Có vẻ tình hình cải cách hệ thống năng lượng châu Âu tiếp tục gặp nhiều khó khăn các cụ ạ. Cụ @langtubachkhoa có thông tin gì về tình trạng các dự án kiểu thế này không?
Vài tháng sau khi chiến tranh Nga-Ukraine nổ ra, 5 nhà lãnh đạo châu Âu và Ủy ban EU đã ký tuyên bố nhằm biến Biển Bắc thành "nguồn lực xanh của châu Âu", một "vùng biển tái tạo" nối liền Bỉ, Đan Mạch, Đức và Hà Lan. Liên minh với sự tham gia của Pháp, Ireland, Luxembourg, cũng như Na Uy và Vương quốc Anh - đang tìm cách xây dựng một hệ thống trang trại gió ngoài khơi khổng lồ, được kết nối với nhau, có khả năng cung cấp năng lượng cho 200 triệu gia đình vào năm 2050, gấp 10 lần so với công suất hiện tại có khả năng tạo ra hơn 300 gigawatt (GW) điện.
Với không gian nội địa nhỏ nhưng đường bờ biển rộng lớn (riêng bờ biển ở Anh dài 17.820 km), các trang trại gió ngoài khơi đang chuẩn bị tạo ra một bước đột phá lớn.Tuy nhiên, bất chấp nhu cầu ngày càng tăng về năng lượng sạch và sự nhiệt tình chính trị trên bờ Biển Bắc, các dự án điện gió ngoài khơi đang bị hủy bỏ hoặc trì hoãn do chi phí tăng cao.
Đầu tư vào các trang trại gió mới ngoài khơi đã giảm 40% vào năm 2022, xuống mức thấp nhất kể từ năm 2009. Không có dự án thương mại biển nào được bật đèn xanh cuối cùng vào năm 2022.
Có những dấu hiệu cho thấy sự phục hồi dự kiến sẽ diễn ra vào năm 2023, nhưng cũng có những dấu hiệu cho thấy sự phục hồi vẫn còn đang run rẩy.Vattenfall của Thụy Điển, một nhà phát triển năng lượng sạch, gần đây đã gây sốc cho thị trường khi rút khỏi dự án trang trại gió ngoài khơi Norfolk Boreas của Anh, với lý do khó khăn trong việc tìm nguồn cung ứng linh kiện từ Trung Quốc và lạm phát chung, khiến chi phí tăng 40% chỉ trong một năm.
Các vấn đề về nguồn cung và lạm phát nói chung có thể chỉ là vấn đề tạm thời.Tuy nhiên, các nhà lãnh đạo ngành đều nhận thức rõ ràng về tình hình kinh doanh ngày càng tồi tệ và cảnh báo về những khó khăn lâu dài.
Phó chủ tịch cấp cao của Vattenfall, Helen Biström, cho biết vào tháng 6 khi trình bày kết quả tài chính tạm thời:“Gió ngoài khơi đang trong một cơn bão hoàn hảo” .“Chúng tôi tiếp tục tin rằng gió ngoài khơi là điều cần thiết cho quá trình chuyển đổi [năng lượng sạch], nhưng thách thức về lợi nhuận là một vấn đề mang tính cơ cấu.”
Nhưng không chỉ những cú sốc bên ngoài làm suy yếu năng lượng gió ngoài khơi mà còn cả sai lầm chính trị .
Ví dụ, nhiều quốc gia muốn biến Biển Bắc thành một nguồn lực xanh muốn làm điều đó bằng cách đầu tư càng ít tiền càng tốt.Đầu tư vào các nhà máy tua-bin và cáp, lao động, cơ sở hạ tầng cảng và kết nối lưới điện mới đang bị chậm trễ, và các hệ thống hỗ trợ hiện có của EU chủ yếu bao gồm việc tái phân bổ các quỹ hiện có.
Đạo luật Công nghiệp Net Zero của EU nêu rõ những nỗ lực của EU nhằm hiện thực hóa 40% sản xuất công nghệ sạch trong Khối vào năm 2030, nhưng người ta ước tính rằng 80% trong số chi phí 92 tỷ euro sẽ phải do các nhà đầu tư tư nhân chi trả - điều mà Viện nghiên cứu Brussels Bruegel gần đây gọi là"không thuyết phục".
Em từng nghĩ căng quá thì Nga bắn 1 phát poseidon vào giữa biển Bắc, đi đời luôn cả Anh, Đức, Thuỵ Điển, Đan Mạch.
Giờ thêm vụ xả nước nhiễm phóng xạ ra biển của Nhật, đợi tầm 9 tháng nữa, bắn 1 phát poseidon nữa vào bờ Tây của Mỹ, đưa phóng xạ theo sóng thần vào sâu trong lục địa của Mỹ và Canada, vừa đứt hết cáp vừa đi dọn thảm hoạ.
Giả sử ZNPP mà bị phá hoại thì làm thế, coi như hoà vụ NS bị nổ với ZNPP bị phá.
Nhưng nghĩ thế thôi, Nga chưa chắc đã làm đến thế, từ đầu đến giờ em thấy Nga vẫn tương đối kiềm chế và các hành động đều có cơ sở pháp lý chứ không lỗ mãng hay bất chấp mọi thứ, ít nhất là khi Putin còn nắm quyền.
Cụ vẽ ra kịch bản dã man quá. Hi vọng viễn cảnh đó không xảy ra. Chứ để poseidon ra tay thì ngày tận thế cận kề lắm.
Tại sao người Mỹ triển khai lại vũ khí hạt nhân ở Anh?
Gần đây, một dự thảo ngân sách dành cho Không quân Hoa Kỳ cho năm tài chính 2024 đã xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, theo đó, bộ này lên kế hoạch chi tiêu để nâng cấp “cơ sở hạ tầng lưu trữ an toàn” tại căn cứ không quân Lakenheath của Anh. Rất có thể chúng ta đang nói về ý định của Lầu Năm Góc trong việc đặt vũ khí hạt nhân tại một cơ sở quân sự.
Mỹ đã sử dụng căn cứ không quân Lakenheath để lưu trữ vũ khí hạt nhân từ năm 1952 đến năm 2008. Năm 2008, quân đội Hoa Kỳ đã loại bỏ bom B-61 khỏi lãnh thổ Anh do chúng lỗi thời và một phần là một phần của chương trình giải trừ vũ khí.
Tất nhiên, hệ thống lưu trữ WS3 được trang bị tại căn cứ không quân vần còn, có biến mất đâu.
‼️Các nền kinh tế BRICS vượt trội G7 về sức mua tương đương
Kinh tế các nước BRICS (Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Phi) vượt trội so với các nước G7 về sức mua tương đương. Tổng thống Nga Vladimir Putin tuyên bố điều này trong thông điệp video gửi tới những người tham gia Diễn đàn Doanh nghiệp BRICS.
Thời gian gần đây, báo chí rộn lên thông tin rằng Nga vươn lên vượt Đức về GDP theo sức mua tương đương (PPP), rồi là BRICS vượt G7 theo GDP PPP, Trung Quốc vượt Mỹ theo GDP PPP v..v…
Sức mua tương đương thực sự cho thấy giá trị thực sự một quốc gia đem lại cho người dân của mình, thể hiện sức mua thực tế của đồng tiền trong thị trường nội địa. Giả như, ở Việt Nam, 2 USD ta có thể ăn được 1 bát phở ngon lành, thì ở Mỹ giá phải gấp 4-5 lần như thế, tức là bên ngoài người dân có vẻ như thu nhập thấp hơn Mỹ nhiều, nhưng thực tế khi đem số tiền đó ra chi tiêu, chênh lệch lại không đến mức như vậy. Chẳng thế mà GDP PPP của Việt Nam bây giờ cũng đã hơn 1.400 tỷ USD rồi các cụ ạ.
Thế nhưng mà, chính cái GDP PPP này nó lại cho thấy sự chua xót, cay đắng của các quốc gia. GDP PPP không thể hiện được tầm ảnh hưởng của nền kinh tế đối với thị trường toàn cầu như GDP thông thường. Có nghĩa là GDP thông thường thấp thì cũng đi đôi với việc vị thế nền kinh tế thấp, dù GDP PPP trong nước có thể cao hơn đi chăng nữa. Tại sao lại như vậy?
Theo cá nhân em, chênh lệch giữa GDP thực tế và GDP theo PPP thể hiện mức độ bị bóc lột của quốc gia đó. Vì thường các con số này được quy đổi ra USD, nên chúng ta có thể thấy được bản chất nó như thế này: Mỹ sản xuất ra một món đồ 1.000 USD thì họ sẽ bán sang nước A với giá cao hơn 1000 USD. Ngược lại, nước A sản xuất ra 1 món đồ, nếu ở Mỹ sản xuất sẽ có giá 1000 USD, nhưng thực tế khi bán trong nước hoặc thậm chí khi bán sang Mỹ có khi lại có giá thấp hơn 1000 USD rất nhiều. Chính điều này dẫn đến hiện tượng GDP thực tế nhỏ hơn GDP PPP. Hay trong việc tuyển dụng nhân sự cũng thế. Mấy thằng Tây lông tại sao lương thường cao hơn người Việt dù làm cùng một công việc? Vì mức lương nó tính theo lương ở Tây chứ nó không bao giờ quy đổi lương theo PPP để nhận cả. Vì thế có tình trạng mấy thằng Tây lương rất bình thường ở nước ngoài nhưng sang VN thì ăn sung mặc sướng, các cụ nghĩ thế có cay không ạ?
Đó chính là cái chua xót của các quốc gia có GDP thực tế cách quá xa (nhỏ hơn) so với GDP PPP. Họ thường là các quốc gia sản xuất hàng hoá, những thứ họ làm ra thì có giá rẻ mạt, trong khi phải nhập hàng hoá đắt đỏ từ các nước phương Tây có GDP PPP khá sát hoặc thậm chí thấp hơn GDP thực tế. Đây gần như là một hiện tượng thực dân, bóc lột các dân tộc khác, nói nhẹ hơn thì là sự bất bình đẳng trong thương mại.
Chẳng thế mà Nga với Trung Quốc nó phải nóng mặt mà quyết tâm chơi lại phương Tây. Đối với họ, phương Tây đã ngồi trên đầu họ, hưởng vinh hoa phú quý từ mồ hôi xương máu họ quá lâu rồi. Họ không chấp nhận sự bất bình đẳng trong thương mại như thế lâu hơn nữa. Họ cần một cuộc cách mạng.
Kết quả ra sao hãy để tương lai trả lời, còn riêng về GDP, chênh lệch giữa GDP thực tế và GDP PPP cho thấy quốc gia bị đối xử bất bình đẳng như thế nào. Làm sao để kéo GDP thực tế sát nhất với GDP PPP để cho thấy vị thế quốc gia nâng cao, thực sự sánh vai với tụi thực dân đế quốc?
Vị thế kinh tế không nằm ở cái GDP nào cả, mà ở việc kẻ nào nắm được luật chơi kinh tế chính trị. Cái mà Nga, TQ đang làm chính là thay đổi cái luật chơi đó đấy. Dù cho GDP TQ có vượt Mỹ bây giờ, ví dụ TQ có thể thao túng làm tỷ giá đồng nhân dân tệ cao hơn, khiến cho GDP quy đổi ra USD cao hơn, etc. thì vị thế vẫn thấp hơn Mỹ
Em đang xét đơn thuần liên quan đến kinh tế, xét vai trò của nền kinh tế trong kinh tế toàn cầu, GDP thực tế sẽ quan trọng hơn GDP PPP.
Còn vấn đề thao túng tỷ giá, muốn thao túng như vậy thì những quốc gia như TQ phải hy sinh rất nhiều, có khi đánh đổi lại thu nhập sụt giảm nghiêm trọng do hàng xuất khẩu đắt lên không cạnh tranh được với các nước khác. Thế nên việc thu hẹp khoảng cách giữa GDP PPP và GDP thực tế nó không đơn giản đâu cụ.
Tất nhiên nếu xét toàn diện thì đương nhiên thằng ra luật chơi là thằng có vị thế cao nhất, và GDP chỉ là 1 yếu tố quyết định vị thế quốc gia.
