Em thấy cụ Quang Trung đánh trận thật là thiên tài. Cách đánh của cụ thường là mũi chính diện thu hút chủ lực địch, sau đó dùng kì binh đánh vào sườn địch để thủ thắng. Ngoài ra cụ còn dự được đường rút của địch rất chuẩn nên luôn để một cánh phục binh. Xem cụ đánh trận thấy nhàn nhã thật. Vụ đánh quân Thanh em đọc sử thấy có đường thượng đạo đánh thẳng vào Thăng Long, không biết hiện nay nó là tuyến đường nào nhỉ?
Theo em biết thì Thượng đạo là đường vòng qua bên Lào ạ
quang trung Nguyễn Huệ rất tài giỏi chỉ tiếc là mất quá sợ cụ nhỉ
Em cũng đọc được rằng Vua Quang Trung Nguyễn Huệ là một thiên tài quân sự, Chỉ tiếc là Ngài mất sớm chứ ko thì ta đã được yên lành và phát triển trong một khoảng dài ạ.
cụ chơi bóng bàn à hay cụ tạo nick vậy .?
Em có tuổi nên giờ bỏ các môn nặng chuyển sang các môn nhẹ thay thể dục như bóng bàn thôi ạ.
Em cũng đọc được rằng Vua Quang Trung Nguyễn Huệ là một thiên tài quân sự, Chỉ tiếc là Ngài mất sớm chứ ko thì ta đã được yên lành và phát triển trong một khoảng dài ạ.
Theo thiển ý của em Vua Quang Trung mà không mất sớm thì vị thế của Việt Nam đã khác hẳn. Chưa chắc quân Pháp đã đô hộ được Việt Nam.
Em cũng đọc được rằng Vua Quang Trung Nguyễn Huệ là một thiên tài quân sự, Chỉ tiếc là Ngài mất sớm chứ ko thì ta đã được yên lành và phát triển trong một khoảng dài ạ.
Theo thiển ý của em Vua Quang Trung mà không mất sớm thì vị thế của Việt Nam đã khác hẳn. Chưa chắc quân Pháp đã đô hộ được Việt Nam.
Trung Quốc to thế mà liên quân 8 nước nó còn vào chiếm đó cụ. Sớm muộn thì Pháp sẽ đánh thôi dù ai làm vua đi nữa. Anh Pháp Tây Bồ họ đi chiếm cả thế giới chứ đâu riêng gì Việt Nam.
Muốn tránh được số phận đó thì phải cải cách như nước Nhật với cuộc cải cách Minh Trị, tức là chuyến thành một nước tư bản. Ở Việt Nam thời đó, khả năng này là ko thể xảy ra.
Trung Quốc to thế mà liên quân 8 nước nó còn vào chiếm đó cụ. Sớm muộn thì Pháp sẽ đánh thôi dù ai làm vua đi nữa. Anh Pháp Tây Bồ họ đi chiếm cả thế giới chứ đâu riêng gì Việt Nam.
Muốn tránh được số phận đó thì phải cải cách như nước Nhật với cuộc cải cách Minh Trị, tức là chuyến thành một nước tư bản. Ở Việt Nam thời đó, khả năng này là ko thể xảy ra.
Tất nhiên đây cũng là chữ nếu thôi ạ.
Em sưu tầm được bài này. Mong các tềnh êu khai sáng giùm.
Thư Hoàng Đế Quang Trung gửi tổng đốc Bồ Đào Nha tại Ma Cao
Ta gửi ngự thư này là để báo cho vua Tây Dương nước Ma Cao được biết rõ ràng sự tình.
Tháng tư nhuận năm nay (5 hoặc 6/1792), hai chiếc thuyền vào cảng "Thuchum" (?) ở nước Quảng Nam của ta. Khi quan binh ở cảng tra xét, thì chúng xưng là thuyền Ma Cao, thuyền trưởng tên là Joaquim Antonio Milner. Hắn vừa đi buôn ở Đồng Nai và đang trở về Ma Cao, mang theo chứng thư của bọn Nguyễn vong.
