Ngày 07/07, tàu khu trục thứ 2 lớp Zumwalt USS Michael Monsoor (DDG-1001), một trong những tàu chiến tàng hình mới nhất của Hải quân Hoa Kỳ, đã cập cảng Yokosuka, Nhật Bản.
Theo phân tích của giới truyền thông, con tàu sẽ thực hiện các nhiệm vụ tuần tra ở Tây Thái Bình Dương và phối hợp với Hải đội Khu trục hạm số 15 (DESRON 15), và có thể sẽ xuất hiện tại Eo biển Đài Loan trong tương lai. Truyền thông Đài Loan "China Times News" đưa tin ngày 09/07 rằng "lớp Zumwalt" là đại diện cho kế hoạch đóng tàu chiến thế kỷ 21 của Hải quân Hoa Kỳ, sử dụng thiết kế ngoại thất tối giản và đơn điệu nhằm giảm độ phản xạ radar để đạt được hiệu quả tàng hình.Ban đầu, dự kiến đóng 32 tàu, nhưng chỉ có 3 chiếc được đóng do cắt giảm ngân sách và thay đổi yêu cầu hoạt động, khiến nó trở thành loại tàu cực kỳ hiếm trong Hải quân Hoa Kỳ. Theo bài báo, USS Michael Monsoor được đặt theo tên của lính SEAL của Hải quân Hoa Kỳ Michael Monsoor, người đã lao mình vào bãi nổ để bảo vệ đồng đội khi kẻ thù ném lựu đạn trong Chiến tranh Iraq năm 2002 và sau được truy tặng Huân chương Danh dự.
DDG-1001 dài 190 mét, rộng 24 mét, mớn nước sâu 8 mét và có lượng giãn nước 14.564 tấn, đây là tàu khu trục lớn nhất trong lịch sử quân đội Hoa Kỳ và hiệu suất thực tế của nó gần bằng một tàu tuần dương.Hệ thống động lực bao gồm hai tua bin khí Rolls-Royce MT30 và hai máy phát điện tua bin RR4500 với tổng công suất phát điện là 78 megawatt. Ngoài việc dẫn động động cơ chính của chân vịt, nó còn có thể cung cấp năng lượng cho các hệ thống vũ khí công suất cao trên tàu. Mũi tàu được trang bị hai cụm "Hệ thống pháo tiên tiến" (AGS) 155mm và kho đạn có thể chứa 920 viên đạn tấn công mặt đất tầm xa (LRLAP). Tuy nhiên, quân đội Hoa Kỳ sau đó đã hủy bỏ việc mua LRLAP do chi phí quá cao, khiến cho các khẩu pháo AGS hiện chỉ còn là một mặt hàng trưng bày. Báo cáo chỉ ra rằng lớp Zumwalt hiện đang được chuyển đổi thành một nền tảng bắn được tên lửa siêu thanh. Hiện tàu đầu tiên, USS Zumwalt (DDG-1000), đang được tân trang tại Xưởng đóng tàu Huntington Ingalls từ tháng 08/2023, theo đó các khẩu pháo AGS ban đầu sẽ được tháo dỡ và khoang tàu chuyển đổi thành các ống phóng lớn có thể chứa 12 tên lửa hệ thống tấn công nhanh thông thường tầm trung (IRCPS).Trong tương lai, USS Michael Monsoor và USS Lyndon Johnson cũng dự kiến sẽ trải qua quá trình cải tiến tương tự. Mặc dù USS Michael Monsoor hiện không có khả năng tấn công siêu thanh, nhưng thiết kế tàng hình và vũ khí tiên tiến của nó vẫn có khả năng răn đe cao.
Media Đài Loan cho rằng "khi nó cố tình xuất hiện ở vùng biển tranh chấp, đó là một thái độ chính trị rõ ràng". Tàu vẫn được trang bị 80 hệ thống phóng thẳng đứng ngoại vi (PVLS) Mk 57, có thể mang tên lửa hành trình Tomahawk, tên lửa tiêu chuẩn SM-6, tên lửa chống ngầm ASROC và tên lửa Sea Sparrow tiên tiến (ESSM), với hỏa lực mạnh mẽ.Hệ thống cảm biến của nó cũng là tiên tiến nhất, bao gồm radar đa chức năng AN/SPY-3 và radar tìm kiếm ba chiều, với khả năng băng tần kép X và băng tần S, có thể theo dõi và tấn công độc lập các mục tiêu trên không và trên biển mà không cần dựa vào radar điều khiển hỏa lực truyền thống, với hiệu quả chiến đấu vượt trội so với tàu khu trục lớp Burke.
