biến bởi sự phức tạp và giá thành cao trong sản xuất ở qui mô công nghiệp. Mặc dù việc tạo ra các mảnh hoặc tấm graphene nhỏ để nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khá đơn giản, nhưng việc sản xuất hàng loạt lại là chuyện khác. Nếu không có những thách thức trong việc sản xuất hàng loạt một cách đáng tin cậy, thì loại vật liệu nano này có lẽ đã xuất hiện trong các sản phẩm công nghệ từ lâu rồi. Nghiên cứu về graphene tại MISIS được bắt đầu từ năm 2012, và đến năm 2024 đã có bước nhảy vọt về chất lượng và qui trình sản xuất ở qui mô công nghiệp, trong đó cấu trúc graphene được tạo ra bởi nhiều lớp để ngăn ngừa quá nhiệt, sử dụng chất điện phân phức hợp, quy trình sản xuất công nghiệp được tối ưu hóa nhằm giảm chi phí 30%... Hiện nay ngành công nghiệp ô tô Nga đang thử nghiệm các loại pin mới trong xe điện Moskvich EV và Kama-1. Theo dữ liệu sơ bộ, quãng đường đi sau một lần sạc đầy là 650km ở nhiệt độ -20°C và 800km ở nhiệt độ trên 10°C – một giấc mơ đối với mùa đông nước Nga. Nhân tiện, các loại pin Lithium-ion hiện nay hầu như không thể sử dụng được ở các vùng viễn Bắc do hiệu ứng tự xả tăng rất cao ở nhiệt độ thấp. Hãy so sánh các chỉ số chính giữa pin Graphene MISIS (Nga) với pin Lithium-ion tốt nhất của CATL (Trung Quốc): - Mật độ năng lượng: 350 Wh/kg – 250 Wh/kg; - Tuổi thọ (số chu kỳ sạc): 2000 – 1500; - Tốc độ sạc (ở chế độ sạc tiêu chuẩn): 15 phút (90%) – 30 phút (80%); - Giá thành: pin graphene của Nga thấp hơn 10%. Ngoài ra, ở nhiệt độ -20°C, hiện tượng tự xả của pin MISIS chỉ là 7% so với 35-40% của các loại pin Lithium-ion hiện nay. Sau 1000 chu kỳ sạc, sự “chai pin” không vượt quá 5%. Đây là một cuộc cách mạng thực sự về năng lượng. Các lô sản phẩm công nghiệp đầu tiên sẽ được giao vào quý II năm 2025. Các hợp đồng đã được ký kết với: Rosnano (xây dựng các nhà máy ở Novosibirsk), KamAZ (Sản xuất xe buýt điện), Rosatom (Phát triển hệ thống lưu trữ năng lượng). Các nhà phân tích dự báo rằng đến năm 2030, pin Graphene của Nga sẽ chiếm 15% thị trường lưu trữ năng lượng của thế giới. Và quan trọng nhất, đó là sự độc lập, hoàn toàn không phụ thuộc vào các nhà cung cấp ở nước ngoài.
Bổ sung: Kinh nghiệm cá nhân: lái thử với graphene Các nhà báo đã có cơ hội thử nghiệm nguyên mẫu. Sau đây là những ấn tượng: - Sạc từ một trạm thông thường mất 12 phút 43 giây - thời gian của một tách cà phê - Ở -15°C, công suất mất chỉ 7% so với 25-30% của các thiết bị tương tự. - Sau 500 chu kỳ, sự suy giảm không vượt quá 3% - “Đây không phải là một sự tiến hóa, đây là một cuộc cách mạng về năng lượng,” kỹ sư trưởng của nhóm thử nghiệm tóm tắt. @uman
Tiếp bài trên Như đã nói, Trung Quốc là quốc gia đi đầu trong nghiên cứu và thương mại hóa công nghệ pin graphene, chủ yếu nhờ vào các tập đoàn lớn như Huawei, Dongxu Optoelectronics, GAC (Guangzhou Automobile Group) và đặc biệt là CATL – hãng sản xuất pin lớn nhất thế giới.
Huawei từng công bố pin graphene vào năm 2016, nhưng mới chỉ áp dụng giới hạn cho một số dòng sản phẩm di động.
GAC tuyên bố đã ra mắt xe điện Aion V với pin graphene có thể sạc đầy trong 8 phút, nhưng đến nay vẫn chưa được triển khai rộng rãi – chủ yếu vẫn ở mức thử nghiệm hoặc sản phẩm mẫu.
CATL đầu tư rất nhiều vào công nghệ graphene và các biến thể như “graphene-enhanced lithium battery”, nhưng chưa có bằng chứng xác nhận họ đã đạt đến công nghệ graphene “thuần” ở quy mô công nghiệp như tuyên bố của Nga về pin do MISIS phát triển.
Tóm lại, Trung Quốc đang rất tích cực phát triển pin graphene, nhưng theo thông tin hiện có đến tháng 4/2025, chưa có sản phẩm graphene thuần túy nào được ứng dụng đại trà tại Trung Quốc – chủ yếu vẫn là các sản phẩm thử nghiệm hoặc cải tiến trên nền pin lithium-ion.
Nếu pin graphene được ứng dụng rộng rãi, vai trò của lithium phải được xem lại. Dù pin graphene có nhiều ưu điểm vượt trội, lithium vẫn còn vai trò quan trọng ít nhất trong trung hạn, vì kKhông phải tất cả pin graphene đều loại bỏ hoàn toàn lithium. Nhiều loại pin được gọi là “graphene battery” thực chất là pin lithium-ion được cải tiến với thành phần graphene trong cực dương hoặc điện phân. Tức là đây là loại pin với công nghệ graphene “trộn” (dạng hybrid: lithium + graphene). Chính xác thì nó còn được gọi là graphene-enhanced lithium-ion battery – về cơ bản vẫn là pin lithium-ion, chỉ được cải tiến bằng cách tích hợp vật liệu graphene vào một số thành phần (như cực dương, cực âm, chất điện phân...). Nó vẫn tương thích với các trạm sạc hiện tại không cần sửa đổi nâng cấp gì trạm sạc. Mặc dù có graphene, nhưng hóa học cơ bản vẫn là lithium-ion. Graphene chỉ cải thiện tốc độ truyền ion (giúp sạc nhanh hơn), khả năng chịu nhiệt, độ bền, hiệu suất điện năng.
Hơn nữa, công nghệ hoàn toàn không dùng lithium như “supercapacitor graphene” vẫn chưa đạt mật độ năng lượng cao đủ để thay thế pin lithium-ion trong các thiết bị lớn như ô tô.
Chưa kể, Hạ tầng sẵn có, hệ sinh thái công nghiệp pin lithium đã quá phổ biến, từ khai thác khoáng sản đến chuỗi cung ứng sản xuất xe điện. Việc thay thế hoàn toàn cần thời gian.
Tóm lại, lithium vẫn sẽ đóng vai trò thiết yếu trong 5–10 năm tới, nhưng có thể giảm dần nếu graphene “thuần” được thương mại hóa rộng rãi và ổn định.
