@a98 @meotamthe @elevonic @ktqsminh @ngo-rung @hatam
Cái này đúng chuẩn giọng lưỡi phương Tây
Một thể chế ít tự do vẫn có thể tạo ra sáng tạo - Trung Quốc đang minh chứng cho điều đó - "Chủ nghĩa chuyên chế thông minh" (smart authoritarianism)
<<<< TRÍCH >>>>
Mặc dù Trung Quốc vẫn là một quốc gia độc đảng, đàn áp những người bất đồng chính kiến và kiểm duyệt tư tưởng, nhưng họ đã vượt qua Nhật Bản, Đức và Pháp để trở thành nền kinh tế sáng tạo thứ mười thế giới. Thành tựu này - vốn từ lâu bị coi là bất khả thi - là nhờ chiến lược tiên phong "chủ nghĩa chuyên chế thông minh".
......
Nhưng các nền dân chủ phương Tây không còn có thể phủ nhận tiềm năng đổi mới của Trung Quốc – hay những nguy cơ mà nó mang lại.
Là một siêu cường, Trung Quốc đặt ra một mối đe dọa quân sự ngày càng mạnh mẽ đối với Đài Loan, và đối với ảnh hưởng chiến lược trong tương lai của Mỹ ở Đông Á. Một Trung Quốc thành công không chỉ mang đến một mô hình hấp dẫn cho các chế độ "độc tài khôn ngoan" khác, chẳng hạn như ở Ả Rập Xê Út và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất; mà chính phủ của họ còn trực tiếp hỗ trợ các nhà độc tài bằng cách chia sẻ công nghệ và chiến lược đàn áp mới.
Tập Cận Bình gần đây đã tuyên bố: "Không thế lực nào có thể ngăn cản sự phát triển khoa học và công nghệ của Trung Quốc!".
Điều này có đúng hay không vẫn còn phải chờ xem, nhưng có một điều chắc chắn: các nền dân chủ phương Tây không thể cứ thế cho rằng họ sẽ chiến thắng.
=============
<<<< HẾT TRÍCH >>>>
Một góc nhìn cũng thú vị. Chưa thể kết luận đúng sai thế nào, nhưng sự trỗi dậy của Trung Quốc đang thách thức những luận điểm và kết quả nghiên cứu kiểu "Dân chủ tạo ra tăng trưởng và đổi mới sáng tạo tốt hơn". Thực tế, các luận điểm này đang bị chứng minh là sai với các counter-evidence.
Hiểu thế này, quan điểm "tự do dân chủ tạo ra cơ hội cho đổi mới sáng tạo hơn" có thể vẫn đúng khi các nhân tố khác về dân số, tài trợ chính phủ, nguồn lực tham gia lao động, vốn mạo hiểm là ngang nhau. Nhưng nếu các thể chế tự do, dân chủ tồn tại trong một thân thể già cỗi về vốn, nhân lực và thiếu tinh thần mạo hiểm thì mình nghĩ tụt lại sau Trung Quốc cũng là dễ hiểu, thậm chí là đương nhiên.
Tất nhiên là đọc bài này xong cũng nên đọc bài trên FT bên dưới là thể chế toàn trị thì cũng sẽ mắc sai lầm, dẫn đến private investment của China đang sụt giảm sau khi cụ Tập nói về "anti-involution" (chống lại cạnh tranh quá mức).
Hiểu nôm na là trước đó cụ đã để bà con đổ ầm ầm vào một lĩnh vực được chính quyền trung ương lẫn địa phương toàn lực support rồi tạo ra cạnh tranh quá mức, giờ để sụp đổ ầm ầm - xe điện. Giờ thì tình trạng đó dẫn đến sụt giảm đầu tư tư nhân ở Trung Quốc và tạo ra một số rủi ro tài chính với nhiều công ty xe điện và một số bank.
“Kể từ khi Bắc Kinh bắt đầu thảo luận về các biện pháp chống cạnh tranh quá mức vào giữa năm nay, có thể khu vực công cũng sẽ thận trọng hơn.”
Trong năm năm tới, lĩnh vực dịch vụ của Trung Quốc sẽ phải trở thành trọng tâm quan trọng hơn của nền kinh tế, “chủ yếu vì những ngành này đòi hỏi nhiều lao động hơn và có thể tạo ra nhiều việc làm hơn”, ông Shan nói.
Túm lại, là thể chế chuyên chế sáng suốt cũng sẽ mắc sai lầm. Nó cũng có điểm yếu. Nhưng điểm chính ở đây là phán "chuyên chế sẽ 100% không thành công" đã bị chứng minh là sai lầm.😁
Thế giới đang nhìn thấy sự trỗi dậy của các ông chuyên chế nhiều tiền, bằng sáng chế và trả nhiều tiền để câu nhân lực xịn nhất của các ông dân chủ hơn.
Các ông dân chủ hơn đã không còn có thể tập trung vào đầu tư cho đổi mới, sáng tạo khi mà ổng phải đối mặt với tam bang, tứ trại, cửu liên minh đòi hỏi nhiều thứ khác nhau, trong đó có những bang phái đòi không làm mà có ăn. Và cú sốc với tui là điều đó xuất hiện ngay trong 2 thành trì kim tiền của giới tư bản là New York và London.
(Ho Quoc Tuan)
@a98 @hatam @meotamthe @elevonic @ktqsminh @ngo-rung
Trung Quốc có thể đã mua vàng gấp 10 lần so với công bố
Thứ Tư, 26/11/2025
Lượng vàng Trung Quốc mua vào năm 2025 có thể cao gấp 10 lần so với mức chính thức là 25 tấn, qua đó đưa tổng lượng vàng chính quyền nước này đang nắm giữ thực tế đạt hơn 5.000 tấn.
Yếu tố hỗ trợ mạnh giá vàng
Theo báo cáo mới của El Pais, lượng vàng mua vào ngoài sổ sách của Trung Quốc cao gấp 10 lần so với con số chính thức và dự trữ thực tế của "gã khổng lồ" châu Á này chỉ đứng sau Hoa Kỳ.
“Giá vàng lập kỷ lục mới và theo các chuyên gia thị trường, Trung Quốc là một trong những nhân tố chính vô hình đứng sau đà tăng khó có thể chặn lại”, Inma Bonet và Guillermo Abril viết trên tờ báo tiếng Tây Ban Nha.
Trong phiên giao dịch đêm qua trên thị trường New York (kết thúc rạng sáng 25/11 giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay tăng 70 USD lên 4.134 USD/ounce, tăng hơn 50% so với đầu năm. Sang phiên sáng 25/11, giá tiếp tục đi lên, có lúc chạm 4.143 USD. Trước đó, vàng đã đạt đỉnh 4.380 USD/ounce hồi tháng 10 trong bối cảnh các ngân hàng trung ương ngày càng muốn tăng cường dự trữ bằng các tài sản được coi là an toàn.
Vàng tăng mạnh trong phiên đêm qua và sáng 25/11 khi kỳ vọng của nhà đầu tư về khả năng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) hạ lãi suất tại cuộc họp 10/12 bất ngờ tăng vọt, từ hơn 20% lên trên 80%. Động lực đến từ phát biểu của Chủ tịch Fed New York John Williams cuối tuần trước, rằng lãi suất có thể giảm "trong ngắn hạn" mà không đe dọa mục tiêu lạm phát, trong khi việc giảm lãi cũng giúp chặn lại đà suy yếu của thị trường lao động.