Hỡi ôi! Hắn ngu xuẩn mà không thấy rằng Đồng Nai chỉ là một xứ nhỏ, nơi bọn Nguyễn mạt lánh thân giấu mình. Tên tiểu tử ấy (Nguyễn Ánh) sẽ chẳng bao giờ giành lại được bờ cõi; lũ vô tri của vua Xiêm đem quân giúp hắn, nhưng cả chúng cũng bị đánh bại và tiêu diệt ngoài trận mạc. Bị trời cao phá tan, chúng thảm bại và chẳng còn nhuệ khí hay sĩ tốt. Năm năm nay, người Pháp và người nước ngươi cùng nhiều thương buôn đã cấp cho chúng thuyền bè, khí giới. Dự phần vào sự bạo nghịch của hắn, chúng đối địch quân của ta, khiến biết bao kẻ bỏ mạng dưới lưỡi gươm; đấy là sự mà ai cũng rõ và nên lấy làm gương.
Ta, thân là Hoàng đế, đã quét sạch và bình định đất nước khỏi cơn loạn lạc. Ta đã chinh phạt mọi xứ phương Nam, không chỉ ở Bắc Hà, mà cả Nam Hà, nơi toàn cõi miền trung Quảng Nam được bình định sau khi các thành trì lớn đã quy phục. Còn xứ Đồng Nai này nhỏ như viên ngọc, dòng giống họ Nguyễn làm sao trốn tránh khỏi ta? Mấy năm nay, ta chinh chiến để dựng nghiệp ở miền Bắc. Hơn nữa, ta còn tấn công Lưỡng Quảng của Trung Hoa, đánh đuổi người Trung và tàn sát không kể xiết. Nhờ chiến thắng ấy mà thái bình lập lại, và ta được ngơi nghỉ ít lâu. Quân của ta giờ sẵn sàng ra trận; tướng sĩ của ta dũng khí tràn đầy, và sẽ tham chiến ở bất cứ đâu ta ra lệnh.
Vì thế cho nên, ngươi, vua Ma Cao, thực chỉ là một tiểu quốc, nên quyết định và ra sắc chỉ rõ ràng. Ta biết không phải ai ở Ma Cao cũng ủng hộ họ Nguyễn trong sự vụ này, và chỉ vì lòng tham thúc giục mà đến buôn bán ở Đồng Nai. Bọn họ chớ nên quay lại đấy, để khỏi vướng vào dòng giống gian tà họ Nguyễn, và không còn can dự những việc mưu mô và sai trái của chúng nữa, bằng không chắc chắn bọn họ sẽ bị trừng trị bởi lưỡi gươm của ta. Ta dự tính bình định mọi xứ lân bang, nên không muốn vướng bận với bọn họ. Vì lẽ này, vua Ma Cao, ta khuyên nhủ và thúc giục ngươi ban chỉ dụ nghiêm khắc cho thần dân nước mình, rằng nếu họ muốn buôn bán, thì nên đến "Fuchum" (Phú Xuân), một cảng trong nước ta, để được sắp chỗ neo thuyền, và chớ quay lại Đồng Nai hay vùng xung quanh, để khỏi dự vào những tội trạng mà mình không hay. Nếu chúng không nguyện tuân phục thì sẽ hối hận không kịp. Cân nhắc tất cả cho kĩ, vì phúc hay họa, bạn hay thù đều phụ thuộc vào đấy.
(Dịch lại từ bản tiếng Anh trong “Sources of Vietnamese Tradition”, trang 168-170)
Ảnh: Tranh vẽ Ma Cao đương thời.
Nguồn: Quốc Bảo/Hội những người thích tìm hiểu Lịch Sử
Trung Quốc to thế mà liên quân 8 nước nó còn vào chiếm đó cụ. Sớm muộn thì Pháp sẽ đánh thôi dù ai làm vua đi nữa. Anh Pháp Tây Bồ họ đi chiếm cả thế giới chứ đâu riêng gì Việt Nam.
Muốn tránh được số phận đó thì phải cải cách như nước Nhật với cuộc cải cách Minh Trị, tức là chuyến thành một nước tư bản. Ở Việt Nam thời đó, khả năng này là ko thể xảy ra.