Ở cấp vĩ mô, không thể có kinh tế tách rời chính trị.
Nó chỉ cần đổi tỷ giá ở thời điểm tính thôi, không đơn giản nhưng nếu muốn có tỷ số đẹp là được. Hàng xuất khẩu TQ có đắt lên cũng vẫn còn rẻ chán, chưa kể nhiều hàng phương Tây cũng là sản xuất ở TQ (hoặc toàn bộ hoặc bán thành phẩm), đắt lên thì cả 2 cùng đắt
GDP không có mấy ý nghĩa thực đâu, nó chỉ là kết quả, k phải là nguyên nhân. Kẻ nắm luật chơi sẽ đem đến lợi thế cho mình, cả về kinh tế và những thứ khác, còn GDP là kết quả của nó.
Khi đánh giá nền kinh tế, chính cơ cấu, tính chất của nền kinh tế còn quan trọng hơn nhiều. Nếu luật chơi cứ thế này, kể cả 10, 20 năm nữa GDP của TQ có vượt Mỹ thì vị thế vẫn thua Mỹ về mọi thứ. Phải thay đổi luật chơi mới được
Thưa cụ, cụ vẫn chưa hiểu bài của e, e đang so sánh vai trò giữa GDP thực tế và GDP PPP chứ không nói lan man ra ngoài vấn đề đó.
Còn cân đối tỷ giá thì nếu TQ muốn "cân đối" để GDP bằng Mỹ họ sẽ phải nâng giá đồng tiền lên đến 40%, và nếu muốn "cân đối" để GDP thực tế sát với GDP PPP thì họ phải nâng giá đồng tiền tới 70%! Khi giá cả hàng hoá TQ tăng từ 40-70% thì theo cụ các doanh nghiệp có chạy hết sang nước khác để đầu tư không?
Khi nào TQ có thể duy trì GDP thực tế sát với GDP PPP một cách bền vững thì có nghĩa họ đã có nền tảng địa chính trị cực kỳ vững vàng để support cho nó. Tại những quốc gia như TQ, Ngay hay VN... thì GDP thực tế sát với GDP PPP bền vững là dấu hiệu cho thấy vị thế quốc gia tăng cao đáng kể.
Đúng như cụ nói, GDP là kết quả, chứ không phải nguyên nhân. Đó cũng là cái em muốn nói trong bài ban đầu, làm thế nào để đạt được kết quả như thế, để cho thấy vị thế quốc gia đã thực sự nâng tầm?
Vì nhiều người cứ tin vào chuyện tách rời ra để xem xét nên hay bị lạc đường tư duy, thậm chí nhiều người học cao tài giỏi cũng vậy, càng vĩ mô nó càng liên quan chặt chẽ với chính trị, nên không xét từ gốc cây mà chỉ muốn xét riêng lẻ một cành cây nó thường dẫn đến sự khó hiểu.
Sao cụ không xét GDP trong tình huống bản vị vàng chứ không phải bản vị USD chứ, lúc đấy cụ sẽ thấy kinh tế nên so sánh kiểu gì.
Nhưng em nghĩ vụ này khó vì đa số tự tin vào kiến thức kinh tế học mà họ giỏi đều quên mất là hệ thống học thuật về kinh tế tài chính mà họ học, nó phục vụ cho nền tảng bản vị USD, chứ không phải là nền tảng bản vị vàng. Có thể nhìn vào cán cân các nước trước thế kỷ 17 để thấy cách tính trên cơ sở nền tảng bản vị vàng, lúc đấy sẽ đo được sức mạnh kinh tế của các quốc gia. Nói về cái này lằng nhằng mà tốn thời gian, nên em xin phép chỉ nói vậy thôi, chứ đi sâu vào mệt mỏi lắm, em cũng may mắn giác ngộ ra vấn đề này và từ đấy mới tìm hiểu về chính trị, em nghĩ là không đơn giản.
Việc tách rời ra như vậy thì người đọc sẽ dễ hiểu hơn khía cạnh liên quan đến chỉ số đó - đó là hiện tượng để chúng ta suy ngẫm. Còn về bản chất câu chuyện này chính là vị thế của USD đấy cụ. Nếu loại bỏ được vị thế USD thì khi đó cái chênh lệch giữa GDP PPP và GDP thực tế kia nó cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Câu chuyện Nga và TQ làm cách mạng chính là để loại bỏ sự thống trị của USD, sau này bản vị gì thì GDP PPP và GDP thực tế của họ cũng sẽ được kéo sát lại với nhau như một hệ quả.
Trước đây trong một bài post đã cũ, em cũng nhận định vụ Nga - Ukraine này sẽ thách thức hệ thống giáo dục, lý thuyết kinh tế phương Tây, cái này tương đồng với ý kiến của cụ về việc lý thuyết kinh tế phương Tây hiện tại là sản phẩm của hệ thống tài chính USD. Nhiều cái sẽ phải thay đổi sau vài thập niên nữa.
Cụ tìm hiểu về bản vị vàng chuyển sang bản vị đô la Mỹ chưa, em đoán là chưa, nên bỏ thời gian tìm hiểu cụ ạ, em góp ý chân thành đấy, vụ này rất nhiều người cho là thuyết âm mưu nhưng hãy theo nguyên tắc điều tra hung thủ của công an để luận, cụ sẽ tìm thấy rất nhiều điều.
Nếu cụ có thông tin gì bổ sung thì có thể chia sẻ được không ạ, em cũng đọc lịch sử về vụ bản vị vàng với bản vị USD, petro dollar... này rồi nhưng có thể cụ có thông tin khác bên lề chăng?
Thứ nữa là cụ có thể giải thích kỹ hơn chỗ cụ thấy lấn cấn liên quan đến chỗ GDP PPP này không? Nói thật, em vẫn chưa thấy rõ cái mâu thuẫn giữa nhận định của cụ và nhận định của em liên quan đến vụ này, em lại thấy ý kiến của cụ tương đồng với ý kiến của em khi cụ nhắc đến vụ bản vị vàng với bản vị USD.
Mong cụ chia sẻ kỹ hơn để mọi ng thêm kiến thức.
Nếu cụ đọc rồi thì cụ nên dành thêm thời gian suy xét chuyện vì sao nó lại như thế, như cách công an điều tra ấy, lợi ích từ việc đấy có những gì, ai được lợi, xong rồi cụ hãy nghĩ từ góc độ vì sao CP Mỹ quyết định như vậy và quyết định đó có những ảnh hưởng gì đến các quy tắc về kinh tế và tài chính hay các luật chơi quy mô thế giới từ đó đến giờ, lúc đó cụ quay lại xem khái niệm GDP để so sánh là tự khắc có một số manh mối để hiểu ra vấn đề.
Em không nêu ra cái gì mà cụ nghĩ là bên lề để mọi người cùng suy ngẫm vì đưa ra trên mạng, mỗi người nhìn một góc cạnh, trao đổi một hồi kiểu gì cũng lạc đề, đã lạc đề thì cụ sẽ không có nhận định gì mới nữa, nên em luôn chủ trương nên tìm ra con chốt, tìm ra key quan trọng, từ các con chốt và key quan trọng đó biết được động cơ thực của sự kiện, từ đó suy luận hệ quả để xem cái hiện giờ nó được sinh ra từ đâu. Nói một cách khác là em đi tìm cái cụm rễ cây để suy diễn vì sao cành cây trên cao lá nó lại như vậy, còn cách của cụ là chặt rời cái cành xuống phân tích và suy luận cái cây nó thế nào. Vậy thì tại sao không trực tiếp tìm cái cụm rễ và nhìn nó một cách hoàn chỉnh hơn, để không phải mỗi lần gặp một cái cành ta lại phải chặt từng cành ra để xem xét, xem xét hết đống cành cây thì suy luận ra cái thân cây, đợi khi nào suy luận xong cái thân cây may ra mới đi tìm cái rễ cây. Hơn nữa, việc xem xét riêng lẽ từng cái cành nó dẫn đến những ngộ nhận riêng biệt đối với từng cái cành cây, thời gian để hiểu ra vì sao đám cành cây đấy lại như thế quá dài, trong quá trình chưa tìm ra gốc rễ đó, nguy cơ hiểu sai là vô cùng nhiều, xác suất sử dụng những hiểu sai đó để giải quyết vấn đề khác lại càng nhiều, khi đã thành một mớ phức tạp rồi thì càng khó để rời ra đi tìm gốc rễ vấn đề nữa. Vì thế vấn đề nằm ở chỗ cụ chọn phương thức nào để truy xét cốt lõi của sự việc.
Ngoài ra, em nghĩ em đưa ra cũng không có tác dụng vì cụ đã cho rằng phần em nói thêm là bên lề, có nghĩa là nội dung chính của sự việc đó cụ đã có kết luận riêng, có thể kết luận đó là cơ sở để cụ có cách phân tích tách rời kinh tế ra khỏi chính trị mà xem xét, do vậy, em liều lĩnh cho rằng cụ không hình dung được thực chất mức độ tác động của việc hoán đổi bản vị đấy, và vì không hiểu được nên cụ thấy việc tách rời kinh tế ra khỏi chính trị với mục đích để xem xét cho dễ hiểu hơn, nhưng em cho rằng tách rời nó sẽ chỉ khiến cụ hiểu sai về bản chất của nó. Trước đây em cũng từng suy ngẫm như vậy giống cụ, nhưng hoá ra không phải, mọi thứ không phải như chúng ta vẫn nghĩ, chính trị vẫn là chủ thể, kinh tế là một phần chịu chi phối của chính trị, chính trị nếu không được xem xét đúng và đủ thì việc bóc tách rời kinh tế hay xã hội ra đều chỉ dẫn tới hiểu chưa đầy đủ hay cụ thể hơn là vẫn tiếp tục hiểu sai, về ngắn hạn cái sai đó có thể không gây ra vấn đề gì, nhưng khi tính phát triển dài hạn và khi gặp biến cố chính trị lớn như kiểu thế chiến, thì khái niệm đó sẽ bộc lộ cái sai, điều đó dẫn tới những tranh luận về GDP hay PPP, mà trước đây làm gì có đúng không ạ.
Trao đổi vui vậy thôi, vì mỗi người đều là độc nhất vô nhị, mỗi người đều có những chứng nghiệm riêng của mình, nên không phải quá phức tạp cụ ạ.
Đến đây thì em có 2 cái khác cụ một chút.
Thứ nhất, là bản chất sự việc A dẫn đến rất nhiều hiện tượng khác nhau là hệ quả của A. Việc xem xét 1 trong các hiện tượng để rút ra bản chất A là một cách để tạo ra các mệnh đề, giả thiết, và có thể giả thiết đó là sai, thiếu toàn diện. Em hiểu cụ đang nghĩ theo chiều hướng như vậy phải không ạ? Thế thì e nghĩ cụ đang có chút hiểu nhầm ý của em.
Trong trường hợp em đang đề cập thì đó chỉ là một cách để mình kiểm chứng lại nhận định bản chất A trước đó ta nghĩ có đúng hay không, điều này khác hoàn toàn việc cụ chưa hề có khái niệm về A trước đó mà chỉ biết về một hiện tượng cụ thể. Ở đây em, cụ và nhiều cụ khác đều đã có mường tượng và kiến thức về bản chất A rồi, việc đánh giá hiện tượng cụ thể nào đó chỉ để tái khẳng định bản chất mình hiểu (thông qua nhiều đánh giá toàn diện hơn) trước đó mà thôi. Bài của e không hề có ý "lấy cành cây để mò ra gốc rễ" như cụ hiểu nhầm, mà nó chỉ tái khẳng định "với gốc rễ kia thì việc có cành cây như thế này là chuyện đương nhiên". Việc Mỹ loại bỏ bản vị vàng gắn với vật chất để phục vụ lợi ích bành trướng của tư bản tài phiệt tài chính nó là xu hướng tất yếu của quá trình phát triển của Mỹ với vị thế siêu cường lúc đó, và chính điều này sẽ dẫn đến suy thoái trong tương lai cho Mỹ. Như Trung Quốc có câu "vật cực tất phản".