Tuy nhiên, những tín hiệu mua vào của Trung Quốc cũng là yếu tố hỗ trợ giá vàng rất mạnh.
Báo cáo của El Pais cho rằng, Trung Quốc dường như đang mua vào khối lượng vàng lớn hơn nhiều so với tuyên bố công khai. Nhu cầu bổ sung này đóng vai trò là một trong những yếu tố quyết định việc vàng tăng giá lớn nhất trong nhiều thập kỷ.
Bonet và Abril lưu ý, các báo cáo độc lập về dòng chảy vàng rất khác so với tuyên bố chính thức của Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc (PBoC). "Những khác biệt trong số liệu làm dấy lên nghi ngờ rộng rãi rằng một phần đáng kể lượng vàng mua vào của Trung Quốc đã không được báo cáo".
Michael Haigh, Giám đốc nghiên cứu hàng hóa toàn cầu tại Société Générale, cho biết tích trữ vàng là "một cách để đảm bảo an ninh cho đồng tiền của bạn". Theo ông, chiến lược mua vàng của Trung Quốc bắt đầu không lâu sau khi xung đột Nga - Ukraine nổ ra. Các chính phủ phương Tây đóng băng vàng, USD và tài sản khác của Nga ở nước ngoài.
“Các quốc gia không muốn bị áp đặt các biện pháp trừng phạt đã bắt đầu lo lắng, họ muốn chuyển vàng về nước”, Haigh nói, đồng thời lưu ý việc Tổng thống Mỹ Donald Trump đắc cử đã đẩy nhanh quá trình này. “Đã có mong muốn chuyển vàng ra khỏi hệ thống tài chính do Hoa Kỳ kiểm soát vì chúng cũng có thể bị tịch thu”, ông nói.
Trung Quốc có thể nắm giữ 5.000 tấn vàng
Theo số liệu chính thức từ Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc (PBoC), nước này đã mua vàng trong 12 tháng liên tiếp, với 2.304 tấn vàng thỏi tính tới cuối tháng 10, chiếm 8% tổng dự trữ ngoại hối của nước này. Trung Quốc trở thành quốc gia có dự trữ vàng lớn thứ sáu thế giới.
Bruce Ikemizu, Giám đốc Hiệp hội thị trường vàng bán buôn Nhật Bản (JBMA), tin rằng dữ liệu chính thức không phản ánh đúng quy mô thực sự về lượng vàng nắm giữ của Trung Quốc.
“Tổng dự trữ ngoại hối của PBoC cao hơn gấp đôi so với con số được báo cáo và đạt khoảng 5.000 tấn”, ông nói với El Pais. Nếu đúng như vậy, Trung Quốc sẽ vươn lên vị trí thứ hai và tiến gần hơn đến con số 8.133 tấn của Hoa Kỳ. Ikemizu cho biết PBoC đã “cắt giảm dự trữ USD và tăng cường mua vàng” trong nhiều tháng, điều này thể hiện “sự tái cơ cấu danh mục dự trữ” để bớt phụ thuộc vào đồng tiền Mỹ.
Dựa trên sự tương phản giữa nhập khẩu vàng thỏi, sản lượng trong nước và dự trữ chính thức, ước tính của Société Générale cho thấy lượng vàng thực tế mà Bắc Kinh mua vào có thể đã tăng gấp 10 lần so với số liệu của PBOC - 250 tấn thay vì 25 tấn.
Phân tích của ngân hàng Pháp này dựa trên dữ liệu xuất khẩu vàng của Anh, một trong những chỉ số đáng tin cậy nhất về dòng chảy vàng vật chất. Qua đó cho thấy Trung Quốc đã bổ sung hơn 1.080 tấn vàng dự trữ kể từ giữa năm 2022.
“Đây không phải là các giao dịch mua đột biến trong một lần, mà là quá trình tích lũy ổn định và bền vững”, Bonet và Abril viết. “Theo tính toán của họ, Bắc Kinh mua trung bình 33 tấn vàng mỗi tháng, tốc độ vừa phải để không gây bất ổn cho một thị trường cực kỳ nhạy cảm với các giao dịch lớn”.
Với tốc độ này, Trung Quốc sẽ cần gần 10 năm để vàng đạt 20% dự trữ quốc tế.
Adrian Ash, Giám đốc nghiên cứu tại BullionVault có trụ sở tại London, cho biết điều ngạc nhiên là Trung Quốc vẫn tiếp tục báo cáo hoạt động mua vàng trong năm nay mặc dù giá vàng ở mức cao kỷ lục và con số thực sự có thể không đúng.
Theo Ash, những diễn biến này cho thấy một kịch bản địa chính trị mới đang hình thành, bị chi phối bởi “nỗi sợ hãi và ngờ vực” giữa các quốc gia. Ông dẫn ví dụ việc Nga thanh toán cho các lô hàng máy bay không người lái từ Iran bằng vàng thỏi. Bên cạnh đó, nhiều nước như Ấn Độ và Ba Lan cũng đang đẩy mạnh dự trữ vàng, phản ánh một môi trường địa chính trị ngày càng thiếu ổn định.
Các nhà phân tích khẳng định đây không phải là bong bóng. Société Générale dự đoán giá vàng sẽ vượt mốc 5.000 USD/ounce trong một "đợt tăng giá bền vững dài hạn" khi PBoC và các ngân hàng trung ương khác tìm cách tránh làm thị trường quá nóng và đẩy giá lên cao hơn nữa.
https://vietnamnet.vn/trung-quoc-co-the-da-mua-vang-gap-10-lan-so-voi-cong-bo-2466182.html
Viện nghiên cứu quốc phòng Hàn Quốc (KIDA) tính toán rằng Triều Tiên hiện có thể đã có 150 đầu đạn hạt nhân, dự kiến tới năm 2040 sẽ tăng lên thành 400 đầu đạn hạt nhân.
Theo Thông tấn xã Hàn Quốc đưa tin, Lee Sang-kyu chuyên viên của Viện nghiên cứu quốc phòng Hàn Quốc hôm 25/11 cho biết tại Diễn đàn quân sự về Triều Tiên năm 2025 tại khu Long Sơn, Seoul, hiện Triều Tiên đang có từ 127 đến 150 đầu đạn, trong đó số đầu đạn uranium vào khoảng 115 đến 131, số đầu đạn plutonium vào khoảng 15 đến 19.
Theo suy luận số liệu nếu cân nhắc từ việc xây dựng thêm cơ sở làm giàu uranium tại khu vực Yongbyon và Jameon của Triều Tiên, thì số lượng đầu đạn hạt nhân mà Triều Tiên có thể có vào năm 2030 đạt khoảng 243 và vào năm 2040 là 429, số liệu suy luận này cao hơn từ 2 đến 3 lần so với con số tính toán của các trung tâm nghiên cứu khác.