@a98@hatam@ktqsminh@ngo-rung@meotamthe Ai Cập chính thức xác nhận mua hệ thống tên lửa đất đối không tầm xa HQ-9B của Trung Quốc, loại tên lửa nhắm đến máy bay tàng hình
Lầu Năm Góc yêu cầu Nhật Bản và Úc làm rõ lập trường trong trường hợp xảy ra chiến tranh với Trung Quốc
▪️ Hoa Kỳ đang gia tăng áp lực lên các đồng minh ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương — Lầu Năm Góc yêu cầu Nhật Bản và Úc nêu rõ lập trường của họ trong trường hợp xảy ra xung đột liên quan đến Đài Loan, tờ Financial Times đưa tin, trích dẫn nguồn tin. ▪️ Washington cũng đang thúc đẩy tăng chi tiêu quốc phòng và chuẩn bị tích cực hơn cho một cuộc đối đầu tiềm tàng với Trung Quốc.
OS: còn Báo Đan mạch thì viết, những ai sẽ tham gia.
Diễn tập Hán Quang 41 kéo dài 10 ngày 9 đêm được xác định có khoảng 600 lính Mỹ tham dự với tư cách huấn luyện viên và cố vấn chỉ đạo, lực lượng này tham gia diễn tập nhưng không mang quân phục, các chiến thuật chiến tranh đường phố đang được Mỹ tích cực chuyển giao kinh nghiệm cho Đài Loan.
Cuộc gặp giữa Vương Nghị và Lavrov phát sinh tình huống mới, Lavrov nói với Vương Nghị về vấn đề toàn vẹn lãnh thổ của miền Đông, Nam của Ukraine không phù hợp với nguyên tắc quốc gia trong luật quốc tế, phía Nga cho rằng chủ quyền còn phải xem xét đến năng lực kiểm soát và nguyên tắc dân tộc tự quyết của khu vực đó trên cơ sở bình đằng. Nội dung này của phía Nga phù hợp với chiến lược mở rộng vùng an toàn mà thực chất cũng là vùng lãnh thổ của Nga theo xu hướng giải phóng các vùng của Ukraine trong chiến dịch quân sự đặc biệt theo cách gọi của Nga và để các vùng này bỏ phiếu độc lập và gia nhập Nga. Tuy nhiên, xu hướng giải thích như vậy lại tạo nên cơ sở để Đài Loan độc lập, đương nhiên, phía Trung Quốc không đồng ý với quan điểm này của phía Nga, Trung Quốc vẫn kiên trì nguyên tắc toàn vẹn lãnh thổ của Ukraine, như vậy mới giải thích được việc thống nhất Đài Loan.
Kim ngạch thương mại giữa Afghanistan và Pakistan trong nửa đầu năm 2025 đã đạt gần 1 tỷ USD. Theo Bộ Công nghiệp và Thương mại Afghanistan, tổng giá trị thương mại song phương giữa hai nước đạt 989 triệu USD trong 6 tháng đầu năm 2025. Báo cáo cho biết xuất khẩu của Afghanistan đạt 277 triệu USD, bao gồm các mặt hàng như bông, than đá, hành, cà chua, đậu xanh và bột tan. Nhập khẩu từ Pakistan đạt 712 triệu USD, chủ yếu gồm gạo Sella, dược phẩm, đường, hàng dệt từ bông và nguyên liệu thô công nghiệp. Mặc dù cửa khẩu Ghulam Khan vẫn đóng cửa, các quan chức Phòng Thương mại và Đầu tư Afghanistan cho biết hiệu suất xuất khẩu đã cải thiện so với cùng kỳ năm ngoái. Hiện tại, hoạt động xuất khẩu diễn ra qua các cửa khẩu Chaman, Spin Boldak, Torkham và Dand Patan. Các đại diện của Phòng Thương mại nhấn mạnh sự cần thiết phải duy trì quan hệ ngoại giao và thương mại ổn định với Pakistan, coi đây là thị trường then chốt cho hàng hóa của Afghanistan. (Quán Tin)
Taliban tìm kiếm vũ khí Nga sau khi được công nhận ngoại giao. Sau khi Nga chính thức công nhận chính quyền Taliban, nhóm này đã yêu cầu mua thiết bị quân sự từ Moscow. Theo Nezavisimaya Gazeta, Bộ trưởng Quốc phòng Taliban Mullah Mohammad Yaqoob đã gửi một lá thư bày tỏ sự quan tâm đến vũ khí Nga, ca ngợi chất lượng và sự phù hợp của chúng đối với nhu cầu quốc phòng của Afghanistan. Taliban cũng kêu gọi sự hỗ trợ pháp lý và ngoại giao để tạo điều kiện thuận lợi cho thỏa thuận, đánh dấu cái mà họ mô tả là "giai đoạn hợp tác mới" và là phép thử cho thiện chí can dự quân sự của Nga. (Michael Hoang)
(Chống chỉ định với các bác pro Nateo, Mẽo, Do thái)
Khi Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ về tính khả thi của tuyến đường sắt xuyên đại dương, họ không chỉ đang bàn về tà vẹt, ray thép và tài chính hạ tầng. Họ đang chôn một chiếc đinh lớn lên nắp quan tài của trật tự hàng hải do phương Tây thiết kế hơn một thế kỷ trước – nơi mà mọi dòng chảy thương mại lớn đều phải rụt rè xin phép qua các điểm nghẽn có cắm cờ Mỹ, Anh và đồng minh.