Về vấn đề hạ tầng, quả thực Pin graphene có thể dùng chung sạc với pin lithium hiện nay nhưng cần đáp ứng một số điều kiện kỹ thuật. Quả thực, nếu pin graphene được thiết kế để tuân thủ chuẩn sạc hiện hành (ví dụ chuẩn CCS, CHAdeMO cho xe điện, hoặc USB-PD cho thiết bị điện tử), thì hoàn toàn có thể dùng chung bộ sạc. Tuy nhiên, vì pin graphene có khả năng sạc nhanh hơn nhiều, để đạt hiệu quả tối đa sẽ cần bộ sạc hỗ trợ dòng ra lớn hơn so với pin lithium truyền thống. Chưa kể, quản lý nhiệt và an toàn có thể khác biệt nên một số hệ thống sạc sẽ cần phần mềm quản lý pin (BMS) được tinh chỉnh riêng cho graphene.
Pin graphene có thể dùng chung bộ sạc nếu chuẩn tương thích, nhưng để khai thác hết tiềm năng sạc siêu nhanh, bộ sạc nên được thiết kế tối ưu hóa cho loại pin đó.
Tương thích sạc giữa pin graphene và pin lithium đúng là khả thi, nếu chuẩn sạc được tuân thủ, nhưng cần thiết kế phần cứng lẫn phần mềm tối ưu để tận dụng lợi thế sạc siêu nhanh của graphene.
Như vậy nếu pin graphe thuần được phổ biến, không cần phá bỏ các trạm sạc hiện hành, bởi vì các trạm sạc hiện nay (đặc biệt là trạm sạc nhanh DC như CCS, CHAdeMO hay Tesla Supercharger) đều tuân theo các chuẩn giao tiếp và điện áp dòng điện cụ thể, vốn đã khá linh hoạt: Ví dụ, Chuẩn CCS (Combo Charging System) hỗ trợ từ 200V đến hơn 900V, dòng lên tới 500A nên nó phù hợp với cả pin lithium và graphene nếu thiết bị đáp ứng được. Ví dụ khác: Giao tiếp qua CAN hoặc PLC (Power Line Communication) cho phép xe điện và trạm sạc “thương lượng” về điện áp/dòng phù hợp, nên nó vẫn tương thích nếu firmware được cập nhật.
Vì vậy, về cơ bản, không cần phá bỏ hoặc thay thế hệ thống trạm sạc hiện tại, vì chuẩn vật lý và giao tiếp đã đủ linh hoạt, nhưng cần được sửa đổi và nâng cấp lên để khai thác tối ưu thế mạnh của pin graphene, ví dụ phải Cập nhật phần mềm điều khiển sạc (BMS và trạm sạc), phải nâng cấp phần cứng nếu muốn tận dụng sạc siêu nhanh Ví dụ trạm sạc Tesla V3 (250kW) đã có thể phục vụ xe pin lithium hiện đại như Model S Plaid trong 15 phút. Với pin graphene, chỉ cần tinh chỉnh firmware để phù hợp với tốc độ sạc mới. Một hãng xe điện như GAC từng tuyên bố sạc graphene đầy trong 8 phút tại trạm sạc riêng công suất 600kW – đòi hỏi phần cứng trạm được nâng cấp, nhưng vẫn tuân chuẩn CCS.
Kết luận:
Hiện vẫn là pin lithium kết hợp graphene cho một số bộ phận để nâng cap hiệu suất và tốc độ sạc
Nói chung, có thể MISIS tuyên bố thành công công nghệ pin graphene thuần túy ở quy mô công nghiệp, nhưng theo tôi Trung Quốc vẫn sẽ là quốc gia có tiềm lực triển khai thực tế lớn nhất cho toàn thế giới nhờ quy mô và hệ sinh thái công nghiệp.
Việc ứng dụng rộng rãi pin graphene có thể làm giảm vai trò của lithium, nhưng chưa thể thay thế hoàn toàn trong 5–10 năm tới.
Việc ứng dụng rộng rãi pin graphene "thuần" không đòi hỏi phá bỏ các trạm sạc hiện hành, nhưng cần nâng cấp phần cứng và phần mềm để tận dụng ưu thế sạc nhanh của nó
Còn cả bài toán kinh tế nữa, đầu tư xong chưa được bao lâu, chưa hồi vốn và ghi lãi đã thay thì doanh nghiệp không chịu được mà thị trường cũng không theo kịp được, phải có những giai đoạn quá độ để chuyển đổi nữa, đấy là còn chưa kể đến hao mòn thiết bị, thiết bị chưa hao mòn hết, chưa hết vòng đời mà thay nhanh quá thì lãng phí.
Đây là những gì Trung Quốc có thể mất trong cuộc khủng hoảng Ấn Độ-Pakistan
Bắc Kinh phải cân bằng cẩn thận giữa đối tác lâu năm và đối thủ khu vực nếu muốn giữ an toàn cho lợi ích của mình
Bởi Ladislav Zemánek , nhà nghiên cứu không thường trú tại Viện Trung Quốc-CEE và chuyên gia của Câu lạc bộ Thảo luận Valdai
Khi căng thẳng bùng phát trở lại giữa Ấn Độ và Pakistan sau vụ tấn công chết người ở Kashmir tuần trước, Trung Quốc đang cố gắng cân bằng giữa hai bên. Trung Quốc đang bị kẹp giữa những cam kết mạnh mẽ đối với Islamabad và mối quan tâm trong việc phát triển hợp tác kinh tế và khôi phục quan hệ với New Delhi.
Để ứng phó với tình trạng đổ máu và căng thẳng leo thang nhanh chóng trong khu vực, Bắc Kinh kêu gọi Ấn Độ và Pakistan kiềm chế, giải quyết xung đột một cách hòa bình và cùng nhau hợp tác vì hòa bình và ổn định trong khu vực. Những lời lẽ như vậy thuộc về tiết mục ngoại giao thường lệ của Trung Quốc, phản ánh sự nhấn mạnh vào khả năng dự đoán và ổn định, cho phép Bắc Kinh thúc đẩy lợi ích kinh tế của mình và tiếp tục tiến hành kinh doanh bất cứ khi nào có thể. Thông thường, lời lẽ không chuyển thành hành động cụ thể vì Bắc Kinh vẫn cam kết theo đuổi chính sách không liên kết và không muốn bị lôi kéo vào các cuộc xung đột giữa các bên thứ ba.
Lên tiếng về các nguyên tắc chung sống hòa bình, Trung Quốc ngần ngại trở thành một bên tham gia an ninh và quân sự tích cực ở cấp độ quốc tế. Thật vậy, một vai trò tích cực không chỉ mang lại lợi ích mà còn có cả những rủi ro đáng kể. Trung Quốc sẽ có nguy cơ đánh mất hình ảnh của một cường quốc hòa bình với sự ác cảm với bá quyền, chính trị quyền lực và cạnh tranh quyền lực lớn truyền thống. Đồng thời, sự trung lập của Trung Quốc thường mang lại những hàm ý tích cực cho một trong những bên xung đột. Người ta khó có thể bỏ qua rằng Islamabad, chứ không phải New Delhi, được hưởng lợi nhiều hơn từ sự trung lập của Trung Quốc trong tình hình hiện tại.