Lập luận của Lee Sang-kyu thuộc KIDA cho rằng nhờ vào quan hệ gần đây với Nga của Triều Tiên, bên cạnh đó Lee Sang-kyu cũng cho rằng có khả năng là Nga đã chuyển giao cho Triều Tiên công nghệ kỹ thuật và kinh nghiệm đóng tàu ngầm cấp 5000 đến 6000 tấn, đồng thời cũng cung cấp cho Triều Tiên một số nguồn vật liệu, linh kiện cần thiết. Tuy vậy, tàu ngầm hạt nhân của Triều Tiên sắp tới có thể chưa được trang bị động cơ chạy bằng năng lượng hạt nhân, chưa có hệ thống tác chiến và hệ thống phóng thẳng đứng và ngang mặt nước, hệ thống sonar tiên tiến và các thiết bị quan trọng của một tàu ngầm hạt nhân, thậm chí lò phản ứng cỡ nhỏ cho tàu ngầm hạt nhân của Triều Tiên cũng cần tới 10 năm để phát triển.
Có lẽ sau khi Nhật Bản lên tiếng sẽ sửa đổi nguyên tắc 3 không đối với hạt nhân, Hàn Quốc nhận ra Nhật Bản đang trên đường mặc cả để được trang bị vũ khí hạt nhân, vì vậy, Hàn Quốc phải đẩy vấn đề vũ khí hạt nhân của Triều Tiên lên cao, tăng sức thuyết phục cho lập luận trang bị vũ khí hạt nhân cho Hàn Quốc.
Theo The Information, một kênh truyền thông công nghệ, đã trích dẫn thông tin từ hai nhân viên của ByteDance đã tiết lộ thông tin Cơ quan giám sát trung ương của Trung Quốc đã yêu cầu Bytedance không được sử dụng chip AI của NVidia cho hoạt động của mình. Trước đó, Bytedance đã mua nhiều chip Nvidia hơn bất kỳ công ty Trung Quốc nào khác trong năm nay ngay trong bối cảnh họ đang đẩy nhanh nỗ lực đảm bảo sức mạnh tính toán cho nền tảng mạng xã hội có hơn 1 tỷ người dùng, điều này làm dấy lên lo ngại về các hạn chế tiềm tàng của Hoa Kỳ đối với nguồn cung chip và chính nền tảng. Bài báo cho rằng lệnh cấm này nhấn mạnh nỗ lực của Bắc Kinh nhằm giảm sự phụ thuộc vào công nghệ Hoa Kỳ, một nỗ lực đang được tăng cường khi Washington thắt chặt các hạn chế xuất khẩu chất bán dẫn tiên tiến sang Trung Quốc.
Bloomberg, dẫn nguồn tin thân cận với các cơ quan quản lý công nghệ Trung Quốc, đưa tin rằng vào tháng 8/2025, các cơ quan quản lý Trung Quốc đã yêu cầu các công ty trong nước ngừng đặt hàng chip trí tuệ nhân tạo (AI) của Nvidia và kể từ đó đã thúc giục các công ty sử dụng chip xử lý được sản xuất nội địa.
Reuters dẫn lời người phát ngôn của Nvidia cho biết: "Môi trường pháp lý của Trung Quốc không cho phép chúng tôi cung cấp các bộ xử lý đồ họa (GPU) cho trung tâm dữ liệu cạnh tranh tại Trung Quốc, điều này đã khiến thị trường khổng lồ này rơi vào tay các đối thủ nước ngoài đang phát triển nhanh chóng của chúng tôi." Trước đó, Reuters đã đưa tin trong tháng này rằng chính phủ Trung Quốc đã ban hành hướng dẫn yêu cầu tất cả các dự án trung tâm dữ liệu mới do nhà nước tài trợ chỉ được sử dụng chip AI sản xuất trong nước.
Vậy là đồng thời với ngăn cấm xuất khẩu chip sang Trung Quốc từ chính phủ Biden rồi chính phủ Trump, ngay cả chính quyền Bắc Kinh cũng ngăn cấm nhập khẩu chip vào Trung Quốc, đây cũng là nguyên nhân góp phần tạo nên báo cáo tài chính ảo của NVidia và các tập đoàn AI khác của phương Tây mà bác @langtubachkhoa đã nhắc đến ở thớt khác.
Hoa Kỳ tiếp tục đưa thêm một số công ty của Trung Quốc vào danh sách có quan hệ với quân đội Trung Quốc (PLA)
Truyền thông Hoa Kỳ đưa tin hôm 26/11 rằng Bộ Chiến tranh Hoa Kỳ đã quyết định đưa Tập đoàn Alibaba, Baidu và BYD vào danh sách các công ty hỗ trợ quân đội Trung Quốc.
Danh sách 1260H nhắm vào các công ty Trung Quốc hoạt động tại Hoa Kỳ được cho là có liên hệ với quân đội Trung Quốc (PLA). Mặc dù quyết định này sẽ không ngay lập tức dẫn đến lệnh cấm, nhưng nó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của các công ty liên quan và đưa ra cảnh báo rủi ro cho các thực thể và doanh nghiệp Hoa Kỳ khi giao dịch với họ. Thứ trưởng Bộ Chiến tranh Hoa Kỳ Stephen Feinberg tuyên bố rằng ba công ty này, cùng với năm công ty khác là Accurate Communications Technology, Hua Hong Semiconductor, RoboSense, WuXi AppTec và InnoLight Technology đã đáp ứng các tiêu chí để được đưa vào danh sách 1260H.
Bất luận có một số thoả thuận đạt được nhằm giảm nhiệt chiến tranh thương mại, nhưng đấu tranh trên mọi phương diện giữa Mỹ và Trung Quốc vẫn không ngừng nghỉ, thậm chí ngày càng đẩy 2 bên đến lựa chọn hoặc đánh nhau ngay hoặc thoả thuận trao đổi để tạm hoãn.
Trữ lượng plutonium của Nhật Bản đạt 44.4 tấn, vượt xa nhu cầu dân sự.
Bên cạnh lập trường mơ hồ về "3 nguyên tắc phi hạt nhân", Nhật Bản từ lâu đã sản xuất và tích trữ plutonium vượt xa nhu cầu năng lượng hạt nhân dân sự thực tế của mình.
Đài truyền hình CCTV News dẫn lời các chuyên gia (Trung Quốc) cho rằng khả năng sản xuất số lượng lớn plutonium đạt cấp độ vũ khí trong thời gian ngắn của Nhật Bản đặt ra một nguy cơ đáng e ngại.
Theo Nội các Nhật Bản, tính đến cuối năm 2024, Nhật Bản đã dự trữ khoảng 44,4 tấn plutonium trong nước và nước ngoài, bao gồm 8,6 tấn trong nước, 21,7 tấn ở Anh và 14,1 tấn ở Pháp. Một số ước tính của truyền thông nội địa Nhật Bản cho rằng Nhật Bản hiện đang sở hữu khoảng 47 tấn plutonium.
Tuy nhiên, theo Kế hoạch Năng lượng Cơ bản năm 2018 của Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản, ngay cả khi Nhật Bản tăng số lượng lò phản ứng sử dụng nhiên liệu oxit hỗn hợp (MOX) lên 18 lò vào năm 2030, thì mức tiêu thụ plutonium hàng năm cũng chỉ khoảng 2,6 tấn và rõ ràng là mức tiêu thụ dân sự không tương xứng với trữ lượng plutonium hiện tại của Nhật Bản.