Tuyến đường sắt dự kiến dài 4.500 km, bắt đầu từ bờ Đại Tây Dương của Brazil, cắt ngang lục địa Nam Mỹ, xuyên rừng Amazon và dãy Andes để vươn tới một cảng biển Thái Bình Dương của Peru. Nghe có vẻ viễn tưởng, nhưng Trung Quốc có lịch sử làm những điều tưởng như không thể – từ con đường tơ lụa mới trên đất liền đến tuyến đường sắt cao tốc Lhasa băng qua Tây Tạng đầy băng vĩnh cửu. Và lần này, họ không đi một mình.
Brazil cần hạ tầng để vận chuyển đậu nành, quặng sắt và thịt bò sang châu Á mà không phải lệ thuộc vào những cảng do Mỹ kiểm soát ảnh hưởng gián tiếp. Trung Quốc cần lối đi không bị Kênh đào Panama bóp cổ, nơi Hoa Kỳ vẫn là kẻ trông cửa với nụ cười lịch thiệp nhưng bàn tay luôn đặt lên cò súng.
Nếu hoàn thành, tuyến đường sắt xuyên đại dương sẽ rút ngắn 12 ngày vận chuyển so với đường biển qua Panama – một con số tưởng nhỏ nhưng là sự chênh lệch sống còn trong thời đại thương mại tốc độ và rủi ro cao. Không còn cảnh tàu Trung Quốc xếp hàng chen nhau qua kênh Panama với rủi ro bị kiểm tra, bị chặn, hay bị "sự cố kỹ thuật" đầy ẩn ý.
Song, đây không phải là đòn đơn lẻ. Cùng lúc, ở phía tây lục địa Á-Âu, Nga và Trung Quốc đang mở rộng tuyến đường sắt liên Á đến tận Iran, nối liền Trung Quốc, Kazakhstan, Nga và đến cảng Chabahar hoặc Bandar Abbas. Một hành lang Bắc-Nam nối Á - Âu - Trung Đông đang hình thành, và điểm chung của tất cả các tuyến này là: né xa các điểm nghẽn mà Mỹ-Anh từng dùng để khóa họng phần còn lại của thế giới.
Kênh đào Suez, từng là niềm kiêu hãnh của đế chế hải quân Anh và sau đó là mạch máu thương mại của châu Âu, giờ liên tục bị đe dọa bởi những chiếc UAV và xuồng cảm tử của Houthi, những người mà chẳng ai còn coi là phiến quân lẻ tẻ nữa – họ là một mắt xích trong hệ sinh thái kháng Mỹ đang thành hình.
Thêm vào đó, Iran ngày đêm lặp đi lặp lại lời nhắn: “Chúng tôi có thể đóng eo Hormuz bất cứ khi nào”, nơi 20% lượng dầu thế giới đi qua. Những lời đe dọa ấy từng bị xem là cường điệu, nhưng trong bối cảnh tàu chở hàng mang cờ Anh, Mỹ, Israel lần lượt bị bắt giữ, bốc cháy hay chìm dần trong Vịnh Ba Tư, thì chúng trở nên rất thật.
Điều đáng nói nhất không nằm ở hạ tầng. Nó nằm ở logic chiến lược: Trung Quốc, Nga, Iran và các đối tác toàn cầu đang cắt gọt từng ưu thế của phương Tây – từng cây cầu, từng hải lộ, từng tuyến bảo hiểm – bằng những phương án thay thế hiệu quả, rẻ hơn, và không bị giám sát bởi các cơ quan hàng hải London, ngân hàng tái bảo hiểm New York, hay radar tình báo Virginia.
Khi Trung Quốc đi vòng qua Panama bằng một tuyến đường sắt băng qua Nam Mỹ, họ không chỉ thắng về mặt logistics. Họ đang chứng minh rằng: trong một thế giới hậu Pax Americana, biển không còn là vũ khí bá chủ. Sức mạnh nằm trên những thanh ray sẽ hóa giải ưu thế vận tải biển qua những bờ eo hẹp, biến lực lượng hải quân của đối thủ thành người ngồi xem dọc đường.