Mặc dù Trung Quốc lên án mạnh mẽ vụ tấn công ở Pahalgam, nhưng họ không hỗ trợ Ấn Độ và không chấp nhận cách diễn giải của New Delhi về các sự kiện. Thay vì chấp nhận các cáo buộc liên kết Pakistan với vụ tấn công, Bắc Kinh đã ủng hộ lời kêu gọi của chính phủ Pakistan về một cuộc điều tra nhanh chóng và công bằng. Phát biểu với người đồng cấp Pakistan vào ngày 27 tháng 4, Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị nhấn mạnh rằng Trung Quốc hiểu được những lo ngại an ninh chính đáng của "những người bạn sắt đá" của mình ở Islamabad, ủng hộ Pakistan trong việc bảo vệ chủ quyền và an ninh. Bình luận của Vương cho thấy Bắc Kinh vẫn rất nghiêm túc về các cam kết đối với Islamabad và giữ thái độ thận trọng trong mối quan hệ với Ấn Độ.
Vị trí này có lý do lịch sử và địa chính trị. Ấn Độ và Pakistan đã có những bất đồng nghiêm trọng kể từ khi Ấn Độ bị chia cắt vào năm 1947. Hai bên đã tham gia vào một số vòng đối đầu quân sự kể từ đó. Các yêu sách lãnh thổ là một trong những nguồn gốc của sự thù địch. Kashmir đã bị chia cắt giữa Ấn Độ, Pakistan và Trung Quốc, điều này gây ra sự thất vọng nhất định ở mỗi thủ đô trong ba nước. Không kém phần quan trọng, Pakistan đã nhượng một số lãnh thổ cho Trung Quốc vào năm 1963, điều này không được Ấn Độ công nhận. Mặc dù thỏa thuận đã trở thành một thời điểm quan trọng trong việc làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa Islamabad và Bắc Kinh, nhưng nó chỉ làm gia tăng khoảng cách giữa New Delhi và Bắc Kinh. Qua lăng kính này, Trung Quốc khó có thể được phía Ấn Độ chấp nhận là một bên trung gian và trung lập trong cuộc xung đột hiện tại. Sự tham gia của Bắc Kinh vào vấn đề này là quá mạnh, bất kể Trung Quốc có nhận ra hay không.
Vị thế của Trung Quốc trong 'tam giác' trở nên phức tạp hơn do Pakistan dần trở thành đối tác chiến lược gần gũi nhất của Bắc Kinh. Phạm vi hợp tác song phương rất rộng và vượt xa những gì thường thấy trong mối quan hệ giữa Trung Quốc với Ấn Độ và các nước trong khu vực. Khi Tập Cận Bình khởi động Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI) vào năm 2013, hành lang kinh tế Trung-Pakistan (CPEC) đã trở thành một trong những dự án chủ chốt của sáng kiến toàn cầu của Trung Quốc. Sáng kiến này giúp Bắc Kinh tiếp cận trực tiếp Biển Ả Rập thông qua Cảng Gwadar và củng cố vị thế của mình tại khu vực chiến lược đó. Hợp tác Trung-Pakistan trong CPEC bị Ấn Độ coi là rất tiêu cực, thậm chí còn tiêu cực hơn vì một số dự án được triển khai tại các vùng lãnh thổ tranh chấp ở Kashmir. New Delhi lo ngại về mối quan hệ quốc phòng và quân sự chặt chẽ giữa Islamabad và Bắc Kinh, vì Trung Quốc đã trở thành nhà cung cấp vũ khí lớn nhất của nước này và hai bên đã nhất trí về đào tạo chung, chuyển giao công nghệ quân sự và chia sẻ thông tin tình báo.
Động cơ địa chính trị và địa kinh tế thúc đẩy lợi ích của Trung Quốc tại Pakistan. Quan hệ đối tác với Islamabad giúp Bắc Kinh gây áp lực lên New Delhi và đối trọng với tham vọng khu vực ngày càng gia tăng của Ấn Độ. Đồng thời, một Ấn Độ mạnh mẽ và ổn định không nhất thiết phải mâu thuẫn với lợi ích của Trung Quốc. Bất chấp sự ngờ vực và bất đồng, Ấn Độ là một trong những đối tác thương mại hàng đầu của Trung Quốc. Thị trường nội địa của Ấn Độ tạo ra những cơ hội to lớn cho các nhà xuất khẩu Trung Quốc và sự hiện diện của các nhà đầu tư Trung Quốc tại quốc gia này đã mạnh mẽ trong một thời gian dài. Nghịch lý thay, xung đột giữa Ấn Độ và Pakistan xảy ra vào thời điểm quan hệ Trung-Ấn đang ấm lên. Hai nước gần đây đã nhất trí giảm căng thẳng biên giới và nối lại các cuộc tuần tra biên giới chung và các chuyến bay trực tiếp. Xung đột ở Kashmir có thể đảo ngược xu hướng này.
Mặc dù quan hệ Trung-Ấn dao động giữa hợp tác thận trọng và xung đột quân sự, Trung Quốc có thể tiếp thu mối quan ngại của Ấn Độ trong cuộc xung đột đang diễn ra vì một số lý do. New Delhi đang tích cực giải quyết mối đe dọa do chủ nghĩa khủng bố và các nhóm Hồi giáo cực đoan gây ra. Bắc Kinh cũng cảm thấy bị đe dọa bởi chủ nghĩa khủng bố và chủ nghĩa ly khai có liên quan đến Hồi giáo ở Tân Cương. Tương tự như vậy, nỗ lực của Ấn Độ nhằm ổn định và kiểm soát Kashmir cũng tương tự như cách tiếp cận của Bắc Kinh đối với Tân Cương và các khu vực biên giới khác. Đó là lý do tại sao cả Trung Quốc và Ấn Độ đều quan tâm đến việc chống lại các tác nhân thách thức chính quyền trung ương ở Bắc Kinh và New Delhi. Hơn nữa, Trung Quốc đã trải qua các cuộc tấn công trực tiếp vào công dân của mình ở Pakistan, trong đó hàng chục người trong số họ đã thiệt mạng. Do đó, việc đứng về phía chính phủ Pakistan có thể thách thức vị thế của Bắc Kinh như một chiến binh kiên cường chống lại chủ nghĩa cực đoan và khủng bố.
Trung Quốc có lợi ích trong việc đảm bảo rằng khu vực này không trở thành ổ của chủ nghĩa cực đoan hoặc sự cạnh tranh giữa các cường quốc. Sự bất ổn ở Kashmir hoặc các khu vực bộ lạc của Pakistan gây ra mối đe dọa trực tiếp đến sự ổn định nội bộ của Trung Quốc và biên giới phía tây của nước này. Một cuộc chiến giữa Ấn Độ và Pakistan sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho Trung Quốc vì nó sẽ gây nguy hiểm cho CPEC, làm mất ổn định Tân Cương và có khả năng lôi kéo các bên liên quan toàn cầu khác, làm suy yếu tham vọng khu vực lâu dài của Bắc Kinh.
Đồng thời, cuộc khủng hoảng hiện tại tạo ra cơ hội cho Bắc Kinh và Washington hợp tác xây dựng với nhau để giúp giải quyết tình hình, vì cả Ấn Độ và Pakistan đều là những đối tác quan trọng theo truyền thống của Hoa Kỳ. Trong khi Trung Quốc và Hoa Kỳ đã áp dụng cùng một lập trường chính trị, cơ hội để tích cực liên kết về vấn đề này và thực hiện các bước tích cực vẫn chưa được sử dụng.