Bình luận viên Tô Hiểu Huy của CCTV cho rằng Nhật Bản từ lâu đã lợi dụng việc phát triển năng lượng hạt nhân để che giấu năng lực sản xuất vũ khí hạt nhân, và Nhật Bản có một kho dự trữ vật liệu hạt nhân quá mức dân sự. Trước đây, Nhật Bản đã cố gắng xử lý một số plutonium cấp độ vũ khí bằng cách vận chuyển sang Hoa Kỳ để pha loãng đến mức có thể sử dụng cho các cơ sở hạt nhân dân sự, nhưng cách tiếp cận này về cơ bản không giải quyết được vấn đề, vì trên thực tế Nhật Bản sở hữu đầy đủ thiết bị và năng lực để khai thác, tinh chế và xử lý nhiên liệu hạt nhân. Điều này có nghĩa là nếu Nhật Bản muốn sản xuất một lượng lớn plutonium cấp độ vũ khí, họ có thể đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn, và đây cũng là một rủi ro đáng kể.
Trong cuộc họp Hội đồng Thống đốc Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA) vào tháng 11, Lý Tùng, Đại diện Thường trực của Trung Quốc tại IAEA, đã chỉ ra rằng Nhật Bản là quốc gia phi hạt nhân duy nhất trong số các thành viên của Hiệp ước Không phổ biến Vũ khí Hạt nhân (NPT) sở hữu công nghệ tái chế, khả năng chiết xuất plutonium cấp độ vũ khí, và vẫn đang vận hành các cơ sở tái chế. Lý Tùng kêu gọi cộng đồng quốc tế quản lý chặt chẽ Nhật Bản.
Vấn đề này được đẩy lên nhân thời điểm quan hệ Trung Quốc Nhật Bản căng thẳng, lập luận của Nhật Bản khơi dậy nguy cơ khôi phục chủ nghĩa quân phiệt Nhật giai đoạn WW2, đây đang là tâm điểm khiến quan hệ Trung Quốc Nhật Bản đang xấu đi từng ngày, ở giữa vẫn còn hình dáng của Hoa Kỳ, nhưng đang chăm chú vào những lợi ích có được nếu giao dịch.
@a98 @meotamthe @elevonic @ktqsminh @ngo-rung @hatam
Cái này đúng chuẩn giọng lưỡi phương Tây
Một thể chế ít tự do vẫn có thể tạo ra sáng tạo - Trung Quốc đang minh chứng cho điều đó - "Chủ nghĩa chuyên chế thông minh" (smart authoritarianism)
<<<< TRÍCH >>>>
Mặc dù Trung Quốc vẫn là một quốc gia độc đảng, đàn áp những người bất đồng chính kiến và kiểm duyệt tư tưởng, nhưng họ đã vượt qua Nhật Bản, Đức và Pháp để trở thành nền kinh tế sáng tạo thứ mười thế giới. Thành tựu này - vốn từ lâu bị coi là bất khả thi - là nhờ chiến lược tiên phong "chủ nghĩa chuyên chế thông minh".
......
Nhưng các nền dân chủ phương Tây không còn có thể phủ nhận tiềm năng đổi mới của Trung Quốc – hay những nguy cơ mà nó mang lại.
Là một siêu cường, Trung Quốc đặt ra một mối đe dọa quân sự ngày càng mạnh mẽ đối với Đài Loan, và đối với ảnh hưởng chiến lược trong tương lai của Mỹ ở Đông Á. Một Trung Quốc thành công không chỉ mang đến một mô hình hấp dẫn cho các chế độ "độc tài khôn ngoan" khác, chẳng hạn như ở Ả Rập Xê Út và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất; mà chính phủ của họ còn trực tiếp hỗ trợ các nhà độc tài bằng cách chia sẻ công nghệ và chiến lược đàn áp mới.
Tập Cận Bình gần đây đã tuyên bố: "Không thế lực nào có thể ngăn cản sự phát triển khoa học và công nghệ của Trung Quốc!".
Điều này có đúng hay không vẫn còn phải chờ xem, nhưng có một điều chắc chắn: các nền dân chủ phương Tây không thể cứ thế cho rằng họ sẽ chiến thắng.
=============
<<<< HẾT TRÍCH >>>>
Một góc nhìn cũng thú vị. Chưa thể kết luận đúng sai thế nào, nhưng sự trỗi dậy của Trung Quốc đang thách thức những luận điểm và kết quả nghiên cứu kiểu "Dân chủ tạo ra tăng trưởng và đổi mới sáng tạo tốt hơn". Thực tế, các luận điểm này đang bị chứng minh là sai với các counter-evidence.
Hiểu thế này, quan điểm "tự do dân chủ tạo ra cơ hội cho đổi mới sáng tạo hơn" có thể vẫn đúng khi các nhân tố khác về dân số, tài trợ chính phủ, nguồn lực tham gia lao động, vốn mạo hiểm là ngang nhau. Nhưng nếu các thể chế tự do, dân chủ tồn tại trong một thân thể già cỗi về vốn, nhân lực và thiếu tinh thần mạo hiểm thì mình nghĩ tụt lại sau Trung Quốc cũng là dễ hiểu, thậm chí là đương nhiên.
Tất nhiên là đọc bài này xong cũng nên đọc bài trên FT bên dưới là thể chế toàn trị thì cũng sẽ mắc sai lầm, dẫn đến private investment của China đang sụt giảm sau khi cụ Tập nói về "anti-involution" (chống lại cạnh tranh quá mức).
Hiểu nôm na là trước đó cụ đã để bà con đổ ầm ầm vào một lĩnh vực được chính quyền trung ương lẫn địa phương toàn lực support rồi tạo ra cạnh tranh quá mức, giờ để sụp đổ ầm ầm - xe điện. Giờ thì tình trạng đó dẫn đến sụt giảm đầu tư tư nhân ở Trung Quốc và tạo ra một số rủi ro tài chính với nhiều công ty xe điện và một số bank.
“Kể từ khi Bắc Kinh bắt đầu thảo luận về các biện pháp chống cạnh tranh quá mức vào giữa năm nay, có thể khu vực công cũng sẽ thận trọng hơn.”
Trong năm năm tới, lĩnh vực dịch vụ của Trung Quốc sẽ phải trở thành trọng tâm quan trọng hơn của nền kinh tế, “chủ yếu vì những ngành này đòi hỏi nhiều lao động hơn và có thể tạo ra nhiều việc làm hơn”, ông Shan nói.
Túm lại, là thể chế chuyên chế sáng suốt cũng sẽ mắc sai lầm. Nó cũng có điểm yếu. Nhưng điểm chính ở đây là phán "chuyên chế sẽ 100% không thành công" đã bị chứng minh là sai lầm.😁
Thế giới đang nhìn thấy sự trỗi dậy của các ông chuyên chế nhiều tiền, bằng sáng chế và trả nhiều tiền để câu nhân lực xịn nhất của các ông dân chủ hơn.
Các ông dân chủ hơn đã không còn có thể tập trung vào đầu tư cho đổi mới, sáng tạo khi mà ổng phải đối mặt với tam bang, tứ trại, cửu liên minh đòi hỏi nhiều thứ khác nhau, trong đó có những bang phái đòi không làm mà có ăn. Và cú sốc với tui là điều đó xuất hiện ngay trong 2 thành trì kim tiền của giới tư bản là New York và London.
(Ho Quoc Tuan)
Thực tế, nếu chú ý, các bác sẽ thấy các khái niệm "dân chủ", "tự do", "độc tài", "chuyên chế" đang được ghép với các khái niệm thuần tuý thuộc khoa học sản xuất, trong tương lai ngắn sắp tới, khi đối đầu giữa các phe lên cao, những khái niệm này sẽ xuất hiện nhiều hơn và thường xuyên hơn.