(Chống chỉ định với các bác pro Nateo, Mẽo, Do thái)
Khi Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ về tính khả thi của tuyến đường sắt xuyên đại dương, họ không chỉ đang bàn về tà vẹt, ray thép và tài chính hạ tầng. Họ đang chôn một chiếc đinh lớn lên nắp quan tài của trật tự hàng hải do phương Tây thiết kế hơn một thế kỷ trước – nơi mà mọi dòng chảy thương mại lớn đều phải rụt rè xin phép qua các điểm nghẽn có cắm cờ Mỹ, Anh và đồng minh.
Tuyến đường sắt dự kiến dài 4.500 km, bắt đầu từ bờ Đại Tây Dương của Brazil, cắt ngang lục địa Nam Mỹ, xuyên rừng Amazon và dãy Andes để vươn tới một cảng biển Thái Bình Dương của Peru. Nghe có vẻ viễn tưởng, nhưng Trung Quốc có lịch sử làm những điều tưởng như không thể – từ con đường tơ lụa mới trên đất liền đến tuyến đường sắt cao tốc Lhasa băng qua Tây Tạng đầy băng vĩnh cửu. Và lần này, họ không đi một mình.
Brazil cần hạ tầng để vận chuyển đậu nành, quặng sắt và thịt bò sang châu Á mà không phải lệ thuộc vào những cảng do Mỹ kiểm soát ảnh hưởng gián tiếp. Trung Quốc cần lối đi không bị Kênh đào Panama bóp cổ, nơi Hoa Kỳ vẫn là kẻ trông cửa với nụ cười lịch thiệp nhưng bàn tay luôn đặt lên cò súng.
Nếu hoàn thành, tuyến đường sắt xuyên đại dương sẽ rút ngắn 12 ngày vận chuyển so với đường biển qua Panama – một con số tưởng nhỏ nhưng là sự chênh lệch sống còn trong thời đại thương mại tốc độ và rủi ro cao. Không còn cảnh tàu Trung Quốc xếp hàng chen nhau qua kênh Panama với rủi ro bị kiểm tra, bị chặn, hay bị "sự cố kỹ thuật" đầy ẩn ý.
Song, đây không phải là đòn đơn lẻ. Cùng lúc, ở phía tây lục địa Á-Âu, Nga và Trung Quốc đang mở rộng tuyến đường sắt liên Á đến tận Iran, nối liền Trung Quốc, Kazakhstan, Nga và đến cảng Chabahar hoặc Bandar Abbas. Một hành lang Bắc-Nam nối Á - Âu - Trung Đông đang hình thành, và điểm chung của tất cả các tuyến này là: né xa các điểm nghẽn mà Mỹ-Anh từng dùng để khóa họng phần còn lại của thế giới.
Kênh đào Suez, từng là niềm kiêu hãnh của đế chế hải quân Anh và sau đó là mạch máu thương mại của châu Âu, giờ liên tục bị đe dọa bởi những chiếc UAV và xuồng cảm tử của Houthi, những người mà chẳng ai còn coi là phiến quân lẻ tẻ nữa – họ là một mắt xích trong hệ sinh thái kháng Mỹ đang thành hình.
Thêm vào đó, Iran ngày đêm lặp đi lặp lại lời nhắn: “Chúng tôi có thể đóng eo Hormuz bất cứ khi nào”, nơi 20% lượng dầu thế giới đi qua. Những lời đe dọa ấy từng bị xem là cường điệu, nhưng trong bối cảnh tàu chở hàng mang cờ Anh, Mỹ, Israel lần lượt bị bắt giữ, bốc cháy hay chìm dần trong Vịnh Ba Tư, thì chúng trở nên rất thật.
Điều đáng nói nhất không nằm ở hạ tầng. Nó nằm ở logic chiến lược: Trung Quốc, Nga, Iran và các đối tác toàn cầu đang cắt gọt từng ưu thế của phương Tây – từng cây cầu, từng hải lộ, từng tuyến bảo hiểm – bằng những phương án thay thế hiệu quả, rẻ hơn, và không bị giám sát bởi các cơ quan hàng hải London, ngân hàng tái bảo hiểm New York, hay radar tình báo Virginia.
Khi Trung Quốc đi vòng qua Panama bằng một tuyến đường sắt băng qua Nam Mỹ, họ không chỉ thắng về mặt logistics. Họ đang chứng minh rằng: trong một thế giới hậu Pax Americana, biển không còn là vũ khí bá chủ. Sức mạnh nằm trên những thanh ray sẽ hóa giải ưu thế vận tải biển qua những bờ eo hẹp, biến lực lượng hải quân của đối thủ thành người ngồi xem dọc đường.