Tất nhiên đây cũng là chữ nếu thôi ạ.
Em sưu tầm được bài này. Mong các tềnh êu khai sáng giùm.
Thư Hoàng Đế Quang Trung gửi tổng đốc Bồ Đào Nha tại Ma Cao
Ta gửi ngự thư này là để báo cho vua Tây Dương nước Ma Cao được biết rõ ràng sự tình.
Tháng tư nhuận năm nay (5 hoặc 6/1792), hai chiếc thuyền vào cảng "Thuchum" (?) ở nước Quảng Nam của ta. Khi quan binh ở cảng tra xét, thì chúng xưng là thuyền Ma Cao, thuyền trưởng tên là Joaquim Antonio Milner. Hắn vừa đi buôn ở Đồng Nai và đang trở về Ma Cao, mang theo chứng thư của bọn Nguyễn vong.
Hỡi ôi! Hắn ngu xuẩn mà không thấy rằng Đồng Nai chỉ là một xứ nhỏ, nơi bọn Nguyễn mạt lánh thân giấu mình. Tên tiểu tử ấy (Nguyễn Ánh) sẽ chẳng bao giờ giành lại được bờ cõi; lũ vô tri của vua Xiêm đem quân giúp hắn, nhưng cả chúng cũng bị đánh bại và tiêu diệt ngoài trận mạc. Bị trời cao phá tan, chúng thảm bại và chẳng còn nhuệ khí hay sĩ tốt. Năm năm nay, người Pháp và người nước ngươi cùng nhiều thương buôn đã cấp cho chúng thuyền bè, khí giới. Dự phần vào sự bạo nghịch của hắn, chúng đối địch quân của ta, khiến biết bao kẻ bỏ mạng dưới lưỡi gươm; đấy là sự mà ai cũng rõ và nên lấy làm gương.
Ta, thân là Hoàng đế, đã quét sạch và bình định đất nước khỏi cơn loạn lạc. Ta đã chinh phạt mọi xứ phương Nam, không chỉ ở Bắc Hà, mà cả Nam Hà, nơi toàn cõi miền trung Quảng Nam được bình định sau khi các thành trì lớn đã quy phục. Còn xứ Đồng Nai này nhỏ như viên ngọc, dòng giống họ Nguyễn làm sao trốn tránh khỏi ta? Mấy năm nay, ta chinh chiến để dựng nghiệp ở miền Bắc. Hơn nữa, ta còn tấn công Lưỡng Quảng của Trung Hoa, đánh đuổi người Trung và tàn sát không kể xiết. Nhờ chiến thắng ấy mà thái bình lập lại, và ta được ngơi nghỉ ít lâu. Quân của ta giờ sẵn sàng ra trận; tướng sĩ của ta dũng khí tràn đầy, và sẽ tham chiến ở bất cứ đâu ta ra lệnh.
Vì thế cho nên, ngươi, vua Ma Cao, thực chỉ là một tiểu quốc, nên quyết định và ra sắc chỉ rõ ràng. Ta biết không phải ai ở Ma Cao cũng ủng hộ họ Nguyễn trong sự vụ này, và chỉ vì lòng tham thúc giục mà đến buôn bán ở Đồng Nai. Bọn họ chớ nên quay lại đấy, để khỏi vướng vào dòng giống gian tà họ Nguyễn, và không còn can dự những việc mưu mô và sai trái của chúng nữa, bằng không chắc chắn bọn họ sẽ bị trừng trị bởi lưỡi gươm của ta. Ta dự tính bình định mọi xứ lân bang, nên không muốn vướng bận với bọn họ. Vì lẽ này, vua Ma Cao, ta khuyên nhủ và thúc giục ngươi ban chỉ dụ nghiêm khắc cho thần dân nước mình, rằng nếu họ muốn buôn bán, thì nên đến "Fuchum" (Phú Xuân), một cảng trong nước ta, để được sắp chỗ neo thuyền, và chớ quay lại Đồng Nai hay vùng xung quanh, để khỏi dự vào những tội trạng mà mình không hay. Nếu chúng không nguyện tuân phục thì sẽ hối hận không kịp. Cân nhắc tất cả cho kĩ, vì phúc hay họa, bạn hay thù đều phụ thuộc vào đấy.