Thứ hai, cụ nói "chính trị vẫn là chủ thể, kinh tế là một phần chịu chi phối của chính trị", theo em thì ngược lại. Trong kinh tế chính trị, Mác khẳng định 1 điều mà theo em rất chí lý, đó là kinh tế là thứ quyết định vận động của xã hội, trong đó có chính trị. Hoạt động chính trị là để phục vụ mục đích kinh tế của giới cầm quyền, chứ không phải ngược lại. Tất cả mọi hoạt động nếu cụ xem xét theo góc độ lợi ích kinh tế thì sẽ giải thích được mọi mâu thuẫn của loài người từ sơ khai đến nay.
Em không có kiến thức thâm sâu về kinh tế vĩ mô. Em nghe các cụ trao đổi về bản vị USD và bản vị vàng.
Em xin đặt câu hỏi như sau hy vọng giúp em và các cụ ONET khác có thể hiểu bản chất đằng sau của 2 việc.
Bản vị vàng nói chung là tất cả trao đổi cần quy về giá trị gốc là vàng.
Bản vị USD là tất cả các giá trị trao đổi và tiền tệ các quốc gia cần căn cứ, quy đổi về Dollar Mỹ.
Nói theo ngôn ngữ toán học là 1 cái về hệ quy chiếu Vàng, một cái về hệ quy chiếu Dollar Mỹ.
Vàng thì tương đối hữu hạn và ít bị chi phối bởi nước Mỹ hơn. Dollar Mỹ thì in tùy thích và đồng tiền các nước neo vào và dễ dàng bị chi phối khi có các thay đổi từ chính sách của Mỹ...
Theo em để tránh 2 cụ thảo luận hơi lan man, em đề nghị các cụ trình bày sự khác nhau về bản chất 2 hệ thống đó và lợi ích với Mỹ và các nước trong mỗi hệ thống/hệ quy chiếu.
Chỉ thấy cụ langtubachkhoa nói đúng, bản vị vàng, bản vị dầu, sự ép buộc trao đổi bằng usd, nhu cầu đồng tiền chung của toàn cầu hóa, chuỗi giá trị sản xuất toàn cầu, quyền thống trị ngân hàng và tài chính, bản quyền công nghệ và hệ tiêu chuẩn trói chặt của PT, sự ép buộc mô hình hóa kinh tế, bắt chẹt, nô dịch các quốc gia,… và rồi bẫy thu nhập trung bình, GDP là hệ quả, GDP PPP so với GDP là phản ảnh
Như vậy dựa theo ý kiến của cụ và em ý em hiểu từ cụ @emperortan thì em rút ra được 1 hệ số đáng chú ý - hệ số "chênh lệch BL" giữa GDP Danh nghĩa (theo usd) / GDP PPP (theo sức mua). Hệ số này càng gần 0 thì nước trao đổi bị bóc lột càng cao!!!
Em tạm mạn phép gọi là hệ số BL trong hệ quy chiếu USD bản vị.
Nhật ký hiệp định đầu hàng là ngày 2/9/1945. Chiến dịch Mãn Châu Liên Xô diệt đạo quân Quan Đông của Nhật cũng kết thúc vào ngày này. Sao Nga lại chọn ngày 3/9?
Ngày 3/9/1945, báo chí Liên Xô đăng tải lời của Stalin về việc chấm dứt chiến tranh với Nhật Bản.
Cùng ngày, theo Nghị định của Đoàn Chủ tịch Xô Viết Tối cao Liên Xô, ngày 3 tháng 9 được tuyên bố là ngày Lễ Chiến thắng Nhật Bản.
Ngày 3 tháng 9 năm 1945, Thế chiến thứ hai được đánh dấu là ngày kết thúc. Sau những trận chiến lâu dài và đẫm máu với Đức, Quân đội Liên Xô của chúng ta đã đánh bại quân quân phiệt Nhật và giải phóng vĩnh viễn phần phía nam Sakhalin và quần đảo Kuril.
Em về mấy thế kỷ sau Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không...
Nga xuất khẩu muối bằng đồng rup. Việc này chắc sẽ kéo dài chừng nào mà người ta còn không tin nước biển của Nhật Bản
Nga bất ngờ có sản phẩm mới xuất khẩu, đồng rúp. Và Nga phải cảm ơn Nhật Bản vì điều đó.
Cách đây không lâu, ở châu Âu đã có một cơn cuồng loạn thực sự sau khi có thông báo rằng khí đốt giờ đây sẽ được bán độc quyền bằng đồng rúp. Nhưng không có gì, sau đó họ quen dần và bắt đầu mua nhiên liệu xanh của Ngai bằng đồng rúp bằng gỗ của riêng Nga, thứ mà ai đó bắt đầu gọi là "rúp gas".
Nhưng bây giờ, có vẻ như Nga sẽ có một loại đồng rúp khác, đó là “đồng rúp hòa tan”. Đúng, đó là đồng rúp muối. Hấp dẫn? Bây giờ sẽ kể về mọi thứ chi tiết hơn.
Lịch sử có tính chu kỳ và Nhật Bản phải làm gì với nó? Những người yêu thích lịch sử có lẽ sẽ nhớ đến những người làm muối và các vị vua muối có thật. Đúng vậy, toàn bộ thành phố phát sinh chỉ nhờ vào việc khai thác loại khoáng chất trắng và cực kỳ quan trọng này.
Và bây giờ một lần nữa chủ đề về muối lại trở nên phù hợp, và không chỉ ở bất cứ đâu, cụ thể là ở phía đông của nước Nga rộng lớn.
Không, một lượng lớn muối ăn không được phát hiện ở đó. Một sự kiện kịch tính hơn nhiều đã xảy ra ở đó, đó là Nhật Bản, bất chấp nhiều phản đối từ cả người dân địa phương và các nước láng giềng, tuy nhiên vẫn bắt đầu xả nước được cho là tinh khiết (nhưng thực tế rất có thể vẫn còn nhiễm phóng xạ) từ nhà máy điện hạt nhân Fukushima xuống vùng biển Thái Bình Dương.
Các nhà sinh thái học địa phương cho rằng mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp và bức xạ nền thậm chí còn thấp hơn dự kiến. Nhưng Trung Quốc ngay lập tức cấm cung cấp hải sản từ Nhật Bản cho thị trường nước này. Nhưng đó không phải là tất cả. Nhu cầu về muối tăng rất mạnh.
Đúng. Muối gần như trở thành mặt hàng khan hiếm ở các nước như Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản.
Trên thực tế, mọi thứ ở đây đều đơn giản. Thực tế là ở những quốc gia này, muối chủ yếu được lấy từ nước biển, nhưng hiện nay loại muối mới được sản xuất ít nhất sẽ có tính phóng xạ nhẹ (một lần nữa, theo tuyên bố của các quan chức Nhật Bản).
Vì vậy, chẳng hạn như bây giờ, ở Hàn Quốc, họ đã bắt đầu mua ồ ạt muối biển chưa nhiễm phóng xạ. Trung Quốc cũng đang có nhu cầu muối tăng đột ngột, nhưng có rất ít trữ lượng muối của họ ở Trung Quốc, vì vậy đây là điều họ đã làm. Họ đã chú ý đến người hàng xóm - Nga và đến đó để mua muối.
Hơn nữa, sản phẩm này được thanh toán không phải bằng nhân dân tệ hay euro và đô la mà bằng đồng rúp của Nga.
Để khách quan, cần nói rằng, bản thân Nga xuất khẩu khoảng 40% khối lượng cần thiết cho tiêu dùng cho các nước anh em Belarus và nước láng giềng Kazakhstan. Nhưng hãy cho biết, ai cấm bán lại vấn đề này, đặc biệt nếu họ đến mua muối với Nga.
Vì vậy, đột nhiên và bất ngờ, Nga có thể có một sản phẩm xuất khẩu mới dưới dạng muối, sẽ được giao dịch bằng đồng rúp. Bây giờ, điều quan trọng nhất là không bỏ lỡ cơ hội này và cố gắng kiếm tiền tốt từ nó.
Chưa thấy dân ta đổ đi mua muối như dân Nhật, Hàn, Trung quốc các cụ nhỉ..
Hay giờ dân ta bàng quan hoặc không thèm sợ phóng xạ nữa?!...
Tân bên nhật thì lo gì Cụ ..sợ thì ăn bột canh cụ ạ
Điều gì sẽ thay đổi trong cuộc sống của người Nga vào tháng 9?
🟢 Các quy định mới về cung cấp dịch vụ y tế phải trả phí có hiệu lực. Các tổ chức y tế có nghĩa vụ cung cấp cho bệnh nhân thông tin dưới dạng dễ tiếp cận để bệnh nhân có thể nhận được dịch vụ chăm sóc y tế phù hợp miễn phí.
🟢 Cha mẹ có con khuyết tật sẽ được nghỉ thêm. Ngày nay, có hơn 700.000 trẻ em khuyết tật sống ở Nga. Họ được quyền điều trị tại viện điều dưỡng.
🟢 Tại Bashkiria, Dagestan, Tatarstan và Chechnya, cuộc thử nghiệm kéo dài hai năm về tài chính Hồi giáo sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Bản chất của mô hình tài chính Hồi giáo là tuân thủ các nguyên tắc của Sharia: trước hết, chúng ta đang nói về việc cấm lãi suất sử dụng tiền, cấm rủi ro quá mức, có thể dẫn đến thua lỗ lớn;
🟢 Từ ngày 1 tháng 9, danh sách các nhà sản xuất bia và đồ uống từ bia, rượu táo, rượu mật ong và poiret sẽ xuất hiện ở Nga. Nó sẽ được lãnh đạo bởi Rosalkogolregulirovanie. Như đã tuyên bố trước đây của Bộ Tài chính, việc đưa ra cơ chế đăng ký nhà sản xuất bia, cùng với việc dán nhãn bắt buộc đối với các sản phẩm sản xuất bia, bao gồm rượu táo, rượu poiret và rượu mật ong, sẽ làm giảm số lượng hành vi vi phạm và minh oan cho thị trường.
Bác ơi. Cho em hỏi rượu mật ong nấu như nào ạ. Em xem em nấu ở mình uống. Vì ở VN cũng nhiều mật ong.
Việt nam mình toàn ngâm mật ong với rượu và uống luôn, có nấu bao giờ đâu hở cụ?
Mà e nghĩ, mật ong cụ cứ ngâm uống thôi, cho nó nhanh và lành, chứ nấu với đun chắc ở quy mô công nghiệp, ăn chín uống sôi theo chuẩn Tây lông và chắc gì đã ngon gì..
Mật ong nên hấp cách thủy trước khi dùng thì tốt hơn. Trong đó nó có nhiều mầm bệnh
‼️Các nền kinh tế BRICS vượt trội G7 về sức mua tương đương
Kinh tế các nước BRICS (Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Phi) vượt trội so với các nước G7 về sức mua tương đương. Tổng thống Nga Vladimir Putin tuyên bố điều này trong thông điệp video gửi tới những người tham gia Diễn đàn Doanh nghiệp BRICS.
Thời gian gần đây, báo chí rộn lên thông tin rằng Nga vươn lên vượt Đức về GDP theo sức mua tương đương (PPP), rồi là BRICS vượt G7 theo GDP PPP, Trung Quốc vượt Mỹ theo GDP PPP v..v…
Sức mua tương đương thực sự cho thấy giá trị thực sự một quốc gia đem lại cho người dân của mình, thể hiện sức mua thực tế của đồng tiền trong thị trường nội địa. Giả như, ở Việt Nam, 2 USD ta có thể ăn được 1 bát phở ngon lành, thì ở Mỹ giá phải gấp 4-5 lần như thế, tức là bên ngoài người dân có vẻ như thu nhập thấp hơn Mỹ nhiều, nhưng thực tế khi đem số tiền đó ra chi tiêu, chênh lệch lại không đến mức như vậy. Chẳng thế mà GDP PPP của Việt Nam bây giờ cũng đã hơn 1.400 tỷ USD rồi các cụ ạ.