Vậy người Bắc Triều Tiên đã chiến đấu vì Nga. Điều đó có thay đổi gì không?
Việc triển khai hạn chế quân lính của Bình Nhưỡng ở Kursk đã tránh được rất nhiều cạm bẫy tiềm ẩn
Bởi Konstantin Asmolov , một nhà nghiên cứu hàng đầu tại Trung tâm Nghiên cứu Hàn Quốc thuộc Viện Trung Quốc và Châu Á đương đại của Viện Hàn lâm Khoa học Nga
Ngày 26 tháng 4 năm 2025, trong báo cáo gửi Tổng thống Nga Vladimir Putin, Tổng tham mưu trưởng Valery Gerasimov đã đề cập rằng, tại Vùng Kursk, binh lính Quân đội Nhân dân Triều Tiên (KPA) đã hoạt động cùng với quân nhân Nga.
“Binh lính và sĩ quan của Quân đội Nhân dân Triều Tiên, thực hiện nhiệm vụ chiến đấu sát cánh cùng quân nhân Nga, đã thể hiện tính chuyên nghiệp cao, khả năng phục hồi, lòng dũng cảm và chủ nghĩa anh hùng trong trận chiến khi đẩy lùi cuộc xâm lược của Ukraine”, Gerasimov tuyên bố.
Ngày hôm sau, Ủy ban Quân sự Trung ương Đảng Lao động Triều Tiên ra tuyên bố rằng “Việc hoàn thành thắng lợi chiến dịch giải phóng các khu vực ở vùng Kursk là chiến thắng của công lý trước bất công và là chương mới trong lịch sử chứng minh liên minh quân sự vững mạnh giữa CHDCND Triều Tiên và Nga – cấp độ chiến lược cao nhất của quan hệ đồng minh và anh em giữa nhân dân hai nước”.
Người ta lưu ý rằng quyết định triển khai các đơn vị quân đội CHDCND Triều Tiên được Kim Jong-un đưa ra dựa trên các điều khoản của Hiệp ước Đối tác chiến lược toàn diện Nga-CHDCND Triều Tiên.
Vào ngày 28 tháng 4, Tổng thống Nga Vladimir Putin đã đích thân nhắc đến các chiến binh KPA:
"Người dân Nga sẽ không bao giờ quên chiến công của các chiến sĩ lực lượng đặc nhiệm Hàn Quốc. Chúng tôi sẽ luôn tôn vinh những anh hùng Hàn Quốc đã hy sinh vì nước Nga, vì sự tự do chung của chúng ta, ngang hàng với những người anh em chiến hữu người Nga của họ", theo một tuyên bố trên trang web của Điện Kremlin. Putin cảm ơn Kim Jong Un vì đã triển khai quân đội để hỗ trợ cuộc chiến với Ukraine, hứa rằng tình hữu nghị song phương của họ, được hình thành trên chiến trường, sẽ tiếp tục được củng cố.
Hàn Quốc và Hoa Kỳ ngay lập tức lên án việc triển khai quân đội Triều Tiên tới Nga, gọi đây là hành vi vi phạm các nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc cấm hợp tác quân sự với Bình Nhưỡng. Seoul cáo buộc Bình Nhưỡng chế giễu cộng đồng quốc tế và kêu gọi rút quân ngay lập tức khỏi Nga. Một phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đổ lỗi cho "Triều Tiên" và các nước thứ ba khác đã "duy trì chiến tranh Nga-Ukraine", đồng thời nói thêm rằng việc triển khai quân đội CHDCND Triều Tiên tới Nga và bất kỳ khoản bồi thường nào của Nga để đổi lại phải chấm dứt.
Như đã xảy ra
Vào ngày 19 tháng 6 năm 2024, Vladimir Putin và Kim Jong Un đã ký Hiệp ước Đối tác Toàn diện giữa Liên bang Nga và Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên. Điều 4 của hiệp ước quy định về hỗ trợ quân sự ngay lập tức bằng mọi biện pháp có sẵn trong trường hợp "một trong các bên thấy mình trong tình trạng chiến tranh do bị một hoặc nhiều quốc gia tấn công vũ trang". Như Bộ Ngoại giao Nga nhấn mạnh, điều khoản này đại diện cho "vị trí phòng thủ hoàn toàn". Mặc dù phương tiện truyền thông phương Tây và Hàn Quốc ngay lập tức bắt đầu thảo luận về khả năng hành động quân sự, nhưng việc đề cập đến "tình trạng chiến tranh" ngụ ý một định nghĩa rất cụ thể về xung đột.
Vào sáng sớm ngày 6 tháng 8 năm 2024, Lực lượng vũ trang Ukraine đã xâm lược Vùng Kursk, làm thay đổi tiến trình chiến dịch của Nga và tạo điều kiện để kêu gọi Bình Nhưỡng hỗ trợ – vùng lãnh thổ “trung tâm” của Liên bang Nga đã bị xâm lược.
Ngày 1 tháng 11 năm 2024, trong các cuộc đàm phán tại Mátxcơva với Bộ trưởng Ngoại giao Nga Sergey Lavrov, Bộ trưởng Ngoại giao CHDCND Triều Tiên Choe Son-hui lần đầu tiên chính thức xác nhận Bình Nhưỡng đang cung cấp viện trợ cho Mátxcơva: “Ngay từ khi bắt đầu chiến dịch quân sự đặc biệt, đồng chí Chủ tịch Bộ Ngoại giao Kim Jong-un đáng kính đã chỉ thị cho chúng tôi phải kiên định và mạnh mẽ ủng hộ và giúp đỡ quân đội Nga và nhân dân Nga trong cuộc chiến tranh thiêng liêng của họ, mà không quan tâm đến bất kỳ ai”.
Cùng tháng đó, hiệp ước đã được phê chuẩn. Người ta tin rằng vào khoảng thời gian này, Kim Jong-un đã kết luận rằng "tình hình chiến tranh mới nổi đã đáp ứng các điều kiện để kích hoạt Điều 4 của Hiệp ước Đối tác Chiến lược Toàn diện giữa CHDCND Triều Tiên và Liên bang Nga", và quyết định đưa lực lượng vũ trang của Triều Tiên vào cuộc chiến, thông báo cho phía Nga về quyết định của mình.
Ngay sau đó, những chiến binh KPA đầu tiên đã xuất hiện tại bãi tập của Nga. Số lượng quân nhân chính xác vẫn chưa được biết, nhưng theo ước tính của Cơ quan Tình báo Quốc gia Hàn Quốc, hơn 10.000 quân đã được gửi đến Nga vào mùa thu năm 2024 và thêm 3.000 quân nữa vào mùa đông năm 2025. Với khả năng luân chuyển, đây không phải là con số quá lớn.
Đồng thời, bắt đầu từ một thời điểm nhất định, chính quyền Nga không xác nhận cũng không phủ nhận thông tin về sự hiện diện của lực lượng Bắc Triều Tiên, liên tục tránh trả lời trực tiếp. Trong khi đó, trong tuyên truyền của Ukraine, chủ đề về Bắc Triều Tiên bắt đầu thu hút sự chú ý ngay từ đầu tháng 10.