(Dịch lại từ bản tiếng Anh trong “Sources of Vietnamese Tradition”, trang 168-170)
Ảnh: Tranh vẽ Ma Cao đương thời.
Nguồn: Quốc Bảo/Hội những người thích tìm hiểu Lịch Sử
Em sẽ tìm hiểu thêm. Đây là bản tiếng Anh của bức thư trên, trang 168-170 sách Sources of Vietnamese Tradition ( Edited by George E. Dutton, Jayne S. Werner and John K. Whitmore - Columbia University Press)
By this imperial letter, I hereby inform the European king of Macao that he might know exactly how events have unfolded. This year, in the fourth intercalary month [May–June 1792], two ships have arrived at my Kingdom of Quang Nam at the port of Thuchum. They were examined by the port guards, and they declared themselves to be ships from Macao, of which the captain’s name was Joaquim António Milner. He had carried out commerce in Dong Nai and was returning to Macao, bearing letters of recognition from this lost family of the Nguyen. But alas! He was ignorant of the fact and unable to discern clearly that Dong Nai is nothing but a minor territory where the vanquished Nguyen family has taken refuge in order to hide themselves. That insignificant man [Nguyen Anh] will never regain his domains; those madmen of the Siamese king aided him with their armies, but they, too, were vanquished and exterminated in combat. Heaven has dispersed them; they are lost and have neither courage nor troops. For fi ve years now, the French and those of your kingdom, and numerous merchants have given them boats and arms. Taking part in his tyranny, they have resisted my armies, fighting in the wars in which many have died by the blade of the sword; it is a fact known to all and should serve as an example. I, the emperor, have purified and pacified the kingdom out of this confusion. I have conquered all the southern provinces, not only in Tonkin, but also those of Cochinchina, where all the middle territories of Quang Nam were first pacified, after which all the major cities of these central regions of Quang Nam were made tributaries. However, this territory of Dong Nai is like a pearl; how is it that this lineage of the Nguyen has been able to elude me? For some years now, up to the present day, I have been at war in order to establish myself in the northern regions of Hinhing [Tonkin]. Moreover, I have made war on China and its provinces of Guangdong and Guangxi, where I put the Chinese to flight and carried out great massacres. These victories established peace, and I have been at rest for some time. My army is now on battle footing; my captains and soldiers are flush with courage and will take part wherever I command them.
As a consequence of this, you, the king of Macao, in truth but a small territory, should decide and send an edict in firm terms. I understand that not all those in Macao are supporters of the Nguyen in the outcome of this affair and were motivated to engage in commerce with Dong Nai only out of greed. They should not return there, so that they might no longer be marked by this wicked Nguyen lineage and no longer take part in their intrigues and criminal actions, under the pain of becoming, without any doubt, victims of my sword. My desire is to pacify all the neighboring princedoms, and I do not wish to be in discord with them. It is for this reason, king of Macao, that I admonish you and urge you to give rigorous instructions to your subjects that if they carry out commerce, it should be to Fuchum, a port in my kingdom, where they will find an accommodating anchorage, and that they no longer return to Dong Nai and its environs, in order that they no longer fi nd themselves involved in those crimes with which they are unfamiliar. And if they do not wish to obey with good grace, they will regret it, but it will be too late. Consider all of this well, for on it depends fortune or misfortune, friendship or enmity.
Dịch từ Pierre-Yves Manguin, Le Nguyen, Macau et le Portugal: Aspects politiques et commerciaux d’une relation privilégiée en Mer de Chine 1773-1802, (Paris: École Française d’ Extrême-Orient, 1984), pp. 98-99]
Xưa hồi bé em đọc truyện Rồng lửa Thăng Long thấy quân Tây Sơn có súng phun lửa thật thích. Vũ khí "hỏa hổ" có được ghi chép nhưng cá nhân em thấy là cho rằng là dùng phốt pho thì chưa đủ cơ sở. Còn vụ bôi phốt pho lên mắt nữa cho sáng thì em xin lạy anh nào nghĩ ra
Trung Quốc to thế mà liên quân 8 nước nó còn vào chiếm đó cụ. Sớm muộn thì Pháp sẽ đánh thôi dù ai làm vua đi nữa. Anh Pháp Tây Bồ họ đi chiếm cả thế giới chứ đâu riêng gì Việt Nam.