Thế nhưng mà, chính cái GDP PPP này nó lại cho thấy sự chua xót, cay đắng của các quốc gia. GDP PPP không thể hiện được tầm ảnh hưởng của nền kinh tế đối với thị trường toàn cầu như GDP thông thường. Có nghĩa là GDP thông thường thấp thì cũng đi đôi với việc vị thế nền kinh tế thấp, dù GDP PPP trong nước có thể cao hơn đi chăng nữa. Tại sao lại như vậy?
Theo cá nhân em, chênh lệch giữa GDP thực tế và GDP theo PPP thể hiện mức độ bị bóc lột của quốc gia đó. Vì thường các con số này được quy đổi ra USD, nên chúng ta có thể thấy được bản chất nó như thế này: Mỹ sản xuất ra một món đồ 1.000 USD thì họ sẽ bán sang nước A với giá cao hơn 1000 USD. Ngược lại, nước A sản xuất ra 1 món đồ, nếu ở Mỹ sản xuất sẽ có giá 1000 USD, nhưng thực tế khi bán trong nước hoặc thậm chí khi bán sang Mỹ có khi lại có giá thấp hơn 1000 USD rất nhiều. Chính điều này dẫn đến hiện tượng GDP thực tế nhỏ hơn GDP PPP. Hay trong việc tuyển dụng nhân sự cũng thế. Mấy thằng Tây lông tại sao lương thường cao hơn người Việt dù làm cùng một công việc? Vì mức lương nó tính theo lương ở Tây chứ nó không bao giờ quy đổi lương theo PPP để nhận cả. Vì thế có tình trạng mấy thằng Tây lương rất bình thường ở nước ngoài nhưng sang VN thì ăn sung mặc sướng, các cụ nghĩ thế có cay không ạ?
Đó chính là cái chua xót của các quốc gia có GDP thực tế cách quá xa (nhỏ hơn) so với GDP PPP. Họ thường là các quốc gia sản xuất hàng hoá, những thứ họ làm ra thì có giá rẻ mạt, trong khi phải nhập hàng hoá đắt đỏ từ các nước phương Tây có GDP PPP khá sát hoặc thậm chí thấp hơn GDP thực tế. Đây gần như là một hiện tượng thực dân, bóc lột các dân tộc khác, nói nhẹ hơn thì là sự bất bình đẳng trong thương mại.
Chẳng thế mà Nga với Trung Quốc nó phải nóng mặt mà quyết tâm chơi lại phương Tây. Đối với họ, phương Tây đã ngồi trên đầu họ, hưởng vinh hoa phú quý từ mồ hôi xương máu họ quá lâu rồi. Họ không chấp nhận sự bất bình đẳng trong thương mại như thế lâu hơn nữa. Họ cần một cuộc cách mạng.
Kết quả ra sao hãy để tương lai trả lời, còn riêng về GDP, chênh lệch giữa GDP thực tế và GDP PPP cho thấy quốc gia bị đối xử bất bình đẳng như thế nào. Làm sao để kéo GDP thực tế sát nhất với GDP PPP để cho thấy vị thế quốc gia nâng cao, thực sự sánh vai với tụi thực dân đế quốc?
Vị thế kinh tế không nằm ở cái GDP nào cả, mà ở việc kẻ nào nắm được luật chơi kinh tế chính trị. Cái mà Nga, TQ đang làm chính là thay đổi cái luật chơi đó đấy. Dù cho GDP TQ có vượt Mỹ bây giờ, ví dụ TQ có thể thao túng làm tỷ giá đồng nhân dân tệ cao hơn, khiến cho GDP quy đổi ra USD cao hơn, etc. thì vị thế vẫn thấp hơn Mỹ
Em đang xét đơn thuần liên quan đến kinh tế, xét vai trò của nền kinh tế trong kinh tế toàn cầu, GDP thực tế sẽ quan trọng hơn GDP PPP.
Còn vấn đề thao túng tỷ giá, muốn thao túng như vậy thì những quốc gia như TQ phải hy sinh rất nhiều, có khi đánh đổi lại thu nhập sụt giảm nghiêm trọng do hàng xuất khẩu đắt lên không cạnh tranh được với các nước khác. Thế nên việc thu hẹp khoảng cách giữa GDP PPP và GDP thực tế nó không đơn giản đâu cụ.
Tất nhiên nếu xét toàn diện thì đương nhiên thằng ra luật chơi là thằng có vị thế cao nhất, và GDP chỉ là 1 yếu tố quyết định vị thế quốc gia.
Ở cấp vĩ mô, không thể có kinh tế tách rời chính trị.
Nó chỉ cần đổi tỷ giá ở thời điểm tính thôi, không đơn giản nhưng nếu muốn có tỷ số đẹp là được. Hàng xuất khẩu TQ có đắt lên cũng vẫn còn rẻ chán, chưa kể nhiều hàng phương Tây cũng là sản xuất ở TQ (hoặc toàn bộ hoặc bán thành phẩm), đắt lên thì cả 2 cùng đắt
GDP không có mấy ý nghĩa thực đâu, nó chỉ là kết quả, k phải là nguyên nhân. Kẻ nắm luật chơi sẽ đem đến lợi thế cho mình, cả về kinh tế và những thứ khác, còn GDP là kết quả của nó.
Khi đánh giá nền kinh tế, chính cơ cấu, tính chất của nền kinh tế còn quan trọng hơn nhiều. Nếu luật chơi cứ thế này, kể cả 10, 20 năm nữa GDP của TQ có vượt Mỹ thì vị thế vẫn thua Mỹ về mọi thứ. Phải thay đổi luật chơi mới được
Thưa cụ, cụ vẫn chưa hiểu bài của e, e đang so sánh vai trò giữa GDP thực tế và GDP PPP chứ không nói lan man ra ngoài vấn đề đó.
Còn cân đối tỷ giá thì nếu TQ muốn "cân đối" để GDP bằng Mỹ họ sẽ phải nâng giá đồng tiền lên đến 40%, và nếu muốn "cân đối" để GDP thực tế sát với GDP PPP thì họ phải nâng giá đồng tiền tới 70%! Khi giá cả hàng hoá TQ tăng từ 40-70% thì theo cụ các doanh nghiệp có chạy hết sang nước khác để đầu tư không?
Khi nào TQ có thể duy trì GDP thực tế sát với GDP PPP một cách bền vững thì có nghĩa họ đã có nền tảng địa chính trị cực kỳ vững vàng để support cho nó. Tại những quốc gia như TQ, Ngay hay VN... thì GDP thực tế sát với GDP PPP bền vững là dấu hiệu cho thấy vị thế quốc gia tăng cao đáng kể.
Đúng như cụ nói, GDP là kết quả, chứ không phải nguyên nhân. Đó cũng là cái em muốn nói trong bài ban đầu, làm thế nào để đạt được kết quả như thế, để cho thấy vị thế quốc gia đã thực sự nâng tầm?
Vì nhiều người cứ tin vào chuyện tách rời ra để xem xét nên hay bị lạc đường tư duy, thậm chí nhiều người học cao tài giỏi cũng vậy, càng vĩ mô nó càng liên quan chặt chẽ với chính trị, nên không xét từ gốc cây mà chỉ muốn xét riêng lẻ một cành cây nó thường dẫn đến sự khó hiểu.
Sao cụ không xét GDP trong tình huống bản vị vàng chứ không phải bản vị USD chứ, lúc đấy cụ sẽ thấy kinh tế nên so sánh kiểu gì.
Nhưng em nghĩ vụ này khó vì đa số tự tin vào kiến thức kinh tế học mà họ giỏi đều quên mất là hệ thống học thuật về kinh tế tài chính mà họ học, nó phục vụ cho nền tảng bản vị USD, chứ không phải là nền tảng bản vị vàng. Có thể nhìn vào cán cân các nước trước thế kỷ 17 để thấy cách tính trên cơ sở nền tảng bản vị vàng, lúc đấy sẽ đo được sức mạnh kinh tế của các quốc gia. Nói về cái này lằng nhằng mà tốn thời gian, nên em xin phép chỉ nói vậy thôi, chứ đi sâu vào mệt mỏi lắm, em cũng may mắn giác ngộ ra vấn đề này và từ đấy mới tìm hiểu về chính trị, em nghĩ là không đơn giản.
Việc tách rời ra như vậy thì người đọc sẽ dễ hiểu hơn khía cạnh liên quan đến chỉ số đó - đó là hiện tượng để chúng ta suy ngẫm. Còn về bản chất câu chuyện này chính là vị thế của USD đấy cụ. Nếu loại bỏ được vị thế USD thì khi đó cái chênh lệch giữa GDP PPP và GDP thực tế kia nó cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Câu chuyện Nga và TQ làm cách mạng chính là để loại bỏ sự thống trị của USD, sau này bản vị gì thì GDP PPP và GDP thực tế của họ cũng sẽ được kéo sát lại với nhau như một hệ quả.
Trước đây trong một bài post đã cũ, em cũng nhận định vụ Nga - Ukraine này sẽ thách thức hệ thống giáo dục, lý thuyết kinh tế phương Tây, cái này tương đồng với ý kiến của cụ về việc lý thuyết kinh tế phương Tây hiện tại là sản phẩm của hệ thống tài chính USD. Nhiều cái sẽ phải thay đổi sau vài thập niên nữa.
Cụ tìm hiểu về bản vị vàng chuyển sang bản vị đô la Mỹ chưa, em đoán là chưa, nên bỏ thời gian tìm hiểu cụ ạ, em góp ý chân thành đấy, vụ này rất nhiều người cho là thuyết âm mưu nhưng hãy theo nguyên tắc điều tra hung thủ của công an để luận, cụ sẽ tìm thấy rất nhiều điều.
Nếu cụ có thông tin gì bổ sung thì có thể chia sẻ được không ạ, em cũng đọc lịch sử về vụ bản vị vàng với bản vị USD, petro dollar... này rồi nhưng có thể cụ có thông tin khác bên lề chăng?
Thứ nữa là cụ có thể giải thích kỹ hơn chỗ cụ thấy lấn cấn liên quan đến chỗ GDP PPP này không? Nói thật, em vẫn chưa thấy rõ cái mâu thuẫn giữa nhận định của cụ và nhận định của em liên quan đến vụ này, em lại thấy ý kiến của cụ tương đồng với ý kiến của em khi cụ nhắc đến vụ bản vị vàng với bản vị USD.
Mong cụ chia sẻ kỹ hơn để mọi ng thêm kiến thức.
Nếu cụ đọc rồi thì cụ nên dành thêm thời gian suy xét chuyện vì sao nó lại như thế, như cách công an điều tra ấy, lợi ích từ việc đấy có những gì, ai được lợi, xong rồi cụ hãy nghĩ từ góc độ vì sao CP Mỹ quyết định như vậy và quyết định đó có những ảnh hưởng gì đến các quy tắc về kinh tế và tài chính hay các luật chơi quy mô thế giới từ đó đến giờ, lúc đó cụ quay lại xem khái niệm GDP để so sánh là tự khắc có một số manh mối để hiểu ra vấn đề.
Em không nêu ra cái gì mà cụ nghĩ là bên lề để mọi người cùng suy ngẫm vì đưa ra trên mạng, mỗi người nhìn một góc cạnh, trao đổi một hồi kiểu gì cũng lạc đề, đã lạc đề thì cụ sẽ không có nhận định gì mới nữa, nên em luôn chủ trương nên tìm ra con chốt, tìm ra key quan trọng, từ các con chốt và key quan trọng đó biết được động cơ thực của sự kiện, từ đó suy luận hệ quả để xem cái hiện giờ nó được sinh ra từ đâu. Nói một cách khác là em đi tìm cái cụm rễ cây để suy diễn vì sao cành cây trên cao lá nó lại như vậy, còn cách của cụ là chặt rời cái cành xuống phân tích và suy luận cái cây nó thế nào. Vậy thì tại sao không trực tiếp tìm cái cụm rễ và nhìn nó một cách hoàn chỉnh hơn, để không phải mỗi lần gặp một cái cành ta lại phải chặt từng cành ra để xem xét, xem xét hết đống cành cây thì suy luận ra cái thân cây, đợi khi nào suy luận xong cái thân cây may ra mới đi tìm cái rễ cây. Hơn nữa, việc xem xét riêng lẽ từng cái cành nó dẫn đến những ngộ nhận riêng biệt đối với từng cái cành cây, thời gian để hiểu ra vì sao đám cành cây đấy lại như thế quá dài, trong quá trình chưa tìm ra gốc rễ đó, nguy cơ hiểu sai là vô cùng nhiều, xác suất sử dụng những hiểu sai đó để giải quyết vấn đề khác lại càng nhiều, khi đã thành một mớ phức tạp rồi thì càng khó để rời ra đi tìm gốc rễ vấn đề nữa. Vì thế vấn đề nằm ở chỗ cụ chọn phương thức nào để truy xét cốt lõi của sự việc.