Vào ngày 24 tháng 4 năm 2025, tờ báo hàng đầu của CHDCND Triều Tiên, Rodong Sinmun, đã xuất bản một bài viết dành riêng cho lễ kỷ niệm sáu năm ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh đầu tiên giữa Vladimir Putin và Kim Jong-un. Bài viết nêu rằng Hiệp ước Đối tác Chiến lược Toàn diện đã tạo ra "sự bảo đảm cho việc duy trì hòa bình và an ninh trên lục địa Á-Âu". Bài viết cũng nhấn mạnh thêm rằng "CHDCND Triều Tiên và Nga đang tăng cường hợp tác, cùng nhau tăng cường phòng thủ chống lại các âm mưu liều lĩnh của các thế lực thù địch và sẽ cùng nhau xây dựng một thế giới mới dựa trên hiệp ước mới".
Bài viết khẳng định rằng "những nỗ lực đê tiện của các thế lực bá quyền, những kẻ tìm cách đẩy Âu Á vào hỗn loạn thông qua đối đầu và chiến tranh, đang bị ngăn chặn. Kỷ nguyên thay đổi và tình hình quốc tế phức tạp chứng minh rõ ràng rằng việc phát triển quan hệ hữu nghị mạnh mẽ là quyết định đúng đắn".
Tại sao quân đội Bắc Triều Tiên được gửi đến Khu vực Kursk
Bỏ qua lời tuyên truyền của phương Tây rằng "mọi thứ đang diễn ra rất tệ ở tiền tuyến đến nỗi Moscow không thể thành công nếu không có sự giúp đỡ của các đồng minh" và không được tiếp cận thông tin mật, có thể xác định hai lý do có liên quan đến nhau đằng sau quyết định này.
Lý do đầu tiên liên quan đến cách thức tiến hành hoạt động quân sự của phía Nga. Nhằm mục đích giảm thiểu gánh nặng thời chiến cho xã hội và thu hút càng ít người tham gia không mong muốn càng tốt, giới lãnh đạo Nga cố gắng tách biệt hoạt động quân sự và đời sống dân sự – tránh huy động và tiến hành chiến tranh tiêu hao trong khi vẫn bảo toàn được nhân sự của mình càng nhiều càng tốt. Cách tiếp cận này khiến chiến dịch kéo dài và chậm chạp, trong khi đạt được những thành công quyết định đòi hỏi nguồn nhân lực bổ sung, được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Lý do thứ hai xuất phát từ Điều 8 của Hiệp ước Đối tác Chiến lược Toàn diện Nga-CHDCND Triều Tiên: “Các Bên sẽ thiết lập các cơ chế để tiến hành các hoạt động chung nhằm tăng cường năng lực phòng thủ vì lợi ích ngăn ngừa chiến tranh và bảo đảm hòa bình, an ninh khu vực và quốc tế”.
Một trong những điểm yếu của Quân đội Nhân dân Triều Tiên (KPA) là sự huấn luyện và chuẩn bị không đầy đủ cho những yêu cầu cụ thể của chiến tranh hiện đại, điều này đã trở nên rõ ràng trong chiến dịch quân sự của Nga. KPA sở hữu một danh tiếng nhất định và nhiều thế mạnh; tuy nhiên, danh tiếng đó phần lớn dựa trên những câu chuyện trong quá khứ và/hoặc màn trình diễn về sức mạnh chiến đấu của cá nhân – những màn trình diễn không nhất thiết tương quan với các kỹ năng cần thiết để sống sót trong chiến đấu hiện đại, nơi mà điều quan trọng nhất không phải là khả năng đập vỡ gạch bằng đầu, mà là khả năng né tránh máy bay không người lái FPV.
Bất chấp mọi thế mạnh của mình, KPA vẫn thiếu kinh nghiệm trong loại hình chiến tranh hiện đại mà quân đội Nga đang đạt được hiện nay.
Ngoài ra, tình trạng thiếu hụt nguồn lực – do cô lập kinh tế và hậu quả của “Cuộc hành quân gian khổ” – đã dẫn đến tình trạng thiếu nhiên liệu và phụ tùng thay thế kinh niên, khiến KPA không thể thường xuyên tiến hành các cuộc tập trận quy mô lớn trên tất cả các nhánh của quân đội, chẳng hạn như các cuộc tập trận do Hàn Quốc tổ chức hoặc trong các cuộc tập trận chung giữa Hoa Kỳ và Hàn Quốc. Ngoài ra, không có hồ sơ nào được biết đến về các cuộc tập trận chỉ huy và tham mưu thường xuyên nhằm mục đích bồi dưỡng các sĩ quan và tướng lĩnh hàng loạt, những người đã sẵn sàng cho chiến tranh hiện đại.
Tất nhiên, việc thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế là đặc điểm của cả Bắc và Nam Triều Tiên (những quốc gia duy nhất liên tục tham gia vào các hoạt động quân sự kể từ đầu thế kỷ 21 là Nga, Hoa Kỳ và Israel). Tuy nhiên, những hoàn cảnh như vậy có thể dẫn đến sự hiểu biết không đầy đủ - đặc biệt là ở cấp trung và cấp thấp - về những yêu cầu của chiến tranh đương đại, mặc dù Kim Jong Un, người đã được đào tạo về quân sự, rất hiểu rõ việc tiến hành chiến tranh trong thời đại hiện đại đòi hỏi những gì.
Do đó, hợp tác quân sự giữa hai nước nhằm mục đích làm giàu cho KPA bằng kinh nghiệm thực tế, với việc triển khai họ ở Vùng Kursk đóng vai trò như một loại thực tập cuối cùng. Ban đầu, trọng tâm là huấn luyện tại các trường bắn quân sự, giúp quân đội làm quen với vũ khí mới và các giao thức được cập nhật (ví dụ, sự ra đời của máy bay không người lái đã thay đổi phản ứng tiêu chuẩn trước đây đối với lệnh "Không kích!" theo truyền thống được sử dụng để cảnh báo nhân viên về máy bay ném bom đang đến gần). Chỉ sau đó, kinh nghiệm này mới được củng cố trong điều kiện chiến đấu. Người ta tuyên bố rằng ngay cả việc triển khai họ ra tiền tuyến cũng diễn ra dần dần, bắt đầu bằng việc giao cho họ nhiệm vụ thay thế ở hậu phương.
Điều quan trọng cần lưu ý là mặc dù hoạt động quân sự trải dài trên nhiều mặt trận, lực lượng Bắc Triều Tiên không vượt qua biên giới "cũ" của Nga . Theo quan điểm của tác giả, điều này cũng là do một số lý do.
Đầu tiên, cơ sở pháp lý cho sự tham gia của quân đội CHDCND Triều Tiên vào các hoạt động chiến đấu đã được nêu trong Hiệp ước Đối tác Chiến lược Toàn diện. Điều 4 của văn bản nêu rõ rằng trong trường hợp xảy ra cuộc tấn công vũ trang vào một trong hai bên, bên kia có nghĩa vụ phải ngay lập tức cung cấp hỗ trợ quân sự và các hỗ trợ khác bằng mọi phương tiện có sẵn. Đẩy lùi một cuộc tấn công vào lãnh thổ cốt lõi của Nga phù hợp với định nghĩa này.