VD như Đài Loan đã sử dụng khái niệm "Liên minh bán dẫn dân chủ" từ năm ngoái, nên những kiểu tương tự sẽ xuất hiện nhiều hơn, đặc biệt khi mà năm 2022, châu Âu cấm vận cả chó, mèo, cây cảnh của Nga thì mọi thứ đều có thể xảy ra, có thể sau này thuốc tân dược từ châu Âu sẽ mang khái niệm tân dược dân chủ, còn vaccine của Nga sẽ mang danh vaccine độc tài chẳng hạn.
Tình hình này nếu tìm U cà tiếp theo thì chắc là Nhật bổn phải không các cụ, Đài Loan đóng vai trò của mấy nc Baltic thôi chứ chưa đủ tầm đánh nhau với TQ
Với những động thái gần đây của cả Trung Quốc, Mỹ, Nhật Bản thì có vẻ Nhật Bản đang được đẩy lên tuyến đầu, gần đây có nhiều phân tích hơn của giới tướng lĩnh về hưu của nhiều bên, trong đó đang nghiêng về hướng Trung Quốc có thể sẽ lựa chọn phương án căn cứ vào điều khoản đối với nước thua trận trong WW2 được ghi trong Hiến chương Liên Hợp Quốc để danh chính ngôn thuận ra tay với Nhật Bản, ra tay với Nhật Bản thành công thì Đài Loan sẽ nhận ra là không còn chỗ nào bấu víu nữa, kế hoạch về trong hoà bình sẽ dễ dàng thực hiện hơn, lúc đó nó lại là ưu tiên của Trung Quốc và Đài Loan tránh được chiến sự, nhưng đánh đổi lại Nhật Bản có thể ăn đạn pháo, tên lửa, tàu chiến hoặc máy bay có thể tiêu hao. Hiện tại đã có thông tin, Trung Quốc đang lên kế hoạch rút kiều dân khỏi Nhật Bản, với lượng kiều dân khoảng 1 triệu người tại Nhật Bản, việc rút kiều dân như vậy ước chừng khoảng tới hết tháng 4/2026 sẽ phải hoàn thành, nếu thật sự có kế hoạch rút kiều dân thì việc Trung Quốc dùng vũ lực cảnh cáo Nhật Bản là có thể xảy ra vì hiện tại với tình hình trong nước của Trung Quốc, đây không phải là vấn đề ngoại giao, đây là vấn đề chống phát xít - Nhật Bản vốn là lực lượng phát xít tại châu Á trong WW2 và vấn đề lãnh thổ bị đe doạ xâm lược - Đài Loan là phần lãnh thổ thuộc Trung Quốc được Liên Hợp Quốc khẳng định, việc Nhật Bản xuất quân can thiệp vào Đài Loan bị Trung Quốc nhìn nhận là xâm lược Trung Quốc, đây là những vấn đề mà trong nội bộ chính trị của Trung Quốc chỉ có chiến đấu chứ không có thoả hiệp, nếu Tập Cận Bình có ý định thoả hiệp, khả năng ông ta sẽ bị thay thế là chắc chắn, do vậy, vấn đề là chiến sự sẽ xảy ra ở mức độ nào, điều này phụ thuộc vào tất cả các bên. Tương tự Ukraine, khi Ukraine không biết lợi hại thiệt hơn, tai hoạ xảy ra và giờ số phận của Ukraine rất bi đát, do vậy, số phận của Nhật Bản giờ phút này cũng đang có xu hướng tương tự.
Tuy nhiên, cũng có 1 vấn đề khác, đó là khả năng tái vũ trang, khôi phục Bộ Quốc phòng, khôi phục khả năng vũ trang hạt nhân, hiện tại đối với Nhật Bản, rất nhiều điều kiện cần có họ đều có, nhưng vấn đề họ đang mắc chính là Mỹ cũng chưa chịu tháo xích cho họ, nếu Mỹ chịu tháo bỏ hạn chế đối với Nhật Bản, nhiều phân tích của Đài Loan cho rằng Nhật Bản cần chưa đến 5 năm để đạt khả năng sở hữu vũ khí hạt nhân và mở rộng quân đội lên nhiều lần, tuy nhiên, chính vì khả năng này nên Mỹ cũng chưa dám quyết định, vì Mỹ vẫn biết sau 80 năm, trong chính trường Nhật Bản vẫn còn không ít người ghi nhớ mối thù 2 quả bom nguyên tử, nếu Nhật Bản có thể sở hữu vũ khí hạt nhân và tự chủ trong quân sự, Mỹ sẽ trong danh sách mục tiêu của Nhật Bản. Hiện tại, dù luận điểm xuất quân can thiệp Đài Loan của Takaichi gây ra nhiều sóng gió, rất nhiều chính khách Nhật Bản lên tiếng kêu gọi Takaichi sửa chữa khủng hoảng này, nhưng có tới 80% dân chúng trong độ tuổi thanh niên của Nhật Bản lại ủng hộ Takaichi, giờ này nếu Takaichi muốn thay đổi quan điểm cũng rất khó. Nhưng nếu bước đi mạo hiểm này thành công, Nhật Bản có thể sẽ thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ và nếu có thể chống đỡ được tấn công của Trung Quốc và Nga, Triều Tiên, Nhật Bản có thể sẽ trở thành nước thua trận trong cuộc chiến ngắn hạn nhưng sau chiến trận lại trở thành nước có vũ khí hạt nhân, nó là lá bài hộ mệnh mà Triều Tiên từng dùng để vượt qua thời gian dài nguy khốn và giờ đang sáng láng dần lên. Vì thế, đây có thể là đặt cược mang tính quyết định đối với Nhật Bản, nhất là khi Trump là người không có quan điểm về ý thức hệ và Trump là người thích mặc cả, giao dịch, thích hưởng lợi từ các thoả thuận, những thứ đó, Nhật Bản đã nhìn thấy Trung Quốc đang tích cực tranh thủ Trump và họ cũng đang chơi bài tương tự. Như vậy, sẽ chỉ còn phụ thuộc vào mưu đồ của các nước trong khu vực nữa mà thôi, cũng không loại trừ, Đài Loan chỉ là cái cớ để Nhật Bản chịu đấm ăn xôi mà Nhật Bản đang dày công tạo dựng vở kịch.
@a98 @meotamthe
Huawei, ZTE ký hợp đồng 5G tại Việt Nam sau khi Mỹ áp thuế
Các tập đoàn viễn thông hàng đầu của Trung Quốc là Huawei và ZTE đã giành được hàng loạt hợp đồng trong năm nay để cung cấp thiết bị 5G tại Việt Nam, cho thấy dấu hiệu quan hệ Hà Nội – Bắc Kinh đang gắn kết hơn, làm dấy lên lo ngại trong giới quan chức phương Tây.
Trong nhiều năm, Việt Nam được xem là thận trọng với công nghệ Trung Quốc trong các hạ tầng nhạy cảm, nhưng những tháng gần đây, nước này đã cởi mở hơn với các công ty công nghệ Trung Quốc khi quan hệ đôi lúc lạnh nhạt với nước láng giềng phía Bắc trở nên ấm lên.
Trong khi Ericsson của Thụy Điển và Nokia của Phần Lan giành được hợp đồng cho hạ tầng lõi 5G tại Việt Nam, với Qualcomm của Mỹ cung cấp thiết bị mạng, các công ty Trung Quốc đã bắt đầu thắng các gói thầu nhỏ hơn với các nhà mạng thuộc sở hữu nhà nước.