Ngoài ra, em nghĩ em đưa ra cũng không có tác dụng vì cụ đã cho rằng phần em nói thêm là bên lề, có nghĩa là nội dung chính của sự việc đó cụ đã có kết luận riêng, có thể kết luận đó là cơ sở để cụ có cách phân tích tách rời kinh tế ra khỏi chính trị mà xem xét, do vậy, em liều lĩnh cho rằng cụ không hình dung được thực chất mức độ tác động của việc hoán đổi bản vị đấy, và vì không hiểu được nên cụ thấy việc tách rời kinh tế ra khỏi chính trị với mục đích để xem xét cho dễ hiểu hơn, nhưng em cho rằng tách rời nó sẽ chỉ khiến cụ hiểu sai về bản chất của nó. Trước đây em cũng từng suy ngẫm như vậy giống cụ, nhưng hoá ra không phải, mọi thứ không phải như chúng ta vẫn nghĩ, chính trị vẫn là chủ thể, kinh tế là một phần chịu chi phối của chính trị, chính trị nếu không được xem xét đúng và đủ thì việc bóc tách rời kinh tế hay xã hội ra đều chỉ dẫn tới hiểu chưa đầy đủ hay cụ thể hơn là vẫn tiếp tục hiểu sai, về ngắn hạn cái sai đó có thể không gây ra vấn đề gì, nhưng khi tính phát triển dài hạn và khi gặp biến cố chính trị lớn như kiểu thế chiến, thì khái niệm đó sẽ bộc lộ cái sai, điều đó dẫn tới những tranh luận về GDP hay PPP, mà trước đây làm gì có đúng không ạ.
Trao đổi vui vậy thôi, vì mỗi người đều là độc nhất vô nhị, mỗi người đều có những chứng nghiệm riêng của mình, nên không phải quá phức tạp cụ ạ.
Đến đây thì em có 2 cái khác cụ một chút.
Thứ nhất, là bản chất sự việc A dẫn đến rất nhiều hiện tượng khác nhau là hệ quả của A. Việc xem xét 1 trong các hiện tượng để rút ra bản chất A là một cách để tạo ra các mệnh đề, giả thiết, và có thể giả thiết đó là sai, thiếu toàn diện. Em hiểu cụ đang nghĩ theo chiều hướng như vậy phải không ạ? Thế thì e nghĩ cụ đang có chút hiểu nhầm ý của em.
Trong trường hợp em đang đề cập thì đó chỉ là một cách để mình kiểm chứng lại nhận định bản chất A trước đó ta nghĩ có đúng hay không, điều này khác hoàn toàn việc cụ chưa hề có khái niệm về A trước đó mà chỉ biết về một hiện tượng cụ thể. Ở đây em, cụ và nhiều cụ khác đều đã có mường tượng và kiến thức về bản chất A rồi, việc đánh giá hiện tượng cụ thể nào đó chỉ để tái khẳng định bản chất mình hiểu (thông qua nhiều đánh giá toàn diện hơn) trước đó mà thôi. Bài của e không hề có ý "lấy cành cây để mò ra gốc rễ" như cụ hiểu nhầm, mà nó chỉ tái khẳng định "với gốc rễ kia thì việc có cành cây như thế này là chuyện đương nhiên". Việc Mỹ loại bỏ bản vị vàng gắn với vật chất để phục vụ lợi ích bành trướng của tư bản tài phiệt tài chính nó là xu hướng tất yếu của quá trình phát triển của Mỹ với vị thế siêu cường lúc đó, và chính điều này sẽ dẫn đến suy thoái trong tương lai cho Mỹ. Như Trung Quốc có câu "vật cực tất phản".
Thứ hai, cụ nói "chính trị vẫn là chủ thể, kinh tế là một phần chịu chi phối của chính trị", theo em thì ngược lại. Trong kinh tế chính trị, Mác khẳng định 1 điều mà theo em rất chí lý, đó là kinh tế là thứ quyết định vận động của xã hội, trong đó có chính trị. Hoạt động chính trị là để phục vụ mục đích kinh tế của giới cầm quyền, chứ không phải ngược lại. Tất cả mọi hoạt động nếu cụ xem xét theo góc độ lợi ích kinh tế thì sẽ giải thích được mọi mâu thuẫn của loài người từ sơ khai đến nay.
Em không có kiến thức thâm sâu về kinh tế vĩ mô. Em nghe các cụ trao đổi về bản vị USD và bản vị vàng.
Em xin đặt câu hỏi như sau hy vọng giúp em và các cụ ONET khác có thể hiểu bản chất đằng sau của 2 việc.
Bản vị vàng nói chung là tất cả trao đổi cần quy về giá trị gốc là vàng.
Bản vị USD là tất cả các giá trị trao đổi và tiền tệ các quốc gia cần căn cứ, quy đổi về Dollar Mỹ.
Nói theo ngôn ngữ toán học là 1 cái về hệ quy chiếu Vàng, một cái về hệ quy chiếu Dollar Mỹ.
Vàng thì tương đối hữu hạn và ít bị chi phối bởi nước Mỹ hơn. Dollar Mỹ thì in tùy thích và đồng tiền các nước neo vào và dễ dàng bị chi phối khi có các thay đổi từ chính sách của Mỹ...
Theo em để tránh 2 cụ thảo luận hơi lan man, em đề nghị các cụ trình bày sự khác nhau về bản chất 2 hệ thống đó và lợi ích với Mỹ và các nước trong mỗi hệ thống/hệ quy chiếu.
Nói cụ thể thì hơi dài và nhiều lý thuyết lằng nhằng, nhưng cụ có thể tham khảo bài viết này. Tất nhiên bài này có một số chỗ chưa thực sự đầy đủ, nhất là đoạn nói về nguyên nhân Bretten Woods sụp đổ, tuy nhiên theo em để hiểu sơ lược thì thế cũng đã ổn:
“Hoa Kỳ không còn cần phải cạnh tranh với một tay bị trói sau lưng”, Richard Nixon, lúc đó là tổng thống Mỹ, nói với người dân của mình như vậy vào tháng 8 năm 1971. Với bài phát biểu đó, ông đã báo trước sự kết thúc của trật tự kinh tế hậu Thế chiến II, chấm dứt việc chuyển đổi đồng đô la Mỹ sang vàng và tăng thuế đối với hàng nhập khẩu. Sự tồn tại của trật tự ngày hôm nay, vốn xuất hiện sau những hỗn loạn xảy ra sau đó, giờ đây trông ngày càng mong manh hơn. Trong các trường hợp khác, sự sụp đổ của nó có thể không làm người ta thương tiếc. Nhưng với mỗi ngày tháng 8 này trôi qua, triển vọng cho một sự thay đổi tốt đẹp từ một chế độ tiền tệ toàn cầu này sang một chế độ khác trông ngày càng khó khăn hơn.
Hành động có vẻ đơn giản là giao thương xuyên biên giới lại trở nên phức tạp bởi thực tế rằng hầu hết các quốc gia đều có đồng tiền riêng, với giá trị thay đổi theo những cách thức riêng. Nỗ lực của các chính phủ để quản lý những sự thay đổi này bị hạn chế bởi các đánh đổi nhất định. Neo tiền tệ của mình vào một mỏ neo bên ngoài để ổn định giá trị của nó có nghĩa là bị mất quyền kiểm soát chính sách kinh tế trong nước hoặc bị hạn chế quyền tiếp cận dòng vốn nước ngoài. Các hệ thống trật tự tiền tệ nhằm giúp giải quyết những đánh đổi này theo một cách nào đó chỉ có hiệu quả trong một thời gian ngắn. Bối cảnh cho cuộc đối đầu kinh tế Mỹ – Trung là một hệ thống tiền tệ từng hoạt động hiệu quả, nhưng hiện giờ thì không.
Những điều như vậy đã từng xảy ra. Thời đại toàn cầu hóa đầu tiên, bắt đầu từ cuối thế kỷ 19, được xây dựng dựa trên chế độ bản vị vàng. Các chính phủ đã cố định giá trị đồng tiền của mình với vàng, hy sinh một số quyền kiểm soát đối với nền kinh tế trong nước. Sự đánh đổi này trở nên không thể duy trì trong cuộc Đại khủng hoảng những năm 1930, khi các chính phủ từ bỏ các cam kết tiền tệ của họ. Sau khi hết đồng tiền này đến đồng tiền khác bị phá giá, các đối tác thương mại tức giận nâng mức thuế quan, và thế giới biến thành các khối tiền tệ đối địch nhau. Năm 1944, các quốc gia Đồng minh đã nỗ lực nhằm xây dựng một trật tự tiền tệ tại hội nghị Bretton Woods, New Hampshire. Các quốc gia tham gia đã neo đồng tiền của mình vào đồng đô la Mỹ (có một số dư địa nhất định để điều chỉnh tỉ giá). Còn đồng đô la Mỹ, đến lượt nó, được neo với vàng. Dàn xếp này chỉ tồn tại được một phần tư thế kỷ. Khi cán cân thương mại của Mỹ bị thâm hụt và lạm phát gia tăng trong thập niên 1960 và 1970, niềm tin vào việc neo đồng đô la Mỹ với vàng bắt đầu suy giảm. Thắt chặt chính sách tài khóa và tiền tệ quyết liệt có thể đã khôi phục uy tín của chế độ tỉ giá này ở nước ngoài, nhưng với chi phí rất lớn ở trong nước. Buộc phải lựa chọn giữa lợi ích trong nước và sự tồn tại của hệ thống tiền tệ toàn cầu, Nixon đã từ bỏ các cam kết của Hoa kỳ tại Bretton Woods.
Hệ thống hiện tại, thường được gọi là Bretton Woods II, dần dần xuất hiện từ đống tro tàn của trật tự hậu Thế chiến II. Sự thống trị của đồng đô la đã không kết thúc. Phần lớn các giao dịch thương mại thế giới được tiến hành bằng đồng bạc xanh. Những thay đổi trong chính sách kinh tế của Mỹ vẫn còn ảnh hưởng khắp thế giới. Các nghiên cứu cho thấy một đồng đô la mạnh hơn làm giảm thương mại toàn cầu, trong khi chính sách tiền tệ thắt chặt ở Mỹ sẽ hạn chế các điều kiện tài chính toàn cầu. Thông qua những bài học cay đắng, các nền kinh tế mới nổi nhận ra rằng nếu muốn tự bảo vệ mình trước những biến động này, họ cần tích lũy kho dự trữ đô la lớn, vốn bắt đầu vào những năm 1990 và đạt đỉnh vào năm 2014. Việc mua đô la Mỹ tại các thị trường mới nổi khiến cho đồng bạc xanh được định giá cao và làm tăng khả năng cạnh tranh của các nhà xuất khẩu tại các thị trường mới nổi này. Nước Mỹ bắt đầu bị thâm hụt tài khoản vãng lai lớn, dai dẳng: nói cách khác, mức tiêu thụ quá mức của Mỹ được tài trợ bằng tiền đi vay từ các nước mới nổi, những nước đã đầu tư đô la mua được vào các tài sản Mỹ. Dòng tiền này – chảy từ các nền kinh tế tích lũy dự trữ ngoại hối, đứng đầu là Trung Quốc, sang Mỹ, và từ người tiêu dùng Mỹ quay trở lại các nền kinh tế tích lũy dự trữ, đã định hình nên hệ thống Bretton Woods II.