Muốn tránh được số phận đó thì phải cải cách như nước Nhật với cuộc cải cách Minh Trị, tức là chuyến thành một nước tư bản. Ở Việt Nam thời đó, khả năng này là ko thể xảy ra.
Tất nhiên đây cũng là chữ nếu thôi ạ.
Em sưu tầm được bài này. Mong các tềnh êu khai sáng giùm.
Thư Hoàng Đế Quang Trung gửi tổng đốc Bồ Đào Nha tại Ma Cao
Ta gửi ngự thư này là để báo cho vua Tây Dương nước Ma Cao được biết rõ ràng sự tình.
Tháng tư nhuận năm nay (5 hoặc 6/1792), hai chiếc thuyền vào cảng "Thuchum" (?) ở nước Quảng Nam của ta. Khi quan binh ở cảng tra xét, thì chúng xưng là thuyền Ma Cao, thuyền trưởng tên là Joaquim Antonio Milner. Hắn vừa đi buôn ở Đồng Nai và đang trở về Ma Cao, mang theo chứng thư của bọn Nguyễn vong.
Hỡi ôi! Hắn ngu xuẩn mà không thấy rằng Đồng Nai chỉ là một xứ nhỏ, nơi bọn Nguyễn mạt lánh thân giấu mình. Tên tiểu tử ấy (Nguyễn Ánh) sẽ chẳng bao giờ giành lại được bờ cõi; lũ vô tri của vua Xiêm đem quân giúp hắn, nhưng cả chúng cũng bị đánh bại và tiêu diệt ngoài trận mạc. Bị trời cao phá tan, chúng thảm bại và chẳng còn nhuệ khí hay sĩ tốt. Năm năm nay, người Pháp và người nước ngươi cùng nhiều thương buôn đã cấp cho chúng thuyền bè, khí giới. Dự phần vào sự bạo nghịch của hắn, chúng đối địch quân của ta, khiến biết bao kẻ bỏ mạng dưới lưỡi gươm; đấy là sự mà ai cũng rõ và nên lấy làm gương.
Ta, thân là Hoàng đế, đã quét sạch và bình định đất nước khỏi cơn loạn lạc. Ta đã chinh phạt mọi xứ phương Nam, không chỉ ở Bắc Hà, mà cả Nam Hà, nơi toàn cõi miền trung Quảng Nam được bình định sau khi các thành trì lớn đã quy phục. Còn xứ Đồng Nai này nhỏ như viên ngọc, dòng giống họ Nguyễn làm sao trốn tránh khỏi ta? Mấy năm nay, ta chinh chiến để dựng nghiệp ở miền Bắc. Hơn nữa, ta còn tấn công Lưỡng Quảng của Trung Hoa, đánh đuổi người Trung và tàn sát không kể xiết. Nhờ chiến thắng ấy mà thái bình lập lại, và ta được ngơi nghỉ ít lâu. Quân của ta giờ sẵn sàng ra trận; tướng sĩ của ta dũng khí tràn đầy, và sẽ tham chiến ở bất cứ đâu ta ra lệnh.