Một liên danh bao gồm Huawei đã được trao hợp đồng trị giá 23 triệu USD cho thiết bị 5G vào tháng 4, chỉ vài tuần sau khi Nhà Trắng công bố thuế quan lên hàng hóa Việt Nam. ZTE đã giành ít nhất hai hợp đồng, một vào tuần trước, với tổng trị giá hơn 20 triệu USD cho ăng-ten 5G. Thỏa thuận công khai đầu tiên được đưa ra vào tháng 9, một tháng sau khi thuế của Mỹ có hiệu lực.
(Quán Tin)
Đại học Đông Bắc Trung Quốc đã phát triển một robot bộ binh bánh lốp.
Robot này được thiết kế để chiến đấu và có thể di chuyển ở mọi vị trí, leo dốc, nhảy qua chướng ngại vật và xoay 360 độ. Nó được tự động ngắm bắn. Cỡ nòng và loại vũ khí chưa được tiết lộ.
Tình hình này nếu tìm U cà tiếp theo thì chắc là Nhật bổn phải không các cụ, Đài Loan đóng vai trò của mấy nc Baltic thôi chứ chưa đủ tầm đánh nhau với TQ
Với những động thái gần đây của cả Trung Quốc, Mỹ, Nhật Bản thì có vẻ Nhật Bản đang được đẩy lên tuyến đầu, gần đây có nhiều phân tích hơn của giới tướng lĩnh về hưu của nhiều bên, trong đó đang nghiêng về hướng Trung Quốc có thể sẽ lựa chọn phương án căn cứ vào điều khoản đối với nước thua trận trong WW2 được ghi trong Hiến chương Liên Hợp Quốc để danh chính ngôn thuận ra tay với Nhật Bản, ra tay với Nhật Bản thành công thì Đài Loan sẽ nhận ra là không còn chỗ nào bấu víu nữa, kế hoạch về trong hoà bình sẽ dễ dàng thực hiện hơn, lúc đó nó lại là ưu tiên của Trung Quốc và Đài Loan tránh được chiến sự, nhưng đánh đổi lại Nhật Bản có thể ăn đạn pháo, tên lửa, tàu chiến hoặc máy bay có thể tiêu hao. Hiện tại đã có thông tin, Trung Quốc đang lên kế hoạch rút kiều dân khỏi Nhật Bản, với lượng kiều dân khoảng 1 triệu người tại Nhật Bản, việc rút kiều dân như vậy ước chừng khoảng tới hết tháng 4/2026 sẽ phải hoàn thành, nếu thật sự có kế hoạch rút kiều dân thì việc Trung Quốc dùng vũ lực cảnh cáo Nhật Bản là có thể xảy ra vì hiện tại với tình hình trong nước của Trung Quốc, đây không phải là vấn đề ngoại giao, đây là vấn đề chống phát xít - Nhật Bản vốn là lực lượng phát xít tại châu Á trong WW2 và vấn đề lãnh thổ bị đe doạ xâm lược - Đài Loan là phần lãnh thổ thuộc Trung Quốc được Liên Hợp Quốc khẳng định, việc Nhật Bản xuất quân can thiệp vào Đài Loan bị Trung Quốc nhìn nhận là xâm lược Trung Quốc, đây là những vấn đề mà trong nội bộ chính trị của Trung Quốc chỉ có chiến đấu chứ không có thoả hiệp, nếu Tập Cận Bình có ý định thoả hiệp, khả năng ông ta sẽ bị thay thế là chắc chắn, do vậy, vấn đề là chiến sự sẽ xảy ra ở mức độ nào, điều này phụ thuộc vào tất cả các bên. Tương tự Ukraine, khi Ukraine không biết lợi hại thiệt hơn, tai hoạ xảy ra và giờ số phận của Ukraine rất bi đát, do vậy, số phận của Nhật Bản giờ phút này cũng đang có xu hướng tương tự.
Tuy nhiên, cũng có 1 vấn đề khác, đó là khả năng tái vũ trang, khôi phục Bộ Quốc phòng, khôi phục khả năng vũ trang hạt nhân, hiện tại đối với Nhật Bản, rất nhiều điều kiện cần có họ đều có, nhưng vấn đề họ đang mắc chính là Mỹ cũng chưa chịu tháo xích cho họ, nếu Mỹ chịu tháo bỏ hạn chế đối với Nhật Bản, nhiều phân tích của Đài Loan cho rằng Nhật Bản cần chưa đến 5 năm để đạt khả năng sở hữu vũ khí hạt nhân và mở rộng quân đội lên nhiều lần, tuy nhiên, chính vì khả năng này nên Mỹ cũng chưa dám quyết định, vì Mỹ vẫn biết sau 80 năm, trong chính trường Nhật Bản vẫn còn không ít người ghi nhớ mối thù 2 quả bom nguyên tử, nếu Nhật Bản có thể sở hữu vũ khí hạt nhân và tự chủ trong quân sự, Mỹ sẽ trong danh sách mục tiêu của Nhật Bản. Hiện tại, dù luận điểm xuất quân can thiệp Đài Loan của Takaichi gây ra nhiều sóng gió, rất nhiều chính khách Nhật Bản lên tiếng kêu gọi Takaichi sửa chữa khủng hoảng này, nhưng có tới 80% dân chúng trong độ tuổi thanh niên của Nhật Bản lại ủng hộ Takaichi, giờ này nếu Takaichi muốn thay đổi quan điểm cũng rất khó. Nhưng nếu bước đi mạo hiểm này thành công, Nhật Bản có thể sẽ thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ và nếu có thể chống đỡ được tấn công của Trung Quốc và Nga, Triều Tiên, Nhật Bản có thể sẽ trở thành nước thua trận trong cuộc chiến ngắn hạn nhưng sau chiến trận lại trở thành nước có vũ khí hạt nhân, nó là lá bài hộ mệnh mà Triều Tiên từng dùng để vượt qua thời gian dài nguy khốn và giờ đang sáng láng dần lên. Vì thế, đây có thể là đặt cược mang tính quyết định đối với Nhật Bản, nhất là khi Trump là người không có quan điểm về ý thức hệ và Trump là người thích mặc cả, giao dịch, thích hưởng lợi từ các thoả thuận, những thứ đó, Nhật Bản đã nhìn thấy Trung Quốc đang tích cực tranh thủ Trump và họ cũng đang chơi bài tương tự. Như vậy, sẽ chỉ còn phụ thuộc vào mưu đồ của các nước trong khu vực nữa mà thôi, cũng không loại trừ, Đài Loan chỉ là cái cớ để Nhật Bản chịu đấm ăn xôi mà Nhật Bản đang dày công tạo dựng vở kịch.
tôi thấy nhiều người trên X aka twitter phân tích Việt Nam sẽ được lợi trong vụ này, nội việc gần đây chứng khoán VN tăng cao, kinh tế có nhiều công ty từ Mẽo, Trung, Nhật đang đổ về Việt Nam nếu điều này xảy ra.
Hèn gì mà gần đây Trung, Nhật nó có cái nhìn khác về VN lắm.
@a98 @hatam @elevonic @ktqsminh @ngo-rung @uman
MUỐN THOÁT BẪY THU NHẬP TRUNG BÌNH ?