Chế độ tiền tệ này không bao giờ trông thực sự bền vững. Mỹ không thể đi vay từ nước ngoài mãi mãi, và thâm hụt tài khoản vãng lai dai dẳng đã ăn mòn các ngành công nghiệp xuất khẩu của nước này. Vào những năm 2000, một số nhà kinh tế lo ngại rằng các nhà đầu tư có thể mất niềm tin vào đồng bạc xanh, gây ra sự sụp đổ của đồng tiền này và một cuộc khủng hoảng toàn cầu. Một số nhà quan sát dự đoán rằng nước Mỹ có thể bị giảm vai trò trong hệ thống, hoặc thiệt hại gây ra cho người dân Mỹ bởi tình trạng phi công nghiệp hóa có thể khiến các chính trị gia dù theo xu hướng chính trị nào cũng đều sẽ nghi ngờ các lợi ích của toàn cầu hóa.
Mặc dù vậy, có thời điểm một kết thúc êm đẹp cho Bretton Woods II dường như là điều khả dĩ. Khi các nền kinh tế Châu Âu trở nên hội nhập hơn và Trung Quốc phát triển, triển vọng của một thế giới đa cực, trong đó đồng đô la chia sẻ vai trò đồng tiền dự trữ với đồng euro và đồng Nhân dân tệ, đã dần ló dạng. Người tiêu dùng châu Âu và Trung Quốc sẽ đóng vai trò quan trọng như người tiêu dùng Mỹ, và sự mất cân bằng toàn cầu sẽ giảm đi. Nhưng than ôi, lịch sử đã có những ý tưởng khác. Trong bối cảnh hỗn loạn của thập niên qua, các nhà đầu tư đã bám vào sự an toàn của tài sản định danh bằng đồng đô la Mỹ, củng cố thêm thế bá quyền tiền tệ của Mỹ. Các cuộc khủng hoảng nợ đã làm suy yếu niềm tin vào đồng euro. Còn niềm tin vào sự trỗi dậy không thể tránh khỏi của đồng Nhân dân tệ đã bị lu mờ bởi sự tăng trưởng chậm lại của Trung Quốc, cũng như việc nước này giảm nhiệt tình đối với cải cách. Trong khi đó, hệ thống hiện tại lại trông có vẻ dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Cuộc chiến thương mại và tiền tệ gia tăng của Tổng thống Donald Trump có nguy cơ lật đổ Bretton Woods II, ngay cả khi các lựa chọn thay thế khả dĩ cho hệ thống này vẫn còn mờ mịt.
Lịch sử lặp lại
Một kết thúc gây ít rối loạn nhất cho Bretton Woods II vẫn là điều có thể. Số phận của nó có thể giống với Bretton Woods I, đặc biệt là nếu ông Trump thất cử vào năm 2020. Đảng Dân chủ có xu hướng dân tộc chủ nghĩa về mặt kinh tế hơn so với trước đây, nhưng vẫn quan tâm đến giá trị của hợp tác toàn cầu. Một Tổng thống Bernie Sanders hoặc Elizabeth Warren có thể tìm kiếm sự giảm giá một lần của đồng đô la trong khi vẫn tái cam kết vai trò của Mỹ trong một hệ thống thương mại toàn cầu dựa trên quy tắc. Một cuộc suy thoái ở Trung Quốc có thể khiến lãnh đạo nước này sợ hãi và đưa ra những nhượng bộ thương mại mà Mỹ chấp nhận.
Nhưng kinh nghiệm của những năm 1930 có thể gợi ý một viễn cảnh khả dĩ hơn. Trong trường hợp không có sự điều chỉnh có phối hợp đối với tỷ giá hối đoái và chấm dứt chiến tranh thương mại một cách hòa bình, thế giới có thể vấp phải một chu kỳ đua nhau phá giá tiền tệ và tăng thuế. Khi quan hệ thương mại bị đổ vỡ, các quốc gia có thể tự tổ chức thành các khối kinh tế đối địch, nhìn nhau với ánh mắt khó chịu. Thật khó để tưởng tượng thế giới sẽ lặp lại một kỷ nguyên xấu xí đến vậy của lịch sử. Nhưng viễn cảnh đó giờ không còn khó để tưởng tượng như trước đây.
Việc các xe tăng dòng Leopard 2 không còn xuất hiện và có thể đã được rút khỏi khỏi chiến trường Ukraine đi cùng lệnh cấm sử dụng chúng trong các hoạt động tấn công đã mang lại kết quả tiếp thị đáng kinh ngạc.
Ở phương Tây, họ lại bắt đầutiếp tục nói về khả năng bất khả xâm phạm của xe tăng dòng Leopard 2 và sự vượt trội hoàn toàn của chúng so với xe tăng Liên Xô, cũng như với xe tăng Nga trên chiến trường Ukraine.
Tổng cộng đã có 85 xe dòng Leopard 2 đã được điều đến mặt trận, gồm: - 54 xe tăng Leopard 2A4. - 10 xe tăng Leopard 2A5 (cùng biến thể STRV 122 của Thụy Điển); - 21 xe tăng Leopard 2A6.
Số được công bố là tổn thất không thể khắc phục: - 2 chiếc Leopard 2A4; - 3 Leopard 2A6.
Các xe bị hư hỏng nhưng không bị phá hủy (đã được sửa chữa): - 4 chiếc Leopard 2A4; - 6 chiếc Leopard 2A6 (3 chiếc bị bỏ lại trên chiến trường nhưng không thể tìm lại được).
Đại diện của Bundeswehr và Rheinmetal cho biết, trong quá chiến đấu, các xe dòng Leopard 2 đã bị tấn công bởi mìn chống tăng, pháo binh, vũ khí chống tăng cầm tay và các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái từ trên không. Nhưng đã không một người nào thiệt mạng trên xe.
Rất có thể, do chiến thuật mới nhất của VFU tăng cường "tấn công thịt" giảm "tấn công có xe tăng" nên việc tiêu diệt thêm các xe dòng Leopard 2 sẽ hoàn toàn chấm dứt, hoặc sẽ chỉ là các xe tăng dòng khác.
Bằng thủ thuật và tiểu xảo để bảo vệ danh tiếng như vậy, các xe tăng dòng Leopard 2, thứ xưa nay vẫn được ca tụng là Panzerwunderwaffel (bất khả xâm phạm) ấy, lại có thể lấy lại đựoc danh tiếng (đã bị mất trên chiến trường Ukraine) trong câu chuyện tìm được những khách hàng mới "ngu ngốc".
U đánh khổ nhỉ, có vũ khí mà lại éo được dùng. Vậy chiến lược với chiến thuật kiểu gì đc nhỉ.
Đến chết cười với mấy ông Ngố! Của một đống tiền mà tiếc tí xu làm nhà che bảo vệ!
Hóa ra, chiếc Tu-95MS trên ảnh vệ tinh chụp từ sân bay Engels không phải được sơn lại để làm mờ hình bóng như người ta nghĩ trước đây mà được phủ bằng lốp ô tô.
Điều này có thể hiểu được từ những hình ảnh chất lượng cao hơn được công bố gần đây.
Rõ ràng, người ta cho rằng lốp xe bằng cách nào đó sẽ bảo vệ Tu-95MS khỏi đạn rơi từ UAV dạng máy bay trực thăng. Bây giờ vẫn phải chờ tấm che bảo vệ cho tàu bay mang tên lửa, tương tự như với xe tăng.
Cái khung sắt 70 với khoảng 200m2 tôn tỉnh ra khoảng 4000 Mỹ chứ mấy. Rõ là quân hết tiền.
Sải cánh hơn 55m, dài 50m, cao 12m. Cụ muốn làm nhà tiền chế che được máy bay thì ít nhất phải rộng 70m, cao 16m. Không phải đơn giản như cái nhà kho đâu. Mà nếu chống bom thả từ UAV nữa thì cũng không khác gì 1 hầm trú ẩn đâu.
Đến chết cười với mấy ông Ngố! Của một đống tiền mà tiếc tí xu làm nhà che bảo vệ!
Hóa ra, chiếc Tu-95MS trên ảnh vệ tinh chụp từ sân bay Engels không phải được sơn lại để làm mờ hình bóng như người ta nghĩ trước đây mà được phủ bằng lốp ô tô.
Điều này có thể hiểu được từ những hình ảnh chất lượng cao hơn được công bố gần đây.
Rõ ràng, người ta cho rằng lốp xe bằng cách nào đó sẽ bảo vệ Tu-95MS khỏi đạn rơi từ UAV dạng máy bay trực thăng. Bây giờ vẫn phải chờ tấm che bảo vệ cho tàu bay mang tên lửa, tương tự như với xe tăng.
Cái khung sắt 70 với khoảng 200m2 tôn tỉnh ra khoảng 4000 Mỹ chứ mấy. Rõ là quân hết tiền.
Sải cánh hơn 55m, dài 50m, cao 12m. Cụ muốn làm nhà tiền chế che được máy bay thì ít nhất phải rộng 70m, cao 16m. Không phải đơn giản như cái nhà kho đâu. Mà nếu chống bom thả từ UAV nữa thì cũng không khác gì 1 hầm trú ẩn đâu.
[/quote/]
Làm giàn không gian như rạp đám cưới, kèm lưới và bạt chống lựu đạn thả cũng nhẹ nên kết cấu cũng k đắt tiền lắm, lại lắp nhanh. Vn cho thuê mấy chục nghìn/m2 đấy cụ. 😀😀😀
Tàu bắt đầu tẩy chay du lịch Nhật sau vụ xả thải :v cú chơi cũng ác liệt đây
Nguồn cơn đến từ Nhật hơi bị nhiều đấy cụ ạ. Đài truyền hình Nhật hôm kia có 1 show trong đó người dẫn và khách mời hôm đó (vị khách mời cũng là chính khách đã nghỉ hưu) cho rằng du khách Trung Quốc nhập cảnh vào Nhật phải ăn 10 con sò của vùng Fukushima, vị khách còn thêm option là đưa họ đi bơi 1 vòng ở Fukushima. Sau đó một số nhà hàng Nhật có biển kỳ thị người Trung Quốc, tin đồn là site của ĐSQ Nhật tại Trung Quốc phần site tiếng Nhật có khuyến cáo người Nhật ở Trung Quốc hạn chế để người xung quanh biết mình là người Nhật.
Nhật nó làm những thứ như kiểu sỉ nhục du khách thì nó không ăn đòn mới là lạ, nguồn Đài Loan bình luận là 2 người trong cái show đó đã phá hoại ngành du lịch của Nhật, du khách Trung Quốc không đi Nhật thì rất hợp với lời gợi ý của Raimondo đối với BT Thể thao và Du lịch Trung Quốc là khách du lịch Trung Quốc nên đi Mỹ du lịch. Em cũng không biết có phải Nhật ngu đến mức bị Mỹ nó sắp xếp cho chết một cách triệt để trong vụ này không, nếu mà thật sự ngu thế thì cũng xứng đáng.
đồng yên mất giá, chính phủ nhật làm mọi cách kích cầu du lịch,xong vụ xả thải thì tự hủy thật
‼️Các nền kinh tế BRICS vượt trội G7 về sức mua tương đương
Kinh tế các nước BRICS (Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Phi) vượt trội so với các nước G7 về sức mua tương đương. Tổng thống Nga Vladimir Putin tuyên bố điều này trong thông điệp video gửi tới những người tham gia Diễn đàn Doanh nghiệp BRICS.
Thời gian gần đây, báo chí rộn lên thông tin rằng Nga vươn lên vượt Đức về GDP theo sức mua tương đương (PPP), rồi là BRICS vượt G7 theo GDP PPP, Trung Quốc vượt Mỹ theo GDP PPP v..v…
Sức mua tương đương thực sự cho thấy giá trị thực sự một quốc gia đem lại cho người dân của mình, thể hiện sức mua thực tế của đồng tiền trong thị trường nội địa. Giả như, ở Việt Nam, 2 USD ta có thể ăn được 1 bát phở ngon lành, thì ở Mỹ giá phải gấp 4-5 lần như thế, tức là bên ngoài người dân có vẻ như thu nhập thấp hơn Mỹ nhiều, nhưng thực tế khi đem số tiền đó ra chi tiêu, chênh lệch lại không đến mức như vậy. Chẳng thế mà GDP PPP của Việt Nam bây giờ cũng đã hơn 1.400 tỷ USD rồi các cụ ạ.