Lý Thanh Hà
Tham vọng thì lớn nhưng thực hiện thì còn khá khó khăn, cách một đại dương nó tồn tại nhiều vấn đề lắm. Để thực hiện được điều này thì lực lượng Hải quân của Trung Quốc phải lớn mạnh và có khả năng bảo vệ tuyến đường trên biển đến Nam Mỹ, để làm được việc đó có lẽ phải sau khi Trung Quốc phá vỡ được chuỗi đảo thứ nhất của Mỹ, có đường thông thẳng ra đại dương thì mới có thể duy trì đường biển trên đại dương đến Nam Mỹ được.
(Chống chỉ định với các bác pro Nateo, Mẽo, Do thái)
Khi Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ về tính khả thi của tuyến đường sắt xuyên đại dương, họ không chỉ đang bàn về tà vẹt, ray thép và tài chính hạ tầng. Họ đang chôn một chiếc đinh lớn lên nắp quan tài của trật tự hàng hải do phương Tây thiết kế hơn một thế kỷ trước – nơi mà mọi dòng chảy thương mại lớn đều phải rụt rè xin phép qua các điểm nghẽn có cắm cờ Mỹ, Anh và đồng minh.
Tuyến đường sắt dự kiến dài 4.500 km, bắt đầu từ bờ Đại Tây Dương của Brazil, cắt ngang lục địa Nam Mỹ, xuyên rừng Amazon và dãy Andes để vươn tới một cảng biển Thái Bình Dương của Peru. Nghe có vẻ viễn tưởng, nhưng Trung Quốc có lịch sử làm những điều tưởng như không thể – từ con đường tơ lụa mới trên đất liền đến tuyến đường sắt cao tốc Lhasa băng qua Tây Tạng đầy băng vĩnh cửu. Và lần này, họ không đi một mình.
Brazil cần hạ tầng để vận chuyển đậu nành, quặng sắt và thịt bò sang châu Á mà không phải lệ thuộc vào những cảng do Mỹ kiểm soát ảnh hưởng gián tiếp. Trung Quốc cần lối đi không bị Kênh đào Panama bóp cổ, nơi Hoa Kỳ vẫn là kẻ trông cửa với nụ cười lịch thiệp nhưng bàn tay luôn đặt lên cò súng.
Nếu hoàn thành, tuyến đường sắt xuyên đại dương sẽ rút ngắn 12 ngày vận chuyển so với đường biển qua Panama – một con số tưởng nhỏ nhưng là sự chênh lệch sống còn trong thời đại thương mại tốc độ và rủi ro cao. Không còn cảnh tàu Trung Quốc xếp hàng chen nhau qua kênh Panama với rủi ro bị kiểm tra, bị chặn, hay bị "sự cố kỹ thuật" đầy ẩn ý.
Song, đây không phải là đòn đơn lẻ. Cùng lúc, ở phía tây lục địa Á-Âu, Nga và Trung Quốc đang mở rộng tuyến đường sắt liên Á đến tận Iran, nối liền Trung Quốc, Kazakhstan, Nga và đến cảng Chabahar hoặc Bandar Abbas. Một hành lang Bắc-Nam nối Á - Âu - Trung Đông đang hình thành, và điểm chung của tất cả các tuyến này là: né xa các điểm nghẽn mà Mỹ-Anh từng dùng để khóa họng phần còn lại của thế giới.
Kênh đào Suez, từng là niềm kiêu hãnh của đế chế hải quân Anh và sau đó là mạch máu thương mại của châu Âu, giờ liên tục bị đe dọa bởi những chiếc UAV và xuồng cảm tử của Houthi, những người mà chẳng ai còn coi là phiến quân lẻ tẻ nữa – họ là một mắt xích trong hệ sinh thái kháng Mỹ đang thành hình.
Thêm vào đó, Iran ngày đêm lặp đi lặp lại lời nhắn: “Chúng tôi có thể đóng eo Hormuz bất cứ khi nào”, nơi 20% lượng dầu thế giới đi qua. Những lời đe dọa ấy từng bị xem là cường điệu, nhưng trong bối cảnh tàu chở hàng mang cờ Anh, Mỹ, Israel lần lượt bị bắt giữ, bốc cháy hay chìm dần trong Vịnh Ba Tư, thì chúng trở nên rất thật.