(Tôi biết bài này chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối)
Người ta nói muốn đi nhanh thì phải đi một mình, muốn đi xa thì phải đi cùng nhau. Nhưng với một quốc gia đông dân cần công nghiệp hóa cấp tốc, câu đúng phải là: “Muốn đi xa thì chọn đúng người để đi cùng.” Và trong thế kỷ XXI, nếu Việt Nam thật sự muốn trở thành quốc gia công nghiệp, muốn có tập đoàn công nghiệp toàn cầu, muốn dân có thu nhập cao, muốn bước vào nhóm nước 15.000–20.000 USD/người, thì có một chân lý không thể né tránh:
Muốn thoát bẫy thu nhập trung bình – cách duy nhất là mở cửa kinh tế hoàn toàn với Trung Quốc Đại Lục.
Và khi nhìn lại bản đồ công nghiệp toàn cầu, cái sự thật trần trụi và đau đớn nhất hiện ra: chỉ có một quốc gia duy nhất còn giữ đủ bốn tầng công nghiệp – từ luyện kim, hóa chất, cơ khí nặng, thiết bị công nghiệp, đến bán dẫn, robot, năng lượng mới, hàng tiêu dùng công nghệ cao – và quốc gia đó nằm ngay cạnh Việt Nam: Trung Quốc Đại Lục. Không phải Mỹ, không phải Nhật, không phải Đức. Trung Quốc là quốc gia duy nhất có thể cung cấp trọn bộ “DNA công nghiệp hiện đại” cho một nền kinh tế mới nổi có quy mô dân số lớn như Việt Nam. Những người không thích Trung Quốc có thể không vui khi nghe điều này, nhưng kinh tế không quan tâm đến cảm xúc, chính trị không quan tâm đến tự ái, và công nghiệp thì càng không quan tâm đến “lòng tự trọng dân tộc” kiểu mạng xã hội. Công nghiệp chỉ quan tâm một thứ: chuỗi giá trị. Ai nắm chuỗi giá trị thì kẻ đó quyết định tương lai của quốc gia đi theo.
Tất cả họ đều đi theo quy luật giống nhau: mở cửa công nghệ, hấp thụ công nghiệp, tiếp nhận chuyển giao, rồi lớn lên thành đế chế của chính mình. Không có quốc gia 100 triệu dân nào trong lịch sử thoát được bẫy thu nhập trung bình chỉ bằng FDI lắp ráp từ phương Tây. FDI phương Tây chỉ mang đến dây chuyền lắp ráp, không bao giờ mang theo thiết kế lõi, công nghệ nền tảng, vật liệu, thiết bị công nghiệp, và càng không bao giờ mang theo tiêu chuẩn để anh tự sản xuất mà không cần họ.
Trong khi đó, Trung Quốc đang sở hữu dư thừa công suất công nghiệp ở gần như mọi ngành mà Việt Nam đang thiếu: pin – xe điện – động cơ – máy công cụ – thiết bị công nghiệp – vật liệu – hóa chất cơ bản – chip trung bình – robot – máy nén – máy biến áp – thiết bị năng lượng – cảm biến MEMS – thiết bị đo lường – công nghệ sản xuất thông minh. Trung Quốc thừa đến mức phải đẩy mạnh xuất khẩu công nghiệp sang Ả Rập, Phi, Nam Mỹ, Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập, thậm chí Mexico. Vậy mà Việt Nam – quốc gia ngay sát nách – lại chưa thực sự mở cửa khoa học kỹ thuật với họ ở cấp độ “toàn diện – không rào cản – không sợ hãi – không định kiến”. Nếu chúng ta không nắm lấy cơ hội này, sẽ có quốc gia khác nắm trước, và lúc đó Việt Nam lại tiếp tục đứng ngoài cuộc chơi công nghiệp hóa của thế kỷ XXI.
Những ai tin rằng Nhật–Hàn–EU có thể giúp Việt Nam nhảy cóc thì nên nhìn thẳng vào thực tại: Nhật không còn muốn mở rộng sản xuất, Hàn đã kiệt quệ về dân số, châu Âu đang suy giảm năng lực công nghiệp nặng, và Mỹ thì chỉ muốn kéo chuỗi cung ứng về mình chứ không muốn tạo ra đối thủ mới. Không ai trong số họ muốn Việt Nam trở thành nước công nghiệp mạnh. Còn Trung Quốc – vì lý do kinh tế lẫn chiến lược – lại cần một Việt Nam công nghiệp hóa để mở rộng ảnh hưởng, chia sẻ công suất, và hình thành chuỗi cung ứng mới tại Đông Nam Á nhằm giảm áp lực thương mại với Mỹ–EU. Đây là lần đầu tiên trong 2000 năm lịch sử mà lợi ích công nghiệp của Việt Nam và Trung Quốc có sự trùng khít lớn đến vậy. Và nếu không tận dụng được khoảnh khắc này, ta sẽ mất thêm 20–30 năm nữa.
Một khi Việt Nam mở cửa toàn diện về công nghệ với Trung Quốc, tình hình sẽ thay đổi nhanh chóng: ta có thể trở thành trung tâm sản xuất pin – xe điện – thiết bị công nghiệp của ASEAN; trở thành nơi đặt nhà máy máy công cụ tầm trung; có thể sở hữu chip công nghiệp 40–90 nm; có thể tự sản xuất robot công nghiệp phân khúc trung; có thể xuất khẩu thiết bị cơ khí sang Nam Á và Phi; có thể trở thành vệ tinh xuất khẩu của trên 100.000 doanh nghiệp Trung Quốc đang bán hàng toàn cầu. Đó không chỉ là “cơ hội” mà là điểm xoay chiến lược. Cơ hội như thế này không xuất hiện hai lần.
Câu hỏi duy nhất là: Việt Nam có đủ tự tin để mở cửa hoàn toàn với Trung Quốc về khoa học kỹ thuật hay không? Nếu ta tiếp tục sợ hãi, tiếp tục mang tâm lý bài Trung cảm tính, tiếp tục tin vào những ảo tưởng phương Tây rằng “Việt Nam sẽ trở thành công xưởng mới thay Trung Quốc”, thì ta chỉ đang tự lừa mình. Trung Quốc công nghiệp hóa 40 năm, Việt Nam mới đi được 10 năm, quy mô công nghiệp của họ lớn gấp 30 lần ta. Nghĩ rằng Việt Nam có thể “thay thế” Trung Quốc là điều vô lý nhất từng được phát ngôn trên mạng xã hội. Cách duy nhất đúng là đi theo chuỗi giá trị của họ, tận dụng năng lực sản xuất của họ, học công nghệ của họ, rồi lớn lên thành chính mình.
Muốn thoát bẫy thu nhập trung bình, Việt Nam không cần khẩu hiệu, không cần phong trào, không cần những lời hô hào “tự lực – tự cường” rỗng tuếch; Việt Nam cần chuỗi giá trị công nghiệp toàn cầu. Mà chuỗi giá trị đó, trong thời điểm lịch sử hiện tại, chỉ có thể đi qua Trung Quốc. Chúng ta không phải chọn Trung Quốc vì chính trị, không phải chọn Trung Quốc vì yêu thích, mà phải chọn Trung Quốc vì đó là lựa chọn duy nhất còn lại trên bàn cờ phát triển. Không chọn cũng là một lựa chọn – nhưng đó là lựa chọn chấp nhận ở lại mãi mãi trong bẫy thu nhập trung bình.