Thế nhưng mà, chính cái GDP PPP này nó lại cho thấy sự chua xót, cay đắng của các quốc gia. GDP PPP không thể hiện được tầm ảnh hưởng của nền kinh tế đối với thị trường toàn cầu như GDP thông thường. Có nghĩa là GDP thông thường thấp thì cũng đi đôi với việc vị thế nền kinh tế thấp, dù GDP PPP trong nước có thể cao hơn đi chăng nữa. Tại sao lại như vậy?
Theo cá nhân em, chênh lệch giữa GDP thực tế và GDP theo PPP thể hiện mức độ bị bóc lột của quốc gia đó. Vì thường các con số này được quy đổi ra USD, nên chúng ta có thể thấy được bản chất nó như thế này: Mỹ sản xuất ra một món đồ 1.000 USD thì họ sẽ bán sang nước A với giá cao hơn 1000 USD. Ngược lại, nước A sản xuất ra 1 món đồ, nếu ở Mỹ sản xuất sẽ có giá 1000 USD, nhưng thực tế khi bán trong nước hoặc thậm chí khi bán sang Mỹ có khi lại có giá thấp hơn 1000 USD rất nhiều. Chính điều này dẫn đến hiện tượng GDP thực tế nhỏ hơn GDP PPP. Hay trong việc tuyển dụng nhân sự cũng thế. Mấy thằng Tây lông tại sao lương thường cao hơn người Việt dù làm cùng một công việc? Vì mức lương nó tính theo lương ở Tây chứ nó không bao giờ quy đổi lương theo PPP để nhận cả. Vì thế có tình trạng mấy thằng Tây lương rất bình thường ở nước ngoài nhưng sang VN thì ăn sung mặc sướng, các cụ nghĩ thế có cay không ạ?
Đó chính là cái chua xót của các quốc gia có GDP thực tế cách quá xa (nhỏ hơn) so với GDP PPP. Họ thường là các quốc gia sản xuất hàng hoá, những thứ họ làm ra thì có giá rẻ mạt, trong khi phải nhập hàng hoá đắt đỏ từ các nước phương Tây có GDP PPP khá sát hoặc thậm chí thấp hơn GDP thực tế. Đây gần như là một hiện tượng thực dân, bóc lột các dân tộc khác, nói nhẹ hơn thì là sự bất bình đẳng trong thương mại.
Chẳng thế mà Nga với Trung Quốc nó phải nóng mặt mà quyết tâm chơi lại phương Tây. Đối với họ, phương Tây đã ngồi trên đầu họ, hưởng vinh hoa phú quý từ mồ hôi xương máu họ quá lâu rồi. Họ không chấp nhận sự bất bình đẳng trong thương mại như thế lâu hơn nữa. Họ cần một cuộc cách mạng.
Kết quả ra sao hãy để tương lai trả lời, còn riêng về GDP, chênh lệch giữa GDP thực tế và GDP PPP cho thấy quốc gia bị đối xử bất bình đẳng như thế nào. Làm sao để kéo GDP thực tế sát nhất với GDP PPP để cho thấy vị thế quốc gia nâng cao, thực sự sánh vai với tụi thực dân đế quốc?
Vị thế kinh tế không nằm ở cái GDP nào cả, mà ở việc kẻ nào nắm được luật chơi kinh tế chính trị. Cái mà Nga, TQ đang làm chính là thay đổi cái luật chơi đó đấy. Dù cho GDP TQ có vượt Mỹ bây giờ, ví dụ TQ có thể thao túng làm tỷ giá đồng nhân dân tệ cao hơn, khiến cho GDP quy đổi ra USD cao hơn, etc. thì vị thế vẫn thấp hơn Mỹ
Em đang xét đơn thuần liên quan đến kinh tế, xét vai trò của nền kinh tế trong kinh tế toàn cầu, GDP thực tế sẽ quan trọng hơn GDP PPP.
Còn vấn đề thao túng tỷ giá, muốn thao túng như vậy thì những quốc gia như TQ phải hy sinh rất nhiều, có khi đánh đổi lại thu nhập sụt giảm nghiêm trọng do hàng xuất khẩu đắt lên không cạnh tranh được với các nước khác. Thế nên việc thu hẹp khoảng cách giữa GDP PPP và GDP thực tế nó không đơn giản đâu cụ.
Tất nhiên nếu xét toàn diện thì đương nhiên thằng ra luật chơi là thằng có vị thế cao nhất, và GDP chỉ là 1 yếu tố quyết định vị thế quốc gia.
Ở cấp vĩ mô, không thể có kinh tế tách rời chính trị.
Nó chỉ cần đổi tỷ giá ở thời điểm tính thôi, không đơn giản nhưng nếu muốn có tỷ số đẹp là được. Hàng xuất khẩu TQ có đắt lên cũng vẫn còn rẻ chán, chưa kể nhiều hàng phương Tây cũng là sản xuất ở TQ (hoặc toàn bộ hoặc bán thành phẩm), đắt lên thì cả 2 cùng đắt
GDP không có mấy ý nghĩa thực đâu, nó chỉ là kết quả, k phải là nguyên nhân. Kẻ nắm luật chơi sẽ đem đến lợi thế cho mình, cả về kinh tế và những thứ khác, còn GDP là kết quả của nó.
Khi đánh giá nền kinh tế, chính cơ cấu, tính chất của nền kinh tế còn quan trọng hơn nhiều. Nếu luật chơi cứ thế này, kể cả 10, 20 năm nữa GDP của TQ có vượt Mỹ thì vị thế vẫn thua Mỹ về mọi thứ. Phải thay đổi luật chơi mới được
Thưa cụ, cụ vẫn chưa hiểu bài của e, e đang so sánh vai trò giữa GDP thực tế và GDP PPP chứ không nói lan man ra ngoài vấn đề đó.
Còn cân đối tỷ giá thì nếu TQ muốn "cân đối" để GDP bằng Mỹ họ sẽ phải nâng giá đồng tiền lên đến 40%, và nếu muốn "cân đối" để GDP thực tế sát với GDP PPP thì họ phải nâng giá đồng tiền tới 70%! Khi giá cả hàng hoá TQ tăng từ 40-70% thì theo cụ các doanh nghiệp có chạy hết sang nước khác để đầu tư không?
Khi nào TQ có thể duy trì GDP thực tế sát với GDP PPP một cách bền vững thì có nghĩa họ đã có nền tảng địa chính trị cực kỳ vững vàng để support cho nó. Tại những quốc gia như TQ, Ngay hay VN... thì GDP thực tế sát với GDP PPP bền vững là dấu hiệu cho thấy vị thế quốc gia tăng cao đáng kể.
Đúng như cụ nói, GDP là kết quả, chứ không phải nguyên nhân. Đó cũng là cái em muốn nói trong bài ban đầu, làm thế nào để đạt được kết quả như thế, để cho thấy vị thế quốc gia đã thực sự nâng tầm?
Vì nhiều người cứ tin vào chuyện tách rời ra để xem xét nên hay bị lạc đường tư duy, thậm chí nhiều người học cao tài giỏi cũng vậy, càng vĩ mô nó càng liên quan chặt chẽ với chính trị, nên không xét từ gốc cây mà chỉ muốn xét riêng lẻ một cành cây nó thường dẫn đến sự khó hiểu.
Sao cụ không xét GDP trong tình huống bản vị vàng chứ không phải bản vị USD chứ, lúc đấy cụ sẽ thấy kinh tế nên so sánh kiểu gì.
Nhưng em nghĩ vụ này khó vì đa số tự tin vào kiến thức kinh tế học mà họ giỏi đều quên mất là hệ thống học thuật về kinh tế tài chính mà họ học, nó phục vụ cho nền tảng bản vị USD, chứ không phải là nền tảng bản vị vàng. Có thể nhìn vào cán cân các nước trước thế kỷ 17 để thấy cách tính trên cơ sở nền tảng bản vị vàng, lúc đấy sẽ đo được sức mạnh kinh tế của các quốc gia. Nói về cái này lằng nhằng mà tốn thời gian, nên em xin phép chỉ nói vậy thôi, chứ đi sâu vào mệt mỏi lắm, em cũng may mắn giác ngộ ra vấn đề này và từ đấy mới tìm hiểu về chính trị, em nghĩ là không đơn giản.
Việc tách rời ra như vậy thì người đọc sẽ dễ hiểu hơn khía cạnh liên quan đến chỉ số đó - đó là hiện tượng để chúng ta suy ngẫm. Còn về bản chất câu chuyện này chính là vị thế của USD đấy cụ. Nếu loại bỏ được vị thế USD thì khi đó cái chênh lệch giữa GDP PPP và GDP thực tế kia nó cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Câu chuyện Nga và TQ làm cách mạng chính là để loại bỏ sự thống trị của USD, sau này bản vị gì thì GDP PPP và GDP thực tế của họ cũng sẽ được kéo sát lại với nhau như một hệ quả.
Trước đây trong một bài post đã cũ, em cũng nhận định vụ Nga - Ukraine này sẽ thách thức hệ thống giáo dục, lý thuyết kinh tế phương Tây, cái này tương đồng với ý kiến của cụ về việc lý thuyết kinh tế phương Tây hiện tại là sản phẩm của hệ thống tài chính USD. Nhiều cái sẽ phải thay đổi sau vài thập niên nữa.
Cụ tìm hiểu về bản vị vàng chuyển sang bản vị đô la Mỹ chưa, em đoán là chưa, nên bỏ thời gian tìm hiểu cụ ạ, em góp ý chân thành đấy, vụ này rất nhiều người cho là thuyết âm mưu nhưng hãy theo nguyên tắc điều tra hung thủ của công an để luận, cụ sẽ tìm thấy rất nhiều điều.
Nếu cụ có thông tin gì bổ sung thì có thể chia sẻ được không ạ, em cũng đọc lịch sử về vụ bản vị vàng với bản vị USD, petro dollar... này rồi nhưng có thể cụ có thông tin khác bên lề chăng?
Thứ nữa là cụ có thể giải thích kỹ hơn chỗ cụ thấy lấn cấn liên quan đến chỗ GDP PPP này không? Nói thật, em vẫn chưa thấy rõ cái mâu thuẫn giữa nhận định của cụ và nhận định của em liên quan đến vụ này, em lại thấy ý kiến của cụ tương đồng với ý kiến của em khi cụ nhắc đến vụ bản vị vàng với bản vị USD.
Mong cụ chia sẻ kỹ hơn để mọi ng thêm kiến thức.
Nếu cụ đọc rồi thì cụ nên dành thêm thời gian suy xét chuyện vì sao nó lại như thế, như cách công an điều tra ấy, lợi ích từ việc đấy có những gì, ai được lợi, xong rồi cụ hãy nghĩ từ góc độ vì sao CP Mỹ quyết định như vậy và quyết định đó có những ảnh hưởng gì đến các quy tắc về kinh tế và tài chính hay các luật chơi quy mô thế giới từ đó đến giờ, lúc đó cụ quay lại xem khái niệm GDP để so sánh là tự khắc có một số manh mối để hiểu ra vấn đề.
Em không nêu ra cái gì mà cụ nghĩ là bên lề để mọi người cùng suy ngẫm vì đưa ra trên mạng, mỗi người nhìn một góc cạnh, trao đổi một hồi kiểu gì cũng lạc đề, đã lạc đề thì cụ sẽ không có nhận định gì mới nữa, nên em luôn chủ trương nên tìm ra con chốt, tìm ra key quan trọng, từ các con chốt và key quan trọng đó biết được động cơ thực của sự kiện, từ đó suy luận hệ quả để xem cái hiện giờ nó được sinh ra từ đâu. Nói một cách khác là em đi tìm cái cụm rễ cây để suy diễn vì sao cành cây trên cao lá nó lại như vậy, còn cách của cụ là chặt rời cái cành xuống phân tích và suy luận cái cây nó thế nào. Vậy thì tại sao không trực tiếp tìm cái cụm rễ và nhìn nó một cách hoàn chỉnh hơn, để không phải mỗi lần gặp một cái cành ta lại phải chặt từng cành ra để xem xét, xem xét hết đống cành cây thì suy luận ra cái thân cây, đợi khi nào suy luận xong cái thân cây may ra mới đi tìm cái rễ cây. Hơn nữa, việc xem xét riêng lẽ từng cái cành nó dẫn đến những ngộ nhận riêng biệt đối với từng cái cành cây, thời gian để hiểu ra vì sao đám cành cây đấy lại như thế quá dài, trong quá trình chưa tìm ra gốc rễ đó, nguy cơ hiểu sai là vô cùng nhiều, xác suất sử dụng những hiểu sai đó để giải quyết vấn đề khác lại càng nhiều, khi đã thành một mớ phức tạp rồi thì càng khó để rời ra đi tìm gốc rễ vấn đề nữa. Vì thế vấn đề nằm ở chỗ cụ chọn phương thức nào để truy xét cốt lõi của sự việc.