Vì thế cho nên, ngươi, vua Ma Cao, thực chỉ là một tiểu quốc, nên quyết định và ra sắc chỉ rõ ràng. Ta biết không phải ai ở Ma Cao cũng ủng hộ họ Nguyễn trong sự vụ này, và chỉ vì lòng tham thúc giục mà đến buôn bán ở Đồng Nai. Bọn họ chớ nên quay lại đấy, để khỏi vướng vào dòng giống gian tà họ Nguyễn, và không còn can dự những việc mưu mô và sai trái của chúng nữa, bằng không chắc chắn bọn họ sẽ bị trừng trị bởi lưỡi gươm của ta. Ta dự tính bình định mọi xứ lân bang, nên không muốn vướng bận với bọn họ. Vì lẽ này, vua Ma Cao, ta khuyên nhủ và thúc giục ngươi ban chỉ dụ nghiêm khắc cho thần dân nước mình, rằng nếu họ muốn buôn bán, thì nên đến "Fuchum" (Phú Xuân), một cảng trong nước ta, để được sắp chỗ neo thuyền, và chớ quay lại Đồng Nai hay vùng xung quanh, để khỏi dự vào những tội trạng mà mình không hay. Nếu chúng không nguyện tuân phục thì sẽ hối hận không kịp. Cân nhắc tất cả cho kĩ, vì phúc hay họa, bạn hay thù đều phụ thuộc vào đấy.
(Dịch lại từ bản tiếng Anh trong “Sources of Vietnamese Tradition”, trang 168-170)
Ảnh: Tranh vẽ Ma Cao đương thời.
Nguồn: Quốc Bảo/Hội những người thích tìm hiểu Lịch Sử
-- Tệp đính kèm không có --
Em sẽ tìm hiểu thêm. Đây là bản tiếng Anh của bức thư trên, trang 168-170 sách Sources of Vietnamese Tradition ( Edited by George E. Dutton, Jayne S. Werner and John K. Whitmore - Columbia University Press)
By this imperial letter, I hereby inform the European king of Macao that he might know exactly how events have unfolded. This year, in the fourth intercalary month [May–June 1792], two ships have arrived at my Kingdom of Quang Nam at the port of Thuchum. They were examined by the port guards, and they declared themselves to be ships from Macao, of which the captain’s name was Joaquim António Milner. He had carried out commerce in Dong Nai and was returning to Macao, bearing letters of recognition from this lost family of the Nguyen. But alas! He was ignorant of the fact and unable to discern clearly that Dong Nai is nothing but a minor territory where the vanquished Nguyen family has taken refuge in order to hide themselves. That insignificant man [Nguyen Anh] will never regain his domains; those madmen of the Siamese king aided him with their armies, but they, too, were vanquished and exterminated in combat. Heaven has dispersed them; they are lost and have neither courage nor troops. For fi ve years now, the French and those of your kingdom, and numerous merchants have given them boats and arms. Taking part in his tyranny, they have resisted my armies, fighting in the wars in which many have died by the blade of the sword; it is a fact known to all and should serve as an example. I, the emperor, have purified and pacified the kingdom out of this confusion. I have conquered all the southern provinces, not only in Tonkin, but also those of Cochinchina, where all the middle territories of Quang Nam were first pacified, after which all the major cities of these central regions of Quang Nam were made tributaries. However, this territory of Dong Nai is like a pearl; how is it that this lineage of the Nguyen has been able to elude me? For some years now, up to the present day, I have been at war in order to establish myself in the northern regions of Hinhing [Tonkin]. Moreover, I have made war on China and its provinces of Guangdong and Guangxi, where I put the Chinese to flight and carried out great massacres. These victories established peace, and I have been at rest for some time. My army is now on battle footing; my captains and soldiers are flush with courage and will take part wherever I command them.
As a consequence of this, you, the king of Macao, in truth but a small territory, should decide and send an edict in firm terms. I understand that not all those in Macao are supporters of the Nguyen in the outcome of this affair and were motivated to engage in commerce with Dong Nai only out of greed. They should not return there, so that they might no longer be marked by this wicked Nguyen lineage and no longer take part in their intrigues and criminal actions, under the pain of becoming, without any doubt, victims of my sword. My desire is to pacify all the neighboring princedoms, and I do not wish to be in discord with them. It is for this reason, king of Macao, that I admonish you and urge you to give rigorous instructions to your subjects that if they carry out commerce, it should be to Fuchum, a port in my kingdom, where they will find an accommodating anchorage, and that they no longer return to Dong Nai and its environs, in order that they no longer fi nd themselves involved in those crimes with which they are unfamiliar. And if they do not wish to obey with good grace, they will regret it, but it will be too late. Consider all of this well, for on it depends fortune or misfortune, friendship or enmity.