Thực tế thì luôn phũ phàng!
Các bạn có tin là các doanh nghiệp Việt như Vin, Thaco đều đã được Trung Quốc đồng ý bán công nghệ đường sắt cao tốc về để Việt hóa không? Không có Trung Quốc nhận hỗ trợ thì không một doanh nghiệp Việt nào dám mở mồm đòi làm Tổng thầu cả đâu.
(Lý Thanh Hà)
@a98 @hatam @elevonic @ktqsminh @ngo-rung @uman
TRUNG QUỐC SỬA CẦU CHO...MỸ
Trong nhiều năm, người Mỹ luôn tự hào rằng họ làm chủ mọi đỉnh cao công nghệ hạ tầng. Nhưng đến khi đụng vào thực tế sửa chữa cây cầu Alexander Hamilton ở New York, người ta nhận ra một nghịch lý: nền kinh tế số một thế giới lại không còn đủ năng lực công nghiệp cơ bản để sửa những cây cầu thép do chính họ xây dựng từ nửa thế kỷ trước. Và từ đây, vai trò của Trung Quốc bước vào — không phải bằng lời hô khẩu hiệu, mà bằng những cấu kiện thép chính xác gần như tuyệt đối, mang đến từ bờ bên kia Thái Bình Dương.
Ngay từ vòng thẩm định hồ sơ, chính quyền New York phải thừa nhận một thực tế phũ phàng: công nghiệp kết cấu thép nặng của Mỹ đã co hẹp đến mức không còn nhà máy nào đáp ứng khối lượng, tốc độ và độ chính xác theo yêu cầu dự án. Các doanh nghiệp Mỹ làm được nhưng quá chậm, quá đắt, và không bảo đảm tiến độ theo quy định liên bang.
Trong khi đó, các nhà máy Trung Quốc—vốn đã quen với những dự án cầu, cảng biển, giàn thép khổng lồ trên quy mô quốc gia—lại đưa ra đề xuất vừa nhanh vừa rẻ. Nhưng sự lựa chọn này không hề dễ dàng: nó bị phản đối bởi nghiệp đoàn, bị nghi ngờ bởi chính trị gia, và thậm chí bị soi mói về “an ninh quốc gia”. Sau hàng loạt cuộc điều trần, New York quyết định chọn hướng thực dụng: chất lượng và tiến độ đặt lên trên tất cả.
Thế nhưng, ký hợp đồng chỉ là bước mở đầu. Chặng đường thực hiện mới là thử thách thực sự.
Người Mỹ quen làm theo chuẩn AASHTO, theo các quy trình kỹ thuật cực kỳ chi tiết. Còn phía Trung Quốc vốn làm theo tiêu chuẩn quốc gia GB và theo thói quen sản xuất của từng tập đoàn lớn. Khi bắt đầu hàn những tấm thép đầu tiên, khác biệt tiêu chuẩn lập tức bộc lộ: chỗ thì dung sai không đúng cách tính của Mỹ, chỗ thì quy tắc siêu âm kiểm tra mối hàn bị hiểu khác nhau, chỗ thì vật liệu phải có chứng nhận theo chuỗi cung ứng Mỹ.
Những cuộc họp kỹ thuật kéo dài suốt ngày đêm. Sau cùng, ZPMC—nhà máy chế tạo chính—phải dành hẳn một dây chuyền độc lập, coi như “nhà máy trong nhà máy”, để sản xuất theo yêu cầu của Mỹ. Kỹ sư Mỹ ở lại Trung Quốc nhiều tháng, đi kiểm tra từng mối hàn dưới kính lúp. Tài liệu phải chỉnh sửa hàng nghìn điểm. Có lúc tưởng như tiến độ sụp đổ.
Nhưng điều đáng nói là: Trung Quốc chấp nhận chơi theo luật của Mỹ, và cuối cùng làm tốt hơn mức Mỹ kỳ vọng.
Cấu kiện được đóng gói, đánh số, bảo quản, rồi đưa lên những con tàu hàng khổng lồ vượt Thái Bình Dương. Khi cập cảng New York, cứ mỗi đêm—khi đường cao tốc I-95 giảm tải—những đoạn thép mới được đưa vào thay thế. Tất cả phải diễn ra dưới 6 giờ, không được phép sai lệch hơn vài milimét. Mọi rủi ro đều đè lên kỹ sư. Nhưng cây cầu vẫn đứng vững, vẫn thông xe, vẫn đúng tiến độ.
Đó là lúc người Mỹ phải thừa nhận: năng lực chế tạo của Trung Quốc không chỉ là “giá rẻ”, mà là “tốc độ + độ chính xác + quy mô công nghiệp” mà bản thân họ đã không còn. Đằng sau những tấm thép ấy là một nền công nghiệp với hàng ngàn nhà máy thép, hàng chục ngàn kỹ sư cơ khí, một hệ thống giáo dục kỹ thuật khổng lồ mà Mỹ đã lơ là suốt 30 năm, vì mải mê chuyển sản xuất sang nước ngoài.
Khi dự án hoàn thành, cầu Alexander Hamilton không chỉ được nâng cấp về mặt kỹ thuật, mà còn trở thành một biểu tượng của một thực tế mới: trong thế kỷ 21, Mỹ vẫn có thể là nước dẫn đầu về công nghệ, nhưng lại phải trông cậy vào năng lực công nghiệp nặng của Trung Quốc. Một ví dụ sống động cho bài toán toàn cầu hóa: nước mạnh về ý tưởng thường phải hợp tác với nước mạnh về sản xuất.
Dễ hiểu vì sao dự án này gây tranh cãi. Bên ủng hộ coi đây là minh chứng cho hiệu quả của hợp tác quốc tế. Bên phản đối coi nó là dấu hiệu Mỹ đánh mất vị thế công nghiệp. Nhưng từ góc nhìn kỹ thuật thuần túy, kết luận lại rất đơn giản: khi deadlines dí sát gáy, khi tiêu chuẩn phải tuyệt đối, khi tài chính không cho phép phung phí, thì chỉ còn năng lực thật mới quyết định ai được chọn.
Và trong câu chuyện cầu Alexander Hamilton, năng lực thật lúc đó lại nằm ở Trung Quốc.
Dự án kết thúc trong im lặng, nhưng nó để lại một lời nhắc quan trọng: quốc gia nào giữ được nền công nghiệp chế tạo mạnh thì quốc gia đó có tiếng nói lớn trong trật tự kinh tế toàn cầu. Khi cần sửa một cây cầu, bạn sẽ tìm đến nơi nào có thể làm được việc. Không phải nơi nói hay, cũng không phải nơi giàu nhất, mà là nơi thực sự có năng lực công nghiệp.
Ở thời đại mà mọi thứ từ chip 3 nm đến cầu thép 3000 tấn đều là nguồn lực chiến lược, bài học từ cây cầu Alexander Hamilton chính là: sức mạnh quốc gia bắt đầu từ nhà máy, chứ không phải từ khẩu hiệu.
TB: Vụ Cát Linh- Hà Đông - Đội vốn hay không là do năng lực quản lý chứ không phải do nhà thầu Trung Quốc: Năng lực quản lý kém, không có quy trình nghiệm thu chặt chẽ, không dám ký, để dự án Trung Quốc kéo dài, đội vốn vì không nghiệm thu.
(Lý Thanh Hà)