Ngoài ra, em nghĩ em đưa ra cũng không có tác dụng vì cụ đã cho rằng phần em nói thêm là bên lề, có nghĩa là nội dung chính của sự việc đó cụ đã có kết luận riêng, có thể kết luận đó là cơ sở để cụ có cách phân tích tách rời kinh tế ra khỏi chính trị mà xem xét, do vậy, em liều lĩnh cho rằng cụ không hình dung được thực chất mức độ tác động của việc hoán đổi bản vị đấy, và vì không hiểu được nên cụ thấy việc tách rời kinh tế ra khỏi chính trị với mục đích để xem xét cho dễ hiểu hơn, nhưng em cho rằng tách rời nó sẽ chỉ khiến cụ hiểu sai về bản chất của nó. Trước đây em cũng từng suy ngẫm như vậy giống cụ, nhưng hoá ra không phải, mọi thứ không phải như chúng ta vẫn nghĩ, chính trị vẫn là chủ thể, kinh tế là một phần chịu chi phối của chính trị, chính trị nếu không được xem xét đúng và đủ thì việc bóc tách rời kinh tế hay xã hội ra đều chỉ dẫn tới hiểu chưa đầy đủ hay cụ thể hơn là vẫn tiếp tục hiểu sai, về ngắn hạn cái sai đó có thể không gây ra vấn đề gì, nhưng khi tính phát triển dài hạn và khi gặp biến cố chính trị lớn như kiểu thế chiến, thì khái niệm đó sẽ bộc lộ cái sai, điều đó dẫn tới những tranh luận về GDP hay PPP, mà trước đây làm gì có đúng không ạ.
Trao đổi vui vậy thôi, vì mỗi người đều là độc nhất vô nhị, mỗi người đều có những chứng nghiệm riêng của mình, nên không phải quá phức tạp cụ ạ.
Đến đây thì em có 2 cái khác cụ một chút.
Thứ nhất, là bản chất sự việc A dẫn đến rất nhiều hiện tượng khác nhau là hệ quả của A. Việc xem xét 1 trong các hiện tượng để rút ra bản chất A là một cách để tạo ra các mệnh đề, giả thiết, và có thể giả thiết đó là sai, thiếu toàn diện. Em hiểu cụ đang nghĩ theo chiều hướng như vậy phải không ạ? Thế thì e nghĩ cụ đang có chút hiểu nhầm ý của em.
Trong trường hợp em đang đề cập thì đó chỉ là một cách để mình kiểm chứng lại nhận định bản chất A trước đó ta nghĩ có đúng hay không, điều này khác hoàn toàn việc cụ chưa hề có khái niệm về A trước đó mà chỉ biết về một hiện tượng cụ thể. Ở đây em, cụ và nhiều cụ khác đều đã có mường tượng và kiến thức về bản chất A rồi, việc đánh giá hiện tượng cụ thể nào đó chỉ để tái khẳng định bản chất mình hiểu (thông qua nhiều đánh giá toàn diện hơn) trước đó mà thôi. Bài của e không hề có ý "lấy cành cây để mò ra gốc rễ" như cụ hiểu nhầm, mà nó chỉ tái khẳng định "với gốc rễ kia thì việc có cành cây như thế này là chuyện đương nhiên". Việc Mỹ loại bỏ bản vị vàng gắn với vật chất để phục vụ lợi ích bành trướng của tư bản tài phiệt tài chính nó là xu hướng tất yếu của quá trình phát triển của Mỹ với vị thế siêu cường lúc đó, và chính điều này sẽ dẫn đến suy thoái trong tương lai cho Mỹ. Như Trung Quốc có câu "vật cực tất phản".
Thứ hai, cụ nói "chính trị vẫn là chủ thể, kinh tế là một phần chịu chi phối của chính trị", theo em thì ngược lại. Trong kinh tế chính trị, Mác khẳng định 1 điều mà theo em rất chí lý, đó là kinh tế là thứ quyết định vận động của xã hội, trong đó có chính trị. Hoạt động chính trị là để phục vụ mục đích kinh tế của giới cầm quyền, chứ không phải ngược lại. Tất cả mọi hoạt động nếu cụ xem xét theo góc độ lợi ích kinh tế thì sẽ giải thích được mọi mâu thuẫn của loài người từ sơ khai đến nay.
Em không có kiến thức thâm sâu về kinh tế vĩ mô. Em nghe các cụ trao đổi về bản vị USD và bản vị vàng.
Em xin đặt câu hỏi như sau hy vọng giúp em và các cụ ONET khác có thể hiểu bản chất đằng sau của 2 việc.
Bản vị vàng nói chung là tất cả trao đổi cần quy về giá trị gốc là vàng.
Bản vị USD là tất cả các giá trị trao đổi và tiền tệ các quốc gia cần căn cứ, quy đổi về Dollar Mỹ.
Nói theo ngôn ngữ toán học là 1 cái về hệ quy chiếu Vàng, một cái về hệ quy chiếu Dollar Mỹ.
Vàng thì tương đối hữu hạn và ít bị chi phối bởi nước Mỹ hơn. Dollar Mỹ thì in tùy thích và đồng tiền các nước neo vào và dễ dàng bị chi phối khi có các thay đổi từ chính sách của Mỹ...
Theo em để tránh 2 cụ thảo luận hơi lan man, em đề nghị các cụ trình bày sự khác nhau về bản chất 2 hệ thống đó và lợi ích với Mỹ và các nước trong mỗi hệ thống/hệ quy chiếu.
Chỉ thấy cụ langtubachkhoa nói đúng, bản vị vàng, bản vị dầu, sự ép buộc trao đổi bằng usd, nhu cầu đồng tiền chung của toàn cầu hóa, chuỗi giá trị sản xuất toàn cầu, quyền thống trị ngân hàng và tài chính, bản quyền công nghệ và hệ tiêu chuẩn trói chặt của PT, sự ép buộc mô hình hóa kinh tế, bắt chẹt, nô dịch các quốc gia,… và rồi bẫy thu nhập trung bình, GDP là hệ quả, GDP PPP so với GDP là phản ảnh
Như vậy dựa theo ý kiến của cụ và em ý em hiểu từ cụ @emperortan thì em rút ra được 1 hệ số đáng chú ý - hệ số "chênh lệch BL" giữa GDP Danh nghĩa (theo usd) / GDP PPP (theo sức mua). Hệ số này càng gần 0 thì nước trao đổi bị bóc lột càng cao!!!
Em tạm mạn phép gọi là hệ số BL trong hệ quy chiếu USD bản vị.
em hiểu đơn giản, GDP của Mỹ và PT cao, vì chúng định giá những gì chúng sản xuất được là quá cao, trong khi dìm giá những gì mà quốc gia khác sản xuất, làm được thế là do chúng thống trị thang bậc tính giá, cái này phần chiếm bao nhiêu, còn cái kia bao nhiêu trong giá, và chúng là tư bản gộc, đã làm thế từ lâu trước khi các dân tộc nô lệ khác nhận ra, cho tới giờ là cả 1 luật lệ, cả 1 hệ thống, chính là chủ nghĩa tư bản toàn cầu. Bây giờ thì rất khó cho quốc gia nào vượt lên trong thứ hạng mà chuỗi giá trị toàn cầu của tư bản toàn cầu đã sắp đặt, nếu ko có đột phá trong cách mạng công nghệ, với điều kiện cuộc cách mạng đó ko phải trong tay của tư bản đầu sỏ là Mỹ và PT, tuy nhiên, có 1 quốc gia với những đặc biệt ngoài sức tưởng tượng của PT phá bỏ được lời nguyền làm nô lệ cho PT mãi mãi là TQ, nên hiện PT đang tìm cách rẽ hướng để tiếp tục áp đặt luật lệ ăn hớt mới với công nghệ xanh, chúng đang tạo ra tiêu chuẩn mới để gò khuôn thế giới trong 1 ách công nghệ mới của chúng. vấn đề GDP cao nhưng GDP PPP so sánh lại ko cao, chính là thực tế các thứ nội trong 1 quốc gia bị định giá quá cao, do cũng là sự phân chia lại lợi nhuận mà quốc gia đó lấy được từ bên ngoài trong trường hợp là quốc gia PT tư bản. Các quốc gia nghèo bán được hàng qua Mỹ, EU cũng là muốn hưởng lợi từ sự định giá cao như vậy
Các chuyên gia của cảng thương mại biển Mariupol ở DPR đã khôi phục một băng tải để tải ngũ cốc, nhờ đó khối lượng trung chuyển loại sản phẩm này sẽ tăng thêm 300 tấn mỗi giờ.
“Băng tải này cho phép nạp hạt trực tiếp từ xe vào thùng tiếp nhận, bỏ qua khu vực bảo quản. Đồng thời, nó có tính di động và có thể được sử dụng tại bất kỳ bến cảng nào”, cơ quan báo chí của Chính phủ DPR nêu rõ.
Trước đó không lâu, cơ quan báo chí đưa tin, kể từ đầu năm 2023, cảng đã xử lý hơn 74 nghìn tấn hàng hóa các loại, bao gồm các sản phẩm kim loại, kết cấu bê tông cốt thép, vật liệu xây dựng và ngũ cốc. Đặc biệt, mới đây có một tàu rời cảng chở thêm một lô lúa mì khác với số lượng 1,4 nghìn tấn nhưng vẫn được xếp theo phương thức “kho-tàu”.
Cảng biển Mariupol chuyên xử lý hàng rời, số lượng lớn, tổng hợp, nặng, quá khổ, chất lỏng và các loại hàng hóa khác cũng như container. Cảng được trang bị tàu phá băng và tàu kéo phá băng, cho phép các hoạt động sản xuất được thực hiện bất kể điều kiện thời tiết mùa đông. Hiện nay, tổng công suất thông qua của Cảng biển Moscow là 3,4 triệu tấn hàng hóa/năm. Cảng có 18 bến hàng hóa, trong đó có 14 bến có thể sử dụng được. Đây là những bến phổ biến, nghĩa là chúng có thể xử lý việc trung chuyển bất kỳ loại hàng hóa nào.
Đến cuối tháng 3 năm 2023, một số cầu bến và 41 cần cẩu bốc xếp đã được chuẩn bị đưa vào vận hành tại MMTP, đồng thời hệ thống cấp điện và hạ tầng đường sắt đã được khôi phục. Đến đầu tháng 8 năm 2023, tất cả 18 bến hàng hóa đã được chuẩn bị sẵn sàng để hoạt động, trong đó 5 bến được sử dụng để trung chuyển hàng hóa và việc bốc hàng từ bến số 2 bắt đầu được thực hiện theo hai cách - cần trục cổng và Braxton máy bốc hàng giúp tăng khối lượng sản phẩm vận chuyển lên gấp 2 lần. Đến giữa tháng 8, khoảng 60% thiết bị tại cảng đã được khôi phục và các chuyên gia của cảng bắt đầu sửa chữa xe nâng, máy ủi, máy kéo và các thiết bị khác phù hợp về mặt kỹ thuật. Đến cuối tháng 8, 2 mâm ngũ cốc đã được khôi phục, cần thiết nhằm tăng tốc độ và chất lượng trung chuyển hàng hóa, sản xuất 80 dây cáp kim loại làm dầm nâng.