Dịch từ Pierre-Yves Manguin, Le Nguyen, Macau et le Portugal: Aspects politiques et commerciaux d’une relation privilégiée en Mer de Chine 1773-1802, (Paris: École Française d’ Extrême-Orient, 1984), pp. 98-99]
-- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có -- -- Tệp đính kèm không có --
@payroll đứng nhưng chưa đủ ah. Đường Thượng đạo là đường đi trên núi cao thuộc đất của đồng bào dân tộc trong dãy Trường Sơn, thời xưa gọi chung là người Thượng đá vách, man, mọi...(bao gồm dân tộc H're, Chăm...). Theo em con đường Trường Sơn bộ đội cụ Hồ ta "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" cũng tương tự vậy. Có lẽ nhiều người sẽ nói "thế thì có gì đặc sắc", nhưng xưa kia cho đến tận Triều Nguyễn xung đột Kinh - Thượng thường xuyên xảy ra nên việc đi vào đất của họ, mở đường trên đất họ ko hề dễ ah.
@minhngoc1961 ngài là một tướng tài thì không phải bàn cãi nhưng để trở thành lãnh đạo một đất nước ko thể chỉ mãi đánh nhau. Sau chiến thắng quân Thanh nước ta kiệt quệ lắm lắm và em cho rằng làm Kinh tế ko phải là thế mạnh của ngài nói riêng và triều đại Tây Sơn nói chung.
Xưa hồi bé em đọc truyện Rồng lửa Thăng Long thấy quân Tây Sơn có súng phun lửa thật thích. Vũ khí "hỏa hổ" có được ghi chép nhưng cá nhân em thấy là cho rằng là dùng phốt pho thì chưa đủ cơ sở. Còn vụ bôi phốt pho lên mắt nữa cho sáng thì em xin lạy anh nào nghĩ ra
Em cũng đồng quan điểm với cụ, việc bịa ra những thứ vũ khí khủng khiếp cho quân Tây Sơn thực ra là 1 trò bôi nhọ lật sử nhằm hạ uy tín của vua Quang Trung do bọn ngụy sử bày trò
Bản thân chất Phosphor trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có oxy). Cho nên việc quân Tây Sơn mà sử dụng đc Phosphor trắng như vũ khí thì loại vũ khí đấy xứng đáng hiện đại hơn vạn thứ vũ khí bây giờ.
Có thể nói, quân Tây sơn thiện chiến giỏi dùng mọi ưu thế trên chiến trường, cơ động tốt, điều binh chính xác trong vận động chiến và công kiên mới là tài năng quân sự của vua Quang Trung
@bich_lieu84 vậy mà lại là ý kiến một GS-TS của hội khoa học lịch sử và nghiên cứu của một kỹ sư tên lửa lão ah. Đểu thế, buồn thế! Em đồng ý với cách nhìn của lão "1 trò bôi nhọ nhằm hạ uy tín..."
Xưa hồi bé em đọc truyện Rồng lửa Thăng Long thấy quân Tây Sơn có súng phun lửa thật thích. Vũ khí "hỏa hổ" có được ghi chép nhưng cá nhân em thấy là cho rằng là dùng phốt pho thì chưa đủ cơ sở. Còn vụ bôi phốt pho lên mắt nữa cho sáng thì em xin lạy anh nào nghĩ ra
Em cũng đồng quan điểm với cụ, việc bịa ra những thứ vũ khí khủng khiếp cho quân Tây Sơn thực ra là 1 trò bôi nhọ lật sử nhằm hạ uy tín của vua Quang Trung do bọn ngụy sử bày trò
Bản thân chất Phosphor trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có oxy). Cho nên việc quân Tây Sơn mà sử dụng đc Phosphor trắng như vũ khí thì loại vũ khí đấy xứng đáng hiện đại hơn vạn thứ vũ khí bây giờ.
