Nhà em có ông bác anh ông nội hy sinh đầu tiên trong xã , chiến dịch biên giới 1950
Ông bà nội ngoại là dân công , bộ đội Điện Biên .
Bố là CCB CAVT bên chiến trường K
Mẹ ở trường Quân chính QK4
Các chú các cậu tham gia CTBG phía Bắc , phía Nam .
Em cũng được vinh dự thề trước cờ đỏ sao vàng , cờ búa liềm
Không đỏ hơi phí
![]()
Ông nội em có 5 người con trai thì 4 bác đi bộ đội đánh Mỹ. Ba em là con út nên không được đi 😅 Có cái may là cả 4 người bác ruột, 2 bác rể và 3 ông anh đánh Trung đều về nguyên vẹn, chả ai bị thương gì hết 😁
Trc e cũng thấy nào là Phương tay tự do, dân chủ nhân quyền. VN cấm đoán này nọ, rồi ko dc biểu tình ...
Sau e đọc nhiều hơn thì thấy tự do dân chủ nhân quyền, làm điều quái dị của tây cũng dc nhưng miễn dân ko động đến lợi ích nhóm, tài phiệt. Chứ động vào cái bớ và cấm đoán, mị dân tuyên truyền còn kinh khủng hơn m tưởng tượng :v
Hồi thanh niên nghe tuyên truyền cũng ghét Tàu lắm, yêu Mỹ lắm. Càng lớn càng thấy Mỹ bẩn thỉu chuyên quậy phá , đè ép cướp bóc của các nước nghèo. Còn làm ăn với Tàu thì sòng phẳng rõ ràng 2 bên cùng có lợi. Khốn nạn nhất của bọn Tây là rất hay chiêu trò câu chữ để rồi bắt bí Việt Nam phải chịu các điều kiện hà khắc bóc lột.
Em mới tìm được cái này. Có cụ mợ nào ở đây không?
1. Phố Phúc Kiến chính là phố Lãn Ông bây giờ. Gọi là phố Phúc Kiến vì đó là khu vực cư ngụ của Hoa kiều gốc Phúc Kiến. Ở đó có trụ sở Hội quán Phúc Kiến.
Sách Đại Nam thống nhất chí ( thế kỷ 19) có chép phố Phúc Kiến bán đồng; sách Chuyến đi chơi Bắc Kỳ của Trương Vĩnh Ký năm 1870 cũng nói đến phố đó bàn đồ đồng, đồ sắt. Đồng bán ở đây là đồng thỏi ngày xưa người Tàu từ mỏ Tụ Long ở biên giới về, đồng còn thấy bán cả ở phố Hàng Ngang; phố Phúc Kiến ở gần chợ Đông Thành có khu thợ thủ công đồng sắt ở phía bên trái Cửa Đông.
Phố Phúc Kiến cũng bán thuốc Bắc, cái đó dễ hiểu vì thuốc Bắc và người Hoa thường gắn liền với nhau.
Thời Pháp thuộc vẫn giữ tên "Rue des Phúc Kiến". Sau 1947 thì đổi tên thành phố Lãn Ông như bây giờ. Chắc bán thuốc nhiều nên gọi thế.
Em không ở phố này, nhưng hồi bé cũng hay sang đó chơi. Cái hội quán Phúc Kiến hồi ấy là trường cấp 1 Hồng Hà trưng dụng làm cơ sở 1 (rất nhiều trường cấp 1 hồi ấy có đến 5, 7 cơ sở, phần nhiều chỉ có 1-3 phòng học mỗi nơi). Cụ ngoại em gốc Phúc Kiến nữa. Cụ kinh doanh thuốc Bắc, có cái nhà to ở phố này. Nhà rất sâu, có đến 2 sân trong. Nhà nước mượn rồi quên không trả lại toàn bộ ngôi nhà ngoài, từ sân thứ nhất trở ra của ngôi nhà - tầm 50m2 3 tầng. Ngày xưa trước năm 54 mà xây 3 tầng là khá hiếm.