Điều đáng nói nhất không nằm ở hạ tầng. Nó nằm ở logic chiến lược: Trung Quốc, Nga, Iran và các đối tác toàn cầu đang cắt gọt từng ưu thế của phương Tây – từng cây cầu, từng hải lộ, từng tuyến bảo hiểm – bằng những phương án thay thế hiệu quả, rẻ hơn, và không bị giám sát bởi các cơ quan hàng hải London, ngân hàng tái bảo hiểm New York, hay radar tình báo Virginia.
Khi Trung Quốc đi vòng qua Panama bằng một tuyến đường sắt băng qua Nam Mỹ, họ không chỉ thắng về mặt logistics. Họ đang chứng minh rằng: trong một thế giới hậu Pax Americana, biển không còn là vũ khí bá chủ. Sức mạnh nằm trên những thanh ray sẽ hóa giải ưu thế vận tải biển qua những bờ eo hẹp, biến lực lượng hải quân của đối thủ thành người ngồi xem dọc đường.
Lý Thanh Hà
Tham vọng thì lớn nhưng thực hiện thì còn khá khó khăn, cách một đại dương nó tồn tại nhiều vấn đề lắm. Để thực hiện được điều này thì lực lượng Hải quân của Trung Quốc phải lớn mạnh và có khả năng bảo vệ tuyến đường trên biển đến Nam Mỹ, để làm được việc đó có lẽ phải sau khi Trung Quốc phá vỡ được chuỗi đảo thứ nhất của Mỹ, có đường thông thẳng ra đại dương thì mới có thể duy trì đường biển trên đại dương đến Nam Mỹ được.
Cái này chỉ là độc lập hơn, tức là không phải đi qua Panama do Mỹ kiểm soát thôi. Còn như bác nói, tức là hải quân Mỹ chẹn đường từ Brazil đến Trung Quốc, thì đó là khi chiến tranh nóng tổng lực thực sự giữa 2 bên rồi.
(Chống chỉ định với các bác pro Nateo, Mẽo, Do thái)
Khi Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ về tính khả thi của tuyến đường sắt xuyên đại dương, họ không chỉ đang bàn về tà vẹt, ray thép và tài chính hạ tầng. Họ đang chôn một chiếc đinh lớn lên nắp quan tài của trật tự hàng hải do phương Tây thiết kế hơn một thế kỷ trước – nơi mà mọi dòng chảy thương mại lớn đều phải rụt rè xin phép qua các điểm nghẽn có cắm cờ Mỹ, Anh và đồng minh.
Tuyến đường sắt dự kiến dài 4.500 km, bắt đầu từ bờ Đại Tây Dương của Brazil, cắt ngang lục địa Nam Mỹ, xuyên rừng Amazon và dãy Andes để vươn tới một cảng biển Thái Bình Dương của Peru. Nghe có vẻ viễn tưởng, nhưng Trung Quốc có lịch sử làm những điều tưởng như không thể – từ con đường tơ lụa mới trên đất liền đến tuyến đường sắt cao tốc Lhasa băng qua Tây Tạng đầy băng vĩnh cửu. Và lần này, họ không đi một mình.
Brazil cần hạ tầng để vận chuyển đậu nành, quặng sắt và thịt bò sang châu Á mà không phải lệ thuộc vào những cảng do Mỹ kiểm soát ảnh hưởng gián tiếp. Trung Quốc cần lối đi không bị Kênh đào Panama bóp cổ, nơi Hoa Kỳ vẫn là kẻ trông cửa với nụ cười lịch thiệp nhưng bàn tay luôn đặt lên cò súng.
Nếu hoàn thành, tuyến đường sắt xuyên đại dương sẽ rút ngắn 12 ngày vận chuyển so với đường biển qua Panama – một con số tưởng nhỏ nhưng là sự chênh lệch sống còn trong thời đại thương mại tốc độ và rủi ro cao. Không còn cảnh tàu Trung Quốc xếp hàng chen nhau qua kênh Panama với rủi ro bị kiểm tra, bị chặn, hay bị "sự cố kỹ thuật" đầy ẩn ý.
Song, đây không phải là đòn đơn lẻ. Cùng lúc, ở phía tây lục địa Á-Âu, Nga và Trung Quốc đang mở rộng tuyến đường sắt liên Á đến tận Iran, nối liền Trung Quốc, Kazakhstan, Nga và đến cảng Chabahar hoặc Bandar Abbas. Một hành lang Bắc-Nam nối Á - Âu - Trung Đông đang hình thành, và điểm chung của tất cả các tuyến này là: né xa các điểm nghẽn mà Mỹ-Anh từng dùng để khóa họng phần còn lại của thế giới.