Có thể nói, quân Tây sơn thiện chiến giỏi dùng mọi ưu thế trên chiến trường, cơ động tốt, điều binh chính xác trong vận động chiến và công kiên mới là tài năng quân sự của vua Quang Trung
Em theo quan điểm khoa học hóa vấn đè, có thẻ ý tưởng dùng photpho chưa thấu đáo nhưng trong vài ngay mà giết đươc 29 vạn quân xác chât thành gò thì vũ khí lạnh không làm được.
Em tháy giả thuyết dùng phu khieng thuỳen chứa nước để bảo quản phot pho là hợp lý.
Xưa hồi bé em đọc truyện Rồng lửa Thăng Long thấy quân Tây Sơn có súng phun lửa thật thích. Vũ khí "hỏa hổ" có được ghi chép nhưng cá nhân em thấy là cho rằng là dùng phốt pho thì chưa đủ cơ sở. Còn vụ bôi phốt pho lên mắt nữa cho sáng thì em xin lạy anh nào nghĩ ra
Em cũng đồng quan điểm với cụ, việc bịa ra những thứ vũ khí khủng khiếp cho quân Tây Sơn thực ra là 1 trò bôi nhọ lật sử nhằm hạ uy tín của vua Quang Trung do bọn ngụy sử bày trò
Bản thân chất Phosphor trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có oxy). Cho nên việc quân Tây Sơn mà sử dụng đc Phosphor trắng như vũ khí thì loại vũ khí đấy xứng đáng hiện đại hơn vạn thứ vũ khí bây giờ.
Có thể nói, quân Tây sơn thiện chiến giỏi dùng mọi ưu thế trên chiến trường, cơ động tốt, điều binh chính xác trong vận động chiến và công kiên mới là tài năng quân sự của vua Quang Trung
Em theo quan điểm khoa học hóa vấn đè, có thẻ ý tưởng dùng photpho chưa thấu đáo nhưng trong vài ngay mà giết đươc 29 vạn quân xác chât thành gò thì vũ khí lạnh không làm được.
Em tháy giả thuyết dùng phu khieng thuỳen chứa nước để bảo quản phot pho là hợp lý.
Cụ lại hiểu sai là vũ khí lạnh rồi. Sử vẫn chép Quang Trung dùng hỏa công mà. Còn hỏa gì thì đang nghiên cứu tiếp.
Gì chứ dùng lửa mà vào đúng thế trận thì nướng được 29 vạn cũng không phải quá khó.
Xưa hồi bé em đọc truyện Rồng lửa Thăng Long thấy quân Tây Sơn có súng phun lửa thật thích. Vũ khí "hỏa hổ" có được ghi chép nhưng cá nhân em thấy là cho rằng là dùng phốt pho thì chưa đủ cơ sở. Còn vụ bôi phốt pho lên mắt nữa cho sáng thì em xin lạy anh nào nghĩ ra
Em cũng đồng quan điểm với cụ, việc bịa ra những thứ vũ khí khủng khiếp cho quân Tây Sơn thực ra là 1 trò bôi nhọ lật sử nhằm hạ uy tín của vua Quang Trung do bọn ngụy sử bày trò
Bản thân chất Phosphor trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có oxy). Cho nên việc quân Tây Sơn mà sử dụng đc Phosphor trắng như vũ khí thì loại vũ khí đấy xứng đáng hiện đại hơn vạn thứ vũ khí bây giờ.
Có thể nói, quân Tây sơn thiện chiến giỏi dùng mọi ưu thế trên chiến trường, cơ động tốt, điều binh chính xác trong vận động chiến và công kiên mới là tài năng quân sự của vua Quang Trung
Em theo quan điểm khoa học hóa vấn đè, có thẻ ý tưởng dùng photpho chưa thấu đáo nhưng trong vài ngay mà giết đươc 29 vạn quân xác chât thành gò thì vũ khí lạnh không làm được.
Em tháy giả thuyết dùng phu khieng thuỳen chứa nước để bảo quản phot pho là hợp lý.
29 vạn là sách chép số người đưa sang chứ thực chất đâu có vài vạn thôi, và chết cũng chỉ một phần