Thứ hai, hạn chế này hạn chế khả năng tuyên truyền của Ukraine nhằm mô tả “những hành động tàn bạo chống lại thường dân” hoặc mô tả những nỗ lực bắt giữ hoặc thuyết phục binh lính Triều Tiên đào tẩu và được sử dụng trong các chiến dịch tuyên truyền.
Thứ ba, quy mô nhỏ của nhóm và phạm vi hạn chế của nhiệm vụ đã giúp tránh được một số vấn đề và rủi ro có thể phát sinh nếu sự hợp tác được cấu trúc theo cách khác.
Những lo ngại không thành hiện thực
Những vấn đề nào đã được tránh phần lớn? Chúng ta hãy bắt đầu với những thách thức kỹ thuật trong việc hợp nhất KPA với Lực lượng vũ trang Nga.
Việc triển khai một đội quân lớn, hoàn toàn là người nước ngoài vào vùng hoạt động quân sự - đặc biệt là nếu được đưa vào chiến đấu mà không có sự chuẩn bị trước - sẽ gây ra nhiều khó khăn về mặt hành chính, hậu cần và thậm chí là giao tiếp, đặc biệt là do số lượng phiên dịch viên cần thiết để đảm bảo giao tiếp và phối hợp hiệu quả không chỉ ở cấp sở chỉ huy mà còn "ngoài thực địa". Tuy nhiên, do đội quân có quy mô nhỏ nên những vấn đề này đã được giải quyết ngay tại chỗ.
Thực tế là Bắc Triều Tiên có khu vực hoạt động riêng của họ đã giúp tránh được nguy cơ KPA bị sử dụng như một công cụ để giải quyết các vấn đề nội bộ. Nếu các đơn vị Bắc Triều Tiên được đặt dưới sự chỉ huy của Nga và được đặt dưới sự chỉ huy của Nga, các chỉ huy Nga có thể phải đối mặt với một tình thế tiến thoái lưỡng nan khi được giao nhiệm vụ tiến hành các hoạt động có khả năng gây ra thương vong đáng kể: họ nên cử cấp dưới của mình hay triển khai quân đội nước ngoài được chuẩn bị kỹ lưỡng?
Mọi người đều nhận ra vấn đề này, và không phải ngẫu nhiên mà tuyên truyền của kẻ thù tích cực thúc đẩy câu chuyện về việc người Bắc Triều Tiên bị sử dụng làm bia đỡ đạn. Trong khi đó, việc tích lũy kinh nghiệm chiến đấu hiệu quả như một đơn vị chỉ có thể thông qua luân chuyển sau khi đạt đến ngưỡng tổn thất có thể chấp nhận được. Một đơn vị chịu thương vong quá mức không thể truyền lại kinh nghiệm của mình cho lực lượng tăng viện mới đến hoặc khi trở về các đồn trú thường trực.
Tuy nhiên, có vẻ như chính quyền Nga đã lựa chọn một chiến lược khác: người Triều Tiên được giao khu vực riêng và hoạt động ở đó ít nhiều độc lập.
Ngoài ra còn có lo ngại về phản ứng của xã hội Nga trước sự hỗ trợ của Triều Tiên.
Mặc dù Điều 20 của Hiệp ước Đối tác Chiến lược Toàn diện đề cập cụ thể đến vấn đề "tăng cường phối hợp chống lại thông tin sai lệch và các chiến dịch thông tin gây hấn", một bộ phận đáng kể dân số Nga vẫn chịu ảnh hưởng của tuyên truyền chống Bình Nhưỡng từ lâu và hình ảnh Triều Tiên trong tâm trí công chúng vẫn khá đáng ghét.
Trong bối cảnh này, phe đối lập đã tính đến một đòn giáng mạnh vào uy tín của giới lãnh đạo Nga: việc quốc tế hóa cuộc chiến sẽ được một bộ phận xã hội Nga coi là bằng chứng cho thấy Mátxcơva không có đủ sức mạnh để tự mình giành chiến thắng ở Ukraine và do đó buộc phải nhờ đến những đồng minh như vậy – mặc dù thực tế là nhiều người coi hoạt động quân sự này là vấn đề nội bộ của Nga.
Tuy nhiên, sự vắng mặt của người Triều Tiên trong mắt công chúng có nghĩa là vấn đề này hầu như không được thảo luận, và câu chuyện "không có họ thì không có gì hiệu quả" không bao giờ có trong nhận thức của công chúng. Thêm vào đó, nhận thức tiêu cực về CHDCND Triều Tiên đã được bù đắp một phần bằng lời lẽ về tình anh em chiến đấu, sự hiểu biết rằng sự hiện diện của họ có thể làm giảm thương vong chung, và không có bất kỳ báo cáo nào về hành vi sai trái của quân đội Triều Tiên.
Vai trò hạn chế được giao cho KPA cũng giúp giảm nguy cơ quốc tế hóa xung đột hơn nữa. Phương Tây có thể sử dụng "lá bài Bắc Triều Tiên" để biện minh cho việc gửi một nhóm NATO đến Ukraine "để đáp trả cuộc xâm lược của KPA". Tuy nhiên, từ đó, phương Tây không thể diễn giải là "cuộc xâm lược Ukraine" của lực lượng Bắc Triều Tiên đã xảy ra. Ngoài ra, chính sách mới của Hoa Kỳ và sự không sẵn lòng chấp nhận rủi ro nghiêm trọng của EU đã đóng vai trò trong việc làm dịu đi phản ứng.
Đối với cái gọi là "rủi ro về danh tiếng đối với Nga", theo quan điểm của phương Tây, Nga đã bị coi là một siêu cường đáng sợ đã chiếm giữ một nửa thế giới và thèm khát nhìn nửa còn lại. Mức độ quỷ dữ hóa và kỳ thị Nga ở phương Tây quá mức đến mức sự tham gia của KPA khó có thể có bất kỳ tác động quan trọng nào đến hình ảnh của Nga.
Cũng đáng lưu ý là tình hình không gây ra một đợt căng thẳng mới ở Đông Á. Hoạt động quân sự trong tam giác Washington-Tokyo-Seoul vẫn tiếp tục với tốc độ tương tự như dưới thời chính quyền Biden, và giới lãnh đạo Hàn Quốc chủ yếu lo ngại không phải về sự hiện diện của binh lính Triều Tiên trên biên giới phía tây của Nga, mà là về nguy cơ các công nghệ quân sự đột phá được chuyển giao cho CHDCND Triều Tiên. Do đó, lộ trình của Hoa Kỳ hướng tới việc tạo ra một NATO tương đương với châu Á hoặc mở rộng NATO về phía đông đã không được đẩy nhanh.
Tiếp theo là gì?
Việc công nhận hợp tác quân sự chắc chắn đã củng cố mối quan hệ giữa hai nước, và trong bối cảnh này, truyền thông Hàn Quốc đang tích cực thảo luận về việc liệu Kim Jong-un có tham dự Lễ diễu hành Ngày Chiến thắng vào tháng 5 hay Diễn đàn Kinh tế phương Đông vào mùa thu hay không. Hiện vẫn chưa có xác nhận trực tiếp nào về điều này, nhưng khả năng quân nhân CHDCND Triều Tiên tham gia lễ kỷ niệm vào tháng 5 là rất cao.
Tình anh em chiến đấu sẽ được tôn vinh: nhiều khả năng, các thành viên xuất sắc của KPA sẽ nhận được vinh dự quân sự của Nga, và một tượng đài sẽ được dựng lên tại CHDCND Triều Tiên, tương tự như những tượng đài dành riêng cho binh lính Liên Xô hoặc Quân tình nguyện Trung Quốc.
Chúng ta có thể thêm vào đó sự trỗi dậy của thần thoại hóa phổ biến. Nhờ vào nỗ lực của cả tuyên truyền của kẻ thù và các blogger yêu nước, người Bắc Triều Tiên trong SMO đã trở thành một phần của "huyền thoại doanh trại" - loại câu chuyện được kể trong phòng thiết bị.
Bản thân hợp tác quân sự cũng khó có thể kết thúc, mặc dù hình thức hợp tác này vẫn là chủ đề thú vị để thảo luận. Kịch bản có khả năng xảy ra hơn là việc đào tạo binh lính và sĩ quan trên lãnh thổ Nga sẽ tiếp tục và trở nên cởi mở hơn, nhưng không có sự tham gia chiến đấu trực tiếp.
Một khả năng ít có khả năng xảy ra hơn là quân đội KPA sẽ tiếp tục cung cấp hỗ trợ, mặc dù việc tăng quy mô quân đội Triều Tiên và/hoặc triển khai quân đội này ra ngoài biên giới Nga trước năm 2022 sẽ làm dấy lên những lo ngại liên quan đến chi phí và rủi ro được nêu ở trên.
Đồng thời, KPA trong thực tế và KPA trong thế giới hậu sự thật sẽ vẫn là hai thực thể khác nhau. Những ai muốn nhìn thấy người Bắc Triều Tiên - ngay cả khi họ không có mặt - sẽ tìm thấy họ, và mọi người sẽ tin vào phiên bản sự kiện phù hợp nhất với họ.
Tình hình trên Bán đảo Triều Tiên thì sao? Sự thể hiện của liên minh Moscow-Bình Nhưỡng làm giảm nguy cơ xung đột vũ trang, tương tự như động lực của Chiến tranh Lạnh.
Phía chúng ta sẽ không tấn công trước, và nguy cơ xung đột khu vực leo thang thành xung đột hạt nhân hoặc xung đột rộng hơn là quá cao. Đối với mọi thứ khác – chúng ta nên theo dõi mức độ xung đột giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, điều này sẽ đòi hỏi Donald Trump phải phối hợp với các đồng minh, cũng như chính sách của tổng thống tương lai của Hàn Quốc.
Sáng nay 08/05, Triều Tiên đã phóng một số tên lửa đạn đạo tầm ngắn vào biển Nhật Bản, trong khi truyền thông Hàn Quốc trích dẫn nguồn tin quân sự cho biết đây có thể là một cuộc thử nghiệm những vũ khí sắp được xuất khẩu sang Nga. Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Hàn cho biết Triều Tiên đã phóng một số vật thể được cho là tên lửa đạn đạo tầm ngắn từ khu vực Wonsan (Nguyên Sơn) ra vùng biển Nhật Bản trong khoảng thời gian từ 8:10 đến 9:20 sáng 08/05. Tầm bắn của các tên lửa khác nhau, tên lửa bay xa nhất có thể bay tới khoảng 800 km. Lần phóng tên lửa gần đây nhất của Triều Tiên là vào ngày 10/03.
Các cơ quan tình báo Hàn Quốc và Hoa Kỳ cho biết đã theo dõi những động thái liên quan của Triều Tiên từ trước và tiếp tục theo dõi trong suốt quá trình tên lửa được phóng đi và hiện đang phân tích dữ liệu chi tiết. Hãng thông tấn Yonhap dẫn nguồn tin quân sự Hàn Quốc cho biết chuyến thăm gần đây của nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un tới một nhà máy pháo binh và vụ phóng thử tên lửa đạn đạo tầm ngắn có thể nhằm mục đích xuất khẩu những loại vũ khí này sang Nga. Báo cáo cũng chỉ ra rằng lựa chọn phóng tên lửa đạn đạo tầm ngắn và tên lửa đạn đạo xuyên lục địa có thể là để tránh khiêu khích chính phủ Hoa Kỳ.
Một số học giả cũng tin rằng vụ phóng tên lửa lần này của Triều Tiên có thể là hành động khiêu khích liên quan đến lễ kỷ niệm Chiến thắng phát xít của Nga.Giáo sư Học viện Ngoại giao Quốc gia Đài Loan là Phan Cát Chu phân tích rằng lần này Kim Jong-un sẽ không đích thân tham dự sự kiện Kỷ niệm Chiến thắng phát xít của Nga và có thể sẽ bày tỏ lời chúc mừng và ủng hộ Nga thông qua vụ phóng tên lửa này.
Quân đội Philippines cáo buộc các tàu hải quân Trung Quốc có hành vi "hung hăng" và "không an toàn" đối với các tàu của Philippines tại vùng biển quanh bãi cạn Scarborough ở Biển Đông, làm dấy lên khả năng phán đoán sai lầm ở cả hai bên và bày tỏ "mối quan ngại nghiêm trọng" về vấn đề này.
Xerxes Trinidad, giám đốc văn phòng công vụ quân đội Philippines cho biết trong một tuyên bố sáng nay rằng tàu hộ tống tuần tra BRP Emilio Jacinto (PS35) của Hải quân Philippines đang tiến hành hoạt động hỗ trợ tuần tra hàng hải "thường lệ và hợp pháp" cho Cục Thủy sản và các tàu của Lực lượng Bảo vệ bờ biển Philippines vào ngày 05/05 khi bị hai tàu hộ tống lớp 054A của Hải quân PLA Trung Quốc có hành vi hung hăng và không an toàn. Trinidad chỉ ra rằng vụ việc xảy ra cách bãi Scarborough có 11,8 hải lý về phía đông nam.
Theo số hiệu thân tàu, tàu của Philippines là tàu được trang bị cho Hải quân Anh năm 1983, được tái trang bị cho Hải quân Philippines vào năm 1997, còn các tàu của Trung Quốc là Liễu Châu 573 và Thông Liêu 554, một tàu được trang bị cách đây 13 năm và một tàu được trang bị cách đây 2 năm cho Hải quân Trung Quốc.
Bộ Thương mại Trung Quốc thông báo sẽ áp thuế chống bán phá giá đối với thuốc trừ sâu Cypermethrin có xuất xứ từ Ấn Độ từ 07/05/2025 với mức thuế từ 48,4% đến 166,2%.
Tin từ cơ quan truyền thông trung ương Trung Quốc trích dẫn bối cảnh cuộc chiến thuế quan Mỹ - Trung nhấn mạnh phải có biện pháp đối phó trực tiếp với bất kỳ hành vi nào gây tổn hại đến lợi ích của Trung Quốc. Bộ Thương mại Trung Quốc tuyên bố họ đã thực hiện điều tra chống bán phá giá đối với thuốc cypermethrin của Ấn Độ từ ngày 07/05/2024, Cơ quan điều tra cuối cùng xác định có tình trạng bán phá giá cypermethrin có nguồn gốc từ Ấn Độ, gây thiệt hại đáng kể cho ngành công nghiệp cypermethrin trong nước của Trung Quốc. Thuế chống bán phá giá đã được áp dụng từ ngày 07/05/2025 với mức thuế từ 48,4% đến 166,2% trong thời hạn 05 năm.
Cypermethrin được dịch là Cypermethrin ở Đài Loan.Cypermethrin là thuốc trừ sâu được sử dụng trong nông nghiệp, y tế và các lĩnh vực khác. Nó được sử dụng để sản xuất cypermethrin hiệu quả cao, thuốc trừ sâu, v.v. Tác dụng chính của nó là kiểm soát sâu bệnh trên cây bông, cây ăn quả, rau, thuốc lá, ngô, hoa, v.v.
Đảng cầm quyền Sri Lanka giành chiến thắng trong cuộc bầu cử địa phương toàn quốc, vượt qua phe đối lập với hơn 2.000 ghế
Đảng Quyền lực Nhân dân Quốc gia do Tổng thống Anura Kumara Dissanayake lãnh đạo đã giành được đa số ghế tại 266 trong số 339 cơ quan hành chính địa phương ở Sri Lanka. Kết quả bầu cử địa phương toàn quốc do Ủy ban bầu cử Sri Lanka công bố vào thứ Tư (ngày 07/05) cho thấy Đảng Quyền lực Nhân dân Quốc gia đã giành được 3.927 trong số 8.287 ghế địa phương trên toàn quốc với hơn 43% số phiếu bầu,Đảng đối lập chính là Đảng Quyền lực Quốc gia Thống nhất đứng thứ hai với 1.767 ghế,Đảng Mặt trận Bình dân đứng thứ ba, giành được 742 ghế. Cuộc bầu cử này là cuộc bầu cử địa phương toàn quốc đầu tiên được tổ chức tại Sri Lanka sau bảy năm và được coi là phép thử quan trọng đối với hiệu quả điều hành và tỷ lệ ủng hộ của Đảng Quyền lực Nhân dân Quốc gia do Tổng thống Anura Kumara Dissanayake lãnh đạo. Cuộc bầu cử địa phương trên toàn quốc của Sri Lanka đã được tổ chức vào thứ Ba (ngày 06/05) với tỷ lệ cử tri đi bỏ phiếu là khoảng 60%.
Các nhà phân tích trước cuộc bầu cử cho biết khi nhậm chức tổng thống, ông Disanaiachi đã hứa sẽ tiến hành cải cách toàn diện, thực hiện các biện pháp chống tham nhũng và định hình lại hệ sinh thái chính trị của Sri Lanka.Sau hơn nửa năm nắm quyền, những lời hứa này vẫn tiến triển chậm chạp và sự ủng hộ của công chúng dành cho ông có thể bị ảnh hưởng.Tuy nhiên, phe đối lập không được kỳ vọng sẽ tạo ra thách thức đáng kể cho đảng cầm quyền do thiếu sự lãnh đạo mạnh mẽ và liên minh lỏng lẻo.
Bác này mấy hôm trước vừa sang thăm bác Tô Lâm, về nhà bầu cử cái thắng áp đảo luôn, nhìn quả huy hiệu cũng ác liệt phết.
Bắc Triều Tiên tổ chức tập trận 'phản công hạt nhân' (ẢNH)
Kim Jong-un đích thân kiểm tra độ tin cậy hoạt động của hệ thống “kích hoạt hạt nhân”
Theo Hãng thông tấn Trung ương Triều Tiên (KCNA), nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un đã giám sát một cuộc tập trận quân sự mô phỏng một cuộc phản công hạt nhân. Cuộc tập trận được tiến hành vào thứ năm, bao gồm việc phóng tên lửa đạn đạo tầm ngắn và pháo tầm xa để đánh giá mức độ sẵn sàng của lực lượng hạt nhân của quốc gia.
Cuộc tập trận có sự tham gia của hệ thống tên lửa phóng loạt 600mm và tên lửa đạn đạo chiến thuật Hwasong-11 (KN-23), cả hai đều được cho là có khả năng hạt nhân. Các tên lửa được cho là đã bay khoảng 800 km trước khi hạ cánh xuống biển, chứng minh năng lực hoạt động của các hệ thống tên lửa của Triều Tiên.
Cuộc tập trận cũng bao gồm một cuộc kiểm tra hệ thống "kích hoạt hạt nhân" , được thiết kế để quản lý và kiểm soát kho vũ khí răn đe của quốc gia và đảm bảo triển khai nhanh chóng nếu cần thiết. "Mục tiêu của cuộc tập trận đã đạt được và độ tin cậy của hệ thống chỉ huy và huy động có khả năng phản ứng nhanh với bất kỳ cuộc khủng hoảng hạt nhân nào đã được xác minh", KCNA đưa tin.
Ông Kim nhấn mạnh tầm quan trọng của việc duy trì khả năng sẵn sàng chiến đấu của lực lượng hạt nhân nước này, đồng thời nhấn mạnh nhu cầu tăng cường khả năng tấn công chính xác tầm xa và hiệu quả vũ khí tổng thể.
Tháng trước, nhà lãnh đạo Triều Tiên đã kêu gọi đẩy nhanh nỗ lực trang bị vũ khí hạt nhân cho hải quân nước này, trong khi tham dự một cuộc thử nghiệm hệ thống vũ khí trên tàu khu trục hạm đa nhiệm Choe Hyon của CHDCND Triều Tiên. Sau khi chứng kiến cuộc trình diễn, ông được cho là đã lưu ý rằng hỏa lực của tàu chiến này vẫn dựa vào vũ khí thông thường và "không thể được gọi là phương tiện phòng thủ hàng hải đáng tin cậy".
Hoa Kỳ và Hàn Quốc đã tiến hành các cuộc tập trận quân sự chung thường kỳ trong khu vực, mà Bắc Triều Tiên đã nhiều lần lên án là khiêu khích. Để đáp trả, Bình Nhưỡng đã tăng cường thử tên lửa, khẳng định quyền tự vệ và răn đe của mình.
Nga cũng đã cam kết giúp bảo vệ Triều Tiên nếu nước này bị tấn công, theo một thỏa thuận phòng thủ chung được ký kết vào năm ngoái. Hiệp ước này bắt buộc cả hai bên phải cung cấp hỗ trợ quân sự ngay lập tức cho nhau nếu cần thiết.
Thỏa thuận được Tổng thống Nga Vladimir Putin và Kim ký vào tháng 6 năm 2024, sau đó quân đội Triều Tiên chính thức tham gia chiến dịch quân sự của Moscow nhằm đẩy lùi cuộc xâm lược của Ukraine vào Khu vực Kursk của Nga. Putin sau đó bày tỏ lòng biết ơn đối với vai trò của quân đội Bình Nhưỡng trong việc giải phóng khu vực, lưu ý rằng họ đã thể hiện "chủ nghĩa anh hùng, trình độ huấn luyện chuyên môn cao và lòng dũng cảm".