Kênh đào Suez, từng là niềm kiêu hãnh của đế chế hải quân Anh và sau đó là mạch máu thương mại của châu Âu, giờ liên tục bị đe dọa bởi những chiếc UAV và xuồng cảm tử của Houthi, những người mà chẳng ai còn coi là phiến quân lẻ tẻ nữa – họ là một mắt xích trong hệ sinh thái kháng Mỹ đang thành hình.
Thêm vào đó, Iran ngày đêm lặp đi lặp lại lời nhắn: “Chúng tôi có thể đóng eo Hormuz bất cứ khi nào”, nơi 20% lượng dầu thế giới đi qua. Những lời đe dọa ấy từng bị xem là cường điệu, nhưng trong bối cảnh tàu chở hàng mang cờ Anh, Mỹ, Israel lần lượt bị bắt giữ, bốc cháy hay chìm dần trong Vịnh Ba Tư, thì chúng trở nên rất thật.
Điều đáng nói nhất không nằm ở hạ tầng. Nó nằm ở logic chiến lược: Trung Quốc, Nga, Iran và các đối tác toàn cầu đang cắt gọt từng ưu thế của phương Tây – từng cây cầu, từng hải lộ, từng tuyến bảo hiểm – bằng những phương án thay thế hiệu quả, rẻ hơn, và không bị giám sát bởi các cơ quan hàng hải London, ngân hàng tái bảo hiểm New York, hay radar tình báo Virginia.
Khi Trung Quốc đi vòng qua Panama bằng một tuyến đường sắt băng qua Nam Mỹ, họ không chỉ thắng về mặt logistics. Họ đang chứng minh rằng: trong một thế giới hậu Pax Americana, biển không còn là vũ khí bá chủ. Sức mạnh nằm trên những thanh ray sẽ hóa giải ưu thế vận tải biển qua những bờ eo hẹp, biến lực lượng hải quân của đối thủ thành người ngồi xem dọc đường.
Lý Thanh Hà
Tham vọng thì lớn nhưng thực hiện thì còn khá khó khăn, cách một đại dương nó tồn tại nhiều vấn đề lắm. Để thực hiện được điều này thì lực lượng Hải quân của Trung Quốc phải lớn mạnh và có khả năng bảo vệ tuyến đường trên biển đến Nam Mỹ, để làm được việc đó có lẽ phải sau khi Trung Quốc phá vỡ được chuỗi đảo thứ nhất của Mỹ, có đường thông thẳng ra đại dương thì mới có thể duy trì đường biển trên đại dương đến Nam Mỹ được.
Cái này chỉ là độc lập hơn, tức là không phải đi qua Panama do Mỹ kiểm soát thôi. Còn như bác nói, tức là hải quân Mỹ chẹn đường từ Brazil đến Trung Quốc, thì đó là khi chiến tranh nóng tổng lực thực sự giữa 2 bên rồi.
Có bảo vệ được đường biển đến Brazil thì tuyến đường sắt đó mới có ý nghĩa bác ạ. Bây giờ Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ, từ MOU đến thực hiện dự án còn khá là dài, chưa kể thoả thuận thực hiện còn chưa ký, chưa động thổ khởi công, vẫn còn nhiều vấn đề khác có thể tác động.
(Chống chỉ định với các bác pro Nateo, Mẽo, Do thái)
Khi Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ về tính khả thi của tuyến đường sắt xuyên đại dương, họ không chỉ đang bàn về tà vẹt, ray thép và tài chính hạ tầng. Họ đang chôn một chiếc đinh lớn lên nắp quan tài của trật tự hàng hải do phương Tây thiết kế hơn một thế kỷ trước – nơi mà mọi dòng chảy thương mại lớn đều phải rụt rè xin phép qua các điểm nghẽn có cắm cờ Mỹ, Anh và đồng minh.
Tuyến đường sắt dự kiến dài 4.500 km, bắt đầu từ bờ Đại Tây Dương của Brazil, cắt ngang lục địa Nam Mỹ, xuyên rừng Amazon và dãy Andes để vươn tới một cảng biển Thái Bình Dương của Peru. Nghe có vẻ viễn tưởng, nhưng Trung Quốc có lịch sử làm những điều tưởng như không thể – từ con đường tơ lụa mới trên đất liền đến tuyến đường sắt cao tốc Lhasa băng qua Tây Tạng đầy băng vĩnh cửu. Và lần này, họ không đi một mình.
Brazil cần hạ tầng để vận chuyển đậu nành, quặng sắt và thịt bò sang châu Á mà không phải lệ thuộc vào những cảng do Mỹ kiểm soát ảnh hưởng gián tiếp. Trung Quốc cần lối đi không bị Kênh đào Panama bóp cổ, nơi Hoa Kỳ vẫn là kẻ trông cửa với nụ cười lịch thiệp nhưng bàn tay luôn đặt lên cò súng.
Nếu hoàn thành, tuyến đường sắt xuyên đại dương sẽ rút ngắn 12 ngày vận chuyển so với đường biển qua Panama – một con số tưởng nhỏ nhưng là sự chênh lệch sống còn trong thời đại thương mại tốc độ và rủi ro cao. Không còn cảnh tàu Trung Quốc xếp hàng chen nhau qua kênh Panama với rủi ro bị kiểm tra, bị chặn, hay bị "sự cố kỹ thuật" đầy ẩn ý.
Song, đây không phải là đòn đơn lẻ. Cùng lúc, ở phía tây lục địa Á-Âu, Nga và Trung Quốc đang mở rộng tuyến đường sắt liên Á đến tận Iran, nối liền Trung Quốc, Kazakhstan, Nga và đến cảng Chabahar hoặc Bandar Abbas. Một hành lang Bắc-Nam nối Á - Âu - Trung Đông đang hình thành, và điểm chung của tất cả các tuyến này là: né xa các điểm nghẽn mà Mỹ-Anh từng dùng để khóa họng phần còn lại của thế giới.
Kênh đào Suez, từng là niềm kiêu hãnh của đế chế hải quân Anh và sau đó là mạch máu thương mại của châu Âu, giờ liên tục bị đe dọa bởi những chiếc UAV và xuồng cảm tử của Houthi, những người mà chẳng ai còn coi là phiến quân lẻ tẻ nữa – họ là một mắt xích trong hệ sinh thái kháng Mỹ đang thành hình.
Thêm vào đó, Iran ngày đêm lặp đi lặp lại lời nhắn: “Chúng tôi có thể đóng eo Hormuz bất cứ khi nào”, nơi 20% lượng dầu thế giới đi qua. Những lời đe dọa ấy từng bị xem là cường điệu, nhưng trong bối cảnh tàu chở hàng mang cờ Anh, Mỹ, Israel lần lượt bị bắt giữ, bốc cháy hay chìm dần trong Vịnh Ba Tư, thì chúng trở nên rất thật.
Điều đáng nói nhất không nằm ở hạ tầng. Nó nằm ở logic chiến lược: Trung Quốc, Nga, Iran và các đối tác toàn cầu đang cắt gọt từng ưu thế của phương Tây – từng cây cầu, từng hải lộ, từng tuyến bảo hiểm – bằng những phương án thay thế hiệu quả, rẻ hơn, và không bị giám sát bởi các cơ quan hàng hải London, ngân hàng tái bảo hiểm New York, hay radar tình báo Virginia.
Khi Trung Quốc đi vòng qua Panama bằng một tuyến đường sắt băng qua Nam Mỹ, họ không chỉ thắng về mặt logistics. Họ đang chứng minh rằng: trong một thế giới hậu Pax Americana, biển không còn là vũ khí bá chủ. Sức mạnh nằm trên những thanh ray sẽ hóa giải ưu thế vận tải biển qua những bờ eo hẹp, biến lực lượng hải quân của đối thủ thành người ngồi xem dọc đường.
Lý Thanh Hà
Tham vọng thì lớn nhưng thực hiện thì còn khá khó khăn, cách một đại dương nó tồn tại nhiều vấn đề lắm. Để thực hiện được điều này thì lực lượng Hải quân của Trung Quốc phải lớn mạnh và có khả năng bảo vệ tuyến đường trên biển đến Nam Mỹ, để làm được việc đó có lẽ phải sau khi Trung Quốc phá vỡ được chuỗi đảo thứ nhất của Mỹ, có đường thông thẳng ra đại dương thì mới có thể duy trì đường biển trên đại dương đến Nam Mỹ được.
Cái này chỉ là độc lập hơn, tức là không phải đi qua Panama do Mỹ kiểm soát thôi. Còn như bác nói, tức là hải quân Mỹ chẹn đường từ Brazil đến Trung Quốc, thì đó là khi chiến tranh nóng tổng lực thực sự giữa 2 bên rồi.
Có bảo vệ được đường biển đến Brazil thì tuyến đường sắt đó mới có ý nghĩa bác ạ. Bây giờ Trung Quốc và Brazil đặt bút ký vào biên bản ghi nhớ, từ MOU đến thực hiện dự án còn khá là dài, chưa kể thoả thuận thực hiện còn chưa ký, chưa động thổ khởi công, vẫn còn nhiều vấn đề khác có thể tác động.
Dĩ nhiên, thậm chí còn chưa dễ mà thực hiện, nhưng cái tư duy và logic này thì đã được 2 bên đặt ra rồi, nó sẽ tiếp